Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 35



Đây là ngày đầu tiên Trác Lí đi làm khi trở về thành phố Z. Cô yên tâm ở nhà họ Đường cách tòa nhà Hào Mã một đoạn đường, cô không muốn rời giường quá sớm. Nếu không phải vì sáng sớm Thiệu Chi Uyển gọi cô dậy ăn sáng, thì cô chỉ muốn chừa lại một phút đồng hồ để mình rửa mặt thôi.

Trác Lí và Viên Khởi Lương cùng vào ở nhà họ Đường, làm Thiệu Chi Uyển và Đường Chi Thiện vô cùng vui vẻ. Không chỉ bởi vì hai người tuổi trẻ gia nhập vào làm căn nhà nhỏ trở nên náo nhiệt, mà lại là vì…… hai ông bà đều có chung một tính toán, một lời không đủ để người trong cuộc thấy rõ tính toán mập mờ của họ.

“Bữa sáng ăn chút đi, đây là do cậu cháu mua từ sáng sớm đấy.”

Rửa mặt xong Trác Lí tại bàn ăn trong phòng khách nhìn lướt qua: Rất tốt, núi băng đã rời đi. Tối hôm qua cô ngủ thiếp đi trên xe của anh, cô cũng không nhớ được mình trở về phòng ngủ nhà họ Đường như thế nào. Chẳng qua cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Viêm Khởi Lương ôm cô về. Sáng sớm, Trác Lí cũng không muốn suy nghĩ của mình đối với Viên Khởi Lương rốt cuộc là giống cái gì, cô bóc bánh bao thuận miệng hỏi, “Mợ à, túi kia của cháu có quần áo và máy tính là do ba mẹ cháu mang tới ạ?”

“Quần áo?” Đầu tiên Thiệu Chi Uyển hỏi ngược lại, như đột nhiên nhớ tới cái gì, nghi ngờ hỏi, “Không phải là cháu và Khởi Lương cầm về sao?”

Trác Lí sửng sốt, miếng bánh bao kia ở trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống mắc kẹt lại, bởi vì không mở được miệng, nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi thăm Thiệu Chi Uyển chuyện gì đã xảy ra.

“Chiều hôm qua Khởi Lương mang về.”

Viên Khởi Lương một mình đến nhà giúp cô lấy quần áo? Núi băng có □ phép thuật sao? Không phải anh ấy một mực bảo ‘có chuyện’, sau đó ‘có chuyện’ xong rồi gọi điện thoại cho cô sao? Sao lại có thể có thời gian đến nhà cô lấy quần áo? Không không không……….. Vấn đề mấu chốt không phải là về mặt thời gian, mà là……… tại sao Núi băng lớn lại chủ động đến nhà cô giúp cô lấy quần áo?

Cái vấn đề này vẫn kéo dài đến khi cô đến tòa nhà Hào Mã, trở lại “Đô Thị Tinh Anh”.

Sáng sớm, bộ phận phỏng vấn chỉ có ba bốn người ở đây, Trác Lí hắng giọng, cười rực rỡ nói, “Tôi đã trở về!”

Mọi người trong phòng làm việc rồi rít ngẩng đầu, lúc này Trác Lí mới thấy rõ: Lâm Bồi, Vạn Hiểu Yên, Vu Thu Thủy đều không ở đây, cả Lý Nhất Phàm cũng không. Văn phòng làm việc to như vậy chỉ có vài đồng nghiệp bình thường làm Trác Lí cảm thấy xa lạ, mặc dù không quen, nhưng thấy Trác Lí, tất cả mọi người vẫn nở nụ cười chân thành ‘hoan nghênh trở lại’ với cô, ngay sau đó lại vội cúi đầu làm việc của mình. Thấy tình cảnh này trong lòng Trác Lí có chút buồn bã: Xem ra không phải mọi người đều mong đợi cô trở lại. Chỉ là, khi cô tự mình trở lại bàn làm việc thì thấy Lâm Bồi dán một dòng ghi chép nhỏ trên máy tính, trong nháy mắt cô đã khôi phục lại sức sống.

Lời ghi chép nhỏ viết với nội dung: Thời tiết quá nóng, cho nên buổi sáng các chị đều bị đuổi ra khỏi cửa, buổi trưa các chị mời em ăn cơm, cho em đón gió, (*^__^*). Khác, đồng chí Vương Hiểu Mai để cho em trở về tòa soạn, nên đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến.

Cô sửa sang lại một chút, xác định quần áo của mình không có không chỉnh tề, diện mạo không có không sạch sẽ xong, Trác Lí đi đến bộ phận nhân sự báo cáo.

Đầu tiên khi nhìn thấy Vương Hiểu Mai, chợt Trác Lí cúi đầu nhìn qua trang phục của mình một cái: T shirt ngắn tay. Cô nhớ sáng sớm có nghe mợ bảo hôm nay nhiệt độ trên 35 độ, nhưng trước mắt cô Vương Hiểu Mai lại có thể mặc…….. Áo dài tay? Ngay ngắn?

Mặc dù trong tòa soạn có mở điều hòa, nhưng cô vẫn thấy Vương Hiểu Mai toát mồ hôi dầm dề.

Cô nâng kính mắt lên, giọng nói Vương Hiểu Mai không mặn không nhạt, “Mang những thứ này ra bên ngoài điền vào, sáng sớm mai giao cho tôi.”

“Làm nhân viên chính thức của ‘Đô Thị Tinh Anh’ sẽ có rất nhiều chuyện mình phải đảm đương. Trong tòa soạn cô thực hành tích lũy kinh nghiệm, đi muộn rồi, về sớm, giao bản thảo, không chuyên cần, tiêu cực cùng tất cả hành động……….”

Kế tiếp theo thông lệ Vương Hiểu Mai dặn dò, Trác Lí chỉ thấy môi cô ấy thoa son lúc đóng lúc mở, về phần nội dung cô ấy nói gì, toàn bộ đều bay vào không gian Vũ Trụ rồi. Đợi đến khi Vương Hiểu Mai đem toàn bộ công việc bàn giao xong, thì trong bụng Trác Lí thở dài một hơi, lúc đang định xoay người đi.

“À, đúng rồi, Tổng biên tập Ngũ bảo cô trở lại thì đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.

Trái tim cô hoảng hốt.

Tiếp theo, trong lòng Trác Lí rối rít thoáng qua lời nói sau: ‘Phải tới, dù sao cũng phải tới’, ‘trốn được mùng một, nhưng không tránh được mười lăm’, ‘chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu’……..Cô và Ngũ Khâu Thực đi đến kết cục này không đơn giản giống như cùng Lý Nhất Phàm. Thứ nhất, Ngũ Khâu Thực không có chính thức theo đuổi cô, anh ta chỉ thổ lộ mà thôi; Thứ hai, Ngũ Khâu Thực người này quá lợi hại, cô muốn cự tuyệt anh ra thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như vậy;Thứ ba, Ngũ Khâu Thực là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô còn muốn giữ chén cơm này nha.

Ôm lòng thấp thỏm lo lắng, Trác Lí gõ cửa “Phòng làm việc của Tổng biên tập”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.