Có Lẽ Đội Trưởng Kiều Đang Yêu

Chương 29: Chương 29:



Thành thật mà nói, Lâm Thanh và Yến Cáp có tính cách giống nhau.
 
Ấm áp, tươi sáng, ngây thơ, vẫn luôn có một chút thông minh vặt, trong bụng thì tràn đầy mấy tâm tư đâu đâu.
 
Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến anh không có ấn tượng tốt về Lâm Thanh lúc mới gặp cô lần đầu tiên. Anh luôn cảm thấy một cô gái có vẻ ngây thơ thỉnh thoảng giở trò như vậy anh sẽ không tài nào lường hết được những khúc mắc của cô, hơn nữa như vậy lại càng khó đối phó. Thay vào đó, anh ấy thích kết thân với một người như Trình Lạc, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại có tâm hồn đơn giản và thẳng thắn. 
 
"Đội Trưởng Kiều?" Lâm Thanh cắn ống hút, đứng dậy khỏi ghế, "Cái đó ..."
 
Lời nói ra một nửa, cô chợt nhận ra mình không có tư cách để hỏi han chuyện riêng tư của người khác, nên lại im lặng không nói tiếp.
 
Kiều Bá biết cô muốn hỏi gì nên cúi đầu nở một nụ cười nhàn nhạt: "Bạn học hồi nhỏ."
 
Nói ra cũng không phải là đại sự to tát gì hết, nhưng dường như nó là một viên đá nhỏ làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của anh.
Khi còn rất trẻ, anh không lạnh lùng không màn nhân tình như bây giờ, thậm chí còn có chút độc đoán, giống như Lâm Thanh lúc mới đến, không sợ trời không đất, làm gì cũng bốc đồng, thỉnh thoảng đi ngược lại ý của cha mẹ luôn chứng minh bản thân bằng cách làm ra vài chuyện lệch lạc.
 
Anh thực ra cũng có chút vốn liếng.
 
Anh lớn lên cũng ưa nhìn, thông minh, phản ứng nhanh, di chuyển cũng nhanh nhạy, dù học hành hay đánh nhau, anh ấy đều là một trong những người giỏi nhất, nổi bật nhất trong đám đông.
 
Vì vậy, thường thì anh đi đến đây cũng sẽ có một nhóm “Tiểu huynh đệ” tò tò đi theo sau lưng, làm một anh lớn nhất hô bại ứng.
 
Vào thời điểm đó, anh có mối quan hệ tốt nhất với Yến Cáp. Rất đơn giản, bởi vì trong số những người đó, chỉ có cô là thông minh nhất, có phản ứng nhanh nhất và có thể bắt kịp suy nghĩ, nhịp điệu của anh.
 
Rồi một ngày, sự khôn khéo của cô ấy lại được sử dụng để nhằm vào anh.
 
Ngày thường cũng có một cậu bé ở với họ, gầy yếu, tính tình tương đối thu mình, hay bị bắt nạt, mọi người gọi cậu là "Tiểu Pudding".

 
Tiểu Pudding rất có năng khiếu toán học, khi Kiều Bá rảnh rỗi, anh thường hay chơi Sudoku với cậu ấy,thỉnh thoảng Yến Cáp cũng sẽ đến.
 
Lúc việc đó xảy ra, anh mới nghĩ ra một cách giải Sudoku mới, vừa ngước nhìn lên đã thấy Yến Cáp với hai tay áo ướt sũng chạy tới, anh chỉ muốn cười nhạo cô rằng cô vịt cạn này căn bản không biết bơi, lời còn chưa kịp nói ra. Trong cơn hoảng loạn cô nói với anh rằng Tiểu Pudding đã rơi xuống nước.
 
Có một hồ chứa nước trong một nhà máy cũ bỏ hoang không xa.
 
Kiều Bá sững sờ một lúc, chưa kịp hỏi thêm tình hình thì anh đã chạy đến đó, lúc đi còn hét lại nhờ Yến Cáp tìm người lớn tới giúp đỡ.
 
“Sau đó thì sao?” Lâm Thanh chống cằm cắn ống hút, hai má mấp máy, “Cô ấy không đi gọi người? Đem anh quăng ở đó, sau đó anh với Tiểu Pudding vật lộn dưới nước suốt một buổi chiều, bị người qua đường bắt gặp ra tay cứu giúp lượm về một mạng? Hay là Tiểu Pudding …” không cứu được?
 
Kiều Bá ngước nhìn cô: "Cô ấy có đến."
 
Yến Cáp mang theo một nhóm người lớn, còn có cha mẹ của Kiều Bá, cùng với nhóm "Tiểu huynh đệ" mà anh thường chơi chung.
 
Lúc đó, anh vừa mới kịp thời kéo Tiểu Pudding lên khỏi mặt nước.
 
Anh còn đang ướt như chuột lột nằm kế bờ hồ thờ hổn hển, thì ba Kiều liền xông tới giáng một cái tát trời giáng lên mặt anh.
 
Sau đó anh mới biết rằng tin tức mà họ nghe được là anh và Tiểu Pudding đang chơi Sudoku ở đây thì xảy ra xung đột, anh nhất thời tức khí nhịn không được trong lúc đánh nhau đã cố ý đẩy người xuống hồ nước.
 
Giấy chơi Sudoku ướt một nửa bên cạnh hồ chứa chính là bằng chứng.
 
Mọi người thấy vậy liền đổ lỗi cho anh ấy.
 
Anh muốn gọi Yến Cáp tiến lên giải thích giúp anh.
 
Cô thò cái đầu nhỏ ra khỏi đám đông với vẻ mặt vô tội: "Tiểu Bá, chỉ là một trò chơi thôi, cậu tại sao lại đem Tiểu Pudding …”

 
Quần áo của cô ấy đã được thay mới, rất sạch sẽ, không còn một chút dấu vết của một người vừa nghịch nước hồ quay về báo tin cho anh.
 
Lâm Thanh không bao giờ nghĩ rằng Đội Trưởng Kiều cao quý sắc lãnh của họ lại có một trải nghiệm xương máu đầy đáng thương như vậy.
 
“Và sau đó?” Cô hỏi.
 
Sau đó, Tiểu Pudding được cứu sống, nhưng hôn mê trong thời gian dài gây nên thiếu oxy não, dù có tỉnh lại cũng để lại di chứng nặng nề.
 
Sau khi cảnh sát can thiệp vào, sự việc mới được sáng tỏ.
 
Trước đó chính Yến Cáp là người đã tranh cãi với Tiểu Pudding sau đó đẩy cậu ấy xuống nước, do quá sợ hãi cô ấy đã tìm mọi cách để đổ hết tội lỗi lên đầu Kiều Bá.
 
Chi tiết sự việc cũng đã mờ phai theo năm tháng, anh cũng không còn nhớ rõ.
 
Nhưng sau lần đó, những người bạn chơi thân ngày trước bắt đầu xa lánh anh, trong mắt họ anh là một tiểu quỷ hại người.
 
Sau đó, Yến Cáp cũng tìm gặp và xin lỗi anh, thời gian sau thì chuyển đi nơi khác rồi mất liên lạc.
 
Bất quá, thời gian sau đó, bố Kiều đã gửi anh đến một trường quân sự toàn thời gian, rồi cũng nhờ vậy mà  anh thi đậu vào học viện cảnh sát và có được vị trí như ngày hôm nay, phát triển tính tự giác, độc lập và thờ ơ với mọi chuyện.
 
Sự hèn nhát và mưu mô của một cô gái nhỏ đã phá nát tương lai của Tiểu Pudding cũng làm thay đổi cuộc đời của Kiều Bá ở một mức độ nào đó.
 
Sau rất nhiều năm, ngoài sự tiếc nuối cho Tiểu Pudding, anh đối với chuyện xưa cũng không còn nhiều cảm xúc.
 
Lời xin lỗi của Yến Cáp cũng trở nên không đáng kể.
 

Trong văn phòng bỗng dưng tồn tại một mảnh yên lặng.
 
Lâm Thanh từng hơi từng hơi nhẹ hút trà sữa, cũng không có mở miệng phiền anh.
Thật ra, không phải cô không hiểu được cách làm của Yến Cáp, dù sao lúc đó cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, sợ hãi hoảng sợ cũng là chuyện bình thường, nhưng đây không thể là lý do để đổ hết mọi tội lỗi và trách nhiệm lên đầu người khác, đồng thời thương tổn cả hai người bạn thân thiết.
 
"Này, Đội Trưởng Kiều," cô ấy mỉm cười, làm bầu không khí sôi nổi hơn, "Đó là bởi vì anh không chịu gặp em sớm hơn. Để em nói với anh, em hồi nhỏ cũng điên lắm, Hể Khải và em tiếng thối như nhau, ai mà dám nói xấu em một câu, em liền có thể nắm dầu người đó đập liên tục vào tường, ai đến cản cũng không tài nào lôi em ra được!”
 
Kiều Bá nhìn cô một cái, mỉm cười.
 
"Này này, Tiểu Bá Bá, nếu lúc đó anh có quen biết với Lãnh chúa nhỏ Lâm Thanh em, em nhất định sẽ che chở cho anh!"
 
Khi nói lời này, cô đã xắn tay áo lên, đáng vẻ thực sự giống với mấy đứa nhỏ choai choai, cậy lớn hiếp nhỏ.
 
“Ăn nói đàng hoàng một chút.” Kiều Bá cong khóe miệng, xoay người, bấm tin nhắn hiện lên trên điện thoại, lại tiếp tục trạng thái làm việc, “Chuyện cũ cho em xen vào xong rồi đó.”
 
Anh nhấp một ngụm trà sữa tượng trưng: "Nói đi, em tìm ra manh mối gì muốn nói cho anh nghe?"
 
Lâm Thanh đơ người một chút, sau đó lập tức nhớ tới cuộc gọi của người giao hàng lúc trưa.
 
Cô suy nghĩ một chút, nhếch lên khóe miệng cười, bộ dáng thập phần giống như mấy tay ăn chơi: "Vậy anh cười với đại gia đây một cái đi!"
 
Kiều Bá: “…”
 
"Hehe, em hiện tại cũng không có phát hiện cái gì mới," Lâm Thanh lắc lắc ly trà sữa trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, "Khi nào nghĩ ra em sẽ nói cho anh."
 
Kiều Bá: “…”
 
Cuộc điện thoại của người chuyển phát nhanh kia, cô vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác thực.
 
Vừa rồi có chút bốc đồng, hiện tại bình tĩnh mà nghĩ lại, Lâm Thanh vẫn cảm thấy hiện tại không nên nói cho anh biết, để không bị anh nói là không có bằng chứng, còn suy nghĩ cảm tính, nghi thần nghi quỷ, dứt khoát đợi cô thuận theo sợi dây manh mối này điều tra trước, chứng minh được rồi lại đến nói cho anh.
 
Khi bước tới cửa, trong lòng cô có chút mất mác, suy nghĩ xong liền quay lại cười nói: "Tiểu ... a phi, Đội Trưởng Kiều, Đội Trưởng Kiều!"

 
“Nói.”
 
“Tối nay, anh đưa em về đi?”
 
“Lý do?”
 
"Em là một cô gái trẻ, xinh đẹp, nhút nhát, yếu đuối, không có sức phản kháng, anh thấy đúng không? Trời lại tối đen như mực, vạn nhất ..."
 
“Ra ngoài nhớ đóng cửa, cám ơn.”
 
Lâm Thanh: "Được rồi, em đổi một cách nói khác. Thân là một thân sĩ đưa người theo đuổi dễ thương kiêm fan girl nhỏ nhắn về nhà khó đến như vậy sao?”
 
Kiều Bá giật giật khóe miệng.
 
“Lại thay một cái khác?” Lâm Thanh mở miệng hát, “Anh có thể em về nhà được không, bên ngoài trời chắc là sắp mưa rồi*...”
 
*Bài hát Thân Sĩ – Tiết Chí Khiêm.
 
Kiều Bá dừng bút, ấn ấn thái dương: "Lâm Thanh."
 
“Được rồi, không hát nữa, "Lâm Thanh bước một chân ra ngoài," Vậy thì tối nay anh có đưa em về không?”
 
“Xem tâm trạng”
 
Không thẳng thừng từ chối, chính là đồng ý.
 
Được rồi, tiểu nhân cáo từ.
 
Lâm Thanh vui vẻ rút lui.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.