Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 36



Vu mỹ nhân nói: Cái loại đàn ông máu lạnh như Viên Khởi Lương, rất khó mà tin được anh sẽ đối xử dịu dàng với một người phụ nữ.

Vu mỹ nhân nói: Nếu như anh ấy thật sự dịu dàng với một người phụ nữ, thì thật là khó tin có người phụ nữ như thế tồn tại.

Vu mỹ nhân nói: Nếu Viên Khởi Lương dịu dàng với Trác Lí, như vậy thì rất khó tin cái thế giới này tồn tại.

Cuối cùng Vu mỹ nhân nói: Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.

Vấn đề Trác Lí quan tâm nhất là: Mình nên làm thế nào để biết núi băng có yêu mình hay không?

Vu mỹ nhân nhìn vẻ mặt Trác Lí đầy tâm xuân nhộn nhạo đến choáng váng mê mẩn, ý vị sâu xa nói: Nếu muốn biết có quan tâm hay không trước hết phải biết ý của cô. Trước hết thành thật khai báo xem cô có ý tứ với Viên Khởi Lương?

Trác Lí thoáng chốc cảm thấy sấm vang chớp giật mưa gió bão bùng, sóng não điện của cô trên đường truyền đến bị sấm chớp đánh trúng, sau đó cô vô cùng rõ ràng cảm thấy mình như mê muội gật đầu một cái. Chưa kịp suy nghĩ tại sao mình lại gật đầu, hơn nữa chưa kịp suy nghĩ tại sao mình sẽ có ý tứ với núi băng, cô vẫn có thể chân thật cảm thấy: Động tác gật đầu này tuyệt đối không phải là nhất thời mất hồn đưa đến. Giống như cô không biết một ngày nào đó mỗi một khắc một giây trong tiềm thức của cô đều đang đứng ở cửa gieo vào thật sâu ý nghĩ này: Cô, đối với núi băng có cảm giác không giống với những người đàn ông khác. Mặc dù cô không thể xác định được đó có phải là tình yêu hay không, nhưng tối thiểu cô có thể xác định được: Cô không giống với núi băng lớn. Nhất là khi biết núi băng có thể cũng có ý với mình, nhận thức này của cô vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức chính cô cũng không thể khống chế được.

Vu mỹ nhân hài lòng cười: Vậy tôi dạy cô một biện pháp, bảo đảm bắt được anh ấy.

Trác Lí hăng hái dồi dào hỏi: Biện pháp gì?

Vu mỹ nhân cao thâm nói: Chính miệng cô đi hỏi anh ấy.

……………..

……………….

Lời nói của Vu mỹ nhân đối với Trác Lí có ý nghĩa giáo dục rất lớn, lời này đôn đốc cô trở lại nhà họ Đường, trên đường về cô vẫn tự hỏi phải lôi kéo thế nào để Viên Khởi Lương thổ lộ, thậm chí cô còn nghĩ rất xa: Ví như, nếu Viên Khởi Lương dùng phương thức quê mùa và buồn nôn để thổ lộ cô sẽ giả vờ như không biết rõ lắm, sau đó dùng ngôn ngữ xuất sắc của cô để dụ dỗ anh tiến hành một cuộc thổ lộ lãng mãn sâu sắc; Nếu Viên Khởi Lương thổ lộ rất lãng mạn và cảm động, thì cô sẽ tiếp nhận thổ lộ ấy. Chẳng qua một giây kế tiếp cô đột nhiên nghĩ đến: Nếu như núi băng không thích cô thì sao?

Ngay tại lúc này, cô đột nhiên nghe được một hồi còi, lao thẳng về phía màng nhĩ yếu ớt của cô. Sau đó, một khắc kia lúc cô còn chưa kịp phản ứng chỗ mình đứng rất nguy hiểm, thì một bàn tay mạnh mẽ đã kéo cô sang một bên.

“Cô gái nhỏ à, sao băng qua đường lại không cẩn thận như vậy?”

Một tiếng nói già nua truyền đến bên tai cô, sau đó cô còn chưa kịp quan sát người nói chuyện với mình là ai, tay cô đã bị một bàn tay khác nắm lấy. Tiếp theo tâm tư của cô còn chưa kịp quay lại đã bị dắt đi qua đường kẻ vạch cho người đi bộ.

Trác Lí nghiêng đầu nhìn lại: Là một bà lão tóc trắng xóa.

Bà lão??!!

Tâm hồn Trác Lí đi du ngoạn đã lâu trong nháy mắt trở về thân thể, sau đó cô đột nhiên hiểu ra một sự thật: Cô bị một bà lão đỡ qua đường cái?

Cô hết sức xin lỗi lại hết sức chân thành cười cảm ơn, Trác Lí nói: “Cảm ơn bà.” Sau đó, cô thoải mái buông tay bà lão ra để đi về nhà. Không ngờ bà lão dắt tay cô lại không có ý muốn buông tay.

Trác Lí rất 囧, ánh mắt ý bảo: ‘bà à, cám ơn bà, nhưng bà có thể buông tay cháu ra được không ạ?’

Thế nhưng bà lão cũng không có bất cứ một hành động nào, chỉ có đầu lông mày trắng xám dựng ngược lên đôi chút, bà nở một nụ cười lớn làm cho các nếp nhăn nơi khóe mắt tràn ra, sau đó từ trong mắt của bà lão Trác Lí thấy biểu hiện ra một nội dung không thể tiếp thu nổi, ‘không thể.’

Biểu cảm này qua đi, Trác Lí đột nhiên cảm thấy sập tối mùa hè này có chút kỳ quái như có cảm giác se lạnh của của ngày đông, vì vậy lần nữa cô lại tụ lại một nụ cười khả ái, dịu dàng nói, “Bà à, bà có chuyện gì sao?”

“Mời tôi ăn cơm đi.” Bà lão thần bí mỉm cười.

Vì vậy, Trác Lí thoáng chốc hiểu ra: Bà lão này, tinh thần có thể có chút không bình thường. Vì vậy thiện tâm nổi lên cô lại dùng giọng nói dịu dàng hỏi thăm, “Bà à, nhà bà ở đâu, cháu đưa bà về nhà nhé.” Trên thực tế, trong lòng cô đang âm thầm nghĩ bà lão này có khả năng trốn từ bệnh viện tâm thần ra hay không?

“Cô gái nhỏ, tôi không muốn về, tôi chỉ muốn ăn cơm.” Mắt bà lão cười thành một đường cong, mắt nheo nheo, dáng vẻ rất từ ái.

Trác Lí nhất thời không nói nổi gì.

…………

………………

Cô bị bà lão kỳ quái giày vò đến tám giờ tối mới về được đến nhà họ Đường, ở trước cửa thay giày xong, cô trực tiếp ném ba lô thành một đường vòng cung lên sa lon, sau đó cả người cũng theo ba lô bước nhanh về phía sa lon,từ không trung nằm xuống.

Thiệu Chi Uyển ở phòng ăn thấy cái ba lô màu xanh dương bay về phía sa lon, bà cười thầm, có một cảm giác được làm mẹ mà vui sướng. Bà bưng trái cây bước tới phòng khác, mang theo giọng nói cưng chiều hỏi, “Hôm nay sao lại không nhận điện thoại? Cậu cháu phát hỏa rất lớn mới ra khỏi cửa đấy.”

Trác Lí nằm sấp trên sa lon tay chân dang ra, ánh mắt cô ý bảo bà cô muốn ăn trái cây.

Trác Lí vỗ gáy một cái, trong bụng lạnh lẽo: Thiếu chút nữa cô lại không ngừng thao thao bất tuyệt rồi. Sợ hãi như vậy làm trong nửa canh giờ ngắn ngủi cô đã ăn xong cơm tối, tắm và khuôn vác đồ ăn vặt ban đêm cùng công việc đối phó xong. Sau đó cô xách laptop ngồi ở trong phòng làm việc, đối với lời nói ban tối của Thiệu Uyển Chi cô vô cùng nghiêm túc viết bản thảo tới khuya, ám chỉ bà đừng để cậu quấy rầy tới mình.

Phòng làm việc của nhà Đường Chí Thiện so với phòng ngủ còn lớn hơn, sách vở rất phong phú. Về sau Trác Lí vào ở, Viên Khởi Lương cũng chính thức chuyển từ phòng của khách tới ở phòng làm việc. Trác Lí vừa mới ở lại nhà họ Đường, cần lên mạng rất nhiều nhưng linh kiện đều không có chuẩn bị đầy đủ, ví như dây điện, ví như router. Cho nên cô không thể không ở phòng làm việc mở máy tính, cô bỏ chơi hơn một tuần lễ làm Võng Du trở nên hoang phế. Thật ra thì cô cũng không phải vì chơi trò chơi mà ở trong phòng làm việc, cũng không phải vì né tránh Đường Chí Thiện mà sống ở đây, mục đích sâu nhất của cô là……….. Chất vấn Viên Khởi Lương.

Vốn Trác Lí là một con cú đêm, cho nên quang cảnh hơn mười giờ buổi tối, cô vẫn ngồi nguyên ở trên ghế mắt không chớp chơi Võng Du. Cho đến khi của phòng làm việc bị mở ra……….

Theo bản năng cô ẩn màn hình cửa sổ trò chơi, mở ra cửa sổ word đã chuẩn bị thật tốt, chính là phòng Đường Chí Thiện đột nhiên tìm tới. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Viên Khởi Lương đang rũ tóc mặc bộ quần áo ngủ màu xanh dương xuất hiện tại cửa phòng làm việc thì trong nháy mắt cô đã quên mình ở đây làm gì.

Bởi vì phòng làm việc không có tủ quần áo, cho nên trang phục của Viên Khởi Lương để ở phòng ngủ của Trác Lí. Lúc anh mới vào lấy quần áo không nhìn thấy Trác Lí trong phòng, đương nhiên anh nghĩ cô có thể sẽ ở phòng làm việc. Chẳng qua khi tận mắt nhìn thấy Trác Lí ngồi ở trên ghế trong phòng làm việc anh vẫn hay ngồi thì anh cảm giác có hơi chút khác thường, cái loại cảm giác không thoải mái dễ chịu khi người khác xâm nhập vào lãnh địa của mình. Nghĩ như vậy, chân mày anh không tự chủ nhíu lại, cái nhíu này Trác Lí nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Cô không hề ngẩn người nữa, dùng giọng điệu vô cùng buồn bực nói, “Phòng tôi không có internet, tôi tới đây để lên mạng tìm một số tài liệu, tôi đi ngay đây.” Sau đó không nhìn anh nữa.

Viên Khởi Lương chợt mỉm cười, ‘Sức sống’ này của Trác Lí lập tức làm cho anh cảm thấy quen thuộc, cảm giác khó chịu kỳ quái lúc nãy chợt lóe lên biến mất trong nháy mắt, xách theo túi laptop của mình, anh ngồi xuống cái ghế đối diện với Trác Lí đang ngồi. Ngày mai anh còn phải đi công tác ở Giang Thành một tuần lễ, vốn còn rất nhiều công việc cần giải quyết xong, đoán chừng sẽ còn bận rộn cả đêm.

Trác Lí vẫn còn rối rắm với cái cau mày và chán ghét vừa biểu lộ ra của Viển Khởi Lương, cô vốn muốn hỏi thăm người đàn ông này có hứng thú với cô không, không ngờ anh lại cho mình sắc mặt ấy! Tay cô đặt trên bàn không tự chủ được nắm chặt, sau đó ánh mắt cô nhìn chằm chằm một chiếc đồng hồ, tại lúc cô xác định Viên Khởi Lương không nhìn thấy mới hung hăng oán anh một cái: Núi băng thối!

Viên Khởi Lương đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt này của Trác Lí, lúc bình thường anh làm việc sẽ quên thời gian, địa điểm và tất cả mọi người. Đợi đến lúc vì khát nước mà không chịu được phải cầm cốc trên bàn đi lấy chút nước, mới đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Trác Lí.

Anh tò mò quay lại nhìn cô, phát hiện nét mặt của cô một chút biến hóa cũng không có, anh mới ý thức được: Cô gái này đang nhìn anh đến ngẩn người.

Xác thực là Trác Lí đang ngẩn người, đầu tiên là thấy anh chăm chỉ làm việc, các ngón tay khỏe khoắn gõ như bay trên laptop của núi băng: Chân mày của anh quả thật giống như cô tưởng tượng vậy, thỉnh thoảng nhíu lại, thỉnh thoảng giãn ra nhìn rất đẹp mắt, anh vẫn cúi xuống nhìn vào laptop, có lúc quay đầu đi nhìn xấp tài liệu đặt bên cạnh bàn, sau đó lại trở về trước màn hình. Lông mi của anh cô đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sau đó thì cô không thể tập trung tinh thần làm bất cứ chuyện gì nữa. Cô vẫn không hề có sức kháng cự với người đàn ông này, cho nên vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc nhìn lén của mình, cũng quên luôn việc anh tức giận.

Chỉ là, người ngẩn ra này sau chuyển dời thành: Cô thật sự hi vọng mình là màn hình laptop trước mặt Viên Khởi Lương. Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì một loại rung động vội vàng xâm lấn trong đầu cô: Cô phải làm thế nào mới biết được rốt cuộc Viên Khởi Lương có thích mình hay không? Cô thật sự đã nghĩ rất kỹ, thật sự muốn biết đến mức còn lớn hơn việc cô muốn biết mấy năm nay Quý Mạnh Đường không tìm cô là vì cái gì. Sau đó, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy trong lòng mình như bị một con mèo cào, tiếp theo cô bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để mở miệng hỏi thăm.

Nghĩ như vậy, cô lại đem ánh mắt dời về phía Viên Khởi Lương, trong đầu còn chưa hoàn chỉnh sách lược thì đột nhiên cô không khống chế được mở miệng nói ra một câu, “Núi băng lớn, anh định cua tôi sao?”

Viên Khởi Lương đang uống nước bất hạnh bị sặc.

Trác Lí cũng kinh ngạc bụm miệng mình, cả khuôn mặt đều nóng như lửa đốt. Sau đó cô có cảm giác mình đứng ngồi không yên, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, chỉ có thể nhanh chóng vùi mặt mình vào máy tính, thật lâu cũng không dám ngẩng đầu lên.

Cuối cùng Viên Khởi Lương từ bị sắc nước ở trong trạng thái 囧 hồi phục lại đột nhiên môi khẽ cong lên nở nụ cười kỳ dị: Cuối cùng cô cũng ý thức được sao? Bước kế tiếp, Viên Khởi Lương khẽ đẩy màn hình máy tính trước mặt: Chuyện này quan trọng hơn so với công việc không tốn bao nhiêu thời gian này. Bước tiếp theo, Viên Khởi Lương chống hai khửu tay lên trên bàn, toàn bộ khuôn mặt đều dựa gần vào Trác Lí, tiếp đến bước nữa, anh thuận tiện đem laptop của Trác Lí đang cản trở chuyển sang bên cạnh một chút, thành công thấy động tác đứng ngồi không yên và khuôn mặt đỏ bừng của Trác Lí, đôi môi anh nâng lên thành nụ cười cám dỗ nói, “Đem những lời cô vừa mới nói nói lại……….Lặp lại một lần nữa đi.”

Cả người Trác Lí đều ngây ngốc đến ngu người.

Cô khẩn trương không ngừng bởi vì mình hỏi vấn đề trực tiếp như vậy, hơn nữa bởi vì…….Viên Khởi Lương giương mặt đến gần cô như vậy làm cô nghĩ đến lời Lâm Bồi nói với cô mấy tháng trước một phen, lúc ấy cô đã cảm thấy rất khinh thường lời nói ấy………….

…………Viên Khởi Lương rất thích hợp là một người đàn ông để hôn.

…………Cùng Viên Khởi Lương hôn môi nhất định là chuyện vô cùng tuyệt vời.

……….Lúc hôn môi Viên Khởi Lương nhìn đường cong gò má của anh nhất định là rất đẹp.

……… Tôi thà bị một trăm người đàn ông hôn để đổi lấy một nụ hôn của Viên Khởi Lương.

Cô, hiện tại, giờ phút này rất muốn hiểu rõ người gần ngay trước mặt này xem nếu hôn môi có cảm nhận gì, cũng rất muốn thấy được gò má và cằm của anh khi hôn môi, muốn biết có phải như lời Lâm Bồi nói hay không………..

Viên Khởi Lương hoàn toàn đem gương mặt đỏ ửng của Trác Lí thu hết vào trong mắt, sau đó anh ngồi lại chỗ mình một lần nữa, dùng giọng nói cám dỗ nói, “Nét mặt của cô hình như là đang chờ mong……”

Trác Lí bị hoảng sợ mà ngẩng đầu: Ý tưởng vô sỉ của cô có thể bị nhìn thấu??!!!

Viên Khởi Lương lại đột nhiên không nói chuyện, mà lại đem laptop chuyển về trước mặt một lần nữa, khóe miệng vẫn nở nụ cười, chưa từng thu hồi: Đối xử với tình cảm Trác Lí ngốc nghếch phải dùng lạt mềm buộc chặt là hết sức cần thiết. Mặc dù anh mất rất nhiều sức lực mới dừng lại một phen kích động ý tưởng muốn kéo khuôn mặt đang đỏ bừng kia đến trước mặt mình để hung hăng cắn vài cái. Nhưng vì để sau này đường tình dễ đi hơn, có thể để cho tình địch Quý Mạnh Đường vĩnh viễn không còn sức lực để có cơ hội phản kích lại, anh phải làm như vậy. Mục đích như vậy là: Để cho cô cảm thấy khó chịu.

Trác Lí rất tỉnh táo. Cô vẫn cảm thấy tư thế vừa rồi của Viên Khởi Lương là muốn hôn mình, cô nhớ rõ ràng cô rõ ràng lớn tiếng hỏi câu ‘Anh muốn cua tôi sao?’, phòng làm việc trống trải như vậy, người đối diện như vậy chỉ có người điếc mới không nghe thấy cô nói gì. Như vậy, nếu anh nghe được câu cô hỏi, tại sao lại không trả lời cô, còn hỏi ngược lại cô lần nữa? Cô không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra. Cô chưa nghĩ ra còn chưa tính, người đàn ông này lại vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã phân tích cô đang mong chờ anh cái gì…….. Hơn nữa, anh còn không đem mong chờ cái gì của cô nói cho cô nghe!

Aaaaaa…………..

Núi băng lớn là biến thái!

“Tôi đi đây!” Trác Lí còn chưa có đóng kỹ laptop của mình, đã rút nguồn điện, sải bước tức giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc. Cô nghĩ, nếu cô còn ở lại chắc cô sẽ có khả năng làm ra những hành động: Đứng lên, kéo Viên Khởi Lương lại đè lên tường, kéo cổ anh xuống, hung hăng giày xéo cái miệng đẹp và khuôn mặt ưa nhìn của anh, sau đó, TM đùa giỡn hôn anh, cô sẽ cắn chết anh!

Cửa phòng làm việc bị đóng đến rung trời.

Lúc này Viên Khởi Lương mới thu lại tầm mắt nhìn theo Trác Lí, nụ cười càng lúc càng lớn. Suy nghĩ của Trác Lí cái gì cũng không giấu được làm anh dễ dàng nhìn rõ, mặc dù anh không biết ngoại trừ kinh hỉ ra sao lúc này lại mọc rễ trong lòng Trác Lí, nhưng phát hiện ra điều này làm anh mừng phát điên. Mừng rỡ như điên cùng với vui mừng trong quá khứ khi anh chiến thắng một phiên toàn bất kỳ đều không giống nhau. Trên tòa án, mặc dù khó khăn hơn nữa thì kết cục đơn giản chỉ có hai loại: Thua và thắng, hơn nữa phần lớn thời gian anh đối với chiến thắng đều tràn đầy tự tin. Nhưng Trác Lí không giống vậy, mọi thứ cô đối với anh tới nay mà nói là biết lại không biết. Anh có thể hiểu rõ được cô không rõ tình hình, anh và Ngũ Khâu Thực từ Đường Chí Thiện biết rõ sự tồn tại của Quý Mạnh Đường này, anh hơn Ngũ Khâu Thức vì trong thất bại anh nhìn thấy Trác Lí không rành sự đời như vậy không có hứng thú với đàn ông mà đối đãi có chừng ngoan tuyệt dường nào cũng không nể mặt. Anh có thể thổ lộ, anh có thể theo đuổi, nhưng anh không thể thất bại.

Mà hôm nay, cô gái nhỏ Trác Lí với dáng vẻ ngây thơ cùng biểu hiện không bình thường làm cho anh hoàn toàn cảm nhận thấy tình yêu mang tới cho mình cảm giác thành công, loại cảm giác này giống như mất trăm cay vạn đắng rốt cuộc cũng hái được một ngôi sao không thể chạm đến.

Đêm nay, Viên Khởi Lương làm việc đến rất khuya rất khuya, nhưng không giống với bất kỳ lần làm việc suốt đêm đẩy nhanh tốc độ nào, lần này nụ cười trên mặt anh luôn luôn không hề thu hồi.

Đêm nay, Trác Lí lại mất ngủ. Cô trằn trọc trên giường, cô hao hết tất cả các tế bào não, tỉ mỉ tự hỏi dụng ý của Viên Khởi Lương, cuối cùng, cô không có nhìn thấu.

Đêm nay, Viên Khởi Lương quyết định: Đi công tác trở về anh sẽ để cho cô biết……….Về vấn đề cô hỏi………Đáp án.

Đêm nay, Trác Lí quyết định: Cô sẽ học Vu mỹ nhân mấy chiêu, để chỉnh núi băng thối kia thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.