Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 35: Pháp khí quen thuộc



Edit: SCR0811


Đêm Giáng sinh.


Hôm nay Mễ Uyển nhận được vài quả táo, có của ba người Hàn Tiêu, Kim Minh Hiên và Lưu Cố, cũng có mấy bạn nữ khác trong lớp, họ nói hoạt động tặng quả bình an năm ngoái Mễ Uyển không tham gia nên năm nay tặng bù cho cô. Mễ Uyển cười hì hì nhận lấy, cũng tặng lại cho mỗi người một gói snack.


Về đến nhà cũ, Diệp quản gia thấy Mễ Uyển ôm một đống quả bình an đủ màu sắc, tâm già thấy thật an ủi, cô chủ nhà ông đã quen được rất nhiều bạn ở trường.


"Cô chủ, ngày mai phòng khám thú y khai trương, cậu chủ đang ở nước ngoài không về được nhưng cậu chủ nhỏ nói cậu ấy sẽ bớt thời gian để tới." Diệp quản gia cầm túi hạt đút cho Hạt Thông ăn, từ sau khi người và thú tặng quà cho nhau, Diệp quản gia vô cùng yêu thích con sóc nhỏ này, thường lên mạng chọn mua các loại hạt khác nhau về cho Hạt Thông ăn.


"Chú mời họ?" Mễ Uyển kinh ngạc.


"Đương nhiên, đây là lần đầu tiên cô chủ mở tiệm, người nhà nhất định phải tới tham dự. Kỳ thật cậu chủ đã xếp lịch từ một tuần trước, nhưng nước M bỗng nhiên đổ tuyết, máy bay bị hoãn nên không thể tới kịp. Ông chủ và bà chủ còn đang điều dưỡng ở nước ngoài, tết mới về được. Tuy nhiên, cậu chủ nhỏ đã hứa dù phải xin nghỉ cậu ấy cũng đến." Diệp quản gia sợ Mễ Uyển đau lòng, cố ý giải thích rõ nguyên do từng người không thể đến, đồng thời nhấn mạnh em trai Mễ gia giá nào cũng sẽ đến.


Có điều, mai là cuối tuần, mấy chuyện xin phép gì đó đều là giả dối, vì để an ủi Mễ Uyển, Diệp quản gia cũng bán mạng thật.


Nghe nói ba mẹ Mễ còn đang điều dưỡng, Mễ Uyển nhịn không được hỏi:"Cơn.. cơn tức của ba tôi lớn thế à, điều dưỡng nửa năm vẫn chưa khỏe lại?"


Diệp quản gia càng vui hơn, tuy cô chủ chưa từng hỏi thăm tới người trong nhà nhưng trong tâm vẫn là một đứa con hiếu thảo: "Cô chủ đừng quá áy náy, thực ra sức khỏe của ông chủ vốn đã kém, những năm qua lại phải vất vả quản lý công ty, nên đợt này mới phải điều dưỡng lâu như vậy."


Mễ Uyển gật đầu, cô đã nói mà, sao có thể bị con gái chọc tức đến mức phải điều dưỡng tới nửa năm, ra là sức khỏe vốn không tốt. Nếu thế, cô sẽ dành nửa số trứng của tháng sau lại rồi nhờ Diệp quản gia đem qua cho ông ăn.


Ăn cơm tối xong, Mễ Uyển không vệ sinh cá nhân ngay mà lấy xấp thư mời trong túi xách ra. Diệp quản gia đã chuẩn bị nó để cô mời các bạn học trong lớp tới tham dự lễ khai trương ngày mai, nhưng Mễ Uyển không thân với nhiều người nên vẫn còn dư lại khá nhiều.


Mễ Uyển chọn lựa, lấy bút trên bàn viết tên Phàn Thần lên, vừa chạm tay vào cửa sổ thì chợt nhớ ra, quay lại bàn cầm theo một quả bình an rồi mới leo qua cửa sổ nhảy xuống, tiếp đó chạy tới bờ tường, phóng nhẹ như yến.


Hai ưu điểm có thể thấy rõ ngay sau khi giảm cân: một là có thể nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống một cách nhẹ nhàng mà không sợ bị Diệp quản gia phát hiện; hai là lúc leo tường không cần phải bám vào đầu tường thở hì hục nữa.


Mễ Uyển phủi tay, lấy thư mời và quả bình an trong túi ra cầm trên tay rồi đi về phía phòng khách nhà Phàn Thần. Cô vừa tới thì cửa phòng khách đã tự động mở ra, còn Phàn Thần thì đang chờ sẵn bên trong.


"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?" Phàn Thần hiếu kỳ hỏi.


"Tới tặng quà, tôi đã nói Giáng Sinh sẽ tặng quà cho anh rồi mà." Mễ Uyển không quên chuyện Phàn Thần đã tặng quà Giáng Sinh cho mình, nói xong liền đưa quả bình an trong tay ra


Phàn Thần nhận lấy, cười hỏi: "Chỉ mỗi quả táo."


"Đó là quà tặng kèm thôi, cái này mới là quà thật nè." Mễ Uyển đưa thư mời đã chuẩn bị sẵn ra.


Chuyện Mễ Uyển mở phòng khám thú y đã lan truyền khắp yêu tộc nhiều ngày nay, Phàn Thần cũng biết ngày mai phòng khám của cô sẽ khai trương. Anh cầm thư mời, mở ra xem rất nghiêm túc. Chữ của Mễ Uyển khá đẹp, không xinh xắn như những cô gái bình thường mà có nét hào sảng khí khái, Phàn Thần nghĩ nếu viết bằng bút lông chắc sẽ càng đẹp hơn.


"Cô thật sự quyết định mở phòng khám chữa bệnh cho yêu tộc?" Phàn Thần khép thư mời lại, đặt sang một bên.


"Đến thư mời cũng đưa anh rồi, anh còn hoài nghi cái gì?"


"Không sợ người của Hiệp hội bắt yêu tới tìm cô?" Mễ Uyển giúp đỡ yêu tộc quang minh chính đại như thế, Hiệp hội bắt yêu chắc chắn sẽ không bỏ qua.


"Tìm tôi? Tìm tôi thì tôi không kiếm tiền nữa?" Mễ Uyển không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Hiệp hội bắt yêu, lúc trước sở dĩ cô chịu nghe ý kiến của Bạch Phong chỉ vì kiêng dè cân bằng giữa hai tộc người-yêu mà thôi.


Phàn Thần cười khẽ một tiếng, anh hiểu Mễ Uyển chịu thay đổi ý định, mở phòng khám này là do đã hiểu đạo lý thiên đạo cân bằng mà mình nói. Anh nhìn gương mặt trắng mịn của cô gái trước mặt, nhịn không được hỏi: "Cô... không sợ bị tôi gạt sao?"


Mễ Uyển chớp chớp mắt, trả lời: "Sợ chứ, cho nên... tôi còn chừa một lá bài tẩy."


Phàn Thần nhíu mày.


"Bước vào phòng khám của tôi, trừ việc phải trả tiền còn phải đồng ý với tôi một điều kiện." Mễ Uyển nói: "Những yêu tộc được tôi chữa trị, không được chủ động gây hại tới con người, nếu làm trái tôi quyết sẽ đuổi tới chân trời cuối đất, rút gân lột da."


Mễ Uyển múa máy tay chân làm động tác rút gân lột da, cố bộc lộ vẻ hung ác của mình.


Phàn Thần nhịn không được cười khen: "Quả là ý hay."


"Anh cười gì chứ, cảm thấy không có sức uy hiếp sao? Tôi bắt yêu giỏi lắm đó, từ năm trăm năm trước tôi đã là nhân vật yêu tộc các anh vừa nghe tin đã sợ mất mật rồi." Mễ Uyển cao ngạo ngẩng cái cằm vừa thon lại của mình lên.


"Tôi biết, không thế thì cô đã không bị Càn Khôn Đằng giết." Phàn Thần gật đầu.


Nói đến Càn Khôn Đằng, Mễ Uyển bỗng nhớ tới một chuyện: "Sao năm trăm năm trước anh không xuất hiện? Nếu anh ra tay thì chắc đại chiến hai tộc đã không kéo dài lâu như vậy."


"Lúc đó tôi đang ngủ say." Phàn Thần trả lời.


"Ngủ say? Yêu tộc các anh sắp bị diệt luôn rồi mà anh còn ngủ được?" Mễ Uyển ngạc nhiên tột độ, vị đại lão này sao có thể vô trách nhiệm đến thế chứ? Đến cô còn muốn rơi nước mắt đồng tình với yêu tộc nữa kìa.


Phàn Thần cười nhạt, không trả lời vấn đề này.


"Cho nên..." Sau khi ngạc nhiên xong, Mễ Uyển bỗng nghĩ tới một chuyện: "Chuyện đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại là dùng Càn Khôn Đằng giết tôi?"


"Không phải." Phàn Thần lắc đầu: "Tôi đã giao Càn Khôn Đằng cho yêu tộc từ trước, Càn Khôn Đằng được sử dụng nên tôi mới tỉnh lại."


"Sao nghe như tôi là tế phẩm để đánh thức ác ma vậy?" Mễ Uyển vuốt cằm, so sánh.


"Cô không thể nghĩ ra thứ gì tốt hơn à?"


"Như là... dâng tặng tân nương cho Hà Bá?" Mễ Uyển đổi một ví dụ khác tốt hơn.


Phàn Thần tưởng tượng tới hình ảnh kia, mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sao... anh lại có chút chờ mong thế này? Nếu khi đó mình tỉnh lại, thứ nhìn thấy không phải thế giới hoang tàn đổ nát mà là cô nhóc trước mắt này, dù là dáng vẻ lúc chưa giảm béo thì cũng khá tốt.


***


Sáng hôm sau, Mễ Uyển tràn đầy năng lượng bước xuống giường, cả hai đời mới có được sản nghiệp đầu tiên của mình khiến cô thấy khá phấn khích. Có vẻ khắp nơi trong nhà cũ đều cảm nhận được niềm vui của Mễ Uyển nên ai nấy đều hăng hái, đặc biệt là thím Trương, vừa thấy Mễ Uyển đã khen không dứt miệng.


"Cô chủ, hôm nay cô rất đẹp, nhìn cứ như minh tinh vậy."


"Đúng đó, đúng đó, tôi đã nói tôi ốm đi sẽ đẹp mà." Trải qua hơn một tháng giảm béo "khắc nghiệt", cân nặng của Mễ Uyển đã chạm được tới mốc 120, chính thức bước vào hàng ngũ mũm mỉm. Đường nét cơ thể vốn bị mỡ che lấp đã lộ vẻ xinh xắn, đặt biệt là đôi mắt to tròn, mỗi lúc cười lên trông rất sinh động.


"Đúng đúng..." Những người giúp việc trong phòng khác, dù đang quét dọn hay chỉ đi ngang qua đều tham gia vào "tộc thích khen" của thím Trương.


"Chít chít chít" Sóc con cũng không chịu lạc hậu, giẫm lên vai Mễ Uyển kêu không ngừng, nhưng nó nói gì thì không một ai biết.


"Cô chủ, tới giờ đi rồi." Hôm nay Diệp quản gia cùng đi với Mễ Uyển, phụ cô đón khách. Tuy Mễ Uyển không ngừng nhấn mạnh phòng khám chẳng có mấy ai tới nhưng Diệp quản gia vẫn kiên quyết muốn đi. Mễ Uyển cân nhắc, Diệp quản gia phải theo mình tới nhà cũ cai nghiện, một thân bản lãnh không có chỗ xài, giờ vừa có cơ hội, thấy ông liều mạng phát huy tài năng của mình như thế, cô không đành lòng từ chối.


Vừa tới phòng khám, Mễ Uyển đã bị một hàng lẵng hoa dài trước cửa dọa sợ: "Chú Diệp, có phải chú mua hơi nhiều rồi không?" Cái hàng đó sắp kéo tới tận cổng trường luôn rồi.


"Không phải tôi mua, đều do người khác tặng." Diệp quản gia cười nói.


"Người khác tặng, ai chứ?"


"Cậu chủ tặng hai mươi lẵng, những cái khác là do bạn cô chủ tặng." Diệp quản gia nói tới đây lại thấy vui mừng: "Cô chủ có nhiều bạn hơn tôi nghĩ."


Bạn tôi? Phàn Thần? Không thể nào, một kẻ đến mình nhổ hoa đổi chậu còn không cho như anh ta, sao có thể tiêu tiền mua hoa tặng mình được chứ. Bọn Hàn Tiêu? Càng không thể, bọn họ tặng một lẵng đã nhiều lắm rồi.


Mễ Uyển tò mò nhìn biểu ngữ giăng trên các lẵng hoa:


Chúc làm ăn phát đạt - Tộc Ưng (Tổng cộng hai mươi lẵng)


Chúc đại lão làm ăn phát đạt - Tộc Chim sẻ (Tổng cộng hai mươi lẵng)


Chúc tiền vô như nước - Tộc Mèo (Tổng cộng hai mươi lẵng)


Chúc tiền vô như nước - Tộc Gà (Tổng cộng hai mươi lẵng)


...


Diệp quản gia cũng nhìn biểu ngữ trên mấy cái lẵng hoa, vẻ mặt pha chút phức tạp: "Mấy người bạn của cô chủ thú vị ghê, nuôi toàn mấy con thú lạ, cả gà... cũng nuôi nữa hả?"


"Đúng vậy, ha ha ha..." Mễ Uyển cười gượng, dù sao cũng đều là động vật, may mà mình chưa chữa trị cho thực vật, không thì có thêm tộc Hoa gì gì đó, cô không biết phải giải thích với Diệp quản gia thế nào. Khoan... hình như có chữa cho Phạm Âm thụ, may mà nhóc Phạm Âm thụ không thể hóa hình, cũng không có tiền.


May mà mấy yêu tộc này chỉ tặng hoa chứ không tự mình xuất hiện, không thì Mễ Uyển đã trở mặt luôn rồi.


"Chị" Mễ Uyển vừa bước vào phòng khám đã thấy một cô nhóc mặc áo lông đỏ hăng hái chạy tới trước mặt mình.


"Mèo... Đồng Đồng" Xém chút Mễ Uyển đã lỡ mồm gọi Mèo yêu nhỏ.


"Đàn chị" Quan Lý và Hướng Chân cũng tới, khác hoàn toàn với dáng vẻ vui mừng của Quan Lý, cả mặt Hướng Chân đều nhăn lại như bị táo bón.


"Chị, đây là quà khai trương của em với anh trai." Mèo yêu nhỏ chui vào lòng Mễ Uyển cọ dụi hồi lâu mới đưa hộp quà trong tay cho Mễ Uyển.


"Trước cửa không phải đã tặng lẵng hoa rồi sao?" Mễ Uyển nhìn Quan Lý.


"Đó là của tộc trưởng tặng."


Chỉ một câu giới thiệu đơn giản Mễ Uyển đã hiểu, tộc trưởng các tộc muốn bày tỏ lòng thành với cô. Mễ Uyển cười nhận quà, nói một tiếng cảm ơn rồi quay đầu hỏi Hướng Chân: "Bạch Phong không kêu cậu tặng quà sao?"


"Chị còn dám nói..." Hướng Chân đang nghẹn một bụng, Mễ Uyển vừa hỏi tới đã kéo cô sang một góc, thấp giọng nói: "Hình như Hiệp hội vẫn chưa biết, nhưng cô làm rình rang thế này khẳng định không giấu được bao lâu, cô nên nghĩ xem phải giải thích với ông ấy thế nào đi."


Mễ Uyển kinh ngạc: "Cậu không nói cho Bạch Phong biết?"


"Tôi về sẽ nói ngay." Hướng Chân cắn răng, lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ sói, cậu không nên giấu Hiệp hội để tới đây.


Đương nhiên Mễ Uyển biết rõ dụng ý của Hướng Chân, cười nói: "Không sao, cậu cứ nói đi, thuận tiện chuyển lời dùm tôi luôn."


"Cô nói đi." Xem cô còn có thể nói gì.


"Chờ xíu" Mễ Uyển quay người đi tới nhà sau, lấy bảng giá đưa cho Hướng Chân, nói: "Cậu nói với ông ta, tôi mở cửa buôn bán, người khác trả tiền, tôi chữa bệnh. Muốn cản tôi cũng dễ thôi, cứ theo giá trên này mà tính."


Hướng Chân nhìn bảng giá niêm yết, mặt mày tái mét, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi. So với cái này, cậu đã hiểu vì sao lúc trước Mễ Uyển nói cái giá dạy cậu vẽ phù tìm yêu là rẻ như cho. Mợ nó, chỉ kiểm tra tổng quát thôi đã không biết xấu hổ lấy giá năm mươi vạn. Cái này mà mở cửa buôn bán gì chứ, là cướp bóc mới đúng.


"Ví dụ như Quan Đồng, tôi chữa cho em ấy lấy Miêu Nhãn Chi Hồn giá ba ngàn vạn, nếu hội trưởng Bạch không muốn tôi chữa, chỉ cần đưa tôi ba ngàn vạn là được. Tất cả mọi người đều là người bắt yêu, lòng tôi vẫn nghiêng về phía các cậu, chỉ cần các cậu chịu bỏ tiền, tôi sẽ chọn cách tối ưu để thõa mãn yêu cầu của các cậu." Sợ Hướng Chân không hiểu, Mễ Uyển còn tốt bụng cho ví dụ.


"Chị... chị..." Hướng Chân trừng mắt nhìn Mễ Uyển nửa ngày vẫn không nói nổi một câu, cuối cùng đành cầm bảng giá xám xịt bỏ đi.


Một lát sau, bạn đại học Mễ Uyển mời cũng đến, Mễ Uyển qua đó đón tiếp. Họ ăn vài thứ, nói mấy lời chúc mừng rồi nhanh chóng ra về để không làm ảnh hướng đến việc làm ăn trong tiệm. Khách đi hết rồi, Diệp quản gia không còn bận nữa, ông đứng trước cửa, không ngừng ngó nghiêng chung quanh, không biết đang đợi ai.


Lúc này, trước cổng trường có ba cậu trai chừng mười lăm, mười sáu tuổi bước xuống từ một chiếc xe tư nhân, trên tay mỗi người đều cầm quà, trong đó có một người mặc áo lông màu trắng gạo, dáng vẻ anh tuấn, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Mễ Thiệu, cậu nói xem chị cậu còn loại trứng gà đó không?"


Đây là người lấy trứng gà đưa cho ông nội bồi bổ - Ngụy Ký, cũng vì việc này mà Mễ Thiệu không còn trứng để ăn, phải khập khiễng hết nửa tháng khiến cậu rất áy náy.


"Yên tâm đi, hôm qua tôi đã hỏi chú Diệp, chú ấy nói mấy hôm trước chị tôi vừa cầm về mười quả." Mễ Thiệu mặc áo khoác ca-rô đỏ sọc đen, chân mang giày Martin, vừa đẹp trai vừa khí phách.


"Mễ Thiệu, cậu nói chị cậu rất dễ nhận ra, làm sao để biết?" Dương Khải Trạch với mái đầu nhuộm đỏ tò mò hỏi.


"Cậu chỉ cần nhìn thẳng vào đám người..."


"Người đẹp nhất là chị cậu?"


"Người mập nhất là chị tôi!" Mễ Thiệu nói chắc như đinh đóng cột.


"..."


"..."


Ba người vừa trò chuyện vừa đi tới cửa phòng khám, Ngụy Ký và Dương Khải Trạch còn đang tìm người béo nhất trong đám, Diệp quản gia đang chờ sẵn trước cửa hai mắt sáng rỡ, chạy vội ra: "Cậu chủ nhỏ, cậu tới rồi."


Mễ Uyển nghe tiếng của Diệp quản gia, tò mò xoay người, thấy ba cậu trai đang đi tới, vừa nhìn đã nhận ra người đứng giữa chính là Mễ Thiệu. Chắc do quan hệ huyết thống nên vừa gặp Mễ Uyển đã thấy thân thuộc, lập tức tách được Mễ Thiệu ra khỏi những người xung quanh.


"Chú Diệp, đã lâu không gặp, chị tôi đâu?" Mễ Thiệu vừa nói vừa nhìn quanh phòng khám, nhưng mắt chỉ lia ngang Mễ Uyển rồi nhanh chóng dời đi.


"Cô chủ ở trong phòng khám." Chú Diệp dẫn ba người vào, ngoắc tay với Mễ Uyển: "Cô chủ, cậu chủ nhỏ tới nè."


Ba cậu trai nhìn theo hướng tay của Diệp quản gia, một người đẹp dáng cao gầy, da trắng, khuôn mặt thanh tú cười tươi đi về phía này. Mặt Mễ Thiệu đầu tiên là ngạc nhiên, rồi như thấy được nét quen thuộc trên người cô gái này, nói với vẻ không dám tin: "Chị... chị là Mễ Uyển?!"


"Phải gọi là chị gái!" Mễ Uyển đập thẳng vào đầu cậu ta. Nguyên chủ luôn mong ước được nghe em trai gọi một tiếng "chị gái", nhưng từ sau sáu tuổi Mễ Thiệu không còn gọi nữa, mỗi lần gặp cô nếu không gọi thẳng tên thì kêu là nhỏ béo, nguyên chủ dù đau lòng nhưng không dám nói ra. Mễ Uyển không nhẹ tay như vậy, cô kế thừa tình cảm chị em của nguyên chủ, vừa thấy thân thuộc với thằng nhóc này, nó đã gọi thẳng tên mình, không thẳng tay đập nó sao được.


Mễ Thiệu ôm đầu, bị Mễ Uyển đập cho ngẩng ra: Đây là chị mình sao? Đây là chị mình sao? Đây là chị mình sao? Cơ thể to béo gần hai trăm cân của chị mình đâu?


"Chào chị Mễ." Mấy đứa bạn của Mễ Thiệu thông minh hơn, vội đưa quà cho cô, gọi chị ngọt xớt.


"Đến chơi là được rồi, khách sáo như vậy làm gì." Mễ Uyển vừa so sánh đã thấy hai cậu trai này hợp lòng người hơn em


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.