Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 13



Lại thêm một buổi sáng thứ hai bận rộn, sáng hôm nay, Trác Lí vẫn như mọi ngày bước vào thang máy để lên toà soạn. Thật không may, lúc vào thang máy cô lại gặp Ngũ Khâu Thực.

“Chào buổi sáng, tổng biên tập.” Trác Lí lúng túng chỉnh lại trang phục, thông qua hình ảnh phản chiếu trên tường thang máy, cô nhìn thấy anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xám cùng với một cái khăn tối màu —— người đàn ông này luôn ăn mặc theo xu hướng.

“Chào buổi sáng.” Ngũ Khâu Thực đáp lời.

Yên lặng, cả hai đồng thời im lặng.

Trác Lí không nói câu nào bởi vì anh ta cũng không nói gì, im lặng có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngũ Khâu Thực không nói gì bởi vì anh ta cũng đang quan sát, người phụ nữ ET ( ngoài hành tinh) mà anh nhìn thấy hôm qua ở nhà Trác Ý với cô gái trước mặt này là cùng một người sao? Không nói lời nào chỉ là vì anh đang bận trầm tư.

“Đinh!”, cửa thang máy mở ra, Trác Lí quay đầu lại nói, “Hẹn gặp lại, tổng biên tập Ngũ.” Sau đó chạy như bay về phòng làm việc.

Ngồi xuống trước máy vi tính, Trác Lí theo thường lệ tiến hành ‘ Mỗi ngày lạnh lẽo ’, nhập vào: 【 Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy? 】

Thật ra thì đây cũng chỉ là một câu đố qua loa, căn bản là do cô chưa chuẩn bị trước, cũng không muốn lên mạng tìm. Nhưng nhìn thấy mảnh giấy ghi chú trước màn hình máy tính: ‘ mỗi ngày lạnh lẽo ’, trực giác thúc ép cô phải hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày. Xem ra ‘ Mỗi ngày lạnh lẽo ’ còn kém thực dụng hơn ‘ Tác chiến ở nhà họ Đường ’, Trác Lí nghĩ rằng cô nên dành nhiều thời gian hơn cho chiến dịch ‘ Tác chiến ở nhà họ Đường ’.

Chuông báo mười giờ sáng, Lâm Bồi từ toà án trở về, vừa vào phòng làm việc cô đã mềm nhũn người, nằm xoài ra bàn, “Minh Viễn thua kiện rồi.”

Trong phòng làm việc lập tức có ba người phụ nữ vây lại, trong đó có Trác Lí.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” —— Nữ đồng nghiệp Giáp nói.

“Viên đại luật sư thua kiện rồi, chuyện là như vậy.” Lâm Bồi không còn sức để tiếp chuyện.

Trác Lí cả kinh, từ sự nhạy cảm của nghề nghiệp, Trác Lí hiểu rõ một người lạnh lùng như Viên Khởi Lương đứng trước sự đả kích này sẽ cảm thấy như thế nào, chắc chắn việc tiếp cận anh ta sẽ khó khăn hơn, cái này không cần phải nói ra cũng biết.

“Viên đại luật sư cũng thua kiện sao?” —— Nữ đồng nghiệp Ất góp miệng.

“Thất bại là mẹ của thành công, câu này cô chưa từng nghe qua hay sao?” Lâm Bồi tức giận nói, Trác Lí không hiểu được, tại sao Viên Khởi Lương thua kiện Lâm Bồi lại biến thành bộ dạng khổ sở như sắp chết đến nơi vậy.

“Bồi Bồi, cô tự nhìn lại mình đi, bí mật thầm mến người ta lâu như vậy, bây giờ không phải là cơ hội tốt sao, đi an ủi người ta một chút đi.” —— Nữ đồng nghiệp Giáp ranh mãnh đẩy tay Lâm Bồi.

Lâm Bồi kê mặt lên cánh tay, mềm nhũn nói, “Cô cho rằng tôi không muốn nhào tới sao? Cũng phải có khả năng mới đi được chứ. Cô nghĩ tôi buồn vì anh ta thua kiện à?”

“Vậy vì sao cô lại chán chường như thế?” Câu này là Trác Lí hỏi, lúc nói còn bắt chước điệu bộ của Lâm Bồi.

“Ai dà . . . . . . Tôi bị thất tình. Xem chừng tình yêu đơn phương của tôi không thể nào được đáp lại.”

“Tại sao?” —— Cả ba người cùng hỏi.

“Bạn gái Viên Khởi Lương rất đẹp. Sau khi phiên toà kết thúc, tôi đã nhìn thấy cô ấy. . . . . .” Lâm Bồi dứt lời còn thở dài một tiếng.

Các cô dần tản ra, bởi vì mọi người đều biết hết chuyện vui để xem rồi.

Chỉ là, tin tức này ngược lại lại làm cho Trác Lí cảm thấy yên tâm: Đàn ông mà, chiến trường thất ý, tình trường đắc ý, cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

*Truyện.được.đăng.tải.duy.nhất.trên.diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn*

Buổi trưa, lúc Trác Lí tới nhà Đường Chi Thiện thì Viên Khởi Lương đã có mặt ở đó, anh ta đang cùng Đường Chi Thiện mải miết thảo luận vấn đề gì đấy, là Thiệu Chi Uyển mở cửa cho cô.

“. . . . . . Vì vậy, lựa chọn như thế là rất thông minh, vụ này liên can tới rất nhiều chuyện khác, cháu thua là một lựa chọn rất chính xác.” Đường Chi Thiện bưng bình trà nhỏ, lần này Trác Lí thấy, trong ấm có trà.

“Nhưng như vậy, cháu lại không xứng đáng làm một luật sư.” Hôm nay Viên Khởi Lương mặc một chiếc áo khoác màu đen, cả người tựa trên ghế sofa, Trác Lí thầm nghĩ, người đàn ông này, cũng là cử động đơn giản, cũng những lời nói mị hoặc, nhưng sức hút của anh ta lại hoàn toàn khác với Ngũ Khâu Thực.

“Muốn xứng đáng làm một luật sư, trước hết phải xứng đáng là một con người.” Lúc nói câu này, vẻ mặt Đường Chi Thiện rất nghiêm túc, giống như đang dạy học.

Viên Khởi Lương mỉm cười, Trác Lí nhìn anh ta không chớp mắt, anh ta cười thật làm cho người ta khiếp sợ. Bây giờ Trác Lí mới hiểu được, nụ cười lại bao hàm nhiều ý nghĩa như vậy, giống như Viên Khởi Lương, lúc anh ta cười bất đắc dĩ nhưng lại mang một vẻ phóng khoáng —— đây là điều mà Trác Lí có thể nhìn ra, mặc dù cô không biết vào giờ phút này Viên Khởi Lương đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô biết, có thể cười như vậy, chứng tỏ tâm trạng anh ta không đến nỗi tệ.

“Dượng đúng là không thích hợp làm một luật sư chút nào.” Viên Khởi Lương vừa cười vừa nói.

“Vì vậy ta mới làm thầy giáo. Ha ha ha. . . . . .” Đường Chi Thiện cũng cười, sau đó xoay đầu sang, đột nhiên phát hiện ra Trác Lí, đôi mắt híp lại, “Ơ, cháu gái đáng yêu của ta đã đến rồi sao.”

“Cậu.” Trác Lí bĩu môi, giọng điệu không mấy vui vẻ. Mỗi lần Đường Chi Thiện gọi cô là cháu gái, cô lại cảm thấy mình bị biến thành một đứa bé sáu tuổi.

“Lại đây, ngồi xuống tiếp chuyện Khởi Lương, ta đi giúp mợ cháu nấu cơm.” Mắt Đường Chi Thiện sáng lên, vỗ vỗ lên ghế sofa rồi đứng dậy, lúc đi ngang qua Trác Lí còn nháy mắt với cô một cái, sau đó sải bước đi vào nhà bếp.

Trác Lí không hiểu hết được ý tứ của Đường Chi Thiện, không biết làm gì khác ngoài sững sờ người ra, đúng như cô đoán Viên Khởi Lương lại cầm sách lên, vô cùng thoải mái giở sách ra.

“Mỗi ngày tới đây anh đều đọc sách, không cảm thấy chán sao?” Trác Lí khiêu khích hỏi, người đàn ông này dám ngó lơ sự hiện diện của cô, cô phải làm sao mới phỏng vấn được anh ta đây?

“Cũng được”

“Tôi cảm thấy rất nhàm chán.” Trác Lí thành thật nói, cô muốn khơi gợi hứng thú nói chuyện phiếm của Viên Khởi Lương.

“. . . . . .”

“Hai mươi chín năm qua anh đều như thế sao?” Trác Lí hỏi, đây cũng được xem là một câu hỏi nghề nghiệp, có thể dùng để viết bài, nội dung chính là: Viên đại luật sư, từ nhỏ đã hình thành thói quen đọc sách, luôn thích đắm mình trong những trang sách, nghiên cứu các kiến thức uyên thâm, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. . . . . .

“. . . . . .” Dường như Viên Khởi Lương không có chút hứng thú với câu chuyện.

“Anh nghĩ vợ tương lai của mình sẽ lo lắng nhất điều gì?” Thật ra Trác Lí muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, anh ta đã có bạn gái, cô thật sự rất tò mò, kiểu phụ nữ nào có thể chịu được tảng băng ngàn năm này.

Cuối cùng Viên Khởi Lương cũng ngẩng đầu lên, anh ta nghiêm túc nhìn Trác Lí, sau đó, từ tốn nói, “Có liên quan gì tới Trác tiểu thư?”

Trác Lí đứng hình, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một người thiểu năng. Giờ phút này, cô nhìn thẳng vào Viên Khởi Lương, trong đầu không khỏi lo lắng. Nghĩ tới mỗi ngày cô đều cất công gửi tin nhắn ‘ Mỗi ngày lạnh lẽo ’ cho anh ta, lại nghĩ tới mỗi ngày đều bẽ mặt trước anh ta, mọi thứ về cơ bản đều là vô dụng, cô không thể giải quyết được anh ta . . . . Sau đó nghĩ tới, nếu cô không giải quyết được anh ta, đợi đến khi cô làm xong luận văn, công việc cũng chẳng còn, cũng không cần phải đi tìm việc, bây giờ đang là thời đại khủng hoảng kinh tế toàn cầu, muốn tìm việc e là còn khó hơn tìm bạn trai. . . . .

Trác Lí giãy giụa ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm, chống mắt nhìn lại ánh mắt của Viên Khởi Lương. Cô theo phản xạ nói: “Nhìn cái gì vậy, chưa bao giờ thấy người đẹp à?” —— đây là câu cô thường hay nói ở đại học.

Cô rất hối hận, hối hận vì câu nói đó còn chưa kịp qua đại não đã chạy ra khỏi miệng, hối hận đến đau cả bào tử.

Chỉ là, lúc Viên Khởi Lương mở miệng nói thì bên ngoài lại truyền tới một tiếng sấm lớn. Tiếng sấm làm Trác Lí giật mình, tất nhiên cô không thể nghe thấy Viên Khởi Lương nói cái gì. Không nghe thấy gì cũng tốt, như vậy có thể làm cho Trác Lí cảm thấy vui hơn: nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe thấy gì.

Lúc cười, má cô hiện lên lúm đồng tiền, Viên Khởi Lương biết là cô không nghe thấy câu nói kia của anh, cũng không nói gì thêm, cúi đầu xuống.

Đường Chi Thiện đi từ trong bếp ra, sắc mặt lo âu nói, “Trời ơi, ta còn đang nghĩ sáng hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, chuẩn bị mưa lớn sao?”

“Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa rào, sấm chớp.” Viên Khởi Lương ngẩng đầu lên nói. Trác Lí thấy rõ, người này đối với cậu của cô rất kính trọng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đôi mắt nhỏ của Đường Chi Thiện vì lo lắng mà biến thành một đường thẳng.

“Sao vậy?” Trác Lí hỏi.

“Nhà ta chỉ có một cái ô.”

. . . . . .

Ăn cơm xong, cô cùng với Viên Khởi Lương che chung một cái ô, rời khỏi nhà họ Đường, Trác Lí vẫn cảm thấy: đây tuyệt đối là âm mưu của Đường Chi Thiện —— một âm mưu lớn.

Viên Khởi Lương đi ngay bên cạnh cô, rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi hương trên áo khoác anh ta, anh ta rất cao, mặc dù cô cao hơn một mét sáu nhưng chỉ tới vai anh ta. Viên Khởi Lương đi bên phải Trác Lí, dùng tay trái cầm ô, cô có thể nhìn thấy ngón tay thon dài, trắng nón đang cầm cán ô của anh ta.

Cô cảm thấy khung cảnh này thật lãng mạn.

Nghĩ tới cô lại mỉm cười, cười đến rạng rỡ.

Cười được một lúc, rốt cuộc Trác Lí cũng ý thức được mình đang cười đến ngẩn người, vì vậy cô lén ngẩng đầu lên xem có bị phát hiện hay không. Lúc vừa ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp ánh mắt Viên Khởi Lương đang nhìn mình. Trác Lí nhìn thẳng vào con ngươi đen nháy của Viên Khởi Lương, ánh mắt anh hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, giống như mặt hồ mùa xuân, từng gợn sóng nhẹ xô —— đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta cười dịu dàng như vậy.

Trác Lí đột nhiên cảm thấy lúng túng, cô giả bộ “có điều muốn nói” nên mới ngước lên nhìn anh, “Viên tiên sinh làm việc ở đâu vậy?” Sau đó cố gắng biến bộ dạng hoa si của mình thành biểu cảm kính cẩn —— mỉm cười.

Viên Khởi Lương cười lớn, thu lại ánh mắt đang nhìn Trác Lí, anh nhìn sang hướng khác, “Không phải Trác tiểu thư đã biết rõ sao?”

Trác Lí kinh hãi, trong đầu lên sẵn kế hoạch, dò xét hỏi, “Chuyện cười?”

Chân mày nhíu lại, Viên Khởi Lương nói: “Cái gì?”

Trác Lí thở phào nhẹ nhõm, cô khẳng định: thân phận bức màn màu đen vẫn chưa bại lộ. Cô suy nghĩ lại một lần nữa, cuối cùng cũng nghĩ ra: Viên Khởi Lương là bạn tốt của Ngũ Khâu Thực, cô lại còn giả mạo Trác Ý đi xem mắt anh ta, cho nên, biết được chuyện này không phải là quá đơn giản sao.

Trác Lí đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cô đột nhiên thấy Viên Khởi Lương đổi tay cầm ô, tay trái cầm lấy cánh tay cô, nhanh chóng kéo cô sang một bên.

—— Một chiếc xe máy chạy vọt qua, nước bắn tung toé ——

—— Tất cả diễn ra trong một tích tắc ——

“Mẹ nó! Không thấy trời mưa hay sao mà còn chạy nhanh như vậy hả, lại còn phóng trên đường đi bộ chứ!” Chứi bới xong, Trác Lí quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Viên Khởi Lương, toàn bộ tức giận của cô đều bị hàn khí của anh ta làm cho tiêu tan hết, nuốt nước miếng, Trác Lí run rẩy nói, “Cám ơn.”

“Không cần.” Viên Khởi Lương buông cánh tay của cô ra, ánh mắt vẫn sắc bén, sắc mặt cũng không chút thả lỏng.

Trác Lí suy tư, không hiểu tại sao Viên Khởi Lương từ một núi băng lạnh, lại biến thành một ngọn núi lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.