Có Hợp Có Tan

Chương 3



“Hàn học trưởng, có người tìm anh..” Một học muội đứng ở cửa, thăm dò gọi.

“Nhờ em nói với cô ấy đợi anh bên ngoài một chút.” Bởi vì hoạt động đón người mới nên anh đang rất bận, bày ra vẻ bất mãn, sửa đi sửa lại cấu trúc bản vẽ, đang bận đến phát điên, mắt cũng không nhìn lên trả lời, cũng không cần biết người kia có nghe hay không, quay đầu lại nói với người bên cảnh: “A Kỳ, công văn trợ cấp kinh phí hoạt động của trường đã gởi đến chưa?”

“Đã đến.” Lấy công văn ra, đưa tới.

Chỉ được một phần ba. Hàn Tử Uy trầm mặt: “Có lầm hay không vậy?” Chút tiền đó làm sao đủ? Xem ra bản kế hoạch hoạt động phải chỉnh sửa lại.

“A Huân đâu?”

“Hôm nay cậu ấy không đến.”

Anh nhíu mày: “Không phải sáng nay cậu ấy không có tiết sao?”

A Kỳ cười cười: “Cậu không biết sao? Gần đây cậu ấy rất siêng năng đeo đuổi theo hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh, tám phần là đang làm cái đuôi trung thành.”

“Tôi không phải đã nói với cậu ấy hôm nay phải họp thảo thuận quy trình hoạt động sao? Thời gian đã không còn, thân là quản lý hành chính mà vứt bỏ mọi thứ chạy đi làm cái gì.” Đây là cố ý làm, muốn anh làm đến chết mà.

Thấy anh trầm mặt, những người còn lại cũng không dám cười đùa nữa.

“Tiểu Hân đâu?”

“Cô ấy...?” Xong rồi, không ai dám nói, cô ấy đưa điểm tâm đến cho bạn trai sẵn đó học dự thính bên cạnh anh ta luôn.

Trong lòng Hàn Tử Uy đã hiểu, cô ấy có tiếng là giai nhân si tình của khoa, ôn nhu chăm sóc bạn trai, cô ấy còn có thể đi đâu nữa.

“Được rồi, được rồi, trong đây có ai noi cho tôi biết, lúc nào mới có thể họp?” Bỏ lại bản kế hoạch, anh quay đầu ra khỏi phòng.

Aida, gần đây hội trưởng của bọn họ tâm trạng không tốt nha, mọi người tốt nhất nên cẩn thận.

“Cái kia... học trưởng, anh muốn đi đâu?”

“Tìm thầy hướng dẫn. Trước khi tôi về, tốt nhất nên đủ người cho tôi.”

Ra khỏi cửa chính của khoa, không để ý trong góc có một bóng dáng, chân vẫn bước nhanh.

Chăm chú nhìn bóng lưng biến mất nơi ngã rẽ cầu thang, cô thầm than nhẹ, nhịn xuống ý định mở miệng kêu anh.

Một giờ sau, anh trở lại, người cũng đã đến đông đủ.

“Cái kia...” Rất muốn nhắc nhở người mà hồn đã lên chín tầng mây, bên ngoài tiểu học muội còn đang chờ cậu ta, nhưng cuối cũng vẫn ngậm miệng không nói.

Bàn luận nội dung quy trình tạm ổn, lập kế hoạch, đã là chuyện hai giờ sau.

“Haiz...” Hàn Tử Uy thở ra một hơi.

“Việc này... học trưởng...” Bây giờ nên nói hay không: “Bên ngoài có người chờ anh...”

Thư ký của cuộc họp đi mua nước uống cho mọi người, thấy cô còn đang chờ, rất kinh ngạc.

Tiểu học muội đã đợi gần năm giờ, thân hình tinh tế nhỏ nhắn, yên tĩnh đứng trong góc, cô dừng bước đồng tình, người ngoài nhìn thấy cũng đã không đành lòng.

“Tôi không phải đã nói tôi rất bận sao? Kêu cô ấy chờ một chút, nếu không thì khi khác trở lại.” Kinh phí trường học trợ cấp, thêm phí trợ cấp của khoa, cộng cộng trừ trừ, điều chỉnh một lần nữa, xong mọi việc cũng đã hai giờ sau.

Với tay lấy ly nước đã không còn lạnh uống một ngụm, mệt mõi xoa xoa mi tâm: “Tôi về trước đây, ngày mai đại biểu của năm khoa khác sẽ đến trao đổi, A Huân, cậu đến tham dự, nhớ đúng giờ.”

Ra khỏi khoa, đang định xuống cầu thang, phía sau truyền đến tiếng gọi ngập ngừng: “Này... Hàn...”

Anh dừng chân, nghiêng người: “Gọi tôi...?” Bọn họ quen biết sao?”

Nhìn vẻ mặt anh, cũng hiểu anh đã quên tất cả.

Đã sớm biết đó chỉ là những lời nói vô tâm, cũng không ngoài dự liệu, đúng vậy, không có, cho dù có, cũng không nhiều lắm.

Cô gật đầu, đưa ra vật đang ôm chặt trong ngực: “Cái này, tặng anh.”

Đó là một tập bút ký, vẫn còn lưu lại hơi ấm trên người cô, một hình ảnh thoáng qua trong đầu, học đệ hình như nói có người tìm anh, nhưng anh không quan tâm, cũng cho rằng người nọ đã đi rồi...

“Người chờ tôi là cô?” Nhớ lại, hình như hồi giữa trưa.

“Đúng vậy.” Cô đơn giản gật đầu.

“Vẫn luôn ở đây đợi?” Chưa từng rời đi?

Cô kỳ lạ nhướng mày, giống như đang hỏi: Có chuyện gì không đúng sao?

“Tôi quấy rầy anh sao?”

“Không có..” Đúng là không có, mới có thể để cho anh hoàn toàn xem nhẹ.

Không biết nên trả lời vấn đề nh7 thế nào, anh cúi đầu lật tập bút ký xem che dấu chột dạ, một màn này, đồng thời trong trí nhớ cũng gợi lại, sau một lúc suy tư mới tỉnh ngộ: “A, là cô.”

Anh đã nhớ: “Anh nói, anh muốn em đến tìm anh.” Cô nói, giải thích với anh vì sự xuất hiện của mình ở đây.

Bởi vì anh kêu nên cô mới tìm anh, cô thật sự đã đến?

Anh đã sớm quên chuyện hôm đó, không nghĩ rằng cô thật sự thi vào được trường này, trở thành học muội của anh, hơn nữa làm theo lời anh nói, tặng tập bút ký cho anh, chỉ vì vậy đã đợi anh bảy giờ đồng hồ.

“Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là đến chào hỏi anh, gặp lại sau.” Chỉ vậy mà thôi, cô thực hiện ước định nhìn như vô vị kia.

“Chuyện này...” Mở miệng muốn giữ cô lại, nhưng lại chịu không nổi phát hiện mình không biết tên cô. Cô dùng tâm vẽ mỗi một bức tranh, còn anh ngay cả tên cô cũng không giữ lại trong ký ức.

“Hướng Vãn, Quý Hướng Vãn.” Cô quay đầu lại nhìn, nhẹ giọng nói, quan tâm hóa giải sự túng quẫn của anh.

“Khụ, khụ, khụ, Hướng Vãn, em đói bụng không? Cùng đi ăn cơm.” Để người ta không công mất hết bảy giờ, dù nói thế nào cũng là lỗi của anh, cũng nên bày tỏ một chút, anh nghĩ cô cũng muốn.

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng cười, trên cơ bản không giống như một nụ cười, chỉ là khóe môi khẽ động mà thôi: “Hôm khác đi, em không đói.” Ngừng một chút: “Chuyện hôm nay, anh không cần để trong lòng.”

Nói hôm khác, nhưng bản thân cô cũng biết, bọn họ không có sau này, cho dù gặp nhau trong trường học, anh cũng quên cô.

“Quý Hướng Vãn.” Là áy náy hay chuyện khác? Anh không phân biệt được, gọi cô giữ lại, kích động thốt ra: “Nếu hiện tại tình cảm của em không thay đổi, lời hứa hẹn của anh vẫn được tính như cũ.”

Vẻ mặt mềm mỏng không thay đổi, cuối cùng cũng biểu hiện chút ngạc nhiên: “Anh chỉ là...”

Có lẻ, mang theo chút bực dọc, bị đám người trong khoa chỉ lo yêu đương đến nỗi bực dọc, vậy thì mọi người cùng nhau yêu đương đi, dù sao hiện tại anh cũng không có bạn gái, cũng không có gì khó xử.

Ngay lập tức cô cúi đầu, không hé răng.

Không khí gần như yên tĩnh, yên tĩnh đền anh cũng ý thức được bọn họ gặp nhau hai lần, nhưng cũng là mười phút trước mới biết tên, cô đấu tranh cũng là chuyện bình thường của con người.

Lúc anh nghĩ lại mình đề nghị như vậy có phải quá đường đột hay không, cô đã nhẹ giọng gần như thở ra nỏi: “Được.”

Cô đồng ý, ngược lại anh phản ứng không kịp, có người theo đuổi bạn gái là như thế này sao?

“Ách...” Vậy, kế tiếp phải làm gì bây giờ: “Anh đưa em về nhà.” Chọn một chuyện bình thường nhất đề nói với cô, mặc kệ như thế nào, ít nhất cũng phải ra dáng một bạn trai.

Cô nghiêng đầu nhìn chăm chú anh, lại nở nụ cười nhưng không giống cười: “Không sao, anh không cần miễn cưỡng.”

Đây là ý gì? Cự tuyệt sao?

Anh cho rằng, nhìn trộm anh một năm trước, một năm sau thi vào trường anh đang học, hơn nữa không tiếc đợi anh cả ngày, chứng minh là rất thích anh, muốn qua lại với anh chứ? Nhưng cô đã đợi anh bảy giờ, đã không ăn cơm với anh, còn cự tuyệt anh đưa về,.. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?

Một cô gái kỳ lạ, anh không hiểu cô.

Thấy vẻ mặt anh hoang mang, cô nhàn nhạt bổ sung một câu: “Nhìn anh có vẻ rất mệt, nên nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên trong mắt anh, nói nhỏ gặp lại, vượt qua người anh dẫn đầu đi xuống cầu thang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.