Cơ Khát

Chương 7-2



Không một chút ôn nhu, Thương Minh Tương quăng Tuần xuống giường.

“Chết tiệt, chết tiệt! Ngươi cho ngươi là ai!”

Thương Minh Tương rống giận, giống như cuồng sư nổi điên, nhưng người y tức giận không phải Tuần, mà là chính y!

Có kẻ nào sau khi dám động thủ đánh y mà còn có thể sống sót? Không ai! Thật là vô dụng, y cư nhiên không thể xuống tay với Tuần!?

Bình ổn được hơi thở, hai mắt rực lửa vẫn thẳng tắp nhìn nam nhân đang điên cuồng, hắn thực sợ hãi, nhưng không hối hận.

Thương Minh Tương đột nhiên lấy tay bóp cổ hắn, Tuần phản ứng không kịp chỉ có thể gục trên mặt đất, trên trán lập tức truyền đến cảm giác đau đớn khó thở.

Giết hắn! Giết hắn! Từng tế bào trong cơ thể rít gào! Bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến suy nghĩ của y đều phải bị phá hủy, đó là nguyên tắc duy nhất, y phải giết Tuần!

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu dưỡng khí mà dần xanh tím, y cả kinh, lập tức thả lỏng tay. Thương Minh Tương ảo não trừng mắt nhìn đôi tay mình. Chết tiệt! Y lại không thể hạ thủ được!

Tuần thở phì phò, lấy lại hơi nuốt nuốt nước miếng, trên cổ truyền tới đau đớn, mới hiểu được y bóp cổ hắn trong nháy mắt là thật sự muốn giết hắn.

Đã bao nhiêu lâu không trải qua cảm giác tuyệt vọng trước khi chết? Cho dù y đối hắn đau sủng bao nhiêu, một khi làm trái ý của y, kết cục còn không phải một con đường chết, Tuần nhếch nhếch khóe miệng, cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình.

Thương Minh Tương hít sâu một hơi, nộ khí dần dần ép xuống, không muốn nhất thời không kiềm chế được mà tổn thương Tuần, rồi sau đó lại không hiểu vì sao mà hối hận.

Đừng hỏi y vì sao, y chỉ biết, một khi giết Tuần, y rất nhanh sẽ hối hận!

Y âm trầm cười cười, nghĩ tới phương pháp có thể trừng phạt Tuần mà không làm khó mình.

“Ngươi muốn cứu hắn? Trả lời ta, ngươi còn muốn cứu hắn hay không?” Thanh âm khàn khàn nén giận vang lên, dọa Tuần nhảy dựng.

Không ngờ y lại có thể khôi phục như bình thường nói chuyện, Tuần có chút giật mình, nhưng vẫn không do dự gật đầu.

“Ta có thể làm theo ý ngươi.” Thoáng nhìn Tuần mạnh ngẩng đầu, một chậu nước lạnh không lưu tình đổ xuống, “Đừng cao hứng vội, ta có điều kiện.”

Điều kiện? Tuần không hiểu nhìn y.

“Ta muốn ngươi mở miệng nói chuyện, cam tâm tình nguyện cùng ta một đêm, ta muốn ngươi ở dưới thân ta tận tình rên rỉ.”

Tuần hạ mi mắt, dưới đáy lòng giãy dụa.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, “…Thực…sao?” giọng nói khàn đặc do hai năm không hề cất tiếng nói.

“Đương nhiên.” Thương Minh Tương vừa lòng nở nụ cười, hiểu được chính mình nắm chắc thắng lợi.

Đáp ứng y đi! Nho nhỏ thanh âm vang lên dưới đáy lòng. Tương lai của một đời người so với tôn nghiêm lớn hơn nhiều lắm, dù sao cũng chỉ có một đêm mà thôi.

Thận trọng gật đầu, Tuần hiểu rõ đã không còn đường rút lui.

“Lại đây, hôn ta.” Đạt được thỏa thuận, Thương Minh Tương ra lệnh.

Tuần đi qua, ở trước mặt y quỳ thẳng, đôi môi nhỏ nhắn run rẩy hôn lên môi nam nhân, nhẹ nhàng mà liếm.

“Miệng mở ra, đem đầu lưỡi vươn đến.” Thương Minh Tương bất mãn nói.

Tuần đành phải mở miệng, đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ trên đôi môi gợi cảm của y. Không chịu được Tuần ngây ngô khiêu khích, Thương Minh Tương gầm nhẹ một tiếng, cuồng dã mà hút, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Tuần, man dại cắn mút, tham lam nhấp nháp mật nước ngọt nị trong cái miệng nhỏ.

Tuần chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nụ hôn cơ khát nồng nhiệt như muốn cắn nuốt hắn, làm cho hắn mệt mỏi nhuyễn hạ thân mình, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy ra, cảnh đẹp mê người.

Môi y một đường dọc theo mật nước đi xuống cắn mút, lực đạo vừa đủ, không đau nhưng thập phần tê dại, cần cổ tuyết trắng mẫn cảm rụt lại, đầu lưỡi tán tỉnh tới xương quai xanh gợi cảm, Thương Minh Tương há mồm cắn xuống.

Tuần theo bản năng cắn môi, nhẫn nhịn chịu đau. Thương Minh Tương lại ngẩng đầu cắn vành tai hắn, thanh âm khàn khàn, “Đau không? Đau liền kêu ra tiếng, ngươi đáp ứng ta.”

Không biết là vì vành tai tê dại, hay vì tiếng nói bao hàm dục vọng của Thương Minh Tương, Tuần khẽ run lên. Đầu lưỡi tham lam liếm vành tai, cuối cùng trở lại xuống xương quai xanh. Trước lấy lưỡi liếm qua, đầu vai lập tức ướt đầy bọt nước, dưới ánh đèn mỏng manh, có vẻ quỷ mị động lòng người.

Y há mồm hàm trụ một khối da thịt, cảm giác hơi tê và ẩn ẩn đau, Tuần run rẩy cắn ngón tay, vẫn không muốn phát ra âm thanh.

Thương Minh Tương đẩy tay hắn ra. “Kêu lên! Ngươi không muốn cứu hắn?”

Lấy việc có tính uy hiếp nhất ra ép buộc hắn, Tuần như con mèo nhỏ phát ra thanh âm tinh tế, cái lưỡi bừa bãi qua lại trên vai hắn lần thứ hai hung hăng cắn xuống, Tuần cũng nhân đau đớn mà buông rụt rè, rốt cục kêu ra tiếng.

Thương Minh Tương cúi đầu nở nụ cười, “Thanh âm của ngươi vẫn giống như năm đó, trong trẻo dễ nghe. Khi ngươi phấn khích, sẽ chuyển thành khàn khàn nhẹ rên, tiếng rên đó luôn làm cho người ta cả người tê dại, khẩn trương nghĩ muốn giữ lấy ngươi, muốn nghe âm thanh diệu hoặc hơn nữa.”

Đôi tay kéo áo kimono hoạt hạ xuống thắt lưng, lưng chừng nơi khửu tay, lộ ra ***g ngực trắng nõn.

Buông tha đầu vai, môi y chậm rãi liếm ngực hắn, dừng lại tại hai khỏa hồng anh. Y lấy hai ngón tay ma xát nơi mẫn cảm đó, lạp xả, vân vê, xoa nắn không chút kiêng nể, mi mắt dài nhỏ nâng lên, mê muội nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của Tuần, chỉ cần y hơi dừng chút lực, cặp môi đỏ mọng ấy sẽ tràn ra rên rỉ khó nhịn.

Rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, Thương Minh Tương há mồm hàm trụ một bên nụ hoa, thật mạnh hút lấy, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, càng khiến y cơ khát vạn phần mà âu yếm hai khỏa tiểu hồng. Tay còn lại cũng đã sớm lẻn vào trong áo, vuốt ve cặp đùi non mịn, chậm rãi hướng lên trên đi vòng quanh, vừa lòng phát hiện chỗ đó cũng đồng dạng kích động phấn khởi.

Thương Minh Tương đã gần đến dục hỏa đốt người, buông ra môi Tuần, mắt nhỏ mị khởi, nhanh nhìn chằm chằm hồng nhị đã đứng thẳng, y khàn khàn mệnh lệnh. “Cởi quần áo của ta.”

Theo y đã ba năm, Tuần cũng chưa từng cởi quần áo, tháo thắt lưng cho y, đôi tay nhỏ bé khẽ run, hắn có chút thẹn thùng, một nửa là vì chưa từng làm như thế, một nửa là vì chính mình không kiềm chế được rên rỉ. Run run cởi ra đai lưng, kimono hoàn toàn rộng mở, nam tính không hề che đậy sừng sững đứng trước mắt, Tuần quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn kỹ.

Đôi tay cường hãn xoay mặt hắn lại, “Không được tránh ta! Sờ ta, hôn ta, giống như ta làm với ngươi.”

Hai mắt nhân *** mà đượm sương, tay nhỏ xoa lên đầu vai rắn chắc, Tuần hoàn toàn quỳ gối trong ngực hắn, cái lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cơ thể săn chắc, học theo cách y làm liếm hôn xuống dưới, đến nơi đó, hắn sợ hãi vươn đầu ngón tay, trúc trắc xoa nắn, cái miệng nhỏ hàm trụ một bên, trước dùng lưỡi liếm qua, sau lại lấy miệng mút vào.

Kỹ xảo không thuần thục đổi lấy nam nhân dục hỏa đốt người, Thương Minh Tương gầm một tiếng, thô lỗ kéo tóc Tuần tới trước nam tính dục vọng.

“Liếm ta.” Y thô suyễn thở dốc.

Tuần quỳ ghé vào trước người y nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi cầm thật lớn, cái lưỡi run rẩy liếm đỉnh dục vọng, chậm rãi xoát qua, liếm hết một lượt, mới hàm trụ cắn nuốt.

Thương Minh Tương cơ khát nhìn Tuần phun ra nuốt vào dục vọng của y.

Rõ ràng không hề kinh nghiệm lại trúc trắc không thôi, Tuần làm đến lại có thể dẫn tới dục vọng y bùng nổ, y vươn tay, lấy cao trơn, xốc vạt áo Tuần, liền dùng tư thế quỳ sấp của hắn mà đưa tay hoạt tạo mông cánh hoa.

Tiểu huyệt đột nhiên bị xâm nhập, động tác của Tuần dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn. Thương Minh Tương càng tà ác mở miệng, “Động tác của ngươi rất trúc trắc, trừ đêm đầu ra, ngươi cũng chưa từng hầu hạ ta như thế, không được ngừng, tiếp tục!”

Chính xác, ngoại trừ lần đầu tiên, cùng y hoan ái cũng chưa từng hàm liếm dục vọng của y, động tác không thuần thục là đương nhiên. Môi đỏ mọng lần thứ hai động lên, bên trong tiểu huyệt nóng bỏng, hai ngón tay qua lại trong đó, không chịu nổi cảm giác phấn khích, gương mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, rời đi nơi đó, Tuần dựa vào đùi y thở gấp.

Nhiệt lực của thuốc cao cùng ngón tay chơi đùa làm cho Tuần toàn thân khô nóng, nhất là khi ngón tay nhấn tới một điểm nào đó, mãnh liệt tê dại cơ hồ khiến hắn tan chảy. Nóng quá! Nóng quá! Bất lực tê ngâm, vui thích mà trào nước mắt, hắn khàn khàn khóc hảm, “Đừng….”

“Rất thống khổ đi, nghĩ muốn dừng lại mà không thể, muốn tiếp tục nhưng không cách nào thừa nhận, không có ta âu yếm, ngươi sẽ không chịu nổi.” Nhìn thấy Thuần thống khổ vặn vẹo, tiểu huyệt vì hư không mà lay động thân mình, trong lòng dâng lên ý muốn chinh phục, bộ dáng khổ sở đó là do y tạo ra cho hắn!

“Tuần, rất khổ đi, ngoan ngoãn ngồi trên người ta, để cho ta bình ổn khô nóng của ngươi, đưa ngươi đến thiên đường.” Y thấp giọng hấp dẫn.

Thật sự rất khó chịu! Lên không được, xuống cũng không thể, lửa nóng đốt người khiến toàn thân Tuần ửng hồng, phía trước gắng gượng nóng lòng muốn được an ủi, hậu huyệt hư không cấp bách muốn được vỗ về chơi đùa, cuối cùng bất chấp tôn nghiêm cùng xấu hổ, Tuần vén áo, run rẩy ngồi trên đùi Thương Minh Tương.

Thương Minh Tương vừa lòng giúp đỡ dục vọng, một tay khống chế mông Tuần, rất nhanh mà áp chế hắn, cường liệt đi vào.

Mật huyệt đột ngột bị nhồi lại hoàn toàn không có đau đớn, đôi môi sưng đỏ áp lực không được yêu kiều rên rỉ, lý trí toán loạn. Bên tai truyền đến thanh âm, thật kỳ lạ, vì cái gì nghe thấy thanh âm lâm vào *** của chính mình so với hoan ái trước đây càng khiến người phát cuồng?

“Tuần, hảo lớn! Thanh âm của ngươi thật là dễ nghe! So với bình thường càng kích động đúng không?”

Dục vọng nóng rực mai nhập toàn bộ trong tiểu huyệt nhanh trất, Thương Minh Tương ác ý không động.

“Tiến vào trong nháy mắt thực thoải mái đi, nơi này của ngươi sớm đã thói quen ta tiến vào, hoàn toàn không đau đi!”

Chôn trong cơ thể không hề động đậy, khô nóng chẳng những không giảm, ngược lại càng tăng thêm. Tuần không biết khi nào đã rơi lệ đầy mặt, không kiên nhẫn mà nhỏ giọng thúc giục. “Động…”

“Chính mình thử xem, ngươi có thể, chúng ta đều luyện hơn ba năm. Nào, ngoan ngoãn, nâng mông lên, rồi ngồi xuống…” Hai tay đặt phía sau chống xuống giường, không có cách nào khác là Tuần phải tự động. Tuần khóc, rốt cuộc chịu không nổi mà đong đưa thắt lưng, cắn răng nâng mông lên rồi lại từ từ ngồi xuống, ma sát khoái cảm phút chốc đánh úp lại. Sợ hãi lặp lại một lần, thống khoái từ bộ vị mập hợp truyền đến, tiểu huyệt thoải mái gắt gao hấp trụ dục vọng của y, hắn thực tủy biết vị mà không ngừng di động, hưởng thụ khoái cảm vừa đau đớn lại vừa tê dại.

Không chỉ có mình Tuần đạt được khoái cảm, Thương Minh Tương nheo mắt, đôi mắt màu rám nắng che kín tơ máu, y nhìn thấy Tuần quần áo không chỉnh, kimono hoạt hạ tới thắt lưng, vạt áo từ lâu đã kéo tới mông gian, chỉ do đai lưng níu lấy. Thân thể nửa kín nửa lộ càng thêm gợi cảm, y vươn tay tùy ý cầm đồng dạng hưng phấn của Tuần ma sát.

Phía trước bị âu yếm, hậu huyệt cũng có nam tính thô ngạnh nhồi nhét, nghe chính mình tràn đầy *** rên rỉ, Tuần vô ý thức chặt lại mật huyệt, mông đong đưa càng lúc càng nhanh, mắt thấy sẽ đạt tới đỉnh —nơi đó lại bị người ác ý rút ra, Thương Minh Tương đẩy ra Tuần, ngũ quan tục tằng đầy tà nịnh.

Khó chịu quá a! Tuần thấp giọng khóc nức nở, chỉ kém một chút, cũng chỉ thiếu chút nữa, trước sau ma sát cũng không thấy, hư không làm cho hắn không ngừng khóc, hoàn toàn không chút lý trí than nhẹ cầu xin: “Tiến vào…tiến vào…”

“n? Ngươi muốn ta đi vào nơi nào?” Thương Minh Tương cũng mồ hôi nóng đầm đìa, dục hỏa dâng lên, y nhẫn nại, chỉ để nghe Tuần khát cầu yêu thương.

Dựa vào giường nâng lên mông, dục niệm đốt người khiến hắn không còn cảm thấy thẹn, “Nơi này…” Tuần chỉ vào chính giữa mông mình.

“Đem nó đẩy ra, để cho ta nhìn xem.” Thương Minh Tương liếm liếm môi.

Tay nhỏ bé một trái một phải đẩy ra mông cánh hoa, tiểu huyệt ướt sũng *** đãng lộ ra, *** đốt đỏ mắt tham lam nhìn chằm chằm huyệt khẩu tràn ra mật nước.

“Tiểu huyệt của ngươi đã ướt đẫm rồi, không ngừng mở ra cầu người yêu thương, nói cho ta biết, ngươi muốn ta đi vào chính là nơi này?”

“Đúng…nơi này…mau…” thắt lưng nâng lên khó nhịn vặn vẹo.

Thương Minh Tương khi dễ đủ rồi, cũng chịu không được giúp đỡ dục vọng, nhanh chóng chàng tiến vào trong.

“Ta rất thích nhìn ngươi dục hỏa đốt người, khó có thể thừa nhận cầu ta yêu ngươi, kia thật khiến ta hảo cảm chiến thắng!”

Tuần khẽ ngâm kêu, vô lực chống đỡ nằm xuống, phía trước gắng gượng ma sát, phía sau cơ thể rắn chắc tiến vào bởi tư thế của hắn giống như thái sơn áp trên người, bên trong luật động càng nhanh hơn, vui thích không ngừng dâng cao.

Vành tai mẫn cảm liên tục bị liếm lộng, hắn thực hưng phấn, tiểu huyệt co rút càng chặt, rốt cuộc không thể nhẫn nại phóng xuất ra, bên tai bỗng nhiên có tiếng gầm nhẹ, phía sau cũng đồng thời dũng tiến nhiệt dịch.

Tuần thở gấp, trên mặt đã phân không rõ mồ hôi cùng nước mắt, đôi mắt mông lung dần tan rã. Thương Minh Tương đè trên người hắn cũng thô suyễn, không dời đi thân hình cao tráng, môi dán tại bên tai hắn, y thấp giọng hỏi ra vấn đề ngay cả chính y cũng không hiểu được vì cái gì muốn biết.

“Tuần, ngươi hận ta sao? Nói cho ta biết, ba năm qua, ngươi có hận ta hay không?”

Đại não hỗn độn đứt quãng nghe thấy lời y nói, mí mắt thật nặng, tình ái quá mức kịch liệt khiến Tuần ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.