Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 3



Ngày hẹn xem mắt là Chủ nhật. Buổi tối ngày hôm trước Trác Lí còn chơi《 Contra 》 đến tận 3 giờ sáng, vốn định ngủ một giấc đến khi tỉnh giấc thì thôi, không ngờ mới 6:30 sáng, cửa phòng cô đã bị đập sầm sầm.

Đôi mắt lim dim ngái ngủ, Trác Lí rời giường, đi dép vào, bước tới cửa, tất cả hoạt động đều trong trạng thái mộng du. Chỉ là, vừa mở cửa ra, nhìn thấy Trác Ý mặc bồ độ thể thao trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn cô chằm chằm, lúc này Trác Lí mới ý thức được: đây không phải là mơ, đây không phải là một giấc mơ.

Vì vậy, một giây sau đó, cô liền đưa tay kéo mí mắt lên, cười nói, ra vẻ nịnh hót, "Chị à, có chuyện gì sao?"

"Cho em năm phút để đánh răng rửa mặt, chị còn phải tới công ty, không có nhiều thời gian để trang điểm cho em." Trác Ý lạnh lùng nói.

"Ah, không phải là hẹn ăn cơm trưa sao? Cần gì phải trang điểm sớm như vậy." Trác Lí khôi phục một nửa ý thức, một nửa còn lại vẫn còn đang tán gẫu cùng với Chu Công.

"Nếu như em có thể tự trang điểm được như một cô gái bình thường, chị sẽ bỏ qua thủ tục phiền hà này." Trác Ý khinh thường nhìn cô, sau đó trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.

Lời nói cùng vẻ mặt của Trác Ý thành công triệu hồi tiểu quỷ Trác Lí nhảy ra ngoài, bay lơ lửng xung quanh, ưu tư nói: Thôi đi, người phụ nữ này đúng là biến thái, ngày nghỉ còn tới công ty để làm việc, có phải vừa mắc chứng ảo tưởng vừa bị tâm thần phân liệt không.

Trác Lí đánh răng rửa mặt xong đã là 30phút sau. Lúc ở trong nhà vệ sinh, cô chỉ ao ước có thể bám vào tường ngủ thêm một lúc, sau đó lúc đi vệ sinh còn tranh thủ nhắm mắt một lát. d2Lq,ĐĐợi đến khi Trác Lí lê xác tới nơi thì Trác Ý đã trong tư thế “mài sẵn dao chờ dê tới để thịt”.

"Mấy ngày rồi chưa gội đầu hả?" Trác Ý nhìn đống rơm trên đầu cô, xắn tay áo lên cao, đang suy nghĩ xem có nên đeo bao tay không.

"Mỗi ngày em đều tắm." Trác Lí bất đắc dĩ nói, tóc của cô lúc nào cũng quật cường như vậy, cô cũng đành bó tay với chúng.

"Có phải em định cả đời này sẽ không yêu ai, không kết hôn với ai không? Với bộ dạng này của em, đàn ông trăm dặm quanh đây đều phải chạy mất." Trác Ý chuẩn bị mổ heo, một lần nữa xắn tay áo lên cao, lấy một cái bình xịt ở trên bàn trang điểm, xịt trực tiếp lên tóc của Trác Lí.

"Chị à, phụ nữ xinh đẹp như chị còn chưa gả chồng, liễu yếu đào tơ như em nào dám giành trước." Lúc nghe những lời này của Trác Lí, cô đã phải cắn răng nhịn, nếu không phải có việc cần nhờ, cô nhất định sẽ đánh cho tiểu quỷ này một trận.

"Chị đây không vội, bất cứ lúc nào cũng không lo lắng chuyện gả chồng, hơn nữa, cho dù không lấy được chồng, chị đây cũng có thể tự nuôi sống mính." Ngụ ý là: Trác Lí cô không giống thế, cô vừa không có việc lại không xinh đẹp, muốn kiếm một người giàu có là không thể, mà tự bản thân nuôi mình cũng khó.

Trác Lí không dám nói gì nữa, cô biết, cho dù có gọi tiểu quỷ Trác Lí tới cũng không thể đấu lại mấy lời ác nghiệt kia của chị gái mình. d~đ L,qĐ Cô chỉ có thể âm thầm cắn răng suy nghĩ: Cô nhất định sẽ không dựa vào ai cả, nhất định phải tìm được một công việc, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, từ vật chất tới tinh thần đều không được lệ thuộc vào Trác Ý.

Vào giờ khắc này, cô thầm hạ quyết tâm: nhất định phải tìm được việc!

Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt của Trác Lí, Trác Ý cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó, Trác Ý tốn hơn nửa tiếng đồng hồ để xử lý cả khuôn mặt cho Trác Lí. Cũng không thể nói là do tay nghề được, thật ra thì, ngũ quan của Trác Lí rất hài hoà, chỉ là bị làn da hơi ngăm cùng mái tóc rối mù kia che mất thôi.

"Chọn một bộ trang phục đi." Trác Ý vừa dọn đống mỹ phẩm, vừa chỉ tay vào tủ quần áo, bảo Trác Lí tự mình chọn lấy một bộ.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Trác Lí, cô đành thở dài một cái.

"Thôi, để chị chọn giúp em. Em có lẽ cũng không biết dáng người mình hợp với loại trang phục nào, cũng có thể là. . . . . . ở đây không có thứ em có thể mặc." Trác Ý dọn xong đồ trang điểm, ném qua cho cô một câu, sau đó huých vào vai người đang đứng yên như tượng.

Đây chính là một ngòi nổ.

Nếu nói tới chỗ Trác Lí còn thua mĩ nữ thì chính là vóc dáng. Sau mấy tháng nghỉ đông, cơ thể cô đã tích thêm được một lớp mỡ, đúng là không thích hợp với tiêu chuẩn cỡ quần áo.

Trác Ý phải bắt cô giảm cân mới được.

Trong đống quần áo, Trác Ý chọn ra được một cái áo khác màu vàng nhạt, một cái áo len trắng rộng thùng thình, còn nữa, một cái quần kaki rộng. Sau khi chọn xong quần áo, Trác Ý nhận được một cuộc điện thoại, cô nói đơn giản vài câu, sau đó rời đi.

Chưa chọn giày cho cô mà.

Trác Lí cực kì chán ghét đồ công sở, cô còn so sánh nó với “xiềng gông phong kiến”, vì sao ư? Bởi vì váy chữ A quá bó chân, áo sơ mi lại siết chặt cánh tay cô, mà thứ cô không thích nhất chính cái áo khoác chiết tiệt kia, cô thường chỉ cái đến cái cúc thứ hai.

So với đồ công sở, Trác Lí thích đồ thể thao hơn. Trong tủ quần áo của cô đều là đồ rộng thùng thình, năm hai đại học cô vẫn còn để tóc ngắn, cộng thêm da có chút đen, vì vậy, phần lớn thời gian cô đều bị nhầm thành nam sinh.

"Đặc điểm trời cho" này của cô là một chuyện rất tốt, ở trong lớp học, cô luôn đóng vai trò như một mặt trời nhỏ, bởi vì trên người cô toát ra một loại sức sống vô cùng mạnh.

Chỉ là, loại sức sống này vừa về đến nhà, liền lập tức vụt tắt.

Ba mẹ Trác ra ngoài đi làm, lúc đầu cô chơi một số trò chơi, sau đó ăn chút trái cây.

Tới 10:30, Trác Ý gọi điện thoại cho cô.

"Bây giờ em có thể chuẩn bị đi được rồi, cậu nói, anh chàng kia cũng sẽ đi sớm. Nhớ, anh ta tên là Viên Khởi Lương, là luật sư." Trác Ý chậm rãi dặn dò.

"Ừ." Trác Lí vừa ăn chuối, vừa ngồi chồm hổm trên ghế đánh điện tử.

"Anh ta 29 tuổi."

"Oh."

"Anh ta đã đặt trước chỗ, đến đó em trực tiếp tìm anh ta là được."

"Được." Trong mắt Trác Lí bây giờ chỉ có đại Boss, cô đã phải chờ bao lâu mới tới được vòng này.

"Lúc đi nhớ xịt một chút nước hoa."

"Vâng" Cô liên tục dùng kĩ năng, không ngừng mất máu, xem ra cô phải tìm người để lập đội mới được, không có Dược Sư đúng là quá nguy hiểm, cô đã chết mấy lần rồi.

"Trác Lí. Bây giờ, lập tức tắt máy tính, sang phòng chị xịt một chút nước hoa, sau đó, ra khỏi nhà . . . . . . Đợi một chút. . . . . . Sáng nay hình như chị quên chọn giày cho em." Trác Ý ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lo lắng.

"Uh. . . . . ."

"Chị cảnh cáo em . . . nếu em không tắt máy tính ngay, thì chị đảm bảo, lúc về tới nhà, cái máy tính rách cùng mấy trò chơi kia của em sẽ vĩnh biệt thế giới này."

Được rồi, tắt.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Đợi đến lúc mặt trời ló ra, ngươi chết chắc! Trác Lí tức giận nghĩ. Nhưng cô vẫn không chịu tắt máy tính, thanh niên thế hệ mới, làm sao có thể tắt máy tính được. Cô treo máy!

"Chị à, rốt cuộc chị đang nói tới đôi nào?" Chân Trác Ý rất nhỏ, nói chính xác là rất hẹp. d.d L qđNhưng mu bàn chân của Trác Lí lại có chút rộng, cái rộng này tạo nên một kết quả rất khác người, phần lớn giày được bày bán ở ngoài kia đều không vừa vơi chân cô. Đến cuối cùng, Trác Ý không thể không dứt khoát nói một câu——

—— tự em chọn lấy một đôi giày cao gót phù hợp với đồ đang mặc đi ——

Được, Trác Lí liền làm làm theo lời chị gái vừa giao phó, chọn bừa một đôi để đi.

Ra khỏi cửa.

Trác Lí tới nơi đã là hơn 11 giờ, đứng ở cửa có một nhân viên đang tiếp Trác Lí.

"Tiểu thư, xin hỏi cô đã đặt trước chưa?" Phục vụ là một anh chàng đẹp trai, trên mặt mang một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp.

"Không có." Trác Lí đáp.

"Hết sức xin lỗi, hiện tại trong quán đã kín chỗ ngồi. . . . . ." Chủ nhật, đây chính là thời điểm đỉnh cao cho việc ăn uống.

"A. . . . . . Tôi tìm một người tên là Viên Khởi Lương tiên sinh." Trác Lí vừa nói xong, hàm răng có chút căng lên. Thậm chí cô còn có chút khẩn trương. Một tiểu quỷ không ngại diễn xuất, không ngại sân khấu như cô, lại có lúc luống cuống rồi.

"Viên tiên sinh? Vậy cô là Trác tiểu thư?" Phục vụ tiếp tục lễ phép cười.

"Đúng vậy." Trác Lí tiếp tục đáp.

"Vậy mời tiểu thư đi theo tôi." Phục vụ bày ra tư thế xin mời, dẫn Trác Lí lên phòng ăn tầng hai.

"Viên tiên sinh ngồi ở kia." Phục vụ chỉ vào một bàn không xa, lúcTrác Lí nhìn lại đó, không có ai ngồi.

"Có lẽ, ngài ấy tạm thời đi ra ngoài, tiểu thư đợi thêm một chút." Phục vụ dẫn Trác Lí tới bàn ngồi, ở trên bàn còn có một cốc cà phê đang nghi ngút khói. Cô đoán, thời tiết tháng hai này, cốc cà phê còn bốc hơi được như vậy, chứng tỏ đối phương rời đi chưa lâu lắm, có thể đang núp ở một chỗ nào đó quan sát cô, cũng như các buổi xem mắt khác, nếu diện mạo đối phương không được tốt lắm liền sớm chuồn đi.

Nghĩ đến đây, Trác Lí không khỏi giả bộ làm thục nữ, mỉm cười với người phục vụ, dịu dàng nói, "Cám ơn, một mình tôi chờ là được rồi." Sau đó, học theo điệu bộ quý tộc, vuốt áo, nhấc một cái chân lên, dùng ánh mắt mê ly nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của cô bây giờ có thể gọi là vô cùng thuần khiết.

Cô tự nhận kỹ năng diễn xuất của mình không tệ.

Trác Lí đoán không sai, ở một bàn cách đó không xa, quả thật có một người đàn ông ăn vận tây trang, đang chăm chú quan sát cô.

Người đàn ông này có mái tóc ngắn, màu vàng, bên tai phải còn có một chiếc khuyên tai, khuôn mặt rất phù hợp với mái tóc mười phân, cộng thêm bộ tây trang màu xám, cả người toát lên vẻ mị hoặc làm người khác không thể dời mắt. l/q!đ Lúc này, anh ta rút điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó thấp giọng nói,"Viên Đại Luật Sư, tôi không thể không nói, đối tượng xem mắt lần này của anh, đúng là . . . . . . Cực phẩm."

Có vẻ anh ta nghe được cái gì đó rất thú vị trong điện thoại, miệng nhếch lên thành hình bán nguyệt, nói tiếp, "Lễ vật của anh cũng rất đáng tiền, chỉ là. . . . . . tôi nghĩ anh nhất định sẽ rất tò mò, tại sao một người phụ nữ kém cỏi như thế lại có thể làm quản lý nhân sự ở công ty trang sức Tinh Quang, theo như tôi biết, tiêu chuẩn nhìn nhân viên của Lý Xán rất cao . . . . ."

"OK. . . . . . Tôi giúp anh ứng phó vụ này. Nhớ, lễ vật." Dứt lời, anh ta cúp điện thoại, một tay bỏ trong túi quần, chậm rãi đi về cô gái đang ngồi đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.