Hơn ba giờ chiều, Ngô Tập Kính cho phép Trác Lí về nhà trước để chuẩn bị hành lý.
Thời gian đi công tác là hai ngày hai đêm, Trác Lí mang theo hai bộ quần áo để thay, sau đó lấy một chút đồ ăn vặt trong tủ lạnh bỏ vào túi du lịch. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì điện thoại của cô vang lên.
“Alô?” Trác Lí xách túi du lịch lên, bĩu môi: đây là chuyến đi công tác đầu tiên của cô. Nhưng cái túi du lịch của cô lại trông như sắp hỏng tới nơi rồi. Cô có tình cảm rất sâu đậm với cái túi du lịch màu đen này, bởi vì nó là do Quý Mạnh Đường tặng cho cô vào lần sinh nhật mười sáu tuổi, lúc đó anh ta đồng ý dẫn Trác Lí tham gia chuyến du lịch “thử thách sinh tồn”. Những năm đó, mỗi khi đi ra ngoài cùng với Quý Mạnh Đường, Trác Lí đều mang theo nó. Nhưng hiện tại, cái túi trông vô cùng xấu xí.
Trác Lí nhìn số điện thoại trên màn hình —— số lạ.
Nghe máy.
“Em vợ!!” Giọng của Ngũ Khâu Thực truyền tới, kèm theo tâm trạng vô cùng hưng phấn.
“Chuyện gì?” Còn bên này, tâm trạng của Trác Lí lại không chút vui vẻ.
“Chị em bảo anh đưa em tới nhà ga.” Ngũ Khâu Thực vẫn giữ âm điệu cao chót vót, cô thực sự không hiểu anh ta cảm thấy có gì vui vẻ.
“Bảy giờ xe lửa mới chạy, bốn giờ anh đã tới?”
“Anh rể dẫn em đi mua chút đồ ăn vặt. . . . . . để dành lên xe lửa ăn. . . . . .” Lời Ngũ Khâu Thực nói có chút quỷ dị, bởi vì, người biết cô thích ăn vặt trên xe lửa chỉ có Quý Mạnh Đường.
“Tôi có rồi.” Trác Lí không hứng thú lắm, sự chú ý của cô vẫn còn đặt ở cái túi du lịch. Nhưng nghĩ lại: cô cũng nên mua một cái túi mới rồi. Liếc mắt một cái, trong lòng nảy lên một tính toán, cô lập tức nói với Ngũ Khâu Thực, “Tôi vẫn nên đi thì hơn, hình như vẫn chưa đủ.” /d.đ Lê quý đôn/
Lúc Ngũ Khâu Thực tới trước nhà Trác Lí, cô đã đứng ở chân cầu thang được mấy phút rồi.
Mưa lại rơi xuống, mặt đường rất ướt.
Ngũ Khâu Thực rất lịch sự, anh ta đi xuống mở cửa xe cho Trác Lí, mỉm cười nhìn cô lên xe.
“Anh rể.” Sau khi lên xe, Trác Lí ngọt ngào gọi, cô biết: Ngũ Khâu Thực rất dễ bị dụ bởi chiêu làm nũng này của cô.
“Hả?” Ngũ Khâu Thực khởi động xe.
Trác Lí quay qua nhìn Ngũ Khâu Thực, cô nhớ bộ đồ lúc sáng anh ta mặc không phải là bộ này. Bây giờ anh ta đang mặc một cái áo vest màu tím sẫm, phía trên ngực áo còn có hình con thú bông màu đỏ —— một bộ đồ hết sức trẻ trung, năng động.
“Anh rể, anh thật đẹp trai.” Trác Lí bắt đầu vỗ mông ngựa. (~ly: nịnh hót )) )
Ngũ Khâu Thực cong môi lên cười, “Anh biết, nhưng anh chỉ thích phụ nữ đẹp.”
Bộ dạng nịnh nọt của Trác Lí bỗng chốc đông cứng lại, “Tôi không thích đàn ông đẹp trai.”
“Vì vậy, em cảm thấy anh không xứng với chị gái của em?” Ngũ Khâu Thực vừa lái xe vừa quay sang ghế lái phụ nhìn Trác Lí.
“Xứng, hai người quả thực rất xứng.”
“Ha ha. . . . . .” Ngũ Khâu Thực cười rồi, rất dễ nhìn.
“Anh rể, anh có thể mua túi du lịch cho em không?” Trác Lí chờ đợi thời cơ, lập tức mở miệng, một chút cũng không mập mờ.
Đầu tiên Ngũ Khâu Thực hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới nhớ tới đề tài vòng vo mà Trác Lí vừa nói, anh thật sự luôn tò mò: tại sao một người hoàn mĩ như Trác Ý lại có một cô em gái như Trác Lí, bọn họ không có điểm nào giống nhau.
Thành thật mà nói, đây là lần đâu tiên anh cảm thấy, phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu.
Trác Lí chọn một chiếc túi thể thao lớn màu vàng ở quầy NIKE, bởi vì cô chỉ đi công tác có hai ngày, nhưng cô đã thích chiếc túi này từ lâu rồi, giả bộ nửa muốn nửa không, thực chất trong lòng cô đang rất vui.
“Viên Khởi Lương đã tới thành phố A trước rồi, tối nay em phải đi một mình.” Dọc đường đi, Ngũ Khâu Thực thu hút rất nhiều người quay đầu lại. Trang phục của anh ta rất xuất chúng, diện mạo của anh ta lại càng xuất chúng hơn, Trác Lí đi một bên cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô không khỏi nghĩ thầm: mỗi lần cô đi dạo phố với Trác Ý đều gặp phải tình trạng như thế này, quả nhiên, Long với Long, Phượng với Phượng —— là chân lý này.
“Ừ.”
“Em không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Trác Lí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngũ Khâu Thực cao hơn cô một cái đầu, trong tay cô còn ôm một đống đồ ăn vặt. Ngũ Khâu Thực có ý muốn cầm giúp cô nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Cũng không phải là Trác Lí muốn thô tục như vậy, chỉ là cô cảm thấy rất ngại. Cuộc đời ngắn ngủi của cô, hình như chỉ chấp nhận sự quan tâm một cách vô điều kiện của Quý Mạnh Đường.
“Các cô gái đều sợ phải đi xa một mình.” Ngũ Khâu Thực nghĩ rằng Trác Lí thuộc típ phụ nữ cần được bảo vệ, mặc dù mỗi lần gặp mặt lại thêm một lần chứng minh, Trác Lí căn bản không thuộc típ người đó. Nhưng hết cách rồi, anh thật sự cảm thấy cô yếu đuối, cảm thấy . . . . . cần bảo vệ sự an toàn của cô.
“Mẹ nó, lúc tôi bắt đầu đi một mình anh vẫn còn . . . . . . “ Anh vẫn còn mặc tã đấy —— đây là lời Trác Lí định nói, cuối cùng nghẹn lại, sau đó chuyển sang vẻ mặt kính cẩn, “Anh rể, ý của em là, em không phải là cô bé 12, 13 tuổi nữa.”
Ngũ Khâu Thực trợn tròn hai mắt, nhìn Trác Lí thật lâu, làm cho Trác Lí dựng cả tóc gáy lên.
Gần sáu giờ hai người mới về đến nhà, Trác Lí nhanh chóng soạn đồ đạc, xách túi đi ra. Ba mẹ Trác vui vẻ tiễn cô tới chân cầu thang. Trác Ý còn chưa về nhà, vì vậy, Ngũ Khâu Thực lại gánh vác nhiệm vụ đưa Trác Lí tới nhà ga.
Đợi đến lúc Trác Lí lên tàu, Ngũ Khâu Thực mới rời khỏi nhà ga.
Lái xe đi, anh ta chợt nhận ra tâm lý mình có chút thay đổi . . . . . kỳ quái.
Thành phố A không xa, chỉ hơn hai tiếng ngồi tàu Trác Lí đã tới được thành phố A.
Cô xách theo cái túi du lịch màu vàng, đứng ở cửa ga tàu bắt taxi.
Chạy thẳng tới khách sạn của thành phố A. Nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân, sau đó đi thang máy lên lầu.
Sau khi ngồi tàu hai tiếng đồng hồ, giờ phút này Trác Lí chỉ muốn nhanh chóng liên hệ với đối tượng phỏng vấn của cô, Viên Khởi Lương Viên đại luật sư, thảo luận một chút xem kế hoạch phỏng vấn như thế nào. d.đ L quý Đ^n Ngoài bốn tờ đề cương phỏng vấn, cô còn mang theo một chiếc máy ảnh Canon nhỏ, mặc dù Viên Khởi Lương đồng ý cuộc phỏng vấn của cô, nhưng muốn người này chấp nhận để phóng viên ảnh của《 đô thị tinh anh 》chụp ảnh anh ta, điều này có lẽ là không có khả năng.
Vì vậy, trong chuyến đi công tác này, Trác Lí còn phải thuyết phục anh ta cho cô chụp ảnh. Bởi vì phiên toà lần này có tính chất đặc biệt, cô không có cách nào chụp được phong thái của Viên Khởi Lương lúc lên toàn, chỉ có thể chụp lúc bình thường.
Nghĩ vậy, Trác Lí liền chạy tới phòng mình, mở cửa phòng ra, cất hành lí, chỉnh sửa lại một chút, trấn định tinh thần. Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, chín giờ rưỡi tối rồi.
Trong lòng thầm tính toán kế hoạch để đối phó với Viên Khởi Lương, Trác Lí bước ra khỏi phòng.
Phòng bên cạnh là 2488, Trác Lí nhìn số phòng, cảm thấy rất vui mừng, gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Gõ tiếp.
Cửa mở ra.
Trác Lí giương mắt lên nhìn Viên Khởi Lương đang cầm một cái khăn lông màu trắng để lau tóc: anh ta mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen, ở trên ống tay còn có hai vòng trắng —— nhìn một cái là có thể biết được, đây không phải là đồ của khách sạn.
Chỉ là thoáng qua, chỉ tầm 2-3 giây, Trác Lí có cảm giác, sau khi tắm xong Viên Khởi Lương như cởi bỏ đi lớp băng bao phủ quanh mình, anh ta rất ôn hoà, thậm chí có chút trẻ con, hơn nữa, đứa nhỏ này lại khiến cho tâm trạng của Trác Lí trở nên vô cùng rạo rực, vui sướng.
Nhưng sau khi 2-3 giây đó đi qua, người đàn ông trước mắt cô lại biến hoá phi thường.
“Có chuyện gì sao?” Dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt Viên Khởi Lương bây giờ giống như băng tuyết trên đỉnh núi ngàn năm, đúng, nếu trước kia anh ta là băng, vậy bây giờ, anh ta chính là một núi băng chập chùng không nhìn thấy đỉnh, chỉ nhìn thôi đã thấy một hồi khí lạnh.
“Chuyện đó. . . . . . Anh vừa mới tắm xong sao?” Trác Lí vừa nói ra khỏi miệng đã muốn tự đánh vào má mình: cô đang hỏi vấn đề vớ vẩn gì vậy!
“. . . . . .”
“Viên tiên sinh, hiện tại thì anh có thời gian rảnh vào lúc nào?”
“Không có. . . . . .”
“Tôi có thể vào trong không, ở bên ngoài rất lạnh.” Trác Lí trực tiếp đi qua Viên Khởi Lương, cắt ngang câu trả lời “Không có” còn kịp chưa nói xong của anh ta.
Quãng đường từ cửa cho tới ghế salon, Trác Lí luôn nắm chặt tay, trong miệng không ngừng mắng: ngày phát hành của số báo tháng tư cũng chính là ngày xuống mồ của anh.
“Tôi tới chủ yếu là để thảo luận với anh về việc phỏng vấn ngày mai.” Trác Lí ngồi trên ghế salon, bộ dạng nghiêm túc bàn bạc công chuyện.
“Từ trước tới nay Trác tiểu thư vẫn luôn tuỳ tiện như vậy sao?” Viên Khởi cầm khăn lông trong tay, nhàn nhã lau nước trên tóc, nhưng miệng vẫn nói những lời châm chọc.
Đúng vậy, tôi có hơi thất lễ, nhưng tôi không phải là người tuỳ tiện! Trác Lí thầm nói trong lòng. Sau đó mỉm cười, “Người sống nguyên tắc như Viên luật sư, thật sự không phải là người tôi có thể hiểu được, vì vậy, có chỗ nào đắc tội, xin lượng thứ cho.”
“Như vậy, chỉ nói chuyện công việc thôi.” Sau khi nghe Trác Lí giải thích, vẻ mặt Viên Khởi Lương không những không thay đổi, ngược lại còn tệ hơn.
“Là thế này . . . . . . Vụ án ngày mai, tôi có thể dự thính không?” Vấn đề thứ nhất.
“Chuyện này tôi không thể quyết định được.” Viên Khởi Lương chăm chú nói.
“Như vậy, ngày mai mấy giờ Viên tiên sinh lên đường?”
“Tám giờ.”
“Vậy tôi chờ anh ở đâu? Hoặc là, trước tám giờ sáng mai, tôi tới tìm anh.” Đây chính là tính toán của Trác Lí, không hỏi anh ta có đồng ý đưa cô đi cùng hay không, mà trực tiếp ném mình qua cho anh ta. Tính tình Viên Khởi Lương vừa khó chịu lại lạnh nhạt, mặc dù không chủ động mời cô đi cùng nhưng tối thiểu sẽ không từ chối cô, vì vậy chỉ còn một sự lựa chọn là đưa ra yêu cầu với anh ta.
“Viên tiên sinh, tôi hi vọng. . . . . . cuộc phỏng vấn của chúng ta sẽ diễn ra một cách thuận lợi!” Cuối cùng, Trác Lí bồi thêm một câu. Cô vốn định đưa tay lên bắt, nhưng nghĩ lại một chút, nhất định là Viên Khởi Lương đã bị cô làm cho tức điên lên, anh ta có thể sẽ để cho cô đưa tay như thế cả buổi mà không thèm bắt tay lại, vì vậy tốt nhất là cô không nên tự kiếm chuyện bẽ mặt, “Tôi đi về trước đây, hẹn gặp lại.”
Cô không thấy được vào lúc đó, Viên Khởi Lương đột nhiên dừng động tác lau tóc, khoé miệng nở một nụ cười nhẹ, lúc Trác Lí đi tới cửa phòng, anh dùng âm lượng cô không thể nghe rõ, “Trác tiểu thư thật sự thích xem nhẹ bản thân.”