Đại học năm thứ 4 căn bản mỗi một ngày đều là nhàn rỗi. Nhưng cùng
Lâm Hạ Thiên ở chung một chỗ, Tô Lô thật sự không còn khái niệm gọi là
nhàn rỗi.
“Tô Lô, phía sau lưng hướng 12 giờ ngứa, gãi cho anh!’’
Đưa tay giúp hắn gãi.
“Ai da, hướng 2 giờ ngứa!’’
Tay dịch chuyển theo yêu cầu dời về phía hướng 2 giờ.
“Hướng 6h cũng ngứa!’’
Lại chuyển qua hướng 6h giúp hắn gãi.
“Hướng 9h càng ngứa!’’
Liếc nhìn cái gáy trắng trẻo của hắn, người đàn ông này có rận sao?
‘’Vẫn ngứa, em dùng hai tay gãi đi!’’. Rồi sau đó xoay đầu lại cười nham nhở:”Nhẹ tay chút.”
Tô Lô hít sâu, đem tay còn lại luồn vào trong áo của Lâm Hạ Thiên gãi phía sau lưng cho hắn. Cả lưng đều gãi hết một lượt: “Được chưa?’’
Lâm Hạ Thiên lập tức đáp lại: “Đừng ngừng, vẫn ngứa!’’
Tô Lô trừng hắn, lại gãi cho hắn lần hai.
“ Ai u, nhẹ nhàng một chút!’’ Tay hắn hướng về phía sau bắt lấy tay cô,
kéo cô dán sát vào lưng hắn, sau đó một khuôn mặt tràn ngập vẻ lưu mạnh
quay lại: “Anh không ngại em cởi đồ của anh từ từ gãi’’
Tô Lô bày ra bộ mặt thiên sứ với hai lúm đồng tiền: “Được!”, sau đó đem áo sơ mi của hắn cởi ra.
Lâm Hạ Thiên dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ: “Sau khi gãi xong lưng lại tiếp tục gãi trước ngực.”
Tô Lô đáp:’’Được’’
Lâm Hạ Thiên bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ Tô Lô “hầu hạ’’.
Tô Lô hai tay tại phía sau lưng Lâm Hạ Thiên nhẹ nhàng lướt một vòng. Sau
đó mười ngón tay cong lên, nhắm ngay da thịt Lâm Hạ Thiên, từ trên cao
lao xuống, không khách khí mà cào cấu.
Lâm Hạ Thiên đau đến kêu la ầm ĩ, đứng tại chỗ nhảy loạn lên như phải lửa.
Tô Lô vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn bộ dạng hắn đau đớn.Trên mặt nở nụ cười
với vẻ vô tội:’’Ai nha, thật xin lỗi, hôm nay em quên cắt móng tay
rồi!’’
Lâm Hạ Thiên oán giận nhìn người phụ nữ đang đắc ý trước
mắt, khỏi cần nghĩ, khẳng định phía sau lưng hắn là mười vết móng tay đỏ ửng.
Nhưng Lâm Hạ Thiên là người thế nào? Là người có thù tất báo!
Vì thế, Lâm Hạ Thiên khóc lóc om sòm, rồi bổ nhào về phía Tô Lô.
Tô Lô hét lên: “Lâm Hạ Thiên, anh không phải là đàn ông! Cùng phụ nữ tính toán chi li!’’
Lâm Ha Thiên cười gian xảo: “Anh không báo thù, nhưng anh bị tổn thất nặng
nề thế này, ít ra em cũng nên bồi thường một chút chứ!’’ Dứt lời liền
bắt lấy tay của cô. Từ trên mặt đến cổ, xương quai xanh,…thuần thục gặm
cắn không ít hơn hai mươi chỗ.
Ừm, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.
Ừm, cho nên chỉ cần “một chút’’ bồi thường.
Ừm, cô gãi cho hắn mấy lần hay nảy sinh tà niệm dùng móng vuốt cào cấu hắn cũng không vấn đề gì.
Ừm, người con gái này thật sự quá ngon miệng rồi..!
Tóm lại chính là như vậy, Lâm Hạ Thiên mỗi ngày trôi qua đều bày ra những phương pháp phong phú đa dạng để quấn lấy Tô Lô.
Đôi khi Tô Lô muốn tập trung đọc sách nhưng thoát không nổi cục kẹo da trâu này nửa giây. Hết cách, chỉ có thể thừa dịp hắn chưa rời giường tới thư viện trường để học. Không có thẻ học sinh thì không thể vào thư viện
trong trường, xem hắn còn muốn quấn như thế nào.
Đã được như ý
nguyện, an ổn xem sách cho tới trưa. Giữa trưa, đang chuẩn bị về nhà trọ nấu cơm trưa cho hắn nhưng vừa ra tới cửa thư viện, Tô Lô liền há hốc
mồm.
Buổi trưa, mặt trời nhô lên cao. Lâm Hạ Thiên đứng ở bên ngoài đợi cô.
Thấy cô đi ra, hắn rất nhiệt tình giúp cô cầm túi, lại rất quan tâm lên
tiếng: “Ồ,nhanh như vậy đã ra? Sao không xem thêm một chút? Đừng nhớ
tới anh, anh còn chưa đói bụng.’’
Tô Lô chỉ có thể trừng mắt.
Rất muốn mắng hắn có biết nóng hay không cứ đứng như vậy, nhưng nhìn thấy
cả khuôn mặt hắn vì phơi nắng mà hồng lên, lại còn ngây ngốc cười với cô cười, Tô Lô nhất thời không biết nói gì.
Về sau, Tô Lô lòng dạ
độc ác lại chạy đến thư viện hai lần, nhưng lúc đi ra vẫn như cũ nhìn
thấy thân ảnh đang đứng chờ của hắn.Triệt để từ bỏ, Tô Lô về sau không
bao giờ bỏ lại hắn lẻn đi thư viện.
Tô Lô phát hiện, người đàn ông này giống như mùa hè vậy, muốn tránh cũng không thể tránh.
Tuy nhiên, lúc hai người bọn họ ở cùng nhau, không chỉ có Tô Lô cảm thấy
đối với Lâm Hạ Thiên thật hết cách. Kỳ thật, Lâm Hạ Thiên cũng có thời
điểm phải bó tay với cô.
‘’Lâm Hạ Thiên, gắp cá!’’ Tô Lô dùng chiếc đũa gõ gõ bát cơm hắn.
Lâm Hạ Thiên giả bộ điếc, gắp nhiều rau.
Tô Lô dụ dỗ, chọn lấy phần bong bóng cá, gắp đến bên miệng hắn: “Này, ăn một miếng.’’
Lâm Hạ Thiên mím chặt môi nhai cơm, lặng lẽ đem đầu cách xa chiếc đũa của cô một chút lại một chút.
Tô Lô lừa hắn: ” Đây là chỗ thịt dạ dày mềm nhất, không có gạt anh!’’
Lâm Hạ Thiên hết liếc rồi lườm miếng thịt trắng sữa kia, còn chưa ăn đã
thấy không thích mùi vị. Nếu như đem thứ trên đũa kia đổi thành thịt,
hắn cũng rất thích để cô đút cho ăn. Nhưng là thịt cá này…Hắn thật sự
không có dũng khí hưởng thụ.
Tô Lô mất kiên nhẫn, đem thịt cá thả vào bát hắn: “Ăn nó cho em!’’
Lâm Hạ Thiên trưng ra khuôn mặt đau khổ cực độ: “Không…’’
Tô Lô mặt cau có:’’ Đàn ông không ăn cá đều bị rụng tóc, em không muốn sau này phải sống chung với tên hói.’’
Lâm Hạ Thiên một hồi vui mừng lẫn sợ hãi, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết
cũng thu lại. Cô rất ít khi cùng hắn nhắc tới chuyện tương lai, thời
điểm hắn nói về tương lai hai người bọn họ sẽ thế nào, cô luôn trả lời
qua loa.
Nhưng vừa nghĩ tới miếng thịt cá tanh hôi kia, Lâm Hạ
Thiên lại đau khổ: “Anh cạo trọc không được sao? Anh đây khuôn mặt để
kiểu tóc gì cũng đẹp, thật đấy!’’
Tô Lô nghiêm mặt: “Ăn ngay.’’
Lâm Hạ Thiên muốn dùng vẻ mặt tội nghiệp để cảm động cô: “Không cần, vợ à, anh không ăn…’’
Tô Lô trừng mắt: “Ai là vợ của anh?!’’
Lâm Hạ Thiên gấp gáp: “Em, Tô Lô, là vợ của anh!’’
Lâm hạ Thiên cầu xin tha thứ: “Anh ăn, anh ăn vẫn không được sao?’’ Nói
xong vội vàng cho miếng thịt cá vào mồm, nhai hai cái rồi nuốt toàn bộ
vào trong bụng. Quan sát sắc mặt Tô Lô, thở phào một hơi, nét mặt của cô cuối cùng cũng có điểm nới lỏng.
Ai ngờ Tô Lô lại hạ mệnh lệnh cho hắn:”Chỗ cá này anh ăn hết!’’
Trời…! Lâm Hạ Thiên từ đáy lòng la lên. “Vợ, đừng như vậy.’’
Thấy hắn không nhúc nhích, Tô Lô lại mím chặt môi.
Lâm Hạ Thiên không dám nhiều lời nữa, cầm đũa gắp cá. Nhưng mà Lâm Hạ Thiên c là kiểu người không chịu thiệt bao giờ, hắn đưa ra điều kiện:” Vợ, ăn xong con cá này anh muốn có một món điểm tâm ngọt’’
Tô Lô chấp thuận: “Được, em làm cho anh ăn.’’
Lâm Hạ Thiên vui mừng: “Em hôn anh.’’
Tô Lô sau gáy lặng lẽ xẹt qua ba đường hắc tuyến “Được. Anh ăn xong rồi cho anh hôn. Mau ăn không nguội’’
Lâm Hạ Thiên vẫn còn chưa nhúc nhích đầu đũa: ” Một cái không công bằng.’’
“Hai cái.”
‘’Không được!’’
‘’Đừng có mà được voi đòi tiên!’’
‘’Yêu cầu của anh là hợp lý.’’
‘’Anh nói xem.’’
‘’Anh ăn bao nhiêu miếng, em liền hôn anh bấy nhiêu!’’
‘’Em nào biết được anh muốn ăn con cá này thành bao nhiêu miếng! Trẻ con nhà người ta uống một chén thuốc lớn cũng chỉ có một viên kẹo đường thôi.’’
‘’Chỉ có một viên kẹo đường mà có thể sai đứa trẻ là anh sao?” (Bao Tử: anh Thiên là nói anh không thể so sánh với những đứa trẻ con bình thường)
Tô Lô ‘Ba~’ một tiếng đặt chiếc đũa xuống: “Cho chút ánh mặt trời anh liền rực rỡ xán lạn! Vậy thì khỏi cần ăn!’’ ( Bao Tử: ý của chị Lô là anh Thiên dù ở đâu chỉ cần có ánh mặt trời anh đều tỏa sáng, cho nên không cần phải nghe theo chị ấy)
Lâm Hạ Thiên lập tức ngoan ngoãn thu lại vẻ ngạo mạn ban nãy: “Đừng tức giận, đừng tức giận, em nói hai cái thì hai cái…’’
‘’Không!’’
‘’Được, được …một cái, một cái…’’
‘’Một cái cũng không có!’’
‘’Không có? Em nhẫn tâm vậy sao?’’
‘’Đem cả con cá ăn hết cho em!’’
‘’Em vừa rồi nói anh chỉ cần ăn phần thịt mà thôi mà.’’