Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 14: Lâm hạ thiên nói : ...hận?



Lâm Hạ Thiên đang tức giận ngay lập tức vì câu nói này của cô mà cứng đờ, mọi cảm xúc như đọng lại, sau đó lạnh run, cuối cùng hình thành một dòng khí lạnh từ trong mạch máu chảy ra.”… Hận?” Một tay giữ lấy gáy Tô Lô, “Em vừa mới nói hận?!”

Khí lạnh trong cơ thể hắn truyền vào tận da thịt Tô Lô, nhất là trong đôi mắt của hắn đáng sợ tới mức khiến cô chấn động.

Lâm Hạ Thiên bên miệng ý cười cũng tràn ngập hàn khí: “Muốn hận? Vậy thì hãy hận anh đi!” Hai tay vừa thu lại, đem cô cả người ôm ngang, ba bước vượt đến bên giường, cơ thể phút chốc được hạ xuống, sau đó không có ngừng nghỉ dù chỉ một giây, cả người hắn lập tức đè lên. Một tay khóa chặt lấy cổ tay cô, tay kia đem quần của cô gỡ bỏ. Cô ngay lập tức khỏa thân hiện ra ở trước mắt hắn. Hai chân hắn thì kẹp lấy chân của cô, làm cho cô không thể động đậy.

Không thể giãy dụa, không thể trốn thoát, không thể lại lần nữa quay người rời bỏ hắn!

Nhìn khuôn mặt luống cuống của cô, Lâm Hạ Thiên tỏa ra hơi lạnh càng bức người: “Tô lô, Lâm Hạ Thiên không muốn tiếp tục làm con cừu nhỏ của em, nếu như lúc trước mọi yêu cầu của em anh đều đáp ứng vô điều kiện, anh không muốn cưỡng cầu em, anh sợ em tức giận, nếu tình cảm của anh còn chưa đủ để em yêu anh nhiều một chút, như vậy hiện tại, hận anh đi, ít nhất anh có thể có được nhiều một ít!”

Nói xong, lấy điện thoại di động ra, bấm số Tô Đông Tài: “Tôi là Lâm Hạ Thiên, bây giờ đang ở nhà của ông, lập tức quay lại, chi tiết về vụ vay vốn của chúng ta hãy nói rõ ràng ở nhà ông!” Nói xong liền cúp điện thoại, dùng hết sức ném di đông sang một bên, điện thoại đập lên tường bắn ngược trở lại, linh kiện vỡ nát rơi trên mặt đất.

Tô Lô thét lên: “Lâm Hạ Thiên anh điên rồi!”

Lâm Hạ Thiên giữ chặt gương mặt Tô Tô, thanh âm trầm thấp hướng thẳng vào cô: “Điên hay không điên anh không cần biết, có hận hay không cũng tùy em, anh không quan tâm! Em không thừa nhận quan hệ của chúng ta, cũng không sao cả, anh sẽ dùng hành động thực tế nói cho Tô Đông Tài!” Không nói thêm một lời, hung hăng hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô, một tay còn lại tại trên người của cô chà đạp.

Lâm Hạ Thiên đã mất đi lý trí, liều lĩnh. Thậm chí, hắn có một xúc động muốn cùng cô đồng quy vu tận.

Tô Lô trước mắt gương mặt hết trắng lại đen, trong miệng có hương vị máu, đáy lòng đau đớn càng ngày càng rõ ràng. Cô nhắm mắt, ôn nhu, ngọt ngào ở trong tâm trí không ngừng quanh quẩn.

“Tô Lô, mắt bạn sao lại đỏ như vậy?” Vừa bước chân vào lớp học chợt nghe thấy tiếng tên bạn ngồi cùng bàn hỏi thăm.

Rất nhiều bạn học cũng vì vậy mà quay sang cô nhìn qua.

Tô lô cố gắng cúi đầu thấp nhất có thể.

Khi đó cô vẫn còn đang học tiểu học, không hiểu được cách che dấu tâm tình của mình như thế nào, lại còn không có năng lực luyện trái tim thành tấm khiên chắc chắn. Trong nhà nhận mỗi lần bị khi dễ, cô sẽ một mình len lén khóc thầm.

Buổi sáng hôm đó trước khi ra cửa, cô mặc một cái váy. Nhưng là bị Tô Lôi nhìn thấy, liền chỉ vào cô nói thích chiếc váy này, muốn mặc nó đến trường. Kỳ thật chiếc váy đấy là Tô Đông Tài đi công tác từ bên Mĩ mang về, lúc ấy ông ta mua một đống quà mặc cho 5 tiểu hài tử bọn bọ chính mình chọn, mà khi Tô Lô mặc chiếc váy này, là cái mà mấy người Tô Lôi còn dư lại.

Tô Lô làm như không nghe thấy tiếng Tô Lôi kêu, đi lướt qua cô định ra ngoài, nhưng là Tô Lôi chạy lên phía trước kéo lấy cặp sách của cô, bảo hôm nay nhất định phải mặc cái váy này đi học, bằng không sẽ không cho cô đi. Tô Lô không muốn, Tô Lôi bắt đầu cùng cô lôi kéo, trong khoảng thời gian ngắn có hai đứa trẻ đang giành dật nhau.

Mẹ Tô thấy thế vội vàng chạy tới tách hai đứa ra…,lại là hai cái đứa này. Phủi quần áo đang nhăn nhúm của Tô Lôi, thấy Tô Lôi khóc ầm lên, vì thế mẹ Tô đành phải bảo Tô Lô trở về phòng đem chiếc váy cởi ra đưa cho Tô Lôi.

Tô Lô tính tình vốn quật cường bướng bỉnh, không muốn mình rơi nước mắt. Nhìn mẹ Tô liếc mắt một cái, mẹ Tô thúc giục cô lên phòng trên thay quần áo. Lại nhìn qua Tô Đông tài đang ngồi ở đại sảnh, ông ta từ đầu tới cuối vẫn ung dung xem báo chí, đuôi mắt cũng không có lưu cho Tô Lô nửa cái. Mà mấy đứa trẻ kia cũng bắt chước ông ta, nhìn cô cùng Tô Lôi tranh đoạt.

Cuối cùng Tô Lôi thắng, Tô Lô chạy một mạch về phòng mình chỉ một lúc sau liền thay xong ném chiếc váy cho Tô Lôi. Thời điểm rời khỏi Tô gia, còn nghe được tiếng mẹ Tô tức giận: thái độ đó đứa nhỏ này học ở đâu vậy!

Tô Lô chạy sang bên đường bên kia khóc. Đúng vậy, tích cách như vậy chính là cô học được.

Từ đấy về sau, Tô Lô không giống như… những cô bé bình thường hâm mộ mấy món đồ xinh đẹp. Mua quần áo cô chỉ chọn quần áo thể thao quê mùa, mua đồ dùng học tập cô cũng chỉ chọn thứ có hình thức thông thường, mà ngay cả cái kẹp sách, cô chỉ dùng bằng cán cỏ lau giá rẻ nhất có thể.

Tô Lô yên lặng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, tên bạn ngồi cùng bàn liền sáp đến gần: “Tô Lô, ánh mắt của bạn như bé thỏ con vậy, có phải bữa sáng ăn rất nhiều cà rốt không?”

Tô Lô tâm tình đang không tốt, cảm thấy hắn rất phiền, không nghĩ sẽ để ý đến hắn.

Nhưng là cái tên ngồi cùng bàn hiển nhiên không ngại thái độ lãnh đạm của cô: “Bạn rất thích ăn cà rốt sao? Ngày mai mình cho người mang một đống đến cho bạn ăn dần có được hay không? Là giống như con thỏ ăn sống à? Có cần gọt vỏ không?”

Tô Lô rất phiền người này, không rõ hắn vì cái gì phải lấy gương mặt nóng đi dán lên bờ mông lạnh của người khác.

Hắn nói tiếp: “Tô Lô, mình về sau sẽ đem rất nhiều rất nhiều cà rốt đến trường học, bạn cũng không cần ở nhà ăn, tới trường học sớm một chút có được không? Mình… Muốn sớm một chút trông thấy bạn… Hôm nay mình chờ bạn thật…”

Thấy Tô Lô không có trả lời, hắn lại lần nữa để sát mặt vào một chút: “Được không?”

Tô Lô bực bội, đẩy hắn ra: “Đừng làm phiền mình!”

Hắn ở trong nhà là một hài tử bị chiều đến hư, tính tình vô cùng không tốt, không có quen với việc người khác làm trái ý hắn, lập tức liền dính sát trở lại bên người Tô Lô cố chấp nói: “Mình không có làm phiền bạn! Mình chỉ hỏi bạn được không?”

Tô Lô cuối cùng cũng không chịu nổi bị hắn làm phiền, cho nên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Ai ngờ hắn nhanh hơn, ngăn tại trước chỗ ngồi của cô, không quấy nhiễu là không bỏ qua được: “Được không!”

Tô Lô trong nhà bị ủy khuất, hiện tại lại không thoát khỏi được hắn, đột nhiên òa lên một tiếng khóc.

Trông thấy Tô Lô khóc, hắn liền nóng nảy, vội vàng lừa cô: “Bạn tại sao khóc? Mình cũng không nói không cho bạn ăn cà rốt! Đừng khóc, đừng khóc…!”

Không hiểu phải an ủi cô như thế nào, hắn gấp đến độ muốn giơ chân.

Lúc này sắp vào giờ học, chủ nhiệm lớp đi vào phòng liền phát hiện Tô Lô đang khóc, lại trông thấy hắn cứ xoay quanh người cô, lập tức phê bình nói: “Lâm Hạ Thiên, em làm cho bạn Tô Lô sao? Tại sao em khi dễ bạn ấy?!”

Ba~ một tiếng, Lâm Hạ Thiên giống như con thú bị kích thích, một tay đập lên trên bàn học.

Lúc ấy bạn cùng lớp chính là đang thừa dịp lớp loạn mà tranh thủ nói chuyện, nhưng khi nghe thấy một thanh âm vang lên lập tức tất cả đều yên tĩnh. Chủ nhiệm lớp cũng hiển nhiên bị dọa cho hoảng sợ.

Lâm Hạ Thiên trợn mắt hướng chủ nhiệm lớp nhìn trừng trừng, thanh âm non nớt gào thét: “Em chỉ là muốn mang cà rốt đến cho bạn ấy ăn!Em không có khi dễ bạn ấy! Em nhất định sẽ không bao giờ khi dễ bạn ấy!”

Chủ nhiệm lớp bị hắn rống đến sững sờ, các bạn học còn lại cũng không theo kịp phản ứng của Lâm Hạ Thiên.

Mà Tô Lô trong khoảnh khắc ấy đáy lòng như bị một thứ gì đó không rõ tràn vào, cô kinh ngạc nhìn Lâm Hạ Thiên đứng ở đằng kia.

Quên khóc. Quên ủy khuất. Cũng quên luôn cả thương tâm.

Một buổi sáng lần 12 tuổi, Lâm Hạ Thiên vẻ mặt chính nghĩa nói, hắn nhất định sẽ không khi dễ cô.

Nhất định không khi dễ.

Tô Lô cảm nhận sâu sắc phần da thịt bị hắn hết cắn lại gặm qua, nhưng là bây giờ không phải chỉ có đau nhức về thể xác. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đáy lòng đơn đớn như muốn trào nước mắt mới là không tiếng động.

Tô Lô giang hai cánh tay ôm phần đầu đang chôn ở trước ngực cô: “Lâm Hạ Thiên, anh đã nói sẽ không khi dễ em …”

Oanh một tiếng.

Ủy khuất cùng phẫn nộ trong cơ thể Lâm Hạ Thiên nháy mắt toàn bộ sụp đổ.

Câu nói đó như biển ngầm thổi quét sinh mệnh làm hắn không cách nào tiếp tục.

Suy sụp ngã bên người cô.

Hắn biết, vô luận bản thân trở nên mạnh mẽ bao nhiêu, thời điểm ở trước mặt cô, hắn luôn giống như đứa trẻ không chịu nổi một chút kích thích.

Hắn cả đời này xem như triệt để bị người con gái này nắm trong tay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.