Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 3: Hạ thiên nói: Tô lô, là cậu?!



Tô Đông Tài là người nối nghiệp Tô gia, tiếp quản nhà máy công nghiệp vào những năm thập niên 60, lúc bấy giờ lại cùng cô con gái độc nhất của chính ủy kết hôn. Dựa vào quan hệ bên vợ cùng với khả năng kinh doanh, Tô Đông Tài mỗi lần đều làm ăn phát đạt, tài sản tăng vọt, thành công tiến vào bảng những người giàu có nhất nước.Thời điểm huy hoàng đó, ông có quan hệ mập mờ cùng với nữ thư ký bên cạnh mình,tiện đà phát sinh quan hệ không thuần khiết. Nữ thư ký cuối cùng sinh 2 con gái. Vợ cả biết chuyện tức giận mà sinh bệnh, vài năm sau bệnh tật mà chết. Nữ thư ký thành công tiến vào Tô gia, nhưng Tô Đông Tài trước sau vẫn không cho cô ta một danh phận.Cô ta gây ầm ĩ, náo loạn, không có kết quả. Vì thế vào một buổi chiều, người giúp việc phát hiện cô ta uống thuốc độc tự tử. Về sau, Tô Đông Tài lại nhìn trúng một nữ hầu gái trong nhà, hai người sau một đêm kích tình có thêm một trai một gái. Mà như cũ vẫn không cho nữ hầu đó bất cứ danh phận gì.

Người giúp việc kia chính là mẹ Tô Lô, một người phụ nữ nhu nhược dựa vào Tô Đông Tài mà sống.

Đến bây giờ, Tô gia tổng cộng có 5 cô con gái.

Tô Đông Tài thương yêu nhất là đứa em trai Tô Lô, coi nó như vàng như ngọc. Hắn không thích con gái, nhưng vì đối với nữ thư ký kia có chút áy náy, cho nên đối với 2 đứa con gái mà cô ta sinh ra coi như là yêu thương phải phép. Còn anh trai cùng cha khác mẹ của Tô Lô, lúc nhàn rỗi Tô Đông Tài sẽ chiếu cố vài lần.

Tô Lô bị bỏ lại.

Tô Đông Tài sớm chẳng thèm quan tâm. Đến gần một năm qua kinh doanh không tốt lắm, dưới tình huống đó sẽ dẫn Tô Lô đi xã giao nhiều nơi. Đối với Tô Đông Tài mà nói, Tô Lô là một công cụ rất tốt để thiết lập quan hệ thông gia.

Mẹ Tô toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cha Tô cùng đứa con trai, tự nhiên cũng không nhàn rỗi bận tâm đến Tô Lô.

Tô Lô vô lực nhắm mắt lại, trong 24 năm, cô luôn muốn giải thoát mình khỏi Tô gia.

Nhưng trong thâm tâm Tô Lô, luôn có một loại quan niệm “thâm căn cố đế huyết nhục chi ân”(*).Tô Lô không muốn nợ Tô gia một đồng nào. Do Tô gia ban cho cô sinh mệnh, cô mỗi giờ mỗi phút đều tìm cách hồi báo

(*Thâm căn cố đế: ăn vào rất sâu, ảnh hưởng rất nặng khó có thể thay đổi; huyết nhục chi ân: con cái phải báo đáp ơn với người sinh thành ra mình)

Khi không còn mắc nợ Tô gia, cô mới thật sự được giải thoát.

Mà hôm nay, món nợ với Tô gia này, chẳng lẽ cô thật sự phải dùng hạnh phúc nửa đời sau của mình để đánh đổi…?

Hạnh phúc của cô….

‘’Tô Lô, cậu không mỏi sao?’’Lâm Hạ Thiên đưa tay ra muốn sờ trán Tô Lô. Hắn phát hiện mình gần đây càng ngày càng muốn sờ cái trán trơn bóng của cô, cái loại ham muốn biết rõ khi chạm vào trán cô như kiến bò khiến cho hắn rục rịch không yên.

Tô Lô không chút khách khí trừng mắt với Lâm Hạ Thiên.

Lâm Hạ Thiên lập tức rụt tay lại, ngượng ngùng gãi đầu:’’Hì hì, kỳ thật mình cùng cái tay này không quen biết. Cậu đừng trách móc, hàaa…!

Tô Lô thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài tập.

Lâm Hạ Thiên ghé đầu sát vào Tô Lô.

Tô Lô không để ý đến hắn, cô biết rõ Lâm Hạ Thiên đang muốn chọc cô nổi nóng, cô chính là không muốn để hắn thực hiện được.

Thấy Tô Lô không lên tiếng, Lâm Hạ Thiên lại ghé sát vào chút nữa.

Tô Lô nghiêng đầu sang một bên.

Lâm Hạ Thiên cũng nghiêng theo.

Tô Lô nhíu mày, hướng Lâm Hạ Thiên tỏ ý cảnh cáo.

Lâm Hạ Thiên lại giả bộ như không hiểu ý tứ kia, tiếp tục nghiêng đầu.

Tô Lô cảm thấy bên tai có chút khí nóng mẩmướt, cô cố gắng trấn tĩnh mình.

Lâm Hạ thiên mặt mày hớn hở: ” Tai cậu sao lại đỏ thế? Rất nóng sao?’’

Tô Lô không thể nhịn được nữa, đem bút đặt mạnh xuống: “Đúng đấy, rất nóng, cậu đừng dựa vào gần như vậy!’’

Lâm Hạ Thiên đùa giỡn:’’ Bây giờ đang là tháng 10, cậu nóng cái gì? Hay là…cảm xúc của cậu đang dâng trào?’’

Tô Lô mặt không đổi sắc đem sách giáo khoa khép lại.

Lâm Hạ Thiên gọi:’’Ê, ê, cậu làm gì vậy? Bài tập còn chưa làm xong mà!’’

Tô Lô đem kẹp sách làm bằng cỏ lau ở bên cạnh kẹp vào sách bài tập làm kí hiệu, sau đó cất hết bút vào hộp:’’Không làm, tâm tình kích động không tập trung được, tôi về nhà sẽ làm’’

Lâm Hạ Thiên nhìn tư thế chuẩn bị rời đi của Tô Lô, nóng nảy:”Cô chủ nhiệm giao phó để cậu giúp mình làm bài bập, cậu về nhà ai dạy mình!’’

Tô Lô đem sách giáo khoa, sách bài tập cẩn thận bỏ vào trong túi xách: “Không dạy, cậu tự mình xử lý’’. Nói xong, cầm lấy dây túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Đến phiên Lâm Hạ Thiên nóng đến đổ mồ hôi, muốn kéo tay Tô Lô lại, thấy cô trừng mắt liền rút tay trở về, ngậm ngùi kéo lấy túi xách của cô: “Cậu không thể đi! Đừng đi…cùng lắm là mình không dựa vào gần như vậy nữa có được không?’’

Tô Lô giật giật túi xách, nhưng đều không thể thoát khỏi bàn tay như con bạch tuộc kia: “Tôi muốn về nhà, cậu mau thả túi xách ra!’’

Lâm Hạ Thiên cầu xin tha thứ: “Cậu đừng về nhà…Mình thề sẽ không quấy rầy cậu, không dựa vào gần như vậy, nói cũng không nói, được không? Cô giáo Tô, cậu ở lại làm bài tập, hôm nay đề ngữ văn thật sự rất khó! Xin cậu thương xót chỉ bảo cho mình. Làm người tốt sẽ được báo đáp.’’

Thấy Tô Lô dừng chân, Lâm Hạ Thiên vội vàng giành lại túi xách của cô: “Đến đây, cô giáo Tô, mời ngồi, vừa rồi câu thứ ba trả lời như thế nào?’’ Nói xong, trực tiếp giật lại túi xách của Tô Lô, đem sách giáo khoa, sách bài tập, hộp bút lấy ra, lại còn rút bút ra mở nắp, cúi đầu khom lưng đưa 2 tay cho Tô Lô.

Tô Lô chứng kiến bộ dạng này của hắn đã muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, cô sợ người này lại sẽ đắc ý vênh váo. Cầm bút, giả vẻ mặt miễn cưỡng ngồi xuống tiếp tục làm bài tập.

Lâm Hạ Thiên lau qua mồ hôi, không dám làm càn nữa, ngoan ngoãn làm bài tập.

Nhưng Tô Lô mới yên tĩnh làm bài chưa đầy vài phút, Lâm Hạ Thiên bên kia đã có động tĩnh rồi.Hắn không chọc ghẹo cô, không quấy rầy cô, cũng không có phát ra âm thanh. Chỉ là, từng tờ từng tờ giấy nhỏ không ngừng truyền tới.

‘’Tô Lô, ngày hôm qua mình phát hiện khu đất trống sau trường học mọc lên một đám cỏ lau, đợi chút nữa cùng đi xem được không?’’

Thấy Tô Lô không phản ứng, Lâm Hạ Thiên lại truyền tờ giấy thứ hai.

‘’Đừng cho rằng đám cỏ lau kia không có gì đặc biệt, mình tìm tòi nghiên cứu qua rồi, cỏ lau chỉ mọc trong những khu đất ẩm ướt, nhưng là khu đất trống ở sau trường lại là đất khô.’’

Tô Lô vẫn không phản ứng lại.

“’Xin hỏi Tô Lô tiểu thư có ở đây không?’’Lâm Hạ Thiên tiếp tục gởi giấy.

Tô Lô cũng không thèm liếc mắt một cái.

‘’Mời trả lời lại mình, OVER, OVER!’’ Lâm Hạ Thiên dùng ngón trỏ đè tờ giấy mới chuyển qua lên sách bài tập Tô Lô, lại còn làm như thật gõ gõ mặt bàn.

Tô Lô thầm cong môi. Hắn có lẽ đã quen viết bằng tiếng anh, những chữ viết bằng chữ Hán có hình dạng mập mạp, tròn tròn, từng nét sổ thì giống như cây đậu vậy.

Lâm Hạ Thiên đợi…không thấy cô có ý định muốn trả lời, đành phải vòng vo tìm chủ đề khác.

‘’Đúng rồi, mình còn phát hiện một loại cỏ lau đặc biệt tốt, có thể ép nước để uống, rất tốt cho da.’’Tờ giấy viết xong như cũ thân thiết nằm trên sách bài tập Tô Lô.

Tô Lô lần này nhịn không được, viết trả lời dưới những chữ hán tựa như cây đậu kia: “Cây có thể ép nước gọi là cây lô hội.’’

Lâm Hạ Thiên hưng phấn, ngoáy vài nét đã đưa cô tờ giấy: “Không có khả năng, tiếng Trung tuy rằng mình không biết nhiều, nhưng thính lực thật sự không có vấn đề.Chính là cỏ lau.’’

‘’Lô hội’’

“That`s impossible! It is reed!” (Không phải! Là cỏ lau!)

‘’Lô hội’’

‘’Thật là cỏ lau’’

‘’Lô hội’’

“Cỏ lau!’’

‘’Lô hội’’

“Lô —— hội ——!!”

‘’Lô hội’’

‘’Cậu nếu không tin thì đi với mình nhìn một chút, dưới lầu nhà mình khắp nơi đều là loại cỏ lau này!’’ Lâm Hạ Thiên viết tiếng anh cũng không có nhanh như vậy.

Tô Lô so với tốc độ viết còn nhanh hơn nói: “Không đi. Cậu nói cỏ lau thì cỏ lau đi’’

Lâm Hạ Thiên lập tức đứng thẳng nhéo mặt, nha đầu kia trông thế này mà tinh ghê nha…

Xe đột nhiên phanh gấp đem Tô Lô trở về từ kí ức.

Đến khi phục hồi tinh thần, Tô Lô trông thấy trước mặt là một chiếc xe ô tô xa xỉ. Chủ nhân trên xe hùng hổ đi xuống, vượt qua đầu xe trực tiếp gõ cửa sổ lái xe, yêu cầu tài xế xuống xe làm cho ra lẽ.

Tô Lô nghe thấy lái xe khẽ nguyền rủa một tiếng:’’Shit!’’ Mắng xong liền đẩy cửa xe đi ra nghênh chiến.

Tô Lô qua cửa sổ xe, ngạc nhiên nhìn tên chủ xe đang vung tay múa chân loạn xạ kia.

Tâm thức lại dạt về thời niên thiếu, theo trí nhớ của mình không ngừng tuôn ra trong nháy mắt.

Tô Lô khó có thể tin.

Nhưng là gương mặt đó, Tô Lô biết mình tuyệt đối không nhìn nhầm!

Có thể đùa giỡn.

Có thể tao nhã.

Chỉ nhíu mày một cái, còn có thể trở thành một bộ dạng thâm trầm, chững chạc.

Lâm Hạ Thiên.

Nghĩ đến cái tên này, Tô Lô chỉ cảm thấy đáy lòng lại xuất hiện loại cảm xúc xao động của 5 năm trước.

5 năm sau, Lâm Hạ Thiên trở lại.

Ngày xưa là một thiếu niên dong dỏng gầy gò, trưởng thành liền trở thành người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ cao ngạo.Hình dáng hắn so với trước hoàn hảo hơn, ngũ quan trên mặt càng trở nên có thần, nhất là cặp mắt kia, thời điểm đối mặt sẽ lộ ra cơ trí sắc bén.

Tô Lô vô ý thức nắm chặt tay của mình.Cô đờ người tại chỗ, mông lung hướng mắt ra bên ngoài nhìn Lâm Hạ Thiên đang phát ra tia hung ác.

Không biết hắn và lái xe nói những gì, chỉ thấy một lát sau, Lâm Hạ Thiên bước nhanh lại có ý định mở cửa xe chỗ Tô Lô ngồi.

Tô Lô khẩn trương không thôi.

Cửa xe từ bên ngoài bị giật ra, thậm chí cảm nhận được một trận gió ùa vào. Lâm Hạ Thiên đem mặt nhìn vào bên trong:’’Tiểu thư, phiền cô làm nhân chứng, vừa rồi có phải xe taxi này đi lệch liền đụng vào—-Tô Lô, là cậu?!’’

Tô Lô, là cậu?!

Cảm xúc trong lòng Tô Lô xao động càng thêm dữ dội. Hắn… vừa gặp lại liền chuẩn xác không sai kêu lên tên cô…

Thấy cô không có phản ứng, Lâm Hạ Thiên lại đề cao âm lượng: “Tô Lô!’’ Không khác gì hét vào tai cô.

Tô Lô chỉ cảm thấy lỗ tai có cảm giác ong ong, tựa hồ thời gian lại một lần nữa đem Hạ Thiên trở lại sân trường. Hắn thường nói rất nhiều với cô, đi học cũng thế, tan học cũng thế, đều quấn quít lấy cô thao thao bất tuyệt không ngừng. Cô nghe thấy phiền sẽ không lên tiếng, chỉ ngồi tại chỗ mặc hắn tự nói tự nghe. Hắn nói cái gì, hỏi cái gì cô đều không trả lời. Có đôi khi hắn tức giận sẽ hét tên cô bên tai.

Tô Lô ——!

Vang vọng tứ phương, quanh quẩn tám hướng.

Đồng thời, đáy lòng Tô Lô cũng nổi lên sóng biển. Trong nội tâm khoảng không trống vắng kia, thoáng cái tràn ngập thanh âm của hắn.

Tô Lô ngẩng đầu nhìn Lâm Hạ Thiên.

Nhìn ra rõ ràng gương mặt Tô Lô, Lâm Hạ Thiên lập tức trở nên hưng phấn, nộ khí lên tận trời vừa rồi trong nháy mắt biến mất, trên mặt tươi cười rạng rỡ:’’Hi, Tô Lô!’’

Tháng 6 mùa hè năm đó, bọn họ lần đầu gặp mặt, hắn cũng nói như vậy “Hi, Tô Lô!’’như thể bọn họ đã sớm quen biết. Nét mặt lúc này lại giống như hôm qua mới gặp, càng giống bọn họ vẫn luôn thân mật khăng khít như vậy.

Tô Lô cật lực trấn an tâm tình của mình: “Xin chào…Lâm Hạ Thiên’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.