Tô Lô chính thức trở thành nhân viên ô tô Lý Kỳ, trưởng phòng sự vụ xí nghiệp.
Viết dự án nhãn hiệu, biên tập tạp chí trong xí nghiệp, phỏng vấn tiếng lòng của tất cả các tầng lớp trong công ty…
Lượng công việc tuy rằng không ít, cũng không đến mức hôn thiên ám
địa*. Nhưng Tô Lô thường tăng ca, những đồng nghiệp khác đều đã tan làm, Tô Lô lại một mình cắt nối biên tập tư liệu trên bàn làm việc cho đến
khi màn sao đêm xuất hiện, Tô Lô mới từ từ trở lại căn hộ.
*mù mịt
Từ khi cô kiên trì muốn làm việc ở Lý Kỳ, quan hệ của cô và Hạ Thiên
ngày càng căng thẳn. Tô Lô có cảm giác hít thở không thông ngày càng
trầm trọng, phải tận lực tránh Lâm Hạ Thiên, cần cho nhau một ít không
gian tỉnh táo.
Lí Diễn Minh đề nghị xin cho Tô Lô căn hộ giành cho nhân viên, Tô Lô từ chối.
Tô gia cách công ty ô tô Lý Kỳ rất gần, nhưng Tô Lô cũng không muốn trở lại.
Cô cần giữ lại một chút khoảng cách cùng với Lâm Hạ Thiên, nhưng cũng không bỏ được hắn. Mang theo một ngày mệt nhọc trở lại căn hộ, mặc dù
cửa phòng của hắn sớm đã đóng, thấy phòng tràn đầy hơi thở của hắn, cô
sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, Tô Lô trở về, hơn tám giờ. Vừa mở đèn, đã bị Lâm Hạ Thiên ngồi ở trên sô pha làm cho hoảng sợ. Bởi vì ánh sáng bất ngờ, hắn híp
mắt nhìn Tô Lô.
Tô Lô dừng một chút, vẫn đi tới ngồi ở bên cạnh hắn.
Thân thể của hắn lạnh buốt, cánh tay cũng rất cứng nhắc, rõ ràng ngồi chờ đã lâu. Tô Lô nhịn không được ôm tay của hắn, dùng nhiệt độ cơ thể
truyền cho hắn.
Lâm Hạ Thiên cầm ngược tay của cô, ánh mắt lại ở cửa ra vào kia.
Thời gian này, bọn họ lâu rồi chưa từng sưởi ấm bên nhau như thế. Hai người nhất thời người nào cũng không nói gì, cũng không muốn đánh vỡ
chút an bình này.
Tô Lô cố gắng đáp lại, ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng mà gãi phía sau cổ hắn.
Lâm Hạ Thiên trở nên có chút dồn dập, hai tay cùng vuốt ve Tô Lô, đầu ngón tay lướt trên da thịt mẫn cảm, bồi hồi.
Tô Lô thở dốc không thôi.
Sau một hồi quấn quýt, lâm Hạ Thiên ngừng động tác, gắt gao ôm lấy Tô Lô. Tô Lô ôm lại hắn, bàn tay vỗ phía sau lưng của hắn, tinh tế an ủi
người đàn ông này.
Hai người thở dốc dần dần dừng lại, cảm thụ hơi thở đối phương.
Lâm Hạ Thiên đem mặt chôn ở cổ Tô Lô: “Tô Lô… Anh nhượng bộ … Anh
không muốn lại chiến tranh lạnh với em… Thật là khó chịu thật là khó
chịu… Em muốn giữ bí mật quan hệ của chúng ta thì giữ bí mật, không muốn ra mắt cha mẹ anh sẽ không đi gặp, không kết hôn sẽ không kết hôn, em
muốn như thế nào thì như thế ấy được không…? Anh cũng có thể… Cũng có
thể…”
Tô Lô đau xót, thanh âm của hắn như là bị thương: “Xin lỗi, cầu xin anh một lần nữa cho em chút thời gian…”
Lâm Hạ Thiên gật đầu, lại lần nữa gật đầu: “Cũng được, cũng đã chờ 13 năm, thêm nữa anh cũng có thể chờ đợi được.”
Tô Lô dùng cả thân mình ôm lấy hắn: “Lâm Hạ Thiên… Cảm ơn anh…!”
Lâm Hạ Thiên mút lấy hương vị ngọt ngào của cô: “Tô Lô, anh chỉ có
một thỉnh cầu… Từ chức đừng ở cái công ty ấy nữa… Anh muốn em đi theo
anh… Như chúng ta hồi trước… Cả ngày lẫn đêm anh đều muốn thấy em… Đừng
làm việc, anh có đầy đủ năng lực nuôi sống chúng ta, còn có con của
chúng ta nữa!”
Tô Lô thoáng cái cứng thân thể: “… Em không thể.”
Lâm Hạ Thiên lo lắng Tô Lô sẽ biến mất nên càng ôm chặt hơn: “Vì sao?!”
“Lâm Hạ Thiên, không nên như vậy, em không thể từ bỏ công việc của
em. Đừng để em nếm thử mùi vị cũi tù.” Nửa đời cô phải dùng để dốc sức
liều mạng thoát khỏi lồng giam của Tô gia, Lâm Hạ Thiên không thể lại
dùng danh nghĩa tình yêu trói nửa đời sau của cô vào cái cũi tù khác.
“Anh không có! Anh hứa sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất! Anh sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất cho em!” Tiền của hắn, người của hắn, lòng của
hắn, mọi thứ của hắn cũng có thể tùy cô lấy dùng.
“Em ở với anh không phải vì anh bao dưỡng em! Em phấn đấu theo đuổi
là vì có thể sóng vai cùng anh! Nếu như anh cướp lấy quyền lợi của em,
cuộc sống như vậy em sẽ không hạnh phúc!”
“Vì sao sẽ không hạnh phúc?! Giản Lộ vì Lâm An Thâm có thể từ bỏ
những ước muốn kia! Nếu như em cũng đủ yêu anh, em sẽ cảm thấy hạnh
phúc!”
“Lâm Hạ Thiên, em là Tô Lô. Đừng đem người khác áp lên em.”
Lâm Hạ Thiên buông lỏng Tô Lô, bên miệng có nụ cười lạnh: “Tô Lô, chỉ sợ là em không đủ yêu anh. Em có rất nhiều nguyên tắc, có rất nhiều
điểm mấu chốt, còn có rất nhiều rất nhiều điều phải làm. Chỉ là đối với
yêu Lâm Hạ Thiên lại nhỏ như một nắm tay! Mà anh, từ 11 tuổi, Tô Lô
chính là toàn bộ thế giới! Nếu như em cần, thậm chí anh có thể đem mạng sống của mình cho em! Anh có thể… đổi lại cái gì đây! Em nói đi em… có
thật sự yêu anh không?!”
Hắn nói, chỉ sợ cô không đủ thương hắn.
Hắn nói, tình yêu của cô đối với hắn chỉ to có bằng một nắm tay.
Hắn còn hỏi, thật ra cô có yêu hắn hay không?!
Lời Lâm Hạ Thiên như dao găm, đâm vào đáy lòng Tô Lô vì Lâm Hạ Thiên mà yếu ớt.
Nếu như không đủ yêu, cô làm gì tự tìm khổ não?!
Nếu như yêu chỉ có một nắm, cô cần gì phải một mình giãy dụa trong tình yêu rỉ máu?!
Nếu như không có yêu, cô lại càng không cần lo lắng! Lại còn ngây ngốc ngóng trông hắn có thể cho cô một chút dũng khí!
Mà bây giờ, hắn vậy mà có thể hỏi như thế, Tô Lô đau đến choáng váng.
Đối với Tô Lô mà nói, nhiều thêm lạnh lùng, không công bằng, vô tình, cũng không thể làm tổn thương cô nửa phần. Bởi vì cô đã học xong luyện
trái tim thành tấm chắn phòng ngự to lớn.
Nhưng từ khi Lâm Hạ Thiên xông vào trong tâm trí cô, Tô Lô đã thành
thói quen giữ lại một miếng giáp mỏng cho hắn. Không ai có thể công phá
tấm chắn, không có gì khác ngoài Lâm Hạ Thiên.
Tô Lô đã đau đến không có lý trí, nếu như nói lời nói có thể thật là dao găm, những lời kia đã đâm vào da thịt họ.
Cô hờn dỗi nói: “Vâng, em không đủ yêu anh. Hay nói cách khác, chưa từng yêu anh!”
Trên đời này dao gắm sắc bén nhất quả nhiên là lời nói của người mình yêu nhất.
Chỉ thấy Lâm Hạ Thiên tức thì vẻ mặt trắng bệch.
Tô Lô đẩy hắn ra đứng lên, bên miệng tràn ra ý cười, lại cười đến mặt cùng màu với hắn.
Xem đi, loại tình yêu ngu xuẩn bao nhiều…! Bất luận yêu nhiều sâu
đậm bao nhiêu đều làm nhau thương tổn, sau đó khiến cho nhau vết thương chồng chất. Mà từ chút ít vết thương, đến cuối cùng liền sẽ trở thành oán hận.
Đêm lạnh như nước.
Một người đã lạnh như vậy, hai người cũng là lạnh như vậy, vì sao còn muốn yêu!
Ngày kế tiếp, khi Tô Lô ra khỏi phòng, trong căn hộ đã không thấy Lâm Hạ Thiên.
Tô Lô tiếp tục đi làm.
Ba bốn ngày trôi qua, Lâm Hạ Thiên như là đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Chưa từng trở về căn hộ, điện gọi luôn tắt máy.
Tô Lô có đôi khi trở lại căn hộ, một mình ăn cơm, ăn ra vị chua xót.
Tới ngày thứ sáu, Tô Lô bắt đầu không đi làm. Cả ngày ở nhà, lặng yên chờ Lâm Hạ Thiên trở về. Cô gần đây cho là mình lí trí, nhưng cô không
rõ vì cái gì đêm đó cô hung ác nói ra những lời trái lương tâm ấy.
Cô chỉ biết là, tình yêu có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng.
Lâm Hạ Thiên có đầy đủ bản lãnh làm cho kiên cường tỉnh táo của cô luyện được mất đi lý trí.
Không có Lâm Hạ Thiên trong cuộc sống, điều có thể làm duy nhất là nằm trên giường của hắn không ngừng rơi lệ.
Vẫn cho là chính mình rất kiên cường, từ nhỏ đi học sẽ không cần quan tâm quá nhiều điều gì đó.
Đã từng nghĩ tới có lẽ mình có thể một mình sống đến già. Tự mình yêu thương chính mình, bảo vệ mình. Lúc còn trẻ cố gắng kiếm ít tiền, cũng
không cần nhiều, đủ tiền để trả phí dưỡng lão là được. Về già có thể
hứng thú gì đó, ví dụ cờ vây, quốc hoạ, rèn rũa tính tình, sau đó an an
bình bình chết đi. Có lẽ cũng là viên mãn.
Nhưng hiện tại cô hận. Hận Lâm Hạ Thiên vì cái gì mạnh mẽ xông vào
thế giới một người của cô, cười với cô, khiến cô không vui, nói lời
đường mật với cô…, cũng cho cô cái ôm mạnh mẽ ôn hòa, làm cho cô dần dần càng có nhiều khát vọng. Khát vọng hương vị mặt trời của anh, khát vọng dáng tươi cười buồn bực của anh, khát vọng lưu luyến che chở của anh…
Mà bây giờ, cô chỉ có thể khát vọng cùng căn phòng cô liêu, sau đó trơ mắt nhìn từng chút yếu ớt của mình tràn ra.
Lại qua một tuần lễ. Tô Lô không trở về Tô gia, cô sáng sớm dựa vào trí nhớ tìm được Lâm gia.
Lúc mẹ Hạ Thiên mở cửa hoảng sợ: “Tiểu Lô…? Cháu làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Sắc mặt rất kém…”
Tô Lô đứng ở trước cửa không vào trong nhà, cô chỉ hỏi: “… Cô ơi… Xin cô nói cho cháu biết… Lâm Hạ Thiên ở đâu…”
Mẹ Hạ Thiên cũng đau khổ: “Chúng ta cũng không biết tên tiểu tử chết
tiệt kia đi đâu! Hôm trước ông nội của nó tổ chức tiệc mừng thọ cũng
không về! Nhưng mà– ”
Tô Lô thấy mẹ Hạ Thiên từ trong nhà lấy ra một chồng báo chí, cô chỉ
vào đề trang nhất cho Tô Lô xem: “Nhưng mà bây giờ hẳn biết hắn đi chỗ
nào lăn lộn rồi.”
Tô Lô nhìn theo ngón tay mẹ Hạ Thiên: Thành phố Y, phú nhị đại Ma Cao đánh bạc một trăm triệu tệ.