Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 24: Hạ Thiên nói: Anh muốn đưa em về nhà



Tô Lô không có về lại nhà trọ.

Từ công ty đến Tô gia không phải rất xa, Tô Lô mỗi ngày ở công ty cọ xát đến ánh trăng lên cao, sau đó thong thả chậm rãi hồi Tô gia.

“Tô Lô, để anh đưa em về nhà.”

Ở trường học lúc hoàng hôn là lúc hấp dẫn người nhiều nhất, cho dù sắp bị bao phủ trong đêm tối, trong ánh tịch dương mang theo điểm thanh xuân hoạt bát. Có rất nhiều cái hoàng hôn như vậy, luôn luôn có một nam hài theo sau lưng hô to, đuổi theo Tô Lô, cùng cô sóng vai mà đi.

“Không cần.” Mỗi lần như vậy Tô Lô rõ ràng đều là cự tuyệt.

Nam hài chưa từ bỏ ý định, lấy cặp sách trên lưng Tô Lô: “Anh giúp em cầm cặp sách!”

Tô Lô cau mày: “Không cần.”

Thanh âm nam hài vẫn nhiệt tình: “Để anh, để anh! Như thế nào lại không cần! Vừa rồi em dạy anh nhiều công khóa như vậy, bây giờ là lúc anh giúp lại em!”

Nghe thấy hai chữ “công khóa”, Tô Lô liền cảm thấy phiền trong lòng. Chủ nhiệm lớp mới an bài cho hắn ngồi bên cạnh cô, lại phân phó cô giúp hắn vượt qua tiến độ công khóa như mọi người. Tô Lô chính là một đứa nhỏ vô cùng phối hợp nghe lời giáo viên, bởi vậy cô lên tiếng tuân lệnh việc giúp đỡ bạn mới cùng lớp phiền phức huyên náo này. Sau khi tan học, mỗi ngày cô đều dành thời gian phụ đạo cho hắn công khóa. Nhưng là…. Tô Lô cảm thấy hắn thực sự là một cái người không có mục đích trong sáng! Một cái vấn đề đơn giản cũng có thể quấn quít lấy cô hỏi cả buổi sáng Mỗi ngày đều phải trì hoãn một đoạn thời gian của cô mới để cho cô về nhà. Mà cô, mỗi ngày chỉ có thể hồi Tô gia khi xuất hiện ánh tịch dương.

Điều làm Tô Lô phiền nhất là, mỗi lần như vậy hắn đều muốn đưa cô về nhà.

Tô Lô biết người bạn mới cùng lớp này không phải là đứa nhỏ của gia đình bình thường, bởi vì mỗi ngày đều có một chiếc xe lớn đến đón hắn, còn một mình một xe cơ, hơn nữa, mấy thứ hắn dùng như cặp sách, bút, vở đều là cái tốt nhất.

Hắn đại khái là đứa nhỏ của một cái gia tộc lớn.

Vì thế, Tô Lô mới không muốn để người Tô gia biết tên ngồi cùng bàn mình là đứa nhỏ như vậy, nếu bọn họ biết, khẳng định sẽ yêu cầu cô thiết lập mối quan hệ, cùng làm bạn tốt. Tô Lô không thích như vậy, hơn nữa cô cũng không thích làm bạn tốt với cái tên ngồi cùng bàn này.

Cô cảm thấy hắn giống ruồi bọ, hai mươi tư tiếng đều ong ong bên tai.

Tô Lô tăng cước bộ vùi đầu mà đi, nàng thầm nghĩ phải thoát khỏi con ruồi này.

Nhưng là ruồi bọ luôn đá không xong, mà còn có thể luẩn quẩn cả bên trái lẫn bên phải người.

Nam hài không biết khi nào đã bước thêm vài bước lớn che ở trước mặt Tô Lô: “Tô Lô, để anh đưa em về! Hiện tại trời đã tốt rồi, anh có nghĩa vụ bảo hộ em về nhà an toàn!”

Tô Lô trừng mắt nhìn người phia trước, ánh tịch dương chiếu chói mắt, ánh mắt như thế nào lại nhìn thấy hiện tại trời đã tối. Người này như thế nào có thể mặt dày đến cái loại trình độ này! Tô Lô thật sự đến một câu cũng không muốn nói với hắn, cúi thấp đầu liền tiếp tục đi.

Cô đi từng bước, hắn liền lui từng bước, nhưng chính là che chở phía trước cô.

Đi được một đoạn đường, Tô Lô không còn cách nào: “Được rồi, được rồi, ngươi muốn đưa về liền đưa về đi.”

Nam hài cao hứng nhảy dựng lên, nắm lấy cặp sách của cô: “Cái này để anh cầm!”

Tô Lô cự tuyệt bằng lời lẽ nghiêm khắc: “Không cần, cậu giữ của chính mình là được rồi!”

Nam hài vẫn rất kiên trì, bày ra bộ dáng còn thực chân thật: “Túi sách của em nặng như vậy, anh là con trai, đương nhiên phải cầm giúp em! Nếu em ngại, chúng ta liền đổi cặp sách! Cặp của anh nhẹ hơn!”

Tô Lô không nói lại hắn, đành phải cùng hắn đổi cặp sách. Tiếp nhận cặp sách của hắn, Tô Lô liền quẫn bách, thật sự rất nhẹ, nhẹ giống như gió…

Nam hài thực thông minh, biết Tô Lô suy nghĩ cái gì, chủ động giúp cô giải tỏa nghi vấn: “Ông nội anh đã chú ý phân phó lão ba, nói anh phải chú ý trọng lượng, người nói lưng trẻ nhỏ cũng là nơi phát dục, cho nên không thể đeo cặp sách quá nặng trên lưng.”

Tô Lô thấy hắn cắn răng vác cặp sách của cô trên lưng, nàng cúi đầu: “Kia… vậy cậu làm sao có thể đeo cặp sách của tôi?”

Nam hài đeo cặp sách trên lưng liền nhảy dựng điều chỉnh tư thế: “Bởi vì cặp sách của em rất nặng a, anh sợ nó làm gãy lưng em!”

Tô Lô bởi vì giọng điệu đương nhiên của nam hài, trái tim co rút lại một chút. Cô không nhìn hắn, bắt đầu bước về phía trước. Cặp sách trên lưng nam hài quá nặng, làm cho hắn không thể nhanh nhẹn như vừa rồi, muốn đuổi kịp Tô Lô đều có vẻ cố hết sức. Cho nên hắn đi lên kéo lấy tay Tô Lô: “Ôi chao, em đợi anh với a!”

Tô Lô nhất thời cảm thấy lỗ tai thực nóng, cô mạnh mẽ rút tay về, nhưng là cước bộ cũng dần chậm hơn.

Nam hài có xe đưa đón, nhưng nếu đưa Tô Lô về nhà, hắn tuyệt đối không dùng chiếc xe kia.

Thời điểm Tô Lô cùng hắn cùng nhau ra khỏi trường mẫu giáo, thấy hắn nháy mắt với người lái xe, người đó hiểu ý, lẳng lặng chạy xe đi. Tiếp theo, lại nghe được giọng điệu bất đắc dĩ của hắn: “Ai, A Quyền hôm nay có vẻ như đói bụng, không đợi anh liền chính mình về trước. Hay là, chúng ta về nhà em đi!”

Tô Lô cũng không vạch trần hắn, chỉ cho hắn phương hướng nhà mình. Đi qua mấy con đường cái, mấy cái ngõ nhỏ. Tô Lô quay đầu nhìn nam hài ở phía sau, trên mặt đầy mồ hôi, nhưng bên miệng vẫn loan lên độ cong vui vẻ. Tô Lô dừng cước bộ, nói đã đến nhà mình.

Nam hài gật đầu, bỏ cặp sách của Tô Lô xuống.

Tô Lô tiếp nhận cặp sách của mình, phát hiện đai an toàn đều đã ẩm ướt. Có chút cảm động, vì thế lấy khăn tay đưa cho hắn.

Nam hài vui vẻ tiếp nhận, lau lung tung một phen.

Tô Lô chỉ chỗ thái dương của mình, ý bảo hắn lấy khăn tay lau chỗ đó.

Nam hài lấy khăn tay lau mặt mình, không hề để ý.

Tô Lô nhìn khó chịu, cầm lấy khăn tay lau lên thái dương của hắn.

Hoàng hôn mùa hạ thực oi bức, nhưng ngay lúc đầu ngón tay của Tô Lô chạm vào da thịt của nam hài, hai người đồng loạt đều cảm thấy có một dòng khí thanh lương thông qua, lưu vào trong cơ thể hai người.

Tô Lô mạnh mẽ lui tay về.

Nam hài cười ngây ngô: “Cám ơn…”

Tô Lô bỗng nhiên cảm thấy dòng khí vừa rồi bỗng nhiên biến thành một đạo nhiệt lưu xông lên cổ.

Nam hài nói lời từ biệt với Tô Lô, sau đó xoay người, mới đi được mấy bước, Tô Lô nhìn thấy hắn nhìn bốn phía xung quanh một vòng, lại quay đầu nhìn cô: “Tô Lô…”

Tô Lô ngừng lại một chút, nghĩ đến lúc hắn phát hiện nơi này không phải Tô gia, thời điểm chuẩn bị quay đầu chạy, lại nhìn thấy hắn gãi đầu, nói: “Hay em đưa anh vào nhà một chút…”

Thời điểm vừa rồi, lực chú ý của hắn tập trung toàn bộ trên người cô… thực phiêu dật…

Vì thế hắn cũng phiêu dật nhận thức không ra đường về.

Nhất thời thái dương Tô Lô chảy xuống ba vạch hắc tuyến.

Ai…

Tô Lô phục hồi lại tinh thần, Tô gia ở ngay trước mắt, mới tiến vào cửa Tô gia, Tô Lô liền thấy người của Tô gia toàn bộ đều ngồi vậy quanh đại sảnh. Vừa thấy cô trở về, Tô Lôi liền xông lên. Hai mắt đỏ au, tràn ngập oán giận trừng mắt nhìn Tô Lô, sau đó chưa đợi cô phản ứng lại, một cái tát đã nằm trên bên trái mặt của Tô Lô.

Đau như lửa đốt.

Tô Lô bị tát vào mặt.

Tô Lôi hung tợn lại đẩy Tô Lô một phen: “Tô Lôi, tôi thực sự đã xem thường cô! Cô vì sao muốn cướp nam nhân của tôi–!”

Tô Lô bị đẩy lảo đảo vài bước, bên tai ông ông tác hưởng, cô không rõ lời nói của Tô Lôi. Lập tức ngẩng đầu chống lại mắt Tô Lôi.

Tô Lôi cười lạnh: Như thế nào a? Đừng giả bộ vộ tội với tôi! Cô dám nói cô cùng Lâm Hạ Thiên không có liên quan?!”

Tô Đông lúc này quát một tiếng: “Tô Lô ngươi lại đây!”

Tô Lô di động cước bộ, ánh mắt của mỗi người ngồi trên đại sảnh nhìn cô giống như đang nhìn thấy một cái quái thú.

Tô Đông đem mấy tấm ảnh chụp ném vào người Tô Lô: “Cô giải thích một chút! Ảnh Tô Lôi cầm đến là thực hay giả?!”

Tô Lô nhặt ảnh lên, mỗi tấm ảnh chụp đều có Lâm Hạ Thiên, cười xán lạn, hí mắt hạnh phúc, trừng mắt, các loại biểu tình đều có. Từng cái một, bên người hắn đều có Tô Lô, trên mặt cô cũng là ý cười ngọt ngào. Ánh mắt trao lại cho nhau, giống như một loại lưu luyến, đã bay đến một nơi khác, một nơi rộng lớn, lại chỉ có cô cùng với hắn.

Tô mẫu lúc này đi đến bên người Tô Lô, ôm bả vai cô, sốt ruột nói: “Tô Lô, con mau nói a, mấy cái ảnh đó không phải là thật!”

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm không tốt của Tô Oánh: “Chỉ sợ cô còn không có mặt mũi nói a, hành vi cướp nam nhân của người khác cũng dám làm?! Còn là nam nhân của chị em mình! Tôi thực cảm thấy, cô cùng với cái họ Tô này là một sự sỉ nhục lớn!!”

Tô Lô hé ra mấy bức ảnh cầm trong tay, sao đó lại cho vào bao.

Tô Đông thấy cô vẫn là một bộ mặt không chút biểu tình liền giận, đứng lên chỉ thẳng vào Tô Lô: “Tôi để cho chính cô nói! Rốt cuộc cái chuyện tình mất mặt này cô có làm hay không?!”

Tô Lô chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Tô Đông, nói từng chữ một: “Đúng vậy, tôi ở cùng một chỗ với Lâm Hạ Thiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.