Trong dinh thự
Bách Ảnh Quân sau khi tiếp hết khách xong thì đi quanh sảnh chính tìm Hạ Di Giai, anh đưa mắt nhìn xung quanh cả bên trong lẫn bên ngoài vẫn không thấy nên cuối cùng quay lại chỗ Bách phu nhân hỏi:
- Mẹ, Giai nhi đâu rồi?
Nghe tiếng gọi của con trai và câu hỏi vang lên bên tai, Bách phu nhân từ tốn xoay đầu nhìn sang chỗ Bách Ảnh Quân rồi cất lời:
- Giai Giai vừa nãy nói với mẹ là đói nên đi tìm đồ ăn rồi.
Con đến bàn trưng bày đồ ăn xem thử đi không chừng con bé ở đó đấy.
Sau khi nghe câu trả lời của Vũ Kiều, Bách Ảnh Quân cảm ơn bà rồi chào hỏi các phu nhân, tiểu thư sau đó nhanh chóng chạy đến phía bàn ăn tìm vợ.
Vừa chạy đến bàn ăn, Bách Ảnh Quân lập tức phì cười khi nhìn cô gái nhỏ, Hạ Di Giai bây giờ trên tay đang cầm một đĩa trái cây vô cùng lớn, không chỉ vậy tay kia của cô còn đang múc bánh kem liên tục cho vào miệng không ngừng nghỉ.
Thấy thế Bách Ảnh Quân vừa hắng giọng vừa đi tới:
- Ôi con mèo nhỏ của anh, thì ra em đang ở đây làm anh lo lắng quá.
Hạ Di Giai từ xa thấy chồng đi lại thì bỏ đĩa trái cây xuống rồi mỉm cười với anh.
Vừa cười được mấy giây thì câu nói của Bách Ảnh Quân khiến cô liếc anh một cái:
- Ảnh Quân, anh không được gọi em là mèo nhỏ có biết chưa!
Nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tía tai của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân vô cùng thích thú, anh khẽ cong môi cười rồi đi lại gần véo má tiếp tục trêu cô:
- Em nhìn xem em ăn uống lem luốc thế này thật sự rất giống mèo nhỏ.
Nào trên khóe môi em dính kem rồi để anh lau sạch giúp em.
Nghe lời Bách Ảnh Quân nói xong không biết do Hạ Di Giai ngây thơ hay thật sự không biết mà cô tiến bước đến gần anh ngoan ngoãn nâng cằm lên để Bách Ảnh Quân lau giúp.
Chớp lấy được cơ hội ngàn vàng, Bách Ảnh Quân trong phút chốc vòng tay ôm lấy Hạ Di Giai kéo cô lại gần rồi nâng cằm cô lên cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn bất ngờ diễn ra khiến Hạ Di Giai đứng hình tại chỗ, cô mở to mắt nhìn vào gương mặt đang thỏa mãn kia, tay không ngừng đánh vào vai anh.
Bị Hạ Di Giai đánh khiến Bách Ảnh Quân cau mày, anh đau đớn ôm lấy cánh tay trong gương mặt khó chịu.
Thấy biểu hiện lạ từ anh Hạ Di Giai lập tức bước đến gần đưa tay đỡ anh vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Ảnh Quân, anh sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Đau ở đâu để em xem nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Di Giai, biểu cảm gương mặt của Bách Ảnh Quân thoáng lộ ra vẻ né tránh.
Anh nhìn Hạ Di Giai rồi khẽ cười nói:
- Bà xã, anh không sao! Đùa với em chút thôi để em quan tâm anh hơn.
Không có gì đâu mà phải lo lắng.
Nhận thấy thái độ Bách Ảnh Quân khác với ngày thường khiến Hạ Di Giai nảy ra nghi ngờ.
Cô và Bách Ảnh Quân đã ở bên nhau từ nhỏ, biểu hiện lúc giỡn của anh cô đương nhiên biết không giống với khi nãy.
Huống hồ lúc mới bước vào nhà, bị Bách lão gia tử khẽ đánh vào người nét mặt anh cũng khó coi đến lạ.
Gộp chung tất cả những chuyện này sâu chuỗi thêm việc anh về trễ, Hạ Di Giai lập tức nhạy bén phát hiện ra có vẻ Bách Ảnh Quân gặp sự cố trên đường dẫn đến bị thương.
Sau khi chắc chắn với suy nghĩ của mình, Hạ Di Giai đến gần nắm lấy tay anh sau đó kéo Bách Ảnh Quân lên lầu không một lời nói.
Lên đến trên phòng, Hạ Di Giai xoay người khóa cửa ra vào rồi đẩy Bách Ảnh Quân ngồi lên giường, gương mặt nghiêm nghị nói:
- Bách Ảnh Quân, nói thật với em đi! Anh bị thương rồi đúng không?
Nhận ra sắc mặt cực kỳ không tốt của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân ngay tức khắc vội vàng né tránh:
- Bà xã, em nói gì thế sao anh lại bị thương được.
Chuyện đó không có đâu nên em đừng lo, giờ cũng trễ rồi chúng ta cũng tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi thôi!
Thấy sự né tránh của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai càng chắc chắn hơn suy đoán của cô là hoàn toàn đúng.
Cô đưa tay giữ chặt gương mặt của Bách Ảnh Quân, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình rồi nói tiếp:
- Đừng đánh trống lảng với em! Nếu anh thật sự không bị thương thì đứng dậy cởi áo ra cho em xem thử.
Ánh mắt sắc bén và gương mặt nghiêm nghị của Hạ Di Giai bây giờ làm Bách Ảnh Quân hiểu ra rằng lần này anh không thể trốn thoát.
Nghĩ vậy anh liền đưa tay nắm lấy tay Hạ Di Giai rồi khẽ ôm cô vào lòng an ủi:
- Đúng là anh có chút bị thương nhưng vết thương đều không quá nghiêm trọng chỉ là trầy xước bên ngoài nên em đừng lo lắng.
Nghe thấy lời thừa nhận của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai lập tức ngẩng đầu nhìn anh rồi không nói không rằng đưa tay cởi phăng bộ vest đôi mà anh đang mặc.
Lớp áo vest bên ngoài nhanh chóng bị Hạ Di Giai cởi ra khiến Bách Ảnh Quân không kịp phản ứng.
Nối tiếp sau đó là từng lớp từng lớp áo trong bị cởi xuống làm lộ ra thân thể cường tráng nhưng lốm đốm vết thương.
Phần vai và cánh tay của Bách Ảnh Quân lúc này bị chảy máu ra vì một mảng trầy rất lớn chưa kể xung quanh ngực anh còn xuất hiện vài vết bầm khiến Hạ Di Giai vừa nhìn vào liền chết sững.
Vài phút sau, như lấy lại được bình tĩnh, cô đau lòng chạm vào vết thương trên vai anh khẽ rơi nước mắt.
Thấy vợ khóc Bách Ảnh Quân liền rối hết cả lên, anh đưa tay lau đi nước mắt của cô rồi khẽ dỗ dành:
- Giai nhi, anh không đau! Anh không sao hết.
Hay là bây giờ em tìm hộp thuốc băng bó cho anh đi! Được em băng bó vết thương sẽ mau khỏi.
Nghe theo lời anh, Hạ Di Giai lập tức đứng dậy đi tìm hộp cứu thương rồi đích thân ngồi băng bó cho chồng.
Sợ anh đau, Hạ Di Giai vừa sơ cứu vết thương vừa thổi khiến Bách Ảnh Quân ngồi kế bên vừa chăm chú nhìn cô vừa cười.
Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của anh, dù bị thương có chút đau nhưng được vợ tận tình chăm sóc thì còn gì bằng..