Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 5: Hạ thiên nói: Anh thích nhất tô lô



Lâm Hạ Thiên cùng Tô Lô chính thức yêu đương.

Đại học năm 4 thứ nhiều nhất chính là kẻ nhàn rỗi. Sinh viên sẽ lợi dụng thời gian rảnh rỗi để tìm việc làm, thi nghiên cứu sinh, bộn rộn chuẩn bị xuất ngoại, tìm kiếm học bổng ra nước ngoài. Chỉ riêng Tô Lô là người bề ngoài bận rộn bên trong lại vô cùng nhàn rỗi. Chuyện bảo vệ luận án bị chậm trễ, tốt nghiệp trở nên xa vời. Vào lúc người khác chuẩn bị đi tìm việc, cô chỉ có thể đứng tại chỗ chờ cho hết kì hạn một năm.

Mà tên Lâm Hạ Thiên kia, ỷ vào Tô Lô có nhiều thời gian, hắn bày ra đủ thể loại lý do để ở bên cạnh Tô Lô. Tô Lô không thích về nhà, thời gian từ thứ 2 đến thứ 5 đều lưu lại trường học. Lâm Hạ Thiên lại càng cầm chắc cơ hội này mua một nhà trọ hai phòng ngay bên ngoài trường học Tô Lô, mặt dày mặt dạn mè nheo Tô Lô đế ở cùng hắn. Thời điểm bấy giờ đang thịnh hành việc sống chung.

Chỉ là loại quan hệ sống chung này so sánh với trân châu còn thuần khiết hơn. Tô Lô đồng ý ở chung nhưng có điều kiện nghiêm khắc.

Nói ví dụ như, hai người mỗi người một phòng, không cho phép tự ý xông vào. Mười giờ khóa cửa. Không được ăn mặc hở hang. Cấm hút thuốc uống rượu. Tuyệt đối không tùy tiện động tay động chân. Muốn thân mật trước hết phải trưng cầu ý kiến đối phương.

Như thế đấy!

Lâm Hạ Thiên từng cái đều đồng ý, thành khẩn gật đầu. Chỉ cần có thể ở cùng cô cũng đủ sung sướng ngây ngất, cho dù bắt hắn như phụ nữ theo Đạo Hồi tuân thủ nghiêm ngặt việc giữ mình cũng không vấn đề gì! Lâm Hạ Thiên tựa như một cậu bé hạnh phúc khi ngọt ngào vây quanh. Tô Lô- hạnh phúc mà chính hắn nằm mơ cũng muốn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Sự thoả hiệp của Lâm Hạ Thiên khiến Tô Lô rất bận rộn, vượt quá những gì Lâm Hạ Thiên tưởng tượng.

Biết rõ Lâm Hạ Thiên quen thói công tử, cô không đành lòng để hắn động tay vào việc bếp núc, chính mình nhận công việc chuẩn bị cơm ba bữa, hơn nữa lại còn thường xem sách dạy nấu ăn, chế biến sao cho phù hợp với mùa.

Dần dà quen thuộc với khẩu vị Lâm hạ Thiên, hắn thích ăn thịt tươi mới, nhưng xung quanh trường học không có chợ thức ăn, siêu thị bán toàn là thực phẩm đông lạnh, không biết còn tươi hay không, vì thế Tô Lô không ngại vất vả đi qua hai con phố để đến chợ bán thức ăn mua thịt tươi.

Phát hiện Lâm Hạ Thiên thỉnh thoảng xuất hiện chứng mất ngủ, trước khi đi ngủ cô sẽ pha cho hắn một ly sữa bò ấm, buộc hắn uống hết, đợi hắn đóng cửa nằm trên giường sẽ gọi điện cho hắn, mềm giọng dụ dỗ hắn ngủ.Cuối cùng còn có thể qua microphone tặng hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Thời gian sau đó, Lâm Hạ Thiên nằm mơ cũng sẽ cười trộm. Mỗi một hơi thở đều là ngọt ngào mang tên Hạnh Phúc.

Duy chỉ có một điều khiến cho Lâm Hạ Thiên mất hứng.Tô Lô đối với hắn vô cùng tốt, nhưng luôn đem quan hệ hai người che giấu rất kĩ.

Tỷ như, về sau Lâm Hạ Thiên biết Tô Lô bị ép gả cho vị tiên sinh họ Hà kia là ý tứ của cha cô, hắn muốn ra mặt thay Tô Lô từ chối sự sắp xếp hoang đường này nhưng lại bị Tô Lô một mực từ chối. Cô không cho phép Lâm Hạ Thiên ra mặt, chỉ nói việc đó cứ để tự cô xử lý. Lâm Hạ Thiên vừa tỏ ý phản đối, còn chưa nói được mấy câu, Tô Lô liền sa sầm mặt không để ý tới hắn. Lâm Hạ Thiên tất nhiên không dám nói không.

Lại ví như, Lâm Hạ Thiên sợ Tô Đông Tài một lần nữa sắp xép hôn sự cho Tô Lô, muốn Tô Lô dẫn hắn về Tô gia công khai quan hệ, Tô Lô liền cự tuyệt. Lâm Hạ Thiên tức giận, nhưng không dám tỏ thái độ, hắn sợ nhất chính là Tô Lô không thèm để ý tới hắn.

Lại ví dụ, như thường lệ thứ bảy Tô Lô sẽ trở về Tô gia, Lâm Hạ Thiên đòi lái xe đưa cô đi, cô thẳng tay gạt đi. Lâm Hạ Thiến lúc đó hỏi tại sao, Tô Lô không chút do dự nói rõ, cô không muốn hắn cùng người của Tô gia chạm mặt. Tô Lô thái độ vô cùng kiên quyết, Lam Hạ Thiên chỉ có thể nhẫn nại.

Nhưng trong một lần tình cờ, Lâm Hạ Thiên phát hiện Tô Đông Tài bởi vì chuyện vay vốn lại sắp xếp mai mối cho Tô Lô, hắn rốt cuộc kiềm chế không nổi. Nộ khí bừng bừng chạy đến Tô gia, công khai biểu thị Tô Lô là của Lâm Hạ Thiên hắn. Lời thoại cũng đã chuẩn bị tốt, lại nhìn thấy sắc mặt hoang mang sợ hãi của cô, Lâm Hạ Thiên lập tức cái gì cũng coi như chưa xảy ra.

Tô gia trên dưới nhìn thấy người thừa kế tập đoàn Trọng Mộc ghé thăm, vừa mừng vừa sợ, vội vàng chào hỏi Lâm Hạ Thiên, chỉ thiếu nước cúi đầu khom lưng. Nhưng Lâm Hạ Thiên trong người đang bốc hoả, quăng lại phía sau một câu muốn đầu tư cho công ty Tô thị rồi xoay người rời đi.

Người của Tô gia mặc dù không hiểu nổi làm sao Lâm thị lại nhìn trúng hạng mục của Tô thị, nhưng chỉ cầm có Lâm thị bơm tiền, công ty Tô gia sẽ được cứu viện kịp thời. Trước mắt có thể bảo vệ tính mạng khỏi khủng hoảng tài chính, cho nên thời điểm Lâm Hạ Thiên xuất hiện, bọn họ như nhìn thấy đấng cứu thế.

Nhưng mà trên dưới Tô gia đều không thể nghĩ tối, đứa con gái thứ năm bọn họ không bao giờ quan tâm đến lại cùng chúa cứu thế chiến tranh lạnh cả một tuần lễ.

Từ đó về sau, Lâm Hạ Thiên cho dù không vui cũng không dám nổi giận. Bởi vì một tuần kia mang đến cho Lâm Hạ Thiên chính là địa ngục, thống khổ cùng dày vò.Cô muốn giấu giếm quan hệ với hắn, vậy thì giấu đi. Cô muốn cùng hắn yêu đương vụng trộm, vậy thì yêu đương vụng trộm.

Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh, Lâm Hạ Thiên thế nào cũng thấy thỏa mãn.

Từ thứ hai đến thứ năm là những ngày vui sướng nhất trong cuộc sống của Lâm Hạ Thiên.

Như thường lệ, buổi sáng Lâm Hạ Thiên hơn năm giờ sẽ tỉnh lại. Tô Lô bình thường hơn bảy giờ mới rời giường.

Trước khi cô rời giường, Lâm Hạ Thiên cũng không vội. Hắn sẽ mở ví tiền của mình, lưu luyến ngắm nghía ảnh chụp một cô bé được kẹp cẩn thận trong ví cho đã mắt. Đó là khoảnh khắc vào một buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, cô bé đang ghé đầu trên bàn học ngủ say.Tóc tơ đen nhénh buông xõa, che khuất nửa gương mặt tròn trịa của cô, lại không che được vẻ yên bình ngọt ngào trên gương mặt.Tấm hình này là thứan ủi tinh thần duy nhất của Lâm Hạ Thiên trong suốt năm năm qua. Hắn đã từng mỗi buổi sáng sớm sau khi mở mắt, ra việc đầu tiên là đối với tấm ảnh này nhẹ nhàng nói một tiếng “Chào buổi sáng”.Tựa hồ loại hành vi này có chút bất thường, có điểm quái dị, nhưng đây lại là một thói quen nhỏ của Lâm Hạ Thiên. Không mấy chú ý, nhưng không cách nào từ bỏ.

Lâm Hạ Thiên ôm ví tiền cười ngây ngô, nghĩ đến giờ phút này trong căn phòng cách vách cũng có một cô bé như vậy đang ngọt ngào yên lặng ngủ.

Hơn bảy giờ, Tô Lô rời giường. Chỉnh đốn sửa sang lại rồi mới đi vào phòng Lâm Hạ Thiên gọi hắn dậy. Đây là lời nhắn nhủ của Lâm Hạ Thiên, hắn muốn cô tỉnh lúc nào thì đánh thức hắn lúc đó. Cửa phòng của hắn không khóa, Tô Lô không cần tốn sức có thể nhìn thấu tâm tư Lâm Hạ Thiên, hắn muốn cô thường ra vào phòng hắn.

Tô Lô cảm thấy, kì thật Lâm Hạ Thiên là đang cố gắng trở thành một người khó ngủ. Có khi đêm khuya cô tỉnh lại muốn uống nước, bước chân rất nhẹ, nhưng hắn vẫn tỉnh dậy cùng với cái đầu tổ chim đi ra xem xét. Rõ ràng khó ngủ như vậy, Tô Lô không hiểu nổi vì cái gì mỗi ngày phải tốn gọi hắn rời giường.

‘’Lâm Hạ Thiên, rời giường!’’ Tô Lô liếc qua cái tên đang ngủ vùi trong chăn.

Lâm Hạ Thiên vô thức cuốn lại một vòng chăn, mặt vùi vào gối: “Bà nội…đừng quấy rầy…’’

Tô Lô toát mồi hôi, giơ chân ra đạp một phát vào mông hắn:” Bà nội cái đầu anh! Em là Tô Lô!’’

Lâm Hạ Thiên nửa tỉnh nửa mê, trong lúc đó bắt lấy cái chân vừa ngang ngược đá tới, đem chăn cuốn vào người, trong miệng nói mê: “Tô Lô…Anh thích nhất Tô Lô…’’

Tô Lô chân bị giữ chặt, trọng tâm không vững liền ngã trên người hắn trách móc: “Buông tay, Lâm Hạ Thiên! Đó là chân em chứ không phải em. Em nhắc lại, đừng ôm chặt quá, sẽ gãy đấy!’’

Lâm Hạ Thiên hình như nghe thấy, không tiếp túc quấn lấy chân Tô Lô nữa mà bò hẳn lên thân hình đang ngã trên người hắn. Hai tay ôm, hai chân quấn, nhanh chóng đem cả người Tô Lô nhét vòng trong ngực. Hắn lại còn đem mặt cọ cọ vào khuôn mặt Tô Lô: ” Tô Lô…vợ của anh…’’

Tô Lô mới sáng sớm đã bị người nào đó ra sức ăn đậu hũ, lại còn trong cái tư thế bất nhã như vậy, đương nhiên sẽ vội vã né tránh. Dùng ít sức thì không thoát được, dùng nhiều sức sợ sẽ làm hắn tỉnh.

Mà trong khoảnh khắc hắn nhập nhèm mở mắt ra, Tô Lô lập tức túng quẫn, bởi vì hắn nói: “Ách…Tô Lô…Sớm như vậy, em tại sao lại nằm trên giường anh?’’

‘’…’’ Tô Lô đối với việc người con trai vừa tỉnh dậy này thật sự hết đường chối cãi.

Lúc này Lâm Hạ Thiên thanh tỉnh rất nhanh, lập tức há to mồm hôn cô, vừa nói: “Chủ động đưa tới cửa cho ăn chùa, dại gì mà không ăn!’’

Tô Lô hàm oan, tránh miệng hắn: “Anh sáng sớm đã giở trò lưu manh, đem miệng lớn dính máu của anh thu lại.’’

Lâm Hạ Thiên cười lớn: “Phụ nữ các em rất thích kiểu lạt mềm buộc chặt, anh biết mà. Đã bò lên đến giường anh rồi lại còn xấu hổ cái gì nữa? Nhưng mà anh đây thích!’’ Vừa dứt lời liền mút lấy hương thơm trên môi Tô Lô.

Buổi sáng, là lúc đàn ông tinh thần sảng khoái, tràn trề tinh lực nhất. Tô Lô đánh không lại sức Lâm Hạ Thiên, chấp nhận sự thật bi thảm một lần nữa bị ăn đậu hũ. Thẳng đến khi hắn ăn đủ rồi, cô mới có thể thở gấp một chút.

Cứ như vậy, Tô Lô mỗi sáng sớm gọi Lâm Hạ Thiên rời giường đều mất rất nhiều sức.

Nhưng mà giằng co mấy buổi sáng, Tô Lô dần dần phát hiện ra có điều gì đấy không đúng.

Hôm nay, buổi sáng như thường lệ vào phòng Lâm Hạ Thiên gọi hắn dậy. Hắn như thường đều quấn lấy cô, như thường gọi cô là vợ, như thường hôn môi cô.

Tô Lô dần giãy giụa ít đi, cho dù miệng của hắn hôn loạn, cho dù tay của hắn sờ loạn.

Cuối cùng, Tô Lô còn ôn nhu ôm đầu Lâm Hạ Thiên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng hỏi: “Em giúp anh cởi quần áo được không?’’

Lâm Hạ Thiên vừa nghe, tâm trạng lập tức hưng phấn, gật mạnh đầu.

Cách hai giây, nghĩ nghĩ, tim tức thời đập mạnh. Nguy rồi, trúng kế!

Lâm Hạ Thiên không chỉ giả chết mà còn đem mắt nhắm chặt.

Tô Lô mở miệng uy hiếp: “Nếu không mở mắt, em liền động thủ!’’

Lâm Hạ Thiên run rẩy mở mắt ra, cười cười nói: “Ha ha, Tô tỷ tỷ quả nhiên có con mắt sắc bén, em chỉ là đùa một chút, không có ác ý gì cả.’’

Tô Lô không khách khí chút nào vung một quả đấm tới. Vẫn còn chưa hết giận, bắt tay của hắn lại cắn 2 phát:’’ Đùa?! Lấy em làm đồ chơi thú vị lắm sao?!’’

Lâm Hạ Thiên bị đau, nhưng là hắn thức thời, nhịn đau giữ vẻ mặt tươi cười hướng Tô Lô nịnh hót: ” Không dám, không dám! Cho anh gan báo cũng không dám! Anh buổi sáng chính là có chút xúc động! Em cũng biết mà, anh là một người đàn ông bình thường.’’

‘’Hừ!’’ Tô Lô cố tình sa sầm mặt nhảy ra khỏi ngực hắn, hướng mông của hắn đạp một cước.

Lâm Hạ Thiên bị đá bất ngờ lập tức kêu đau.

Tô Lô trừng mắt với hắn một cái: ” Bị anh chiếm tiện nghi sẽ sinh tức giận, mà tức giận thì sẽ đánh anh. Anh cũng biết, em có tôn nghiêm của phụ nữ. ’’

Lâm Hạ Thiên bày ra bộ mặt đau khổ.

Tô Lô không chút mềm lòng, lại ‘’Hừ’’ một tiếng, ngẩng đầu đi ra khỏi phòng.

Cứ như vậy, sau này mỗi sáng sớm gọi Lâm Hạ Thiên rời giường liền trở nên thoải mái hơn nhiều. Gọi tiếng thứ nhất hắn không tỉnh, Tô Lô không nói nhiều, quơ lấy gối nhằm đầu hắn mà đập, hắn liền hoàn toàn tỉnh táo.

Về sau, Lâm Hạ Thiên cũng rất tự giác rời giường, không cần phiền toái để Tô Lô gọi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.