Cuối tuần, sau khi bị Viên Khởi Lương đả kích nghiêm trọng, Trác Lí đã dẹp toàn bộ trò chơi điện tử, ti vi cùng tiểu thuyết sang một bên, cô vùi đầu vào nghiên cứu thơ ca, văn học Nga, nghiên cứu một cách chăm chú, thậm chí lúc cô tìm hiểu về văn hoá đương đại hồi còn học đại học cũng không hăng hái đến như vậy. Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ đến câu nói kinh điển của một giáo sư Kinh tế ở trường, ‘Lợi ích là động lực nguyên thuỷ nhất của loài người. ’
Cô nghĩ: mình đã thực sự bước vào xã hội rồi.
Chủ nhật, bầu trời nắng ráo mát mẻ, thời tiết mùa xuân đầu tháng ba thật sự rất đáng yêu, nhà của Trác Lí ở trong khu tập thể công chức cũ, cây cối che bóng mát, hoa cỏ, chim chóc bay khắp nơi. Tối hôm qua Trác Lí chiến đấu cùng với thi ca nước Nga cả đêm, định bụng sáng nay sẽ ngủ thẳng giấc đến 12 giờ trưa mới rời giường.
Tuy nhiên lại có một số người không biết hưởng thụ bầu không khí ấm áp đó.
Sáng sớm mẹ Trác đã đẩy cửa phòng cô ra, lôi cô dậy, nhắm ngay màng nhĩ của cô mà hét lớn, “Dậy nhanh lên, mẹ đã làm bữa sáng rồi, anh rể con chuẩn bị tới, nhanh dậy giúp mẹ tiếp khách.”
Thấy Trác Lí vẫn còn dây dưa không chịu rời khỏi giường, mẹ Trác liền tét mạnh một cái vào mông cô, kết quả sau cái tét mạnh đó một tiếng hét chói tai liền cất lên:
A ——— ————
Trác Lí không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Trác Lí còn chưa đánh răng rửa mặt xong đã nghe tiếng cười nói vui sướng của ba mẹ ở ngoài phòng khách, cô tay cầm cốc nước, miệng đầy bọt, chân còn xỏ đôi dép màu hồng, đi từ trong nhà vệ sinh ra phòng khách, có trời biết, cô chỉ muốn xem xem có chuyện gì xảy ra, nhưng đợi đến lúc nhìn rõ ràng thì cô chỉ biết đứng im như trời trồng.
Ngũ Khâu Thực mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, ngồi trên ghế sofa trợn tròn hai mắt nhìn cô, lúc đầu chỉ là đảo mắt nhìn qua, nhìn xong lại thấy có gì đó không đúng, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng là nhìn chằm chằm, làm cho Trác Lí vô cùng khiếp sợ.
Cô cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình: quần ngủ màu xanh lá cây, áo ngủ rộng thùng thình màu đỏ chót, kính mắt màu hồng, đầu tóc thì rối bời. . . . . .
“Trác Lí! Sao con lại để bộ dạng đó mà đi ra hả! Mau vào phòng cho mẹ!” —— mẹ Trác cuồng loạn.
Trác Lí sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Nhìn vào gương, Trác Lí tiếp tục đánh răng, chỉ là, cô hốt hoảng chà, chà mạnh, chà không ra nước mắt.
Cô ở nhà vệ sinh ngây người mười lăm phút, một lần nữa mẹ Trác lại xuất hiện trước mặt cô, cả khuôn mặt tối sầm, “Danh dự mấy đời nhà họ Trác bị con làm cho mất sạch rồi. Con nói xem. . . . . . cái áo đỏ, quần xanh này con lấy ở đâu ra?”
“Là . . . . . . con mua.” Lúc học đại học, trước cửa phòng kí túc của cô có rất nhiều cửa hàng buôn bán các loại trang phục rẻ tiền, đồ dùng tiện lợi. Mặc dù bạn cùng phòng với cô luôn nói quần áo xanh đỏ kết hợp như vậy rất quê mùa, áo ngủ của cô còn không bằng cái rèm cửa . . . . Nhưng biết làm sao được, những bộ quần áo này rất rẻ.
Mẹ Trác im lặng không nói nên lời, xoa xoa thái dương sau đó rời khỏi phòng vệ sinh chật hẹp. Trác Lí xác định phòng khách không còn tiếng động nào nữa, lúc này mới dám mở cửa ra, sau đó chạy thật nhanh về phòng mình.
Cô nghĩ, trước mặt Ngũ Khâu Thực, có thể nói cô không còn một chút hình tượng nào nữa.
Cuối tuần này thật không yên ổn chút nào.
Buổi tối, Trác Lí đang ở trong phòng lên mạng, cửa phòng không khoá, cô nghe thấy ba mẹ mình đang xì xầm to nhỏ ở phòng bên cạnh.
“. . . . . . Không. . . . . . Người đó không phải là con rể Ngũ.” —— Ba Trác nói, ba Trác bị cận thị.
“Vậy là ai?” —— mẹ Trác hỏi.
“Không biết. Đừng quấy rầy bọn nó, để xem Tiểu Ý phản ứng như thế nào.”
“. . . . . .”
Phòng của Trác Lí và phòng ba mẹ cô cùng một hướng, hướng đông. Cô nhớ hồi nhỏ, đây vốn là phòng của Trác Ý, sau đó, chị cô sợ phòng này mùa hè sẽ nóng, nên chuyển sang căn phòng phía bên kia, Trác Lí tất nhiên là không bằng lòng nhưng lại không dám ca thán câu gì, chấp nhận sự sắp xếp này, đến mùa hè căn phòng của cô đúng là như bếp lò. Ở được ba năm, cuối cùng lương tâm của Trác Ý cũng trỗi dậy, cô lắp cho Trác Lí một cái điều hoà, như vậy cuộc sống của Trác Lí mới coi như tạm ổn.
Nằm úp lên của cửa sổ, Trác Lí đeo cái kính màu hồng của cô lên.
Có một chiếc xe hơi màu đen, còn có hai người mặc đồ đen. Một người đang khoác chiếc áo gió màu đen, đó là chị gái cô, còn lại là một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
Định thần nhìn kỹ, người đàn ông đó không phải là Ngũ Khâu Thực. Bởi vì, dưới ánh đèn đường màu vàng, hình như tóc anh ta màu đen. Hơn nữa, với vị trí tầng ba của nhà cô thì việc ngắm phong cảnh vô cùng dễ ràng, Trác Lí có thể khẳng định, cô biết người đàn ông đó.
Lý Xán.
Bọn họ nói gì đó, hình như rất gấp bách, có thể là do nghĩ tới hàng xóm láng giềng nên hai người cố tình nói nhỏ tiếng. Nhưng từ chỗ họ đứng cùng với biểu hiện đó, Trác Lí có thể nhận ra: bọn họ đang tranh chấp, hơn nữa còn là rất kịch liệt.
Tiếp đó, Lý Xán ôm Trác Ý một cái thật mạnh.
Trác Lí ngạc nhiên đến ngây người: cái tên văn sĩ triều đại Bắc Nguỵ này lại dám làm loại chuyện mạnh bạo như vậy sao? Cô cảm thấy vô cùng kích động. Nhiệt huyết dâng trào, tiếp tục theo dõi động tĩnh tiếp theo.
Trác Ý cố giãy ra nhưng không được. Lý Xán đổi sang vị trí khác, tư thế này giống như là muốn cường hôn. Trác Lí nằm sấp ở trên khung cửa sổ tim đập nhanh hơn rất nhiều. Thật ra thì trong thâm tâm cô muốn Lý Xán thu phục được chị gái mình.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, Lý Xán đẩy Trác Ý vào tường, cả người đè lên. Trác Lí nghe được tiếng thở hắt ra của ba mẹ mình ở phòng bên cạnh.
Tuy nhiên, Trác Ý cũng không phải là đứng yên chịu trận, Trác Lí biết mỗi ngày chị cô đều chạy bộ, tập Yoga không phải là không có mục đích, ví dụ như bây giờ —— Trác Ý chống một chân vào phía sau tường, lợi dụng sức bật, đẩy Lý Xán ra. Sau đó, “Bốp”, một cái tát rơi thẳng vào mặt Lý Xán.
Tiếp theo, Trác Ý bỏ chạy.
Trác Lí chạy đi đóng cửa phòng lại, sau đó tiếp tục nằm phục kích bên cửa sổ, quan sát hành động của Lý Xán.
Đó là lần đầu tiên Trác Lí nhìn thấy một người đàn ông với ánh mắt như vậy.
Lý Xán ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô, trong mắt tràn đầy bi thương, bi thương không nói nên lời. d~đ l3 quý đ^n Ánh mắt đó làm cho Trác Lí không tự chủ đứng cách cửa sổ ra, đưa tay lên giữ trái tim mình, tại sao trong lòng cô lại đau như vậy.
Quả thật nếu so về vẻ bề ngoài, Lý Xán không bằng Ngũ Khâu Thực, nhưng Trác Lí lại không thể nhìn ra một chút khí chất nào trên người Ngũ Khâu Thực. Cô tin chắc rằng, Trác Ý ở bên cạnh Lý Xán sẽ hạnh phúc hơn so với ở bên Ngũ Khâu Thực. Chỉ là những người phụ nữ thông minh như Trác Ý sẽ không bao giờ thoát khỏi cái hố mê hoặc của tình yêu.
Nhìn ngắm màn đêm xinh đẹp bên ngoài khung cửa sổ, lần đầu tiên Trác Lí tự hỏi: tình yêu của cô rốt cuộc đang ở nơi nào? Người đàn ông sẽ làm mọi chuyện vì cô bây giờ đang ở đâu?
Đêm hôm đó, có một người đàn ông đứng ở dưới lầu nhìn về phía nhà họ Trác rất lâu, Trác Lí cũng ngồi trong nhà nhìn xuống anh ta.