Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, rạng sáng ngày hôm sau Trác Lí đã đứng trước cửa phòng Viên Khởi Lương, đúng, cô sợ rằng Viên Khởi Lương sẽ trở quẻ, chưa tới tám giờ đã lên đường, quăng cô lại một mình đi tới toà án —— cô đã gặp nhiều người như vậy!
Vừa nhìn thấy Viên Khởi Lương, Trác Lí liền thở phào nhẹ nhõm, nói cười ríu rít, “Chào buổi sáng, Viên đại luật sư.”
Viên Khởi Lương thắt một cái cà vạt màu xám cùng với bộ âu phục màu đen không bao giở đổi, tóc tai gọn gàng, Trác Lí âm thầm cảm thán: Diện mạo người đàn ông này thật tốt, phong cách cũng tốt, rất hiện đại.
“Chúng ta sẽ đi bằng gì?”
“Tôi sẽ lái xe.” Viên Khởi Lương xách một cái túi màu đen, đi một mạch về phía trước, từng bước từng bước không ngừng.
Chỉ là, Trác Lí vẫn chưa hiểu câu “Tôi sẽ lái xe” của Viên Khởi Lương là có ý gì, “tôi sẽ lái xe” có phải là anh ta sẽ đi xe, còn cô thích làm sao thì làm.
“Bạn của tôi. . . . . .” Trác Lí tiếp tục sử dụng chiêu này, sau đó, cô thành công làm cho Viên Khởi Lương ngớ người 0,1 giây, chính xác, Viên Khởi Lương đã trúng chiêu “bạn của tôi”.
Cho nên, lúc tới tầng hầm của khách sạn, Trác Lí đã có được một chỗ ngồi ở hàng ghế sau trên chiếc Toyota Land Cruiser của Viên Khởi Lương.
Sau khi lên xe, Trác Lí gần như đắm mình vào sự sang trọng của chiếc xe này.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc Land Cruiser màu đen này đã rất phong cách, ngồi vào bên trong, Trác Lí mới càng nhận thức rõ được chiếc xe này hoàn toàn rất khác biệt. Nhìn biển số xe, là của thành phố Z, cô đoán, chắc là Viên Khởi Lương lái xe tới thành phố A.
“Chiếc này là dòng 4.7 đúng không?” Trác Lí đưa tay lên chạm vào xung quanh, thầm đoán chừng, chiếc xe này giống với chiếc Land Cruiser Rand Road Chak Cool cô đã thấy ở trên mạng.
“Ừ.” Viên Khởi Lương lạnh nhạt trả lời.
“Viên đại luật sư thật có mắt nhìn, chiếc xe này rất tuyệt.” Một lần nữa lại dùng tới chiêu nịnh hót.
“. . . . . .”
Toà án nhân dân thành phố A nằm ở trung tâm thành phố, vụ kiện “dân kiện quan” lần này nội dung đại khái như sau: quản lý một nông trại ở vùng ngoại ô thành phố A nộp đơn khiếu nại liên quan đến quyền trưng dụng và chuyển nhượng đất đai với chính quyền thị trấn nhưng không có kết quả. d2 L qq Đôn Nên người nông dân này đã đâm đơn lên toà án nhân dân cấp thành phố, vụ kiện kéo dài, cuối cùng lại liên quan tới chuyện cục trưởng cục tài nguyên tham ô, nhận hối lộ, liên quan đến nhân vật lớn cho nên báo chí liền tham gia vào, từ một vụ án nhỏ lại liên đới tới cán bộ trung ương, chuyện này thu hút được rất nhiều sự chú ý. Nhưng lại không có luật sư nào dám đứng ra nhận án.
Ở văn phòng luật Sự Vụ Sở, vốn dĩ Viên Khởi Lương phụ trách các vụ kiện về kinh tế, còn các vụ kiện dân sự là do luật sư khác phụ trách, bình thường anh ta sẽ không hỏi tới. Nhưng lần này, anh ta tự yêu cầu nhận vụ án này.
Vì vậy mới có tình huống ở toà án nhân dân thành phố A ngày hôm nay.
Trác Lí tìm được một chỗ ngồi ở trong góc, mắt đảo quanh phòng xử án, quả nhiên không nhìn thấy bất kỳ một đạo cụ phỏng vấn nào (máy ảnh, máy quay, …), ngồi xuống ghế, Trác Lí bắt đầu chăm chú, nghiêm túc lắng nghe, bởi vì trong quá trình thẩm vấn tại toà án không cho phép bất kỳ động tác ghi chép nào, cô đành mở to hai con mắt để nhìn mọi người xung quanh.
Chăm chú nhìn.
Nghiêm túc nghe.
Quá trình thẩm án thực chất chính là một quá trình đấu tranh vô cùng tàn khốc, ít nhất đối với Trác Lí là vậy. Trước kia cô chưa từng trải qua một tình huống như thế: ngồi dự thính trước mặt cô là từng dãy nông dân quần áo lam lũ, mặc dù cô không biết có phải là bọn họ cố tình mặc như vậy để tranh thủ sự đồng tình hay không, tóm lại, trong lòng người xem cảm thấy rất buồn, hơn nữa còn có mấy người phụ nữ bế trẻ em trên tay —— cảnh tượng lại càng làm cho người ta chua xót.
Nhìn thần thái của Viên Khởi Lương ở trên toà, Trác Lí càng hiểu rõ về anh ta thêm một chút, lại càng ngưỡng mộ anh ta thêm: thì ra, có lúc anh ta không phải là núi băng, anh ta có thể nói nhiều đến như vậy, thì ra, anh ta có đôi mắt thiện lương, ôn hoà đến thế, thì ra, tư thế của anh ta thật hiên ngang.
Trác Lí rút ra: mọi người khi đứng đúng vị trí thích hợp với sở trường của mình sẽ đều toả sáng một cách thần kì.
Phiên toà lần này rất thuận lợi, ít nhất từ những gì cô nghe được thì mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Một trong những nguyên nhân khiến cô cảm thấy như thế chính là vì cô nghe được: Nguyên cáo thắng kiện. d đ, lee qqq đ^n Nói cách khác, Viên Khởi Lương giành được thắng lợi trong phiên toà lần này, nói một cách khác nữa, vị cục trưởng mặt mày bóng loáng, dáng dấp phệ nệ với cái bụng to ình kia đã thua kiện. Sau khi vụ kiện kết thúc, ban kiểm tra kỷ luật sẽ tới tìm ông ta. Trác Lí có dự cảm, vị cục trưởng kia 80% là tham quan, nhất định sẽ bị đưa vào tù. Mặc dù đạo đức nghề nghiệp là phải dựa trên yếu tố khách quan, không thể dựa trên cảm tính của mình, nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy vị cục trưởng kia, cô đã có suy nghĩ: là ông ta, ông ta không vào tù thì ai vào?
Mị lực của Viên Khởi Lương tất nhiên là rất lớn, đầu tiên là cả một nhóm nông dân tới bắt tay anh ta, rối rít nói N lần lời cảm ơn, sau đó, một em gái xinh đẹp mặc đồng phục của Viện Kiểm Sát tiến tới.
Trác Lí đứng ở xa, không nghe rõ tình hình cụ thể, chỉ thấy em gái xinh đẹp đang hết sức nhiệt tình nói cái gì đó với Viên Khởi Lương, sau đó Viên Khởi Lương, Viên đại soái cau mày lại —— biểu hiện khuôn mặt anh ta. Nhìn thấy một màn đó, trong lòng Trác Lí cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều: thì ra núi băng này không phải chỉ đối xử thế với một mình cô.
Nữ công tố viên còn rất nhiệt tình.
Trác Lí cảm thông cho nữ cảm tử kia: muốn quyến rũ Viên Khởi Lương e rằng còn khó hơn leo núi Thái Bạch. Cô tưởng tượng ra tiếp theo sau đó Viên Khởi Lương sẽ lịch sự cùng tàn nhẫn cự tuyệt cô ta như thế nào.
Tất nhiên, Trác Lí sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cô phải tạo dựng mối quan hệ với Viên Khởi Lương, làm cho Viên Khởi Lương nợ cô thật nhiều.
Vì vậy, một giây kế tiếp, Trác Lí vô cùng thành thục đi tới trước mặt Viên Khởi Lương và em gái xinh đẹp, cô nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Viên Khởi Lương. Chỉ là, tiếp sau đó anh ta lại càng nghi ngờ hơn.
Bởi vì, Trác Lí hết sức tự nhiên chen vào giữa hai người, thanh thoát khoác lấy cánh tay của Viên Khởi Lương, sau đó, mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền cùng hàm răng trắng bóc, dịu dàng nói với Viên Khởi Lương, “Khởi Lương, anh không định giới thiệu cô ấy với em sao?”
Đúng theo ý nguyện, rốt cuộc Trác Lí cũng thấy được vẻ mặt khiếp sợ tột độ của Viên Khởi Lương, cô quay sang phía em gái da trắng mắt to đang dùng ánh mắt thù địch nhìn cô.
“Xin chào, tôi là Lương Chi Kỳ, là . . . . . vợ sắp cưới của Viên Khởi Lương.” Sau đó, tao nhã đưa bàn tay trái đang để trống lên.
“Bộ phận kiểm tra kỷ luật, Lục Giai Nhân.” Em gái xinh đẹp tự giới thiệu, sau đó nhìn sang Viên Khởi Lương, dường như nhận được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt bỗng chốc ảm đạm xuống.
Sau đó, em gái xinh đẹp cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.
“Viên luật sư, tôi còn có việc, không quấy rầy.” Em gái xinh đẹp đỏ mặt rời đi.
Trác Lí nhìn theo bóng lưng cô nàng, tự tin cười lớn. Viên Khởi Lương cúi đầu xuống nhìn cô, không tự chủ được mà nhếch miệng mỉm cười, chỉ là, trong phút chốc cô rút tay ra khỏi cánh tay anh, anh đã kịp thu hồi lại nụ cười.
“Viên luật sư, anh nợ tôi một ân tình.” Trác Lí giống như vừa lập chiến công, hào sảng nói.
“Lương Chi Kỳ. . . . . . Tôi rất muốn biết cái tên này có ý nghĩa gì.” Viên Khởi Lương đút bàn tay Trác Lí vừa khoác vào túi quần, hài hước hỏi.
Trác Lí 囧, chuyện này cũng muốn hỏi sao? Cô cũng không thể mang tên mình ra khai báo với cô gái kia được, đúng không? Tuỳ tiện bịa ra một cái tên lại bị người này đoán được, thật không có chút cảm giác thành tựu nào.
“Vụ kiện này kết thúc, Viên luật sư, anh có cảm tưởng như thế nào?” Trác Lí đá bay vấn đề kia, trực tiếp bắt đầu cuộc phỏng vấn của mình.
“Nếu như cuộc phỏng vấn của cô đều là những câu hỏi kiểu đó, tôi nghĩ rằng, cô sẽ không viết nổi bản thảo đâu.” Vì phối hợp với bước chân của Trác Lí, Viên Khởi Lượng cũng giảm tốc độ lại.
“Tại sao?” Anh ta đang đả kích câu hỏi của cô không có trình độ sao?
“Bởi vì tôi sẽ nói cho cô biết, tôi không có bất kỳ cảm tưởng gì.”
Trác Lí lại tiếp tục 囧. Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra, bây giờ đối với cô, phỏng vấn Viên Khởi Lương không phải là việc khó, nhưng mà, viết bản thảo về anh ta tuyệt đối khó. Cô vốn định dùng hình thức hỏi đáp để viết bài, nhưng dưới tình huống hiện tại, 80% bản thảo viết ra sẽ có nội dung là Viên Khởi Lương: “không có cảm tưởng gì”, “không cần cảm tạ”, “không có kinh nghiệm gì đặc biệt” . . . . . Như vậy, cho dù cô có hoàn thành bài viết này hay không , nhất định sẽ vẫn bị đánh chết.
Cô nhất quyết không phạm phải sai lầm.
Trác Lí bận suy nghĩ để giải quyết vấn đề này, cho đến khi tới bãi đỗ xe cùng với Viên Khởi Lương, cô cũng không nói một lời nào. Tới lúc nhìn thấy chiếc Toyota Land Cruiser đen loáng kia, cô mới nảy ra một chủ ý.
Năng lực viết bài của Trác Lí rất nổi tiếng, lúc còn học năm nhất, năm hai đại học, bài viết của cô đã được giáo viên khen ngợi, “Sinh viên Trác Lí, lời văn cởi mở, từ ngữ chuẩn xác, sáng tạo, không rập khuôn, rất có tiềm năng phát triển.”
Cho nên, lúc Viên Khởi Lương còn chưa kịp phản ứng, Trác Lí đã vượt lên một bước giành lấy vị trí ghế trước, nhanh chóng ngồi vào. Muốn phỏng vấn thì không thể để cho khoảng cách ngăn cản được. d2 L3 quyyyy, đôn Cô phải nhìn xem vẻ mặt của Viên Khởi Lương, như vậy, bản thảo của cô mới miêu tả được thần thái, biểu cảm của anh ta, cô đau lòng nghĩ: coi như là tiếp cận, nhìn thấu mục tiêu đi.
“Viên luật sư, có vẻ như anh rất thích màu đen, vì sao vậy?” Từ yêu thích sẽ nói lên được cách nhìn về cuộc sống, nói lên quan niệm về mọi thứ xung quanh, nói lên được thái độ, cách cư xử —— câu hỏi rất tuyệt. Trác Lí âm thầm khen ngợi bản thân.
“Chỉ đơn giản thích thế thôi.” Viên Khởi Lương thắt dây an toàn, khởi động xe.
“Viên đại luật sư nói chuyện thật đơn giản, hoàn toàn khác với lúc lên toà, chẳng lẽ trong cuộc sống anh đều như vậy?”
“Trên tòa án là muốn nói cho tất cả mọi người đều hiểu, nhưng trong cuộc sống việc đó chưa cần thiết.” Chiếc xe chậm rãi hoà vào dòng xe cộ tấp nập.
“Hả? Vậy. . . . . . tính cách của Viên tiên sinh như thế, bạn bè của anh đánh giá anh như thế nào?” Nếu như không phải là đang phỏng vấn, Trác Lí nhất định sẽ hỏi: anh từ sao Hoả tới à?
“Vấn đề này cô nên đi hỏi bạn bè của tôi.”
Trác Lí hoàn toàn bị đánh bại, trao đổi cùng người đàn ông này đúng là quá khó khăn. Cô đảm bảo, chỉ cần phỏng vấn anh ta xong, cô nhất định sẽ không dính dáng đến anh ta bất cứ chuyện gì nữa.
Xe đi tới một con dốc lớn, chuẩn bị xuống dốc. Mặt Viên Khởi Lương đột nhiên trở nên nặng nề, nhíu hai hàng lông mày lại, nghiêm túc nhìn đường xá xung quanh, anh ta hét lên với Trác Lí, “Thắt dây an toàn vào!”
Trác Lí bị cảnh tượng hiện tại cùng tiếng quát của Viên Khởi Lương doạ cho sợ.
“Sao. . . . . . Sao vậy?”
Chưa kịp đợi Viên Khởi Lương giải thích, cũng chưa nhìn rõ tình trạng hiện tại, cô chỉ thấy Viên Khởi Lương đánh tay lái sang phía bên trái, sau đó anh ta tháo dây an toàn của mình ra.
Trác Lí nhớ thời điểm cuối cùng, trước mắt của cô là khuôn mặt lo lắng của Viên Khởi Lương, nhưng lại vô cùng, vô cùng đẹp trai.