Không khóa? Chẳng lẽ bọn chúng lại không đề phòng cô trốn thoát sao.
Không để lại một tên nào canh chừng cô, cũng chẳng khóa cửa nhà kho và cũng chỉ trói cô cạnh một tảng đá.
Hạ Thừa Quân nhíu mày, trong đầu cô lóe lên suy nghĩ.
Chẳng lẽ bọn chúng không biết thân phận của cô? Hay nói chính xác hơn, bọn chúng không hề điều tra cô.
Nếu như biết, chắc hẳn bọn chúng sẽ không để cô có thể thoát ra dễ dàng như hiện tại. Khả năng cao người chúng nhắm tới là Cố Huyền Hàn và Cố gia.
Về phía mình Hạ Thừa Quân không chắc bản thân là mồi nhử hay chỉ là sự sai sót trong việc bắt cóc của bọn chúng. Nhưng nếu bọn chúng dùng cô, chắc hẳn cũng sẽ biết được những kẻ liên quan đến Cố gia đều không phải người tầm thường.
Thật sự như vậy, chỉ có hướng đến một chuyện…!
Cót két
Tiếng cửa kéo dài chọc thẳng vào màng nhĩ của Hạ Thừa Quân, đúng là nhà kho này thực sự rất cũ kĩ, đến cái cửa cũng phát ra âm thanh chói tai như vậy.
Cô nhìn qua khe cửa nhỏ, nhìn ngó xung quanh.
Quả thực không có chút dấu vết gì, xe không có, người cũng không có. Giữa đồng không mông quạnh thế này, ném một cô gái yếu đuối như cô ở đây hẳn là bọn chúng có ý định để cô làm một con mồi béo bở. Âm mưu của những kẻ này nhìn qua có thể thiếu sót nhưng Hạ Thừa Quân vẫn cảm thấy có điều gì đó khúc mắc, có chút khó nói.
Xung quanh chỉ toàn những bụi cỏ rậm cao đến nửa người của Hạ Thừa Quân. Không ngờ Macau hoa lệ lại có nơi yên bình đến đáng sợ như thế này.
Đám cây cỏ này cũng là lợi thế cho cô, Hạ Thừa Quân cao gần một mét bảy, nếu như bị phát hiện cô vẫn có thể tận dụng chúng để che đi bản thân đánh lạc hướng bọn chúng hành tung của mình.
Hạ Thừa Quân cẩn thận men theo dọc hai bên những đồng cỏ. Hương cỏ nhàn nhạt khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, đồng thời làm cô tỉnh táo hơn sau khi bị đánh thuốc mê.
Trên người cô không có một thứ gì hữu dụng.
Đây rồi!
Hạ Thừa Quân mò mẫm đế giày một chút, sau đó kéo ra một con dao găm đặc biệt. Đối với người luôn có nguy hiểm rình rập bên mình, cô luôn có kế sách B để giấu vũ khí phòng thân trong người. Có lẽ không có đứa nào lột giày của cô ra đâu nhỉ. Thật không lầm khi học lỏm được thói quen của Hạ Viễn Triết.
Sau đó cô kiểm tra bông tai, đây là thiết bị liên lạc mà Đường Trạch đã trang bị cho cô. May mắn là bọn bắt cóc không có thì giờ tháo nữ trang của cô.
Brừm brừm…
!!!
Xoạt
Sau khi mở thiết bị phát tín hiệu ra ngoài. Đột nhiên phía trước có làn gió mạnh thổi qua, Hạ Thừa Quân lặp tức áp tai xuống mặt đường.
Là tiếng xe!
Nhanh chóng cô lao vào những lùm cây bên cạnh.
Một chiếc việt dã tồi tàn đi lướt qua cô. Người trên xe không hề phát giác ra Hạ Thừa Quân. Nơi cô đứng cách cũng khá xa so với nhà kho cũ kĩ kia nên có lẽ sẽ có thêm thời gian để cô có thể tìm đường thoát khỏi bọn chúng.
Thiết bị phát tín hiệu cô đã bật lên rồi, chỉ chờ đám Đường Trạch liên lạc nữa thôi. Nhưng tại sao trong lòng cô luôn khó chịu, cảm giác bất an ngày một tăng, tim chợt co thắt lại.
Hạ Thừa Quân đang men theo lùm cây chạy trốn, tiếng loạt soạt phát ra theo từng bước chân của cô.
Bất chợt cô khó thở, đầu óc choáng váng, tay chân bất chợt run rẩy liên hồi. Những ánh nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu chiếu lên người cô. Hạ Thừa Quân cố gắng tỉnh táo, bắt đầu lẩm nhẩm tính toán lại thời gian mình bị bắt cóc đến hiện tại.
- Chết tiệt! Chẳng lẽ đã qua một ngày rồi ư? Vậy…đám Cố Huyền Hàn thế nào rồi chứ…
- Ư!
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt. Cơn đau từ gáy ập tới khiến Hạ Thừa Quân ngã xuống.
***
- A Hàn, đã một ngày một đêm cậu không nghỉ ngơi rồi. Cứ như vậy, cho dù tìm được Hạ Thừa Quân cậu cũng không có khả năng bảo bệ cô ấy đâu.
Đường Trạch từ lúc đáp xuống Macau đã một ngày một đêm. Anh biết rằng chỉ cần là chuyện của người phụ nữ Hạ Thừa Quân này, chắc chắn tên điên Cố Huyền Hàn sẽ trở nên mất kiểm soát. Tựa như sáu năm trước, ngày cô biến mất. Cố Huyền Hàn dường như phát điên, đập phá gần như nát hết Cố gia, cả Đường Trạch và Tây Tước hợp sức cũng không thể ngăn cản anh được.
Cố Huyền Hàn cứ ngồi đó nghe báo cáo liên tục từ Tiêu Dã và Đường Trạch. Ai ai nhìn thấy cũng đều biết rằng dưới cái vỏ bọc yên lặng đó là một trận cuồng phong trực chờ đến đúng thời điểm sẽ càn quét hết tất cả mọi thứ.
- Lão đại, Cố lão đại! Có tín hiệu của Hạ tiểu thư rồi!
Một thủ hạ của Đường Trạch hớt hả chạy vào.
Cố Huyền Hàn gẩng mặt nhìn thẳng vào tên thủ hạ đó. Đôi mắt đầy tơ máu của anh đã tràn đầy nộ khí.
- Tôi sẽ lo phần còn lại, cậu hãy nghỉ ngơi chút đi. Tôi tin chắc rằng Hạ Thừa Quân không muốn thấy cậu phát điên đâu.
- Đường Trạch…đừng giấu diếm tôi, cậu biết hậu quả rồi đấy.
- ???
Dứt lời Cố Huyền Hàn mệt mỏi đứng dậy đi vào trong phòng ngủ. Để lại Đường Trạch nghiến răng nghiến lại, chửi thầm cả mười đời tổ tông nhà Cố Huyền Hàn trong đầu.
- Cái tên dở người! Tôi mà là Hạ Thừa Quân tôi sẽ trốn cậu nửa vòng Trái Đất.
Đường Trạch nhìn về phía phòng ngủ mà mắng thầm.
- Đường Trạch!
Tiếng Cố Huyền Hàn vọng ra.
- Sư cha Cố Huyền Hàn nhà cậu là cẩu à? Tai thính vậy.
Nói xong không đợi người phía trong lên tiếng đáp lại, Đường Trạch kéo tên thủ hạ bé nhỏ đáng yêu ngơ ngác đi khỏi đề phòng bị mất mạng oan uổng.