Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 46



Trác Lí không hề biết thật ra Núi băng lớn tức giận cũng là chuyện bình thường, không, nói chính xác, phải là xuất phát từ tính khí tới cùng cũng không giống người bình thường.

Bên này, cô mới cài dây an toàn, thì giọng nói không áp chế được lửa giận của Viên Khởi Lương từ trên cao truyền đến, “Điện thoại di động không cần thì cho anh đi.”

“Hả?” Trác Lí hung hăng nháy đôi mắt vô tội.

“Nếu như em không có điện thoại di động, người muốn tìm em cũng không cần gọi điện thoại cho em đến mất mạng.”

“Em……..không phải em nói là em phỏng vấn sao? Người nào lúc phỏng vấn lại nghe điện thoại?” Trác Lí vùng vẫy giãy chết.

“Mấy giờ em bắt đầu phỏng vấn?”

Vẻ mặt Viên Khởi Lương tuyệt đối không giống như nói giỡn, Trác Lí có chút hoảng sợ, nhưng vẫn không sợ chết mà trả lời, “Mười một giờ………” Trên thực tế là mười một rưỡi.

Lúc đèn đỏ rảnh rỗi chờ, Viên Khởi Lương nghiêng mặt sang bên cạnh, dùng một ánh mắt áp bức nhìn thẳng cô, “Em có thể nhìn điện thoại một chút xem cuộc gọi chưa nhận sớm nhất là mấy giờ.”

“Nhìn……. Nhìn cái gì vậy, em xoá rồi.” Trác Lí không ngồi yên, cô cảm giác đối với vấn đề này núi băng lớn nhìn nhận rất nghiêm trọng, vậy mà cô lại không sợ chết trong anh để phạm phải đến hai lần, vì vậy bạn học Trác có thể co có thể dãn sau giây kế tiếp đã chịu thua mà đổi thành giọng nói làm bộ đáng yêu, “Về sau em……… Về sau sẽ chú ý điện thoại di động……….” Thấy núi băng lớn kiên trì, Trác Lí đành phải suy nghĩ một chút, “Bạn của em………”

Khoé mắt Viên Khởi Lương vẫn không thể nào kiềm chế được co quắp, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, mấy năm sau, khi anh và người phụ nữ bên cạnh này tạo ra một phiên bản nâng cấp, chính anh cũng sẽ trở thành người sử dụng lời nói vô lý……….. Dĩ nhiên, đây là nói sau.

Vì bảo vệ thành quả thắng lợi của mình nên cô thuận tiện nói sang chuyện khác, Trác Lí làm bộ như không biết phong cảnh bên ngoài xe, lấy một loại giọng nói tuyệt đối thuần lương và khéo léo hỏi, “A, nơi này thật là xa, em chưa từng tới. Anh định mang em đến nơi nào?”

Viên Khởi Lương khó có thể vì lời nói và hành động của người khác mà ngấm ngầm phạm tội, nhưng anh vẫn cố gắng nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc của mình một chút, “Đi ăn cơm.”

Viên Khởi Lương rối rắm và không thể làm gì với vẻ mặt vô cùng vui vẻ của Trác Lí, cô đặt tay lên miệng mình, ở trong bàn tay nho nhỏ cười đến vui vẻ vì đạt được mục đích. Nếu so với thông minh, cô không bằng anh, nếu so với việc trêu đùa người, chuyện nhỏ này núi băng, vẫn rất dễ dàng bị cô thu phục hoàn toàn.

Quả nhiên xe dừng lại ở một nơi mà Trác Lí chưa từng tới bao giờ, cô mở lớn hai con ngươi, khoá thật chặt biển hiệu quán cóc này: Quán Vạn lão xương heo

Heo, xương, quán???

“Đi thôi.” Sau khi Viên Khởi Lương dừng xe xong ý bảo cô vào quán.

Biển hiệu của quán này chắc chắn là có tuổi rồi, quán cũng rất nhỏ, nhưng bên trong lại rất chỉnh tề. Cô đi theo Viên Khởi Lương thất nhiễu bát nhiễu đi tới một căn phòng nhỏ có ánh nắng tươi sáng.

(Thất nhiễu bát nhiễu: bảy vượt tám lách, quẹo trái quẹo phải, rẽ ngang rẽ dọc,...)

“Tại sao lại muốn ăn xương heo?”

“Xương heo có dinh dưỡng.” Viên Khởi Lương rất lịch sự thay Trác Lí kéo ghế ra, rồi ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Mặc dù biển hiệu của quán xương heo là xương heo, nhưng kỳ thật cũng không phải chỉ bán xương heo. Bà chủ hoà ái nhìn Viên Khởi Lương và Trác Lí, nhã nhặn nói, “Viên luật sư lâu không tới, đây là bà xã sao?”

Trác Lí đã giành trước một bước, “Không phải, tôi và anh ấy là bạn bè bình thường thôi.” Cô mới không cần khi không danh không phận không thổ lộ mà mơ hồ làm bà xã của người khác đâu.

Nét mặt bà chủ có chút xấu hổ, chỉ đành dời ánh mắt về phía Viên Khởi Lương, ‘Thật là bạn bè bình thường sao?”

Trác Lí rất muốn làm rõ một lần nữa, không nghĩ căn bản bà chủ không để ý tới cô, mà lại cười híp mắt nhìn Viên Khởi Lương, sau đó Trác Lí thấy Viên Khởi Lương treo lên một nụ cười kỳ dị nói, “Tôi đang cố gắng.”

Bà chủ như đột nhiên yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Uyên ương xương heo sẽ không phải là một sai lầm đâu. Nhận được điện thoại từ sáng sớm của cậu, chồng tôi đã đi chợ tỉ mỉ chọn lựa một đôi xương ống, đối với xương cốt bị ngã rất có lợi. Cô dâu mới một người ăn một cây, xương cốt sẽ đồng nhất, ngọt chết người………..”

“Khụ khụ……” Trác Lí vốn còn đắm chìm trong lời tự thuật sinh động của bà chủ, đột nhiên bị Viên Khởi Lương giả vờ ho khan cắt đứt.

Bà chủ như đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt lộc cộc chuyển một cái, “Xem ra………… Xương heo từng cây từng cây thì tốt hơn, tôi đi ra ngoài dọn thức ăn lên.” Lúc ra đến cửa phòng bao, bà chủ còn hướng về phía Trác Lí cười một tiếng mập mờ, nụ cười này………. Cười đến mức làm Trác Lí cực kỳ khiếp sợ.

Lải nhải quay đầu lại, vốn là lơ đãng ngẩng đẩu, cũng trong lúc nháy mắt ngẩng đầu lên thì hình ảnh Viên Khởi Lương cười như không cười hiện lên, doạ cô giật mình, sau đó, ánh mắt của Viên Khởi Lương lại đột nhiên trở nên………. Khiến Trác Lí không khống chế được nhịp tim đập nhanh hơn, gò má như hai đám mây mầu hồng đang bay, cô đang định đưa tay vuốt lên tim của mình……….

“Anh không biết trong lúc là bạn bè bình thường sẽ có loại sự tình hôn nhau xảy ra, quả thật…… Mới nghe lần đầu.”

Mặt Trác Lí đỏ hơn: Tình hình người đàn ông này bây giờ, giọng nói này, căn bản là đang trêu chọc cô, trần rụi trêu đùa cô! Cô hừ lạnh một tiếng, “Không biết người nào động thủ trước!”

Khoé miệng Viên Khởi Lương cong lên càng lớn, “Rất tiếc nói cho em biết, mỗi một lần đều là em.” Từ khách sạn lớn N đã bắt đầu.

“Anh mở mắt nói mò! Nếu không phải là anh, em ngay cả hôn môi cũng không, anh còn nói là em……..” Nói tới chỗ này, chính Trác Lí lại dừng lại, nghĩ lại một chút, cảm giác như mình nói sai cái gì rồi, sau khi lặp lại suy nghĩ, cô dùng vẻ mặt có chút nghi ngờ hỏi, “Viên Khởi Lương, cái vấn đề em hỏi phía dưới này………Rất nghiêm túc rất nghiêm túc, anh phải nghiêm túc chăm chú trả lời em.”

Viên Khởi Lương đang châm trà gật đầu một cái.

“……….Thì ……Thì là………Tối qua………. Cái đó………. Ở nhà họ Đường……..Anh……..Em……….” Cô làm hành động tượng trưng vuốt ve tim mình, “…….Có phải anh thay áo ngủ của em hay không……..?” Lúc hỏi vấn đề này, thậm chí Trác Lí còn nhắm hai mắt lại như phản xạ có điều kiện, dĩ nhiên, đơn thuần là vì xấu hổ, bởi vì sợ Viên Khởi Lương nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của cô………….

Một phút trôi qua……..

Hai phút trôi qua…………

Phút thứ ba, cô run rẩy nhắm hai mắt, rõ ràng cảm thấy có một hơi thở quen thuộc đến gần, tim của cô nhảy như đánh trống, ‘thùng thùng thùng thùng’, khẩn trương tới mức tay nắm chặt khăn trải bàn, khẩn trương đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.

Nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy lúm đồng tiền trên má trái của cô hiện lên do ngậm miệng thật chặt, Viên Khởi Lương cười nhàn nhạt, một nụ hôn dịu dàng rơi vào lúm đồng tiền của cô……..

Nhẹ nhàng……

Giống như một chiếc lông vũụ mềm mại, phất qua gương mặt, phất qua làn da nóng bỏng kia.

Trác Lí cảm thấy mình sắp thăng thiên rồi, cái loại cảm giác mờ mịt mà ấm áp ngọt ngào đó như những đám mây màu sắc rực rỡ, ở trong thế giới của cô nhẹ nhàng bay nhẹ nhàng phiêu, cô ngồi ở trên đám mây màu hồng, cười như một đứa trẻ ngốc nghếch.

“Ơ, cô gái, đây là ngủ thiếp đi sao?” Giọng nói bà chủ đột ngột truyền đến, không chút lãng mạn nào kéo Trác Lí từ trên đám mây màu hồng xuống, không tự chủ được bĩu môi, cô lén trợn mắt nhìn Viên Khởi Lương một cái, người đàn ông này luôn có biện pháp để cho cô như ngồi trên xe tốc độ, cô càng ngày càng có cảm giác mình như kẻ ngốc, hạnh phúc vui vẻ cũng cột lên trên người khác. Nghĩ như vậy, cô lại muốn trừng Viên Khởi Lương một cái, không nghĩ lần này lại bị bắt tại trận.

Tiếp thu được tin tức ‘lần này lại là em chủ động’ trong mắt Viên Khởi Lương thì Trác Lí sâu sắc cảm thấy: Thằng nhãi này cũng là phái hành động.

Cô lần nữa hung hăng trở lại, nhắn nhủ tin tức ‘Anh là một tên bại hoại’.

“Tốt cuối cùng cũng thu thập xong, xương heo này bây giờ cũng không nóng, hai vị thử một chút đi.” Thấy hai người đang dùng ánh mát ‘thân mật’ để chiến đấu, bà chủ cười càng vui vẻ hơn, giọng nói mang theo chút tư vị lấy lòng nói, “Xem ra tôi chọn không có sai,……… Hai vị cùng nếm thử mùi vị một chút đi.”

Sau đó, Trác Lí liền trơ mắt nhìn bà chủ lấy từ trên khay ra hai cái ống hút màu vàng vô cùng mới, “Tinh hoa của xương ống………….Hai người ăn chung, đến đây………..Càng hút càng khoẻ………”

Bà chủ đang nói chuyện liền đem hai cái ống hút chìa ra đưa tới tay hai người. Sau đó lại tiếp tục giới thiệu nhiệt tình, “Mau thử một chút đi……..Uyên ương xương heo này nên ăn như vậy, cùng nhau hút cùng nhau hút………..”

Trác Lí coi như hiểu ý tứ bà chủ, nhưng một giây kế tiếp, cô lại cảm thấy buồn nôn. Trước kia cô ở trường học ghét nhất là thấy đôi tình nhân cùng uống chung cốc, kể cả ăn cùng một chén cơm cũng đều cảm thấy buồn nôn………. Theo bản năng, ánh mắt cô dời về phía Viên Khởi Lương, cô cho rằng đây là Viên Khởi Lương ra ‘Chiêu hư hỏng’, không nghĩ, mặt Viên Khởi Lương cũng 囧 đến mức cùng cực.

Lần này, Trác Lí thấy cân bằng rồi.

Hiển nhiên, Viên Khởi Lương cũng rất ghét hành động quá thân mật như vậy, vốn là thôi, nếu núi băng lớn thích chiêu ngọt ngào ngây ngấy như vậy, thì đã không phải là núi băng lớn rồi, nghĩ tới đây, Trác Lí không khỏi tức giận từ tim đến gan, vội cầm ống hút lên cắm vào trong ống xương, như khiêu khích nhìn về phía Viên Khởi Lương, “Bạn của tôi……… Anh không ăn em ăn……….” Sau đó, cô vui sướng rạo rực khi tưởng tượng bộ dáng kinh ngạc của Viên Khởi Lương.

“Chính là như bậy, như vậy mới hài hoà, trước tôi đi chuẩn bị bát tiếp theo.” Đây là lời bà chủ trước khi ra khỏi gian phòng lưu lại, những lời này đã thức tỉnh Trác Lí đang chìm đắm YY một mình không thể thoát ra được, cô bỗng ngẩng đầu lên…….. Quả nhiên……….. Viên Khởi Lương cũng đang cúi đầu uống canh xương heo…….Dùng……..Dùng…………Ống hút?

Tại sao hành động bỉ ổi như vậy mà lại bị người đàn ông này làm ưu nhã như vậy a a a a —— đây là điều thứ nhất Trác Lí không thể chịu được.

Tại sao anh rũ mắt lại đẹp như thế, khoé mắt phải của anh có một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt, thật là mê người a a a a —— đây là điều thứ hai Trác Lí không thể chịu được.

Tại sao cô nhìn bộ dáng anh ăn canh nhưng lại không nghĩ đến ăn canh mà lại muốn ăn anh a a a a —— đây là điều thứ ba Trác Lí không thể chịu được.

Chẳng quan trong chốc lát, Viên Khởi Lương phát hiện ra Trác Lí khác thường, anh rời ống hút, rút khăn giấy ra lau khoé miệng xinh đẹp, anh nhíu lông mày hỏi, “Tại sao không uống?”

Nước miếng của Trác Lí đều muốn chảy ra, nhưng, cô còn cứng rắn nuốt nó xuống, “………Em uống……, em uống……..”

Sau đó, cô liền chôn đầu ở trên bàn, nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh như muốn mất mạng. Không nghĩ, cô uống canh thôi mà người nào đó cũng không để cô sống yên ổn, lấy một loại giọng nói nghi ngờ và kiên định: “Uống canh như vậy…….. Thật có ý tứ, về sau có thể thử nhiều một chút.”

Có một cục xương heo nhỏ mắc kẹt trong cổ họng Trác Lí, cô buồn bực nửa ngày mới thành công nuốt xuống………

Người đàn ông này, sao đột nhiên lại trở nên như vậy…….Như vậy……….. Mê người như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.