Cổ Kim Vô Nhất

Chương 10: 10: Giải Thích Sơ Lược




Sau khi xử lý hết tất cả Khôi Lỗi xung quanh, hắn mới dám giải trừ bức tường bốn phía để xem xét xung quanh, đến bây giờ hắn mới có cơ hội đánh giá Tội Long Ngục!Lạc Vô Y hắn không còn lời gì để nói, bởi vì quá mức chấn động, kinh hãi thế tục.

Hắn nhìn thấy vô số tù ngục lít nha lít nhít như con kiến, hơn nữa số lượng vô cùng nhiều đếm không hết.

Nhưng những gian tù ngục này lại như đang xếp thành hình ảnh của một con rồng đang uốn lượn.

Hắn biết sau một hơi nhắm mắt lại để bình phục tâm tình, nhưng nội tâm lại nhịn không được mà kích động.

Trong Tội Long Ngục nhiều tù ngục như vậy, chắc chắn tài sản sẽ vô cùng giàu có a, nếu hắn chiếm được tất cả thì còn gì bằng a.

- Hả?!Lạc Vô Y đột nhiên phát hiện bản thân đang nhắm mắt nhưng lại có thể nhìn xung quanh đây cả 360 độ, là thượng đế thị giác kia, nó lại đến.


Hắn nhắm mắt lại tập trung đến cực điểm, hắn muốn xem thử cực hạn của bản thân là nhìn được bao nhiêu mét.

Kết quả làm hắn có chút vui mừng, là 20 mét, hắn có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong 20 mét xung quanh 360 độ.

Hắn còn nhìn thấy bên cạnh phòng tù ngục của hắn còn có một cái lão già.

Còn ba phòng còn lại thì là trống không, bên trong chỉ có những bộ xương cốt không hoàn chỉnh.

Hắn đi tới gần phòng ngục của lão, âm thầm nghĩ chính lão già này muốn tính kế hắn?Sau đó Lạc Vô Y liền thăm dò thử xem sao, nếu là thật hắn không ngại tiễn lão xuống dưới suối vàng a.

- Nè tên kia, ngươi thực sự muốn cho ta truyền thừa của mình sao?- Đúng vậy!Nghe Lạc Vô Y nói như vậy sau đó lão già kia liền đáp lại, giọng nói cực kỳ nhu hòa nhưng sau khi nói xong thì hắn đứng trên cao nhìn xuống thấy lão cười với khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt lóe lên sự vô tận nguy hiểm!Bùm!Lạc Vô Y nói cũng không nói mà dơ súng lên ke ngay đầu của lão mà bắn một phát, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu lão, máu bay tung tóe.

Khi chết thì khuôn mặt lão vẫn còn đang cười cực kỳ dữ tợn, đến cả Bản thân chết như thế nào có lẽ cũng không biết a, thật tội nghiệp!Sau khi giết lão xong thì hắn có chút hối hận, hắn còn chưa cướp tài sản của lão a.

Lạc Vô Y xuống dưới đó lộc lọi trên người lão phát hiện không có một chút tài sản nào, đến cả Không Gian Giới Kiếm cũng không có, hắn mới rút ra kinh nghiệm là cướp trước rồi giết sau, hoặc là thu nhận bọn chúng làm tay chân để thu hoạch tài sản giúp hắn.

Kẻ nghịch bắn một viên liền được.

Lạc Vô Y lại leo trên tên bức tường kia đi tới, hắn muốn tìm kiếm những tù ngục có người để cướp bóc.


Bởi vì Vô Thanh đã nói những người trong này không phải là ác nhân việc ác bất tận thì cũng là tàn sát vô số sinh linh, hoặc là một số ít kẻ đối nghịch với bọn chúng nên mới bị đưa vào mà thôi.

Lần đầu giết người hắn có một chút không thích ứng kịp xém chút nôn mữa nhưng biết hắn đã tiếp xúc với thế giới giống như những tiểu thuyết kia, mạnh được yếu thua.

Hắn phải giết người đây là điều không thể tránh khỏi, hán giét lão cũng khong cảm giác có tội lỗi gì, chỉ riêng chuyện dám tính ké hắn liền đáng chết.

Và hắn cũng đảm bảo lão không phải loại người tốt lành gì, hắn đã phân những người trong Tội Long Ngục ra hai loại người.

Một là người việc ác bất tận, tội ác đầy trời gọi là Loại Một, hai là người bị Long Tộc hãm hại mà bị đưa vào Tội Long Ngục hắn gọi là Loại Hai.

Loại Một người hắn chỉ cho một con đường, cướp rồi giết!Loại Hai người hắn cho hai con đường, một là thần phục với hắn, giao hết tất cả tài sản - sống, hai là hắn cướp rồi giết - đây là người đối nghịch với hắn.

Từ khi hắn có thượng đế thị giác thì hắn như có thể cảm nhận tâm tính của một người, nói như vậy cũng không đúng lắm.

Ví dụ như ở Lão Già kia thì hắn cảm nhận được xưng quanh lão có những luồng khí màu đen, đỏ, hồng, trong vô thức còn có những âm thanh kêu rên thảm thiết vang ra.


Vô Thanh nói đây là oán khí, sát khí, hận ý, oán niệm những người bị lão giết để lại, vì lão giết quá nhiều người nên mới bị oán khí các loại tà khí vây quanh nặng như vậy, đây cũng là một trong những lý do hắn không do dự mà giết lão.

Những loại tà khí này hiểu cũng rất đơn giản, ý nghĩa như tên của nó, hắn gán Lão Già kia là người thuộc Loại Một.

Còn người Loại Hai lại không có những tà khí kia, cũng dễ nhận ra.

Trong cái khó ló cái khôn, đã có chuyện Khôi Tâm lần trước hắn không hỏi nên Vô Thanh cũng không nói, lần này hắn chủ động hỏi, nếu có thật thì tốt không có thì thôi, cũng chẳng sao cả:- Vô Thanh, có cách nào làm người khác Thần Phục mà không sợ bị phản bội hay giấu diếm ta bất cứ điều gì, chỉ cần ta hỏi liền trả lời chân thật nhất Không?[ Có a! ]Quả nhiên a, Lạc Vô Y sắc mặt giật giật.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.