Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 36: Cá chép gấm



Edit: SCR0811


Dư Phi Hàng giật mình khi thấy mũi tên nước chứa tám phần yêu lực của mình bị cản lại chỉ với một đòn, đến khi thấy rõ là ai, đồng tử co rút lại trong chớp mắt, vội ôm bể cá lui về phía sau. Mũi tên nước không có yêu lực củng cố, phút chốc hóa thành hơi nước tan biến trong không khí.


"Chị Mễ, chị..." Ngụy Ký bị cướp mất pháp khí, ngẩng ra, tu vi của cậu tuy chỉ mới cấp bốn nhưng Cá yêu kia thì tới tận cấp sáu, chị của Mễ Thiệu có thể dễ dàng đỡ được đòn tấn công từ cả hai bên, tu vi của chị Mễ Thiệu cao tới mức nào chứ?


"Sao vừa gặp mặt đã động tay, lại còn ngay trong sân nhà tôi nữa chứ?" Mễ Uyển xác thực cây sáo ngọc này là của đại sư huynh nhưng không vội hỏi thăm, cũng không trả lại pháp khí cho Ngụy Ký.


"Em cảm nhận được yêu lực, nghĩ rằng có yêu tộc lẻn vào hại người nên mới..." Ngụy Ký giải thích một cách thận trọng, nếu cậu biết Mễ Uyển lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xúc động như vừa nãy. Đến cậu còn cảm nhận được sự xuất hiện của yêu tộc, chị của Mễ Thiệu chắc chắn đã sớm biết.


"Tôi có kêu Ô Vĩ vào trước chào hỏi." Dư Phi Hàng giải thích, anh chờ ở ngoài hai phút rồi mới vào, tưởng Chim sẻ tinh đã đánh tiếng trước, không ngờ vẫn bị hiểu lầm.


Mễ Uyển khoác tay, tỏ vẻ không sao.


"Hai người quen hả?" Mễ Uyển tò mò hỏi, lúc đầu Dư Phi Hàng chỉ lách người né đi chứ không đánh trả, sau khi nhận ra là Ngụy Ký anh ta mới ra tay.


"Người của Ngụy gia, Thủy tộc bọn tôi khắc sâu trong lòng." Dư Phi Hàng trừng mắt với Ngụy Ký.


"Nếu không phải Thủy tộc các người tạo ra cơn hồng thủy, Ngụy gia chúng tôi đã không ra tay." Tuy Ngụy Ký nhỏ tuổi nhưng khi chống lại yêu tộc cao hơn mình hai cấp, vẫn quyết không lùi bước.


"Tạo ra cơn hồng thủy?" Mễ Uyển nhíu mày, cơn hồng thủy không phải trò đùa, bất luận là năm trăm năm trước hay là hiện giờ, gặp phải hồng thủy, dân chúng ven bờ đều phải chịu thương vong nặng nề.


"Là do con người xả hóa chất xuống nguồn nước của chúng tôi trước." Dư Phi Hàng giận dữ: "Dù là yêu tộc cấp cao, gặp phải thứ đó cũng sẽ trúng độc, huống chi chỗ nước đó là nơi sinh sống của con em Thủy tộc chúng tôi. Do hàng tấn chất thải của mấy người mà con em Thủy tộc chúng tôi đã thoái hóa hơn nửa. Chúng tôi tạo ra hồng thủy cũng vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi."


"Nhưng... nhưng mà..." Ngụy Ký ấp úng nửa ngày mới miễn cưỡng nói: "Anh phá tan nhà máy hóa chất thì cũng thôi đi, người dân sống ven bờ là vô tội mà."


"Vô tội? Thế chúng tôi đang sống yên ổn dưới sông, đã chọc gì tới bọn họ?" Dư Phi Hàng hừ lạnh một tiếng.


"Vậy... các người cũng có thể báo với Hiệp hội bắt yêu một tiếng trước, không nên trực tiếp tạo ra cơn hồng thủy như thế?"


"Báo?" Dư Phi Hàng cười lạnh: "Sau đó Hiệp hội bắt yêu cũng biết đó thôi, nhưng kết quả thế nào? Sai Ngụy gia các người đến bức chúng tôi từ bỏ con sông đó, còn đánh hai vị trưởng lão Thủy tộc chúng tôi bị thương."


Ngụy Ký bị mấy câu hỏi của Dư Phi hàng ép cho á khẩu, không trả lời được, từ nhỏ cậu đã được dạy bảo không cho yêu tộc gây hại tới con người, còn yêu tộc thế nào, hình như cậu chưa từng suy xét cẩn thận.


Mễ Uyển đã hiểu khá rõ tình hình, không muốn tiếp tục nghe hai người cãi nhau nữa, cô liếc nhìn Dư Phi Hàng: "Anh Dư, anh và vợ anh vào trong trước đi, lát nữa tôi sẽ tớí."


Dư Phi Hàng trừng mắt cảnh cáo Ngụy Ký rồi gật đầu, ôm bể cá luôn được mình bảo vệ trong ngực xoay người đi vào căn phòng phía sau. Dư Phi Hàng đi rồi, Mễ Uyển mới trả lại sáo ngọc cho Ngụy Ký.


"Cảm ơn." Ngụy Ký nói lý nhí, cậu biết vừa nãy nếu không nhờ Mễ Uyển cứu, cậu nhất định đã bị thương.


"Món pháp khí này của cậu không tệ, sao có được vậy?" Mễ Uyển hỏi bâng quơ.


"Đây là pháp khí truyền thừa của sư môn tôi." Ngụy Ký trả lời.


"Sư môn?" Mễ Uyển ngẩn ra, không thể tin là sư môn nhà mình vẫn còn tồn tại đến bây giờ.


"Huyền Vụ Sơn, chị Mễ đã từng nghe tới chưa?"


Đương nhiên là cô từng nghe, nhưng sư môn các cô không lớn, từ chưởng môn cho đến đệ tử vẩy nước quét sân tổng cộng không đến hai mươi người, năm đó lúc xảy ra đại chiến hai tộc, sư huynh sư đệ lần lượt chết trận, không ngờ vẫn còn truyền lại đến tận bây giờ.


"Chưởng môn của các cậu là ai?" Mễ Uyển không nhịn được hỏi.


"Chưởng môn đương nhiệm là ông nội em." Ngụy Ký nói.


"Vừa nãy tôi thấy trên pháp khí có khắc một cái tên, người đó cũng là chưởng môn của các cậu sao?" Mễ Uyển biết đáp án mình nhận được sẽ là phủ định, bởi vì đại sư huynh còn chết trước cả cô.


"Không phải, Bạch Dật Phong là đại đệ tử của chưởng môn đời thứ sáu, sư huynh của chưởng môn đời thứ bảy, ông ấy đã ngã xuống trong trận đại chiến hai tộc năm trăm năm trước rồi." Ngụy Ký trả lời.


"Vậy chưởng môn đời thứ bảy của các cậu là?"


"Nhan Tụ."


Tiểu sư đệ? Mễ Uyển híp mắt, lúc trận đại chiến đó bùng nổ, tiểu sư đệ mới nhập môn được ba năm, do ngày thường lười luyện công nên tu vi kém nhất. Trước khi chưởng môn tuyên bố toàn phái gia nhập trận chiến, sư phụ đã đưa tiểu sư đệ tới quê nhà của ông, nói dối là con riêng của mình, nhờ anh trai chăm sóc cậu ta. Sau đó bọn họ không còn gặp nhau nữa, không ngờ cuối cùng tiểu sư đệ lại là người kế thừa Huyền Vụ Sơn.


"Chị Mễ?" Ngụy Ký thấy Mễ Uyển bỗng dưng im lặng, lo lắng gọi một tiếng.


Mễ Uyển hoàn hồn, nhìn lại cậu trai trước mắt, bỗng có cảm giác thân thiết như đang gặp con cháu của mình, cô cười nói với Ngụy Ký: "Tôi có thể cho cậu hai quả trứng gà."


"Thật sao?" Niềm vui tới quá đột ngột khiến hai mắt cậu ta vụt sáng.


"Tôi sẽ nói một tiếng với quản gia, cậu theo chú ấy đi lấy trứng đi." Nói xong, Mễ Uyển dẫn người ra sảnh trước, giao cậu ta cho Diệp quản gia: "Chú Diệp, chú dẫn họ về nhà, đưa cho cậu ta hai quả trứng đi."


"Được." Diệp giản gia tươi cười gật đầu, dẫn ba cậu trai rời khỏi phòng khám thú y. Từ rất xa, Mễ Uyển vẫn còn nghe Mễ Thiệu hỏi Ngụy Ký đã nói gì với mình?


"Đại lão, anh Dư nói anh ấy tới sân sau chờ cô." Chim sẻ tinh thấy Mễ Uyển, vội chạy tới.


"Tôi biết rồi." Mễ Uyển nhìn thoáng qua Chim sẻ tinh, đưa cậu ta bảng giá giống với cái lúc nãy đưa Hướng Chân: "Cầm lấy, giúp tôi tuyên truyền rộng rãi đi."


Chim sẻ tinh tò mò nhìn xem, là bảng giá điều trị cho yêu tộc, trên đó viết: Kiểm tra tổng quát 50 vạn, loại bỏ một phần yêu độc 60 vạn, chữa trị thoái hóa 100 vạn, chăm sóc trước sinh cho yêu tộc 30 vạn,...


Chim sẻ tinh mờ mịt: "Đại lão này, mấy hàng trên tôi đều hiểu, nhưng dòng cuối cùng này là ý gì?" Cậu chỉ mới nghe chăm sóc sau sinh, chưa từng nghe có chăm sóc trước sinh.


"Cái này hả?" Mễ Uyển giải thích: "Không phải yêu tộc các cậu trước khi sinh đứa nhỏ ra đều không đoán được nó có trúng yêu độc hay không sao, dịch vụ này của tôi có thể giúp các cậu làm điều đó, một lần chẩn đoán 30 vạn."


Các loại dịch vụ của cô vốn không có cái này, nhưng lần trước Dư Phi Hàng nói yêu tộc không biết trước được tình huống của đứa nhỏ nên cô mới thêm vào. Chỉ xem qua một chút, chẳng tốn bao nhiêu linh lực nên mới để giá thấp nhất.


"Đứa nhỏ còn trong trứng cô cũng nhìn ra được?" Chim sẻ tinh kinh ngạc hỏi.


"Được."


Chim sẻ tinh tròn miệng, lấy di động ra chụp liên tục mấy tấm liền: "Tôi sẽ đăng lên vòng bạn bè ngay."


Chim sẻ tinh là yêu tộc tiếp xúc với Mễ Uyển sớm nhất, tin tức Mễ Uyển mở phòng khám cũng là Chim sẻ tinh truyền ra ngoài, dựa vào quan hệ với Mễ Uyển và những tư liệu trực tiếp, Chim sẻ tinh hiện giờ đã thành con yêu nổi tiếng khắp yêu tộc. Các vị tộc trưởng đều đã chủ động thêm Wechat của Chim sẻ tinh, vừa cập nhật vòng bạn bè của cậu ta xong, họ liền chia sẻ lên trang của tộc mình.


Mấy dịch vụ trước còn dễ hiểu, dù sao ai nấy đều biết Mễ Uyển có khả năng chữa khỏi yêu độc cho yêu tộc, nhưng mục cuối cùng, "chăm sóc trước sinh", sau khi mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của bốn từ này, tất cả các tộc đều bùng nổ, trong đó, những tộc sinh con là vui nhất.


Ai nấy đều biết, yêu tộc muốn sinh một đứa con phải trả cái giá rất đắt, trong lúc mang thai, phần lớn yêu lực của người mẹ sẽ bị hao mất, đẻ trứng còn đỡ, thời gian đứa con ở trong cơ thể mẹ ngắn, sau khi ra khỏi người mẹ vẫn còn nằm trong trứng một khoảng thời gian, ba của nó có thể góp chút công sức. Nhưng khi đẻ con, nếu đứa con bất hạnh mang sẵn yêu độc thì khả năng cao yêu độc sẽ tích tụ lại trong cơ thể mẹ, người mẹ sẽ có nguy cơ bị thoái hóa. Vì nguyên do đó, mấy trăm năm nay, những tộc sinh con cũng kém phát triển hơn những tộc đẻ trứng.


Có dịch vụ chăm sóc trước sinh của Mễ Uyển, những tộc sinh con cũng có thể yên tâm mang thai, tộc trưởng của các tộc sinh con lập tức liên lạc với trưởng lão trong tộc, định sắp tới sẽ đẩy mạnh những phương pháp làm tăng tỉ lệ sinh sản, ví dụ như trong tộc sẽ hỗ trợ tiền chăm sóc trước sinh.


Mễ Uyển không biết hạng mục 'chăm sóc trước sinh' mình tiện tay thêm vào lại có thể làm mưa làm gió trong yêu tộc đến thế. Cô giao bảng giá cho Chim sẻ tinh, để cậu ta đi tuyên truyền miễn phí xong thì quay lại sân sau tìm Dư Phi Hàng.


Dư Phi Hàng và vợ Kim Nhan Nhan đang chờ sẵn trong phòng tắm, Kim Nhan Nhan đã hóa thành hình người, mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, tựa vào thành bồn tắm, thấy Mễ Uyển vào liền kích động muốn đứng lên.


"Đừng nhúc nhích" Mễ Uyển ngồi xổm xuống, cúi sát mặt vào quan sát cẩn thận một lát: "Hình như yêu lực của cô đã hao tổn một ít."


"Đúng vậy, tôi và Phi Hàng đã giải trừ phong ấn cho đứa nhỏ, có ảnh hưởng gì đến việc điều trị không?" Ngày đó nghe Mễ Uyển nói có thể cứu được đứa nhỏ, Kim Nhan Nhan không nỡ để con mình tiếp tục ngủ say, vội kêu chồng tìm trưởng lão trong tộc giải trừ phong ấn cho nó.


"Không sao." Mễ Uyển lắc đầu.


Vừa dứt lời, vợ chồng Dư Phi Hàng đồng thời thở phào một hơi, còn tưởng sẽ có rủi ro gì.


"Nhưng hai người không nên cởi bỏ phong ấn trước như thế, đứa nhỏ nhận lấy càng nhiều yêu lực thì yêu độc cũng sẽ càng nặng. May mà yêu lực của cô không cao, nếu tu vi của cô mà ngang với chồng mình thì giờ tôi không nói chuyện thoải mái thế này đâu." Cô sẽ thẳng tay tăng giá cho họ xem.


Sắc mặt Kim Nhan Nhan trắng nhợt, cô vỗ về cái bụng hơi gồ lên của mình, buồn bã nói: "Tôi chỉ muốn nó chào đời sớm một chút thôi."


Đối với Kim Nhan Nhan, phong ấn trên người đứa bé cứ như nấm mồ của nó vậy, cô không muốn giữ lại thêm một phút một giây nào.


"Không sao đâu." Dư Phi Hàng trấn an vợ.


Trái ngược với cha mẹ của Mèo yêu nhỏ, tình yêu của vợ chồng Dư Phi Hàng dành cho con to lớn hơn nhiều, ấn tượng Mễ Uyển với họ cũng tốt hơn, cô bảo hai người ổn định cảm xúc, bắt đầu điều trị.


Lần kiểm tra trước, Mễ Uyển đã biết vị trí cụ thể của Cá yêu con nên trực tiếp đặt tay lên vùng bụng bên phải của Kim Nhan Nhan, cách lớp da lành lạnh, truyền linh lực của mình vào. Do phong ấn đã được giải, phôi thai không còn lặng im như trước mà đã có những cử động nhỏ, bào thai liên tục hít vào thở ra, hấp thu yêu khí của mẹ đồng thời cũng giúp linh lực của Mễ Uyển dễ dàng đi vào.


Lúc linh lực của Mễ Uyển bao bọc hết cả bào thai, cái đuôi của Kim Nhan Nhan bỗng nhiên thay đổi, sắc đỏ nhạt dần, hình dạng hai chân cũng dần hiện ra.


Dư Phi Hàng kích động muốn thét lên nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc điều trị của Mễ Uyển, chỉ có thể cố nhịn, hai mắt dán chặt vào cái đuôi của vợ. Anh biết, chỉ cần đuôi của Kim Nhan Nhan có thể hóa hình, việc điều trị của Mễ Uyển cũng xem như thành công.


Vảy đỏ dần tiêu biến, cánh đuôi tách rời thành hai, làn da nuột nà kéo dài xuống dưới, ngay lúc sắp hóa ra mười ngón chân, Dư Phi Hàng bỗng thấy vòng ôm của mình nhẹ đi, cô vợ vừa được mình ôm trong lòng bỗng hóa lại nguyên hình, lặn xuống đáy nước.


"Sao thế?" Dư Phi Hàng vội nhìn về phía Mễ Uyển.


Mễ Uyển cầm khăn lau sạch vết nước trên tay mình, nghe vậy trả lời: "Tôi đã loại sạch yêu độc rồi."


"Nhưng mà..." Dư Phi Hàng còn định nói thêm gì đó thì một luồng yêu lực vừa xa lạ, vừa có chút giống mình đột ngột xuất hiện trong phòng tắm, hay nói đúng hơn là xuất hiện trong bồn tắm.


Mễ Uyển và Dư Phi Hàng đồng thời nhìn xuống, thấy được cá vàng do Kim Nhan Nhan hóa hình, dưới người cô là một cái trứng cá màu trắng ngà lẫn thêm chút sắc đỏ đang lơ lửng trong nước.


Dư Phi Hàng lẳng lặng ngắm nhìn, mắt nhanh chóng đỏ lên.


"Chúc mừng anh được làm ba." Mễ Uyển vui vẻ nói, không chờ anh ta trả lời đã đứng dậy ra khỏi phòng tắm, để lại không gian cho một nhà ba người.


Ra khỏi phòng, Mễ Uyển phát hiện sắc trời đã tối. Cô hơi mệt, không ra ngoài ngay mà ngồi lên một tảng đá trong sân, gửi tin nhắn cho Chim sẻ tinh nhờ cậu ta mua đồ uống cho mình.


Chim sẻ tinh đang chờ sẵn trong phòng khám, vừa nhận được tin nhắn của Mễ Uyển lập tức chạy đi mua trà sữa, tự mình đưa đến sân sau.


"Đại lão vất vả rồi." Chim sẻ tinh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mễ Uyển, biết lần này cô đã tốn khá nhiều linh lực.


"Năm trăm vạn, chờ anh ta ra nhớ thu tiền." Mễ Uyển nhận lấy trà sữa, kêu Chim sẻ tinh thanh toán sổ sách dùm mình.


"Được." Chim sẻ tinh hưng phấn đáp, cậu biết, Mễ Uyển kêu cậu thu tiền chứng tỏ bệnh đã chữa khỏi.


Mễ Uyển hút một ngụm trà sữa, cảm thấy linh lực của mình đã khôi phục được một ít, quay sang nhìn Chim sẻ tinh đang mặt mày hớn hở, đột ngột hỏi: "Có muốn tới làm thu ngân ở phòng khám của tôi không? Tiền lương năm nghìn cộng thêm một phần trăm doanh thu."


"Thu ngân?" Chim sẻ tinh sửng sốt một lát, đến khi hiểu được ý của Mễ Uyển, cậu ta mừng rỡ gật đầu, nhiệt tình đến nỗi đầu muốn cắm thẳng xuống đất: "Muốn chứ, muốn chứ, tôi đồng ý."


Một phần trăm doanh thu, nghe có vẻ không nhiều nhưng chỉ đơn cử vụ của Dư Phi Hàng thôi cậu đã có thể kiếm về năm vạn, tiền lương không có cũng chẳng sao. Hơn nữa, tiền chưa phải là trên hết, cái quan trọng nhất là cậu trở thành một thành viên trong phòng khám của Mễ Uyển, sau này yêu tộc muốn xem bệnh không phải đều đến nịnh bợ cậu sao?


Một con Chim sẻ tinh nhỏ bé như cậu lại có thể trở thành đối tượng nịnh bợ của bè lũ yêu tộc, chỉ nghĩ thôi Chim sẻ tinh đã hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng rồi. Cứ như từ Chim sẻ hóa thành Phượng Hoàng vậy.


"Vậy từ mai cậu đến làm đi." Mễ Uyển thật sự cần một nhân viên có thể phân biệt được yêu tộc và động vật bình thường, cái giá phải thu khác nhau một trời một vực cơ mà. Mễ Uyển lại không thường xuyên có mặt ở phòng khám, có Chim sẻ tinh tiếp nhận phân loại rồi báo cô tới chữa trị sẽ tiện hơn rất nhiều.


Chim sẻ tinh không ngừng gật đầu, đang líu lo tỏ vẻ sau này mình sẽ nỗ lực làm việc thì một nhà Dư Phi Hàng bước ra.


Kim Nhan Nhan lúc này đã hóa thành hình người, khoác áo đỏ, được chồng dìu, tay ôm bể cá. Bọn họ đi tới trước mặt Mễ Uyển, trịnh trọng khom người.


"Mễ đại sư, cảm ơn cô đã cứu con gái tôi." Kim Nhan Nhan vô cùng biết ơn.


Con gái? Mễ Uyển kinh ngạc nhìn xuống bể cá màu vàng, phát hiện không phải trứng nhỏ nữa mà là một con cá lớn chừng móng tay, màu vàng đỏ, đang bơi lội tung tăng trong bể.


"Nở nhanh vậy à?" Mễ Uyển ngẩn ra.


"Chắc đứa nhỏ này đã ở trong đó lâu quá, chịu hết nổi rồi." Nhắc đến đứa con của mình, khuôn mặt Kim Nhan Nhan toát lên vẻ hiền từ.


"Ủa, là cá chép gấm?!" Chim sẻ tinh nhìn chằm chằm bể cá hồi lâu, bỗng thét lên đầy kinh ngạc.


"Ừ" Dư Phi Hàng tươi cười gật đầu.


"Cá chép gấm ra đời tất có vận may, chúc mừng anh Dư." Chim sẻ tinh thật lòng vui thay cho Dư Phi Hàng.


"Cám ơn." Dư Phi Hàng cũng không ngờ con của mình lại là cá chép gấm. Nó kế thừa sắc đỏ ánh vàng xinh đẹp của mẹ và bản thể cá chép của mình, trờ thành cá chép gấm ánh vàng vô cùng hiếm thấy trong tộc Cá. Cá chép gấm ánh tự mang điềm lành, đứa con của anh tuy đã trải qua đau khổ trong quá trình sinh ra, nhưng tương lai sau này sẽ luôn gặp may mắn.


"Mễ đại sư, tôi dẫn vợ con


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.