Tô Lô sợ Lâm Hạ Thiên vẫn còn đang tức giận, vội vàng đem hắn kéo ra
sau mình, sau đó hướng cô ấy xin lỗi:’’ Thật…Thật sự ngại quá…để các
người hiểu lầm thật sự rất xin lỗi…Vừa rồi chúng tôi…chỉ là đùa nhau mà
thôi…’’ Tô Lô càng nói khuôn mặt càng đỏ.
Người đàn ông kia từ
trên mặt đất bất đầu đứng dậy:’’Hóa ra là như vậy…Là tôi đa nghi, còn
quấy nhiễu đến hai người.Thật xin lỗi”
Tô Lô càng túng quẫn, lập tức hướng Lâm Hạ Thiên nháy mắt, làm cho hắn đờ người ra một phen.
Lâm Hạ Thiên cũng biết đối phương làm vậy là xuất phát từ hảo ý, khuôn mặt
lại lần nữa lộ ra vẻ khó chịu, mặc dù hắn quả thật còn đang không thoải
mái vì bị quấy rầy.Đi đến bên cạnh tên đàn ông kia, giúp một tay dìu hắn đứng lên:’’Vừa rồi thật xin lỗi, có bị thương không vậy?’’
Người
đàn ông rất có kinh nghiệm ấn ấn bụng, kiểm tra gân cốt, cơ thể chậm rãi khôi phục sức lực, cười nói:” Khá tốt, nhưng mà hình như có một chân
không đi được.Chân anh thực lợi hại!’’ Nói xong trên mặt còn biểu lộ ra
loại khí chất anh hùng không đánh nhau thì không quen biết:’’ Tôi tên Lí Đại Cường!’’
Lâm Hạ Thiên cùng hắn bắt tay:’’ Lâm Hạ Thiên’’
Người con gái trừng mắt liếc Lâm Hạ Thiên một cái, lại hướng ông xã mình
trừng:’’Vừa rồi hắn chính là bệnh nghề nghiệp phát tác, bị đánh đáng đời!’’
Lí Đại Cường đau khổ nhìn vợ nói:’’ Dù gì anh cũng đâu có bị làm sao…’’
Cô nàng hung dữ phun ra một câu:’’ Đợi khi anh có bị làm sao thì đến di
chúc cũng không kịp viết!’’ Nói xong liếc qua người Lâm Hạ Thiên đang
mặc bộ đồ tài xế:’’ Em đã nói đó là nhà người ta chơi trò chơi tình thú, anh liền liên tưởng thành cái gì!’’
Lâm Hạ Thiên bị liếc, thái độ cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng Tô Lô cả mặt thoáng cái đã
chuyển hồng, quả thật muốn tìm cái hố để nhảy xuống.
Lí Mạnh Cường đối với vợ cũng cười:’’Đúng vậy, đúng vậy, là anh không nghĩ tới phương diện này…’’ Quay đầu đối với Lâm Hạ Thiên khoát tay áo, ý bảo hai người bọn họ rời đi trước.Vừa đi vừa ôm lấy bả vai vợ hắn:’’ Không phải muốn
về nhìn sao? Anh nắm rất rõ thời gian’’
Tô Lô sững sờ đứng tại chỗ, lỗ tai nghe được cuộc nói chuyện với nhau của một đôi đang đi phía sau.
Nữ nói:’’Em không nhìn, không có tâm tình’’
Nam nói:’’ Được.Không nhìn thì không nhìn, sau khi về nhà chúng ta cũng thử một chút trò tình thú.Ừm…Hỏi tên kia chơi như thế nào?’’
Nữ:’’Anh là sắc quỷ! Em mới không!’’
Nam:’’ Vợ à…Anh thấy cái đó cũng rất thú vị.Anh cũng muốn thử xem khẩu vị có nặng không?!..’’
Nữ:’’ Anh đúng là con heo, đó là nhân vật sắm vai! Thực ra…em muốn làm cảnh sát…Em mặc đồng phục cho anh nhìn!’’
Nam:’’Đi! Không có vấn đề! Anh sẽ làm kẻ trộm! Hắc hắc, vợ à….!’’
Nữ:’’ Ôi chao, còn chưa về nhà, chú ý tay của anh! Uy —— ”
Câu nói kế tiếp đã nghe không còn rõ ràng, máu trong người cô mãnh liệt
chảy. Đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện ra tay của Lâm Hạ Thiên
đang đặt trên cổ áo mình, vô ý thức muốn lùi về phía sau một bước.
‘’Đừng cử động’’ Lâm Hạ Thiên quát to một tiếng.
Tô Lô không được tự nhiên quay mặt sang một bên.
Lâm Hạ Thiên không so đo với Tô Lô thản nhiên dịch sát lại:’’Anh…nhân tiện
cài thử luôn cúc áo…’’ Khiến cho cổ áo trở thành vật cản che đi một chút dấu vết mập mờ đầy cổ của cô.
Tô Lô oán trách liếc hắn một cái.
Lâm Hạ Thiên túng quẫn, cảm giác mình chắc chắn phải giải thích:’’ Kỳ thật anh không có nghĩ qua muốn chơi…nhân vật sắm vai….’’
Tô Lô hừ một tiếng, cầm mũ lưỡi trai trên tay đội trở lại trên đầu hắn:’’ Vậy anh giả thần giả quỷ chính là muốn làm gì!’’
‘’Anh chính là nghĩ đến muốn dẫn em lên núi ngắm sao…Nhưng em không muốn anh đi đón em, anh chỉ có thể dùng phương pháp kia mà thôi…’’ Hắn chỉ là
nhìn thấy đêm nay ánh trăng đặc biệt tròn, rất muốn cùng cô chia sẻ niềm vui…sau đó dưới ánh trăng lặng yên ôm lấy cô, thật chặt….
Không hơn…
Kỳ thực hắn ăn… rất thanh đạm.
Tô Lô nghiêng mắt nhìn hắn, những chủ ý này cũng chỉ có hắn-Lâm Hạ Thiên mới có thể nghĩ ra được…!
Bỗng nhiên sâu trong con mắt của Lâm Hạ Thiên lại hiện lên vị sắc dục:’’ Bất quá bây giờ cảm thấy khẩu vị nặng một chút, cảm giác cũng không đến nỗi nào’’ Rất nhanh ánh mắt chuyển hướng xuống nhìn chằm chằm vào phần bên
trong cổ áo, tuy rằng cúc áo đầu tiên cũng đã cài lên, nhưng mà vẫn
không che hết được những dấu hôn trên cổ của cô.Hồng hồng, dưới ánh
trăng càng nổi bật lên khiến cô thêm vẻ đáng yêu mê người!
Tô Lô
thấy hắn từng bước một tiến sát lại gần, liền lùi lại hai bước:’’Này…em
mệt mỏi cần phải về ngủ, không chơi!Đừng…Đừng có lại tiến tới! Lâm Hạ
Thiên, có nghe hay không?!’’
Lâm Hạ Thiên nở nụ cười.Cười đến biến thái:’’Tô Lô, em vẫn chưa hoàn thành xong yêu cầu thứ 4 của anh’’
‘’…?’’
‘’Lại đây hôn anh 100 cái’’
‘’….!’’
‘’Yêu cầu thứ 57, bây giờ, ngay lập tức, tại đây!’’
‘’…’’
‘’Em thật sự rất không nghe lời’’
‘’…Em…Uy ——! U-a..aaa —— ”
Ngôi sao tinh thần( cv: Lãng Nguyệt tinh thần)
100 nụ hôn thành thục, triền miên vô cùng….
Sau đó vài ngày, hai người thậm chí lúc nào cũng dính lấy nhau ngay tại
trong căn hộ. Tô Lô thật sự bị mấy cái yêu cầu của Lâm Hạ Thiên hành
hạ.Rốt cục cũng nhịn được đến yêu cầu thứ 99, Tô Lô hung dữ đe dọa:’’
Lâm Hạ Thiên, anh không thể dùng yêu cầu thứ 100 lại yêu cầu em phải
thực hiện 100 yêu cầu khác của anh’’
‘’Vì sao không được’’ Lâm Hạ Thiên đặt hai tay trên thành sô pha, ngả lưng về sau, bộ dạng lưu manh, vô lại hỏi lại.
‘’Làm sao anh có thể như vậy! Vô lại!’’ Tô Lô mắng
‘’Anh rất mừng khi anh vô lại!’’ Lâm Hạ Thiên nhún nhún vai
‘’…Lâm Hạ Thiên, đưa ra yêu cầu khác, thật sự không nên làm như vậy, được không…’’ Tô Lô chuyển sang thái độ dỗ ngọt.
“U-a..aaa…” Lâm Hạ Thiên trầm ngâm.
Tô Lô biết dụ dỗ có hiệu quả, vội vàng dựa vào ngực hắn làm nũng:’’Muốn
yêu cầu khác…bỏ qua cho em đi…nhiều lắm là trước khi ngủ em sẽ hôn anh
100 cái được không…?’’
‘’200 cái’’
‘’…Được!’’
‘’Chỉ cần không phải là 100 yêu cầu?’’
Tô Lô gật đầu như mổ thóc.
‘’Trừ cái đó ra cái gì cũng có thể đáp ứng?’’
‘’Đúng vậy.Cái gì cũng có thể đáp ứng!’’
‘’Kia…’’
Tô Lô hưng phấn lắng nghe, rốt cục cũng có thể thoát khỏi ác mộng rồi, hận không thể lao vào Lâm Hạ Thiên hôn hắn một phen!
‘’Theo anh về nhà gặp mẹ anh!’’ Khuôn mặt Lâm Hạ Thiên mất đi vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Lô
Cơ thể Tô Lô nhất thời cương cứng.
‘’Mau trả lời đồng ý!’’ Lâm Hạ Thiên thấy cô không có trả lời, thúc giục nói.
Tô Lô rời khỏi ngực Lâm Hạ Thiên, từ từ ngồi thẳng:’’Việc này em không có cách nào đáp ứng’’
Gương mặt Lâm Hạ Thiên lập tức sa sầm:’’Em vừa mới nói việc gì cũng có thể đáp ứng’’
Tô Lô tránh đi ánh mắt Lâm Hạ Thiên:’’Thật xin lỗi, em làm không được’’
‘’Vì sao’’ Lâm hạ Thiên cầm hai tay của cô nắm trong lòng bàn tay.
Tô Lô rũ mi mắt xuống:’’ Em cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp’’
‘’Vậy thì lúc nào thì mới là thời điểm thích hợp?! Em muốn anh đợi tới khi
nào?! Ít nhất phải cho anh một ngày cố định để anh không cần phải mong
mỏi được không?!”
Tô Lô chỉ có thể im lặng.Bao giờ mới là thời điểm thích hợp…Vấn đề này đến chính cô cũng mê man mờ mịt…
‘’Tô Lô, ở Tô gia em muốn che giấu quan hệ của em với anh như thế nào, anh
đều nhẫn. Nhưng ở Lâm gia, anh không làm được chuyện như vậy.Anh không
cần cũng không muốn giấu diếm quan hệ của hai chúng ta, bởi vì anh muốn
xác minh rõ với người trong nhà: nếu không lấy em thì anh sẽ không lấy
ai!’’
‘’Lâm Hạ Thiên, anh không hiểu rõ, tình huống của em khác của anh’’ Tô Lô thu lại ngón tay.
‘’Khác nhau như thế nào? Trừ khi…Em không muốn!’’ Lâm Hạ Thiên trong mắt lộ ra sự sắc bén, trực tiếp đâm trúng suy nghĩ của Tô Lô
Tô Lô không hờn giận:’’Đừng bức ép em’’
Lâm Hạ Thiên phát hỏa:’’ Anh bức ép em?! Tô Lô em đừng quá phận! Nếu như
anh bức ép em, anh cũng không để em một lần lại một lần coi nhẹ thành ý của anh, sẽ không để em có cơ hội cự tuyệt anh, càng sẽ không dùng 13
năm chờ đợi em đi tới bên cạnh anh!’’
Tô Lô đứng lên, đưa lưng về phía Lâm Hạ Thiên chất vấn:’’Em sẽ không đi gặp cha mẹ anh’’
Lâm Hạ Thiên bỗng chốc cũng đứng lên theo:’’Anh nhất định phải khiến em đi gặp bọn họ’’
Tô Lô quay người nhìn chằm chằm hắn:’’Em nói không đi!’’
Lâm Hạ Thiên tiếp tục trừng:’’ Anh nói phải đi! Buổi sáng ngày mai phải đi!’’
‘’Không đi!’’
‘’Em không có lựa chọn, nếu không anh đem quan hệ của chúng ta trực tiếp nói cho Tô Đông Tài!’’
‘’Lâm Hạ Thiên!’’ Tô Lô vô cùng tức giận
‘’Em hãy suy nghĩ kỹ’’ Lâm Hạ Thiên không cùng cô đối mặt, chuyển tầm nhìn một lần nữa ngồi xuống trên ghế sa lon.
Cứ tưởng Tô Lô sẽ tức giận đến cực điểm, nhưng trái lại thay vào đó là
thái độ trầm tĩnh đến lạ thường:’’ Không cần phải uy hiếp em’’
‘’Là em bức ép anh’’ Vẻ mặt Lâm Hạ Thiên lạnh như băng
‘’Được, anh đi nói cho ông ta biết, cùng lắm em sẽ không thừa nhận’’ Tô Lô
quẳng xuống một câu, nhấc chân muốn đi trở về phòng mình.
Lâm Hạ
Thiên bị kích thích, rốt cục cũng không thể giả bộ tỉnh táo, nhảy dựng
lên cấp bách nắm chặt tay cô lại:’’Em nói cái gì?! Em dám nói lại lần
nữa xem!!’’
Tô Lô gằn từng chữ:’’Em sẽ không thừa nhận em với anh có quan hệ’’
Lâm Hạ Thiên cả người phút chốc lạnh run, thanh âm như rít qua khe răng:’’ Sẽ không thừa nhận?!’’
Tô Lô cánh tay bị bóp đến đau nhức, cô vung tay:’’ Buông tay, em đã nói hết!’’
‘’ Khá cho câu nói đã hết!’’ Cùng lúc Lâm Hạ Thiên thu lại cánh tay, bất ngờ kéo Tô Lô khiến Tô Lô lảo đảo đập vào ngực hắn.
Tô Lô cố gắng chịu đựng sự đau đớn, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt âm trầm của Lâm Hạ Thiên.
Giờ phút này trong lòng Lâm Hạ Thiên tích tụ đầy lửa giận, nhìn chằm chằm
người con gái trước mặt không chớp mắt.Đã ở bên nhau đến tận hôm nay, cô vẫn có thể nói ra những lời này!
Tốt! Rất tốt!
Lâm Hạ Thiên đột nhiên buông lỏng tay, Tô Lô không kịp đứng vững, cơ thể ngã trên sô pha.
Lâm Hạ Thiên hung tợn chỉ vào mũi cô:’’ Tô Lô, tôi đã nhìn nhầm cô!’’
Phanh!
Cửa nhà trọ rung lên
Trong không gian lớn như vậy chỉ còn dư lại có Tô Lô đối diện với cánh cửa lạnh lẽo, vẻ mặt sững sờ.
Cả cơ thể cô như bị xé rách, sau đó từng trận đau đớn bắt đầu xâm nhập vào tận trái tim.
Đây là một cái kết, một cái gạch ngang ở giữa nối hai người bọn họ.