Đang lúc Vệ Khanh xắn tay áo, vắt óc tìm mưu kế làm thế nào để ôm mỹ nhân về thì Chu Dạ lại đang chuẩn bị hành lý, đi Vân Nam. Kết quả thi nghiên cứu sinh đã có, bài làm của cô xếp thứ ba, nếu không phải tiếng Anh quá kém, còn có thể xếp thứ tự cao hơn, nhưng việc trúng tuyển khẳng định không thành vấn đề; chi phí học hành cũng đã ở trong lòng bàn tay. Cô thở phào một hơi, thân nhẹ như mây, mọi lo lắng phiền não trước đó vài ngày đã tan thành hư không.
Lần này, nhà trường theo thường lệ tổ chức cho sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình đi dã ngoại vẽ vật thực. Không biết ban lãnh đạo nhà trường nghĩ gì, lại muốn sinh viên đi nơi xa xôi ngàn dặm như Vân Nam, thật sự là quyết tâm không nhỏ a. Mọi người nghe xong đều hào hứng, cả ngày líu ríu nói chuyện không ngừng, nói Vân Nam cảnh đẹp như thế nào, coi nơi đó để tập thể du lịch rất vui vẻ.
Nhưng đội ngũ giảng viên đi kèm lại căng thẳng không thôi, cảm thấy trọng trách trên vai thật không nhẹ, vì thế trước ngày xuất phát lại mở một buổi họp toàn khoa. Đầu tiên là Ngô chủ nhiệm, nói tới nói lui hai chữ: “An toàn!”. Đơn giản, rõ ràng, nói đúng trọng điểm: “Các em sinh viên, mọi người đi bình an trở về, chúc các em hoàn thành bài tập viên mãn nhất! Chúc mọi người ngày mai đi đường vui vẻ!”
Kế tiếp là Tiếu giáo sư nói chuyện rườm rà hơn: “Mọi người nhớ mang những vật dụng: giá vẽ, bút, giấy, đồ ăn đi đường, vật dụng hàng ngày, bàn chải đánh răng, khăn mặt… Quan trọng nhất là thuốc cảm…” Liệt kê ra một danh sách toàn thứ linh tinh vụn vặt, ngay cả kim chỉ cũng lôi ra, nói rằng ở chỗ dã ngoại dễ bị rách đồ, có thể lôi ra dùng. Lại nghiêm túc nói: “Mọi người phải hiểu rằng, lần này ra ngoài không phải là đi ngắm cảnh du lịch, hưởng thụ thoải mái mà đây là học tập, là tôi luyện, khó khăn mới có một lần lấy kinh nghiệm thế này! Cho nên phải cẩn thận chuẩn bị, cần xem nhiều, viết nhiều, vẽ nhiều bức tranh! Nhiệm vụ của các em là vẽ vật thực, không phải đi du lịch! Khi bắt đầu xuất phát, nhất định phải nghiêm túc! Trên đường, thầy sẽ nói chi tiết các nhiệm vụ cho các em!”
Kế tiếp, mỗi người được phát một tập văn kiện, trong đó có thư ủy thác trách nhiệm, giấy cam đoan cá nhân, thẻ bảo hiểm, còn có bản ghi chép vân vân gì đó. Chu Dạ thấy trên đó ghi rõ ràng là nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, người được ủy quyền thừa kế là ai đó. Cô hoảng sợ, lần đầu tiên ký loại như vậy, do dự mãi mới viết tên cha cô vào.
Sau đó phát mũ có in huy hiện nhà trường, còn có tấm thẻ ghi tên lớp rõ ràng đính trên ngực áo, giảng viên cường điệu nhắc nhở là lúc nào cũng phải mang theo. Ngày hôm sau, giữa trưa ăn uống xong xuôi, tất cả tập hợp ở cổng trường, ai cũng xách theo một vali lớn, một túi xách nhỏ, đi ra ga. Đứng đợi ở nhà ga, theo thường lệ, đám đông chật chội chen lấn xô đẩy, Tiếu giáo sư sợ hãi đi tới, rống lên: “Đừng lộn xộn, xếp thành hai hàng, theo thứ tự mà tiến lên. Nghiêm cấm chủ nghĩa cá nhân, bất kể chuyện gì, cũng phải hành động theo tập thể! Nam sinh chịu vất vả chút, nâng cao tinh thần phái mạnh, giúp đỡ nữ sinh!”
Vì thế, mọi người giống như quân lính, đồng đều đội mũ, xếp thành hai hàng chờ bước lên tàu, khiến cho người dân xung quanh tò mò. Tới tận bốn giờ năm mươi chiều, mới ngồi lên tàu đông đủ, dây thần kinh của Tiếu lão nhân mới bớt căng thẳng. Đứng dậy hỏi: “Mọi người đã đông đủ cả chưa? Lần này tôi và Thẩm giáo sư dẫn đoàn đi, Thẩm giáo sư vốn là người Vân Nam, đến lúc đó mọi người phải nghe thầy ấy chỉ huy, không được linh tinh lằng nhằng, coi lời thầy ấy như gió thoảng bên tai. Trên đường đi xảy ra nhiều tình huống, sẽ có lúc thầy không đến kịp nhiều nơi một lúc, cho nên, theo ý kiến mọi người, mỗi nam sinh phụ trách chăm sóc hai bạn nữ, vừa vặn là có chín nam và mười tám nữ. Có thể tự chia tổ đội, cùng nhau học tập, dù sao mọi người chiếu cố lẫn nhau, có khó khăn thì cùng nhau vượt qua.”
Chu Thị và Lưu Nặc đang thương lượng nên tìm ai đảm đương chức vụ culi, đã thấy Trương Suất cười cười chạy tới: ‘Hai người đẹp, nếu cho phép tại hạ cống hiến chút sức lực, muôn lần chết cũng không chối từ.” Lưu Nặc nhíu mày, cười nói: “Đi, tính mạng hai bọn mình đã có thể giao cho bạn a.” Vì thế ba người thành một đội, thay đổi chỗ ngồi gần cạnh nhau.
Vì kinh phí nên nhà trường đặt toàn ghế cứng, chỉ mất nửa giá vé. Mặc dù điều kiện không được tốt, nhưng mọi người ở cùng nhau, nói chuyện trên trời dưới bể, cũng không quan tâm khó khăn cỡ nào. Nhưng lộ trình quá dài, hơn ba nghìn km, phải ngồi suốt ba mươi tám giờ, cứ nghĩ lại thấy lo lắng, mọi người cứ ca hát, năm uống, lôi tú ra đánh.
Chu Dạ quen ngồi tàu hỏa, bình thường lên tàu sẽ ngoan ngoãn đánh một giấc ngủ vùi, vừa lên tàu xong, cô đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại bị mọi người ầm ĩ rủ đánh bài. Cô và Trương Suất cùng một phe. Bề ngoài thì không nói lời nào, để kệ mọi người cho cô là người mới, trong lòng thầm nghĩ, chỉ bằng các ngươi mà đòi làm đối thủ của ta sao? Cô đi theo cha cô, đánh bài đã thành lão luyện. Trương Suất không biết nên đánh quân nào, Chu Dạ nháy mắt, chỉ vào một quân, ý khẳng định đối phương chắc chắn không có. Cứ như thế, đuổi đánh đối phương tới mức vũ khí, khôi giáp đều quăng hết, chạy trối chết. Đánh nửa ngày, ngay cả một quân lẻ cũng không ăn được, vô cùng thất bại!
Lưu Nặc quay đầu nhìn thấy, kéo Chu Dạ: “Bạn giỏi lắm, nhìn lén bài mình! Thảo nào thắng đậm như vậy!” Chu Dạ vội nói là không có. Lưu Nặc tức giận nói: “Bạn còn nói không có, mình nhìn thấy bạn cứ nháy mắt với Trương Suất!” Mọi người ầm ĩ đứng lên, nói Chu Dạ chơi xấu, không chấp nhận cô.
Chu Dạ vội giải thích: “Ai thèm nhìn lén bài bạn chứ! Tính bài cũng sẽ không nha! Có một trăm lẻ tám quân, đánh tới đánh lui chỉ có từng này, chú ý nhớ kỹ một chút là được. Hơn nữa, bài của bạn không đẹp, chỗ này đánh ra một cây, chỗ kia đánh ra một cây, vừa nhìn là đã biết không thành cặp, sao có thể trách mình.” Chu Dạ vừa đánh bài, nhưng mắt lại nhìn xung quanh, tai nghe bốn hướng. Vả lại, vận khí cô không tệ, bởi vậy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Mọi người nghe xong, nhụt chí, đều nói: “Chu Dạ, hóa ra bạn thâm tàng bất lộ (giấu nghề) a. Không chơi, không chơi, lợi hại như vậy, còn gì là vui nữa.” Lập tức giải tán.
Chu Dạ cười nhỏ, dựa vào cửa sổ, vô cùng đắc ý. Đây chẳng qua là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên lại thành nổi tiếng! Trương Suất ngồi xuống, chọc chọc vào vai cô, cười khen ngời: “Trí nhớ của bạn tốt thật!” Cô lắc đầu: “Đây có là gì đâu, chỉ là khôn vặt chút thôi. Trước kia mẹ mình thường nói, mình thông minh nhưng lại không dùng cho việc quan trọng, cứ suốt ngày đi đường ngang ngõ tắt, sợ rằng mình sẽ bị thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Trương Suất nói: “Mẹ bạn thật hiểu biết.”
Chu Dạ kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, mọi chuyện mình biết đều do mẹ dạy, mẹ rất thương mình nhưng cũng không cưng chiều.” Mẹ cô là một nhà giáo, thành công lớn nhất chính là dạy cô nên người, chỉ tiếc bà đã không còn ở nhân thế.
Chơi đùa lâu như vậy, cô thấy hơi mệt. Chống tay lên căm, đang nghĩ phải ngủ thế nào đây, ngồi ghế cứng rất mỏi, nếu có giường nằm, có thể thư thả ngủ một giấc. Trương Suất vươn vai, cười nói: “Dựa vào mình ngủ đi, đường còn rất dài.” Chu Dạ cũng không khách sáo, chiếu cố bạn nữ, đó cũng là việc nên làm. Bạn bè nhiều năm như vậy, cần gì phải ngại ngùng.
Vì thế dựa vào vai hắn, mơ màng ngủ, càng ngủ càng sâu, Trương Suất đỡ đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên đùi. Đã là nửa đêm, mọi người đều ngủ gà ngủ gật. Trên tàu yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh tàu hỏa rầm rập đi trên đường ray. Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, chỉ nhìn thấy xa xa le lói vài ánh đèn, dường như đưa họ đi vào một nơi thần bí. Tất cả đều không có tiếng động, hắn cảm thấy giờ phút này thật quý giá, trôi qua rồi biến mất, chỉ hy vọng, tàu có thể mãi mãi chạy, mãi mãi chạy… không cần dừng lại.
Đáng tiếc Chu Dạ ngủ gần một giờ, bởi vì tư thế không thoải mái, nửa mê nửa tỉnh, khó chịu mà tỉnh dậy, mới phát hiện mình ngủ trên đùi hắn, ngại ngùng, bởi vì không có ý khác, thật là không biết xấu hổ. Cầm áo khoác cuộn tròn lại, nằm úp trên mặt bàn ngủ tiếp.
Trương Suất lấy khăn tay, lau nước miếng từ miệng cô bất giác chảy ra, nở nụ cười, rồi cũng dựa vào ghế mơ màng ngủ.
Bọn họ từ bắc đến nam, dường như đi qua một nửa tổ quốc. Đầu tiên đi từ Bắc Kinh, xuôi xuống phía nam đến Quý Dương, sau đó từ Quý Dương đi thẳng xuống Côn Minh. Ở Côn Minh vài ngày, mục đích chủ yếu là tới Lệ Giang. Ánh mặt trời sớm rẽ đám mây chiếu vào trong toa tàu, có tiếng thông báo trong loa, chào mừng quý khách đã tới Trường Sa (thuộc tỉnh Hồ Nam, TQ); Chu Dạ trợn mắt, đã sáng rồi à. Trương Suất giúp cô xếp hàng rửa mặt, chờ khi cô trở lại, đã thấy sữa và trứng ốp lết đặt trên bàn.
Chu Dạ hỏi: “Bạn mua à? Mình mang theo rất nhiều đồ ăn, đồ trên tàu đắt lắm.” Trương Suất lắc đầu: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, cũng không mất bao nhiều tiền đâu.” Lần này bọn họ vẽ vật thực, mọi chi phí tiêu dùng đều tự phải bỏ ra. Cho nên mới nói, kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, lời này là không kém gì chân lý.
Chu Dạ ăn xong, ánh nắng ngày xuân thật ấm áp dễ chịu chiếu lên người, lười biếng nhắm mắt lại. Đi đường dài rất nhàm chán, phong cảnh xem lâu rồi cũng chỉ có thế, thà ngủ còn hơn. Đến tận khi có tiếng chuông dồn dập kêu vang đánh thức cô, nhìn thoáng qua, là Vệ Khanh, trong đầu vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn tiện tay nhấc máy nghe.
Vệ Khanh nghe thấy tiếng tàu chạy rầm rập, nhíu mày hỏi: “Đang ở đâu vậy? Nhà ga sao? Sao lại ầm ỹ như thế?” Đúng là nhàm chán, cô không giống mọi khi sẽ cúp máy ngay lập tức, ngáp một cái nói: “Đang ở trên tàu hỏa.” Giọng trầm thấp, vừa nghe là biết mới tỉnh ngủ. Mua bán làm ăn qua lại còn nói chuyện nhân nghĩa, cho dù chia tay cũng không phải là không thể tán chuyện được.
Vệ Khanh kinh ngạc, hỏi: “Tàu hỏa? Bây giờ em đang ở đâu?” Chu Dạ quay đầu nhìn nhìn tấm bảng điện tử, nói: “Đang ở Trường giang.” (Trường Giang dài khoảng 6.385 km, bắt nguồn từ phía tây Trung Quốc (Thanh Hải) và chảy về phía đông đổ ra Biển Hoa Đông, Trung Quốc. Con sông này mang nhiều tên khác nhau tùy theo khu vực mà nó chảy qua. Đoạn từ Nghi Đô tỉnh Hồ Bắc đến Nhạc Dương tỉnh Hồ Nam được gọi là Kinh giang.) Trời cao, hoàng đế ở xa, việc gì phải sợ hắn. Vệ Khanh sửng sốt, hỏi: “Trường giang? Chỗ nào?” Chu Dạ giải thích là đang ở khu vực Hồ Nam. Vệ Khanh tức giận nói: “Em đi Hồ Nam làm gì chứ?”
Chu Dạ nhún vai: “Không phải đi Hồ Nam, bài tốt nghiệp của bọn em vẽ vật thực, phải đi Vân Nam.” Vệ Khanh kêu lên: “Hiện giờ em ở Vân Nam sao?” Chu Dạ sửa lại lời hắn: “Chính xác mà nói, đang trên đường đi Vân Nam.” Vệ Khanh thở hồng hộc, quát: “Sao không nói sớm?” Cô ngạc nhiên: “Vì sao phải nói?” Cô và hắn hiện giờ đã một dao cắt đứt, còn phải nói với hắn đang ở đâu, hoàn toàn là tình trạng giống như trước.
Vệ Khanh tức mà không làm gì được, không hiểu vì sao chạy tới Vân Nam làm gì? Kiềm chế hỏi: “Bọn em đi tới đâu của Vân Nam? Côn Minh à?” Chu Dạ gật đầu, nói đại khái là vậy. Nghe Tiếu giáo sư nói dường như sẽ dừng chân ở Côn Minh vài ngày, sau đó đổi xe khách đi Lệ Giang. Toàn bộ hành trình khoảng chừng hai mươi ngày.
Vệ Khanh còn muốn dò hỏi thêm, cô hiểu ra cảnh cáo, vội nói: “Máy em sắp hết pin, cúp may nha. Không có việc gì thì đừng gọi, cũng đừng có vung vãi tiền như thế!” Điện thoại đường dài gọi rất tốn tiền, cô đau lòng lắm. Tàu hỏa không nạp điện được, xem ra phải tới nơi mới có điện.
Vệ Khanh suýt nữa tức chết. Chu Dạ đúng là đồ không tim không phổi! Chia tay, không thấy đau lòng gì cả, còn có tâm tình đi Vân Nam! Uổng phí công hắn mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, cứ suy tư mãi, nghĩ xem làm cách nào làm hòa với cô. Chán nản ngã xuống ghế, vừa tức vừa giận, giống như bị người điểm huyệt, không thể phát tác.
Lúc này Vệ Khanh giống như người bước vào tuổi tiền mãn kinh, vàng vọt, tiều tụy.
Sáng ngày thứ ba, bảy giờ, cuối cùng cũng đến Côn Minh. Mọi người ngồi tàu, úp mặt xuống bàn, vẻ mặt xanh xao. Kéo vali ngã trái ngã phải, dường như đứng còn không vững. Tiếu giáo sư nhìn thấy, lắc đầu nói: “Mọi người chú ý hình tượng chút coi, đại diện cho nhà trường kia mà, đừng để người ta nói sinh viên thủ đô không có tố chất! Khắc phục tinh thần, xếp hàng đi ra. Lớp trưởng phụ trách, nhưng đừng đi quá xa!”
Ngoài cửa đã sớm liên hệ với xe bus, cuối cùng Chu Dạ cũng gắng hết sức đi lên xe, phía trước đã ngồi đầy chặt, phải đi xuống ghế cuối ngồi, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật nảy mình, không nói ra lời. Vệ Khanh đang ngồi vắt chéo chân, nhìn cô cười mà như không.
Chu Dạ hoàn toàn tỉnh táo trở lại, hé môi hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Đúng là không thể tin được. Bạn học xung quanh đều tò mò nhìn hai người, có người từng gặp qua Vệ Khanh, nhớ ra thân phận của hắn, nhỏ giọng chỉ trỏ.
Vệ Khanh nhìn cô nói: “Ngồi xuống đi.” Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Tiếu giáo sư và Thẩm giáo sư không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, tiến lên chào hỏi: “Vệ tiên sinh.” Nhìn hắn và Chu Dạ, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. Vệ Khanh cười cười, trấn tĩnh nói: “Tôi tới Vân Nam công tác, biết Chu Dạ tới đây vẽ vật thực, tìm cô ấy có việc. Không gây trở ngại cho mọi người chứ?”
Tiếu giáo sư không ngờ Chu Dạ lại là chân nhân bất lộ tướng [13], lại có quan hệ thân mật với một người như Vệ Khanh, mặc dù không biết là quan hệ gì, vẫn khách sáo nói: “Không có, không có. Hai ngày nay Chu Dạ có chút không khỏe, Vệ tiên sinh tới đây, vừa vặn có thể chăm sóc cô ấy.” Ánh mắt không ngừng đánh giá, lướt qua lướt lại hai người kia.
Thông qua nhà trường, Vệ Khanh mới biết họ sắp xếp việc này, vì thế đi máy bay tới Côn Minh trước, sau đó ôm cây đợi thỏ. Chu Dạ đứng đó, chân tay luống cuống, nhìn hắn mà không biết nên nói gì mới tốt. Quay đầu hỏi Tiếu giáo sư lịch trình cụ thể. Tiếu giáo sư và Thẩm giáo sư bàn bạc, nói các sinh viên đi đường xa vất vả, thể xác và tinh thần mỏi mệt, hôm nay nghỉ tạm ở nhà nghỉ một ngày, ngày mai sẽ tới công viên.
Vệ Khanh vờ vịt đưa một mấy túi đồ cho Chu Dạ, nói: “Anh đi trước nha, trưa sẽ đón em ra ngoài ăn cơm.” Chu Dạ trừng mắt nhìn hắn xuống xe, cảm thấy một đời liêm khiết của mình bị hắn hủy rồi, đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức.
Vệ Khanh đứng ở ven đường còn vẫy tay với cô, Chu Dạ thở phì phì quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn. Xe đi tới nhà nghỉ vùng ngoại ô. Đầu Chu Dạ như to gấp đôi ra, cô không ngờ rằng Vệ Khanh như bóng ma đuổi theo tới tận Vân Nam. Mở túi đồ ra lại thấy, bên trong đủ thứ thuốc, thuốc trị cảm, thuốc giải nhiệt, thuốc dạ dày, vẫn còn đóng nhãn mác, còn có cả nước uống, lại còn có một ít tinh dầu. Trong túi khác thì toàn là những đồ ăn vặt mà cô thích, thịt bò khô, sôcôla, khoai tây chiên, đều là loại ngon nhất.
Anh ta có ý gì chứ? Không phải đã chia tay rồi sao? Chu Dạ buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh. Cảm thấy không biết phải làm sao, nghĩ tới hắn vì mình mà đi từ nửa vòng tổ quốc tới đây, còn cẩn thận vì cô chuẩn bị nhiều thứ như vậy, không phải là không cảm động.
Hiển nhiên là nhà nghỉ mà nhà trường liên hệ cũng không khá hơn chút nào, hai giáo sư, một hướng dẫn viên du lịch, vừa vặn là ba mươi người. Tiếu giáo sư nhận chìa khóa phòng, tập trung ở đại sảnh: “Chúng ta dự định ở Côn Minh ba tới năm ngày, sau đó sẽ tới Lệ Giang. Cho nên mấy ngày này ở Côn Minh, mọi người cố gắng chấp nhận, đi ra ngoài chính là chịu khổ luyện, cũng đừng oán giận tiện nghi ở đây kém, mọi người cố gắng vượt qua chút.”
Đến lúc chia phòng mới hiểu vì sao Tiếu giáo sư lại nói như vậy, một cái phòng nhỏ bỏ thêm cái giường mà nhét bốn người lại, dường như ngay cả chỗ xoay người cũng không có. Chu Dạ không nói gì, thậm chí còn nghi ngờ không biết toilet có dùng được hay không? Chia phòng xong, mọi người vất toàn bộ hành lý xuống, chả buồn rửa chân, nằm úp xuống giường hết loạt. Ngồi tàu hỏa lâu như vậy, xương cốt mỏi nhừ, ngã xuống rồi thì không muốn đứng dậy nữa.
Lưu Nặc chọc chọc cô: “Này, Chu Dạ, mọi người vừa nói cái người đàn ông kia là tổng giám đốc tập đoàn Vân Mã, hình như tên là Vệ Khanh à? Nghe nói còn tham dự lễ trao học bổng của trường mình nữa. Thành thật khai báo đi, rốt cuộc bạn và anh ta có quan hệ gì? Lần này đừng tưởng lừa được mình nữa.” Vừa nhìn ánh mắt hai người đã thấy không bình thường.
Chu Dạ nghĩ, chẳng lẽ đây là mục đích của Vệ Khanh, muốn làm cả thiên hạ biết rõ ràng quan hệ giữa bọn họ? Cái mà hắn gọi là bài học đây sao? Làm cho cô không thể tiến, không thể lùi, đành phải ở cùng một chỗ với hắn? Sao người này lúc nào cũng bá đạo như vậy chứ? Không phải đã chia tay rồi sao? Vất vả lắm mới hạ quyết tâm, giờ lại làm cho cô tâm phiền ý loạn, mờ mịt không biết nên làm thế nào nữa.
Hóa ra ý chí của cô cũng không kiên định như cô nghĩ. Chỉ cần nhìn thấy Vệ Khanh, toàn bộ phòng bị trong lòng cô đều tan rã. Không biết từ khi nào, hắn đã cắm trại tạm trú trong tim cô.
Lưu Nặc thấy cô không trả lời, cù cù người cô, Chu Dạ buồn không chịu được, liên thanh xin đầu hàng, trốn từ đầu này tới đầu kia, thở hổn hển nói: “Chị hai à, ngồi tàu hỏa lâu như vậy, chị không mệt sao? Vẫn còn sức mà tám chuyện người khác nữa.” Lưu Nặc huých cô một cái: “Bạn được xem như là người khác sao?” Lại cẩn thận hỏi: “Là bạn trai à?”
Chu Dạ trùm chăn kín đầu không nói chuyện, không giống như lần trước thề thốt phủ nhận, đầu đầy mồ hôi nói Vệ Khanh là chú mình. Ánh mắt quần chúng sáng như sao, nói ra chỉ tổ giấu đầu hở đuôi. Cô vẫn do dự với Vệ Khanh, nhưng cứ nghĩ tới lý do chia tay, lại kiên quyết không muốn giơ tay đầu hàng. Tình cảm yếu ớt bất lực như vậy, nhưng cô vẫn còn cái tôi kiêu ngạo và sự kiên trì của mình.
Giữa trưa, Vệ Khanh gọi điện bảo cô ra ngoài ăn cơm. Chu Dạ rầu rĩ cự tuyệt, nói: “Không được, thầy tổ chức cho mọi người ăn cơm ở nhà ăn rồi, một mình em ra ngoài không hay, vẫn là nên đi theo mọi người. Cám ơn anh hôm nay đã tới thăm em, em rất cảm động.” Cúp máy. Vệ Khanh không giống như lúc bình thường, thường xuyên gọi điện tới điện lui, tới bao giờ đạt được ý mình mới thôi, thế mà lần này tận tới lúc cô xếp hàng đi ăn cơm vẫn không thấy gọi lại.
Cô cầm đũa, đột nhiên cảm thấy hối hận. Hắn từ ngàn dặm xa xôi đến đây, trên mặt không che giấu nổi vẻ mệt mỏi, vất vả như vậy, đi ra ngoài ăn bữa cơm có tình là gì? Cô ăn không biết vị, bỏ bát cơm xuống, liên tục nhìn điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có. Chán ngán, thất vọng nghĩ, giờ này hắn về Bắc Kinh rồi sao? Đổi lại là mình, bị từ chối như vậy, không quay về còn ở nơi này làm gì?
Không yên lòng ăn cơm, mấy nữ sinh muốn đi ra ngoài dạo phố, đám nam sinh phụ trách không yên tâm, cũng đi theo. Chu Dạ chẳng vui vẻ gì, nằm lỳ trong phòng, lăn qua lộn lại không ngủ được. Nhìn chằm chằm vào điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nút gọi cho Vệ Khanh, vừa kết nối lại vội vàng cúp máy. Tim đập thình thịch, nhanh như bị ma đuổi. Ảo não xen lẫn chờ mong. Ảo não là vì mình, còn chờ mong là vì Vệ Khanh. Vì sao lại như vậy cơ chứ? Từ trước tới nay không phải là cô không quan tâm, dẫu dã lìa xa nhưng lòng vẫn vấn vương.
Nhưng mà Vệ Khanh cũng không gọi điện lại, lúc đó hắn đang ở khách sạn nghỉ ngơi. Đi cả một quãng đường dài, quả thật rất mệt mỏi. Quyết định ngủ một lát, đến tối nhất định phải đưa Chu Dạ ra ngoài nói chuyện rõ ràng. Chu Dạ đáng thương, cứ nghĩ hắn về mất rồi, cứ mông lung vùi đầu xuống chân, tâm tư bị tổn thương, có chút đau lòng, còn có hối hận.
Chính cô cũng không biết rằng, chuyện này dường như không có chấm dứt. Vệ Khanh vừa hận vừa giận, trời cao đất xa, đuổi theo tới tận đây là có ý gì! Rõ ràng là muốn ép cô liều lĩnh nhảy xuống. Nhưng trước đó, chủ yếu là muốn cho cô nhìn thấy rõ ràng, dưới chân còn có một lối đi như thế nào, hắn làm thế này, đúng là hùng hổ dọa người.
[13]: bậc hiền tài thì không cần phải phô trương thân thế