Vậy mà, Trác Lí ngồi ở phòng ngủ đợi rất lâu, Viên Khởi Lương cũng không có xuất hiện. Ở lúc cô cũng sắp không đợi nổi nữa mà không thể không đi ra khỏi phòng ngủ xem chút tình huống, Viên Khởi Lương lại áo mũ chỉnh tề mặc một cái áo T shirt màu đen từ phòng làm việc bước ra, giờ khắc này, Trác Lí thấy rất rõ, biểu lộ của Viên Khởi Lương lúc này trần đầy lạnh lùng và lo lắng, lúc chạm được ánh mắt của cô thì anh dừng bước, trực tiếp hướng bước chân về phía cô, sau khi chỉ đơn giả ấn xuống một nụ hôn ở môi cô, anh nói, “Xin lỗi, anh có chuyện tạm thời phải đi ra ngoài mấy ngày. Anh sẽ gọi điện thoại cho chị em, mấy ngày kế tiếp em hãy về nhà đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trác Lí cảm thấy trái tim mình như dùng rất nhiều sức, thật lâu sau đó cũng không có quay về chỗ cũ. Chính cô cũng không ý thức được giọng nói run rẩy của mình.
Viên Khởi Lương lại chú ý tới, anh thở dài vài cái nhưng không để ai nghe thấy, anh nói, “Chính là có chút chuyện cần đi công tác, mấy ngày là xử lý tốt, đừng lo lắng.”
Tiếp theo, Viên Khởi Lương dịu dàng vuốt tóc cô, nhìn xuống dưới để rời đi đôi mắt của cô.
Sau đó, Viên Khởi Lương cứ như vậy biến mất không có tin tức.
Vu mỹ nhân nói: Nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không anh ấy sẽ không buông tha cho cô.
Lâm Bồi nói: Lâm Thạc nhà tôi nói, phải tin tưởng người đàn ông của mình mới có thể tu thành chính quả.
Vạn Hiểu Yên nói: Các người còn chưa có nở hoa, cứ như vậy mà héo tàn rồi.
Chính Trác lí cũng cảm thấy: Cô căn bản như không được tính là bạn gái của Viên Khởi Lương. Thứ nhất, anh căn bản không có thổ lộ với cô, đây là điều phụ nữ rối rắm nhất; thứ hai, anh đã phát sinh chuyện gì, bận chuyện gì, lúc nào sẽ hết bận cũng không nói cho cô biết; thứ ba, anh tự nhiên biến mất một tuần, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không liên lạc.
Cô có chút oán hận anh.
Tan làm chiều hôm đó, cô ở văn phòng ngây ngô đến gần tối mới quyết định về nhà. Mặc dù Viên Khởi Lương biến mất một tuần lễ, cô vẫn một mình ở nhà họ Đường như cũ. Cô nghĩ, chỉ là trong tiềm thức của mình ôm hi vọng, Viên Khởi Lương biến mất sẽ đột nhiên trở lại, lúc cô ở đây chờ anh, có lẽ là lúc cô đang ngủ, nhưng, cô chỉ muốn anh giải thích với cô, chỉ cần anh nói, cô nhất định tha thứ cho anh. Nhưng, cô một lần lại một lần không biết phải làm sao để vượt qua thất vọng cả một buổi tối, cô cho rằng anh lo lắng nóng ruột nóng gan không thôi, nhưng điện thoại của Viên Khởi Lương kể từ lần đó về sau căn bản là chưa có mở lại. Anh căn bản không có tìm cô, dù bất kỳ phương thức nào, thông qua bất luận kẻ nào, anh không có, một lần cũng không.
Trên đường về nhà, cô một mình buồn bực không vui băng qua đường, lại buồn bực không vui vì lúc ở trên đường vạch dành cho người đi bộ bị một tiếng còi làm cô cả kinh hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
Giống như cũ cô lại được một bà lão kéo lại.
Cũng là bà lão lúc trước xuất hiện.
“Cô gái, tại sao mỗi lần cô băng qua đường đều có thể ở trong trạng thái như vậy đây?” Bà lão tươi cười rạng rõ, tâm tình Trác Lí rốt cuộc cũng không được tốt như lần trước nữa.
Cô khó khăn kéo một nụ cười, “Bà nội, lần này cháu không thể mời bà ăn cơm được.”
“Không cần cháu mời, lần này bà mới cháu.” Bà lão một bước không rời đi theo Trác Lí, trong mắt tràn đầy chân thành.
Trác Lí lắc đầu một cái, “Hiện tại đã muộn lắm rồi, bà nội nên về nhà sớm đi.”
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu như cháu không để cho bà mời, vậy bà cũng chỉ còn cách trở về nhà cùng cháu thôi.”
“…………”
Bà lão mang theo Trác Lí bắt một chiếc xe, hướng về phía tài xế báo một địa danh mà Trác Lí chưa từng nghe qua. Vốn Trác Lí rất cảnh giác, nhưng vào giờ phút này, cô nhìn thể giới ngoài cửa xe, đột nhiên trở nên vô cũng bối rối, cũng không chú ý tới ánh mắt xinh đẹp của bà lão thoáng qua tia sáng.
Xe dừng lại ở nơi vắng vẻ.
“Xuống xe đi, cô gái nhỏ.”
Trác Lí mệt mỏi xuống xe, nhưng, sau khi tiếp nhận được cảnh tượng đập vào mắt, chuông báo trong lòng cô thoáng chốc mãnh liệt, cô vội vàng quay đầu, “Bà dẫn cháu tới nơi này làm cái gì?”
Vẻ mặt bà lão còn ôn hoà, cùng với ánh đèn đường làm nổi bật một vẻ quỷ dị. Vẻ mặt quỷ dị này khiến trái tim Trác Lí từng chút từng chút thắt chặt, đó là một loại cảm giác chân thực………Sợ hãi. Bởi vì, đập vào mắt cô, là nghĩ trang công cộng lớn nhất thành phố Z.
“Đừng sợ, bà chỉ dẫn cháu đi gặp một người.” Tay bà lão đầy nếp nhăn dắt Trác Lí, một khắc kia, Trác Lí theo bản năng rút tay lại, lại bị bà lão nắm chặt hơn, động tác này vốn rất kịch liệt, nhưng bà lão trước mặt lại dùng một vẻ mặt tự nhiên và thoải mái nhìn vào Trác Lí, “Cùng, bà, đi.”
Trác Lí sợ bị thương, cũng sợ làm bị thương bà lão, nên vẫn không dám dùng lực mạnh hất tay bà lão ra, cũng bởi vì cái loại bận tâm này, nên Trác Lí vẫn bị kéo đến trước một ngôi mộ.
Nụ cười bà lão càng quỷ dị hơn, “Nhạc Nhạc, gọi ông nội đi.”
Đầu tiên Trác Lí thấy囧, sau đó là ngây ngô, trường hợp này làm cô bị sợ đến cả âm tiết hoàn chỉnh cũng không phát ra được.
(Lovenoo1510: Lậy chúa, thật may ta edit đoạn này vào ban ngày ban mặt nha, nếu chót dại làm vào ban đêm chắc không ngủ được luôn. T.T ta sợ ma mờ.)
“Nhạc Nhạc, con không nhớ sao?” Khi còn bé ông nội rất thích ôm con chơi Sơn Hổ, con cũng rất yêu ông ấy, sao hiện tại lại không muốn gọi ông ấy?” Nụ cười của bà lão dừng lại, thay vào đó là một bộ dáng bi thương và đau lòng.
Trời chập choạng tối, có vài chiếc đèn đường sáng, lại mang theo mấy phần nóng bức của đêm hè, Trác Lí cảm thấy tim mình lạnh dần. Cái bà cụ này……..Bà cụ này không bình thường sao? Còn là………Thần kinh có vấn đề? Cô có nghe người ta nói qua, người già có vấn đề về thần kinh sẽ làm ra rất nhiều chuyện khủng bố, ví như thích chơi với người chết, ví như thích nghịch tay chân, ví như thích ăn thịt người? Hơn nữa, mấu chốt nhất là, người bị bệnh tâm thần phạm tội căn bản không bị bất kỳ trừng phạt nào………Nhưng, mấu chốt nhất là, nếu như cô thật sự bị giết hại, căn bản sẽ không có người biết cô bị người nào làm hại, cũng sẽ không có người tra được mình đi nơi nào.
Trác Lí cảm thấy mỗi một sợi tóc gáy của mình đều bị dựng lên.
“Con không nhớ sao? Tại sao có thể không nhớ chứ? Nhạc Nhạc, ông nội con rất thương con, đánh mông nhỏ của con cũng không nỡ. Ha ha……..” Bà lão dựa người vào bên mộ ngồi xuống thềm đá, ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng, “Ông à, cháu gái tới thăm ông, làm sao ông cũng không bày tỏ gì đây?”
Trác Lí đang cân nhắc chạy trốn, bà lão lại đột nhiên xoay đầu lại, “Tới đây, tôn nữ bảo bối.”
Trác Lí nghĩ, có lẽ cô phát bệnh hoặc là đầu bị đập mới có thể nghe lời bà lão đi tới. Nhưng, sau đó cô nhớ lại, trong mắt bà lão đều là từ ái và yêu thương như bà ngoại của cô………..Cũng không phân biệt rõ, làm cho cô không tự giác mà cất bước đi tới bên cạnh bà lão.
“Ngồi ở đây.” Tay bà lão khô gầy vỗ vỗ một chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo Trác Lí ngồi xuống.
Có lẽ, là nụ cười chân thành và già nua của bà lão đã cảm động cô, có lẽ, chính cô cũng có cử chỉ điên rồ, cũng thần kinh, cũng rơi xuống đường rồi, nói tóm lại, cô nghe lời ngồi xuống.
“Nhạc Nhạc, con nói, tại sao ông nội vẫn luôn không nói lời nào?”
Trác Lí quay đầu, nhìn thấy trong mắt bà lão ngấn lệ, trong nháy mắt kia, tận sâu trong nội tâm dây đàn của cô hung hăng bật lên, cô không kìm lòng được đưa tay ra, vỗ vỗ vào tấm lưng thon gầy của bà lão, không biết vì sao, cô có cảm giác chỉ cần cô dùng một phần lực, lưng của bà lão cũng sẽ bị cô đập tan………
“Ông nội con đã hơn ba mươi năm không nói chuyện cùng bà, tại sao ông ấy có thể như vậy? Ba mươi năm trước rõ ràng là thích nói chuyện với bà như vậy, dù ông ấy có cùng bà ầm ĩ, dù muôn ly hôn với bà. Con nói xem, cháu gái cũng lớn như vậy rồi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn chứ?” Nước mắt, rốt cuộc cũng từ khoé mắt của bà lão tràn ra ngoài, lòng Trác Lí thấy chua xót.
Cái thế giới này chưa bao giờ thiếu hụt bất kỳ vở kịch chờ đợi nào. Cô mới chỉ đợi Viên Khởi Lương một tuần, thế nhưng bà lão này, thậm chí dưới tình huống thần kinh đã không còn rõ nữa vẫn đợi người yêu ba mươi mấy năm. So với nhau, tại sao mỗi ngày cô lại buồn bực không vui đây? Cô không phụ lòng ai đó sao?
“Lão già hèn mọn, tôi đã bảo ông qua đường cẩn thận, để cho lúc ấy ông không được ngẩn người, ông chưa bao giờ nghe tôi. Không nghe lời tôi thì thôi, làm gì vì cứu tôi mà mạo hiểm đây? Nếu ông có thể vì tôi đến loại trình độ này, tại sao còn chưa cùng tôi nói chuyện? Ông có thể chết vì tôi, nói với tôi vài lời vì cái gì mà khó khăn như vậy? Sớm biết như vậy, ban đầu tôi chết ở trước mặt ông đi.”
Suy nghĩ của Trác Lí bị gió thổi rối loạn.
Nhưng cô vẫn bắt được chút tin tức ở trong gió: “Người bạn già của bà lão nhất định là bị tai nạn xe cộ mà qua đời, chính là vì cứu bà mà qua đời. Không trách được…………..Không trách được bà lão này vẫn luôn xuất hiện ở đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, không trách được, không trách được bà một lần hai lần từ giữa đường cứu cô.
“Nhạc Nhạc, ông nội con đang cười, con xem……..Ông ấy đang cười……….Bà quả nhiên vẫn không có lỗi, bà biết mà, con vừa tới, ông ấy nhất định sẽ cười. Lão già hèn mọn này, chỉ biết cưng chiều tôn nữ bảo bối.” Bà lão đột nhiên nở nụ cười, cười đến khoé mắt và hộc mắt biến thành một đường.
“Ừ, con thấy được. Bà nội, con thấy được.” Trác Lí rất phối hợp, đáp lại sự vui sướng của bà lão.
“Tôn nữ bảo bối, bà nghe thấy ông nội con nói chuyện. Hì hì………..” Lúc này bà lão như lão Ngoan Đồng làm việc xấu, mặt cười xấu xa với tấm ảnh đen trắng ở trước mộ, sau đó, từ trong ngực mình móc ra một viên ngọc màu đỏ, “Bé con, cầm lấy. Đây là đồ tốt, đồ tốt nhé!”
Trác Lý rất tự nhiên đẩy lại, cười nói, “Bà nội, con không thể nhận……………”
“Nghe lời!” Bà lão giận nhìn Trác Lí trách cứ. “Bà không nói hai lần. Nhạc Nhạc nhà bà gì đó, ai cũng không giành được, lấy đi, chớ để người xấu đoạt mất.”
“Bà nội………”
“Ông nội sẽ mất hứng đấy! Con không lấy thì tối hôm nay không được về nhà! Bà sẽ ngủ ở nơi này, cùng ngủ với ông nội!” Bà lão hô lên như làm nũng, doạ Trác Lí nhảy dựng lên. Sau đó, cô chỉ có thể run rẩy nắm viên ngọc đỏ trên tay, nghĩ xem lúc nào thì len lén đem khối ngọc này trả lại.
“Nhạc Nhạc, con gần đây càng ngày càng không vui phải không? Nói cùng bà nội một chút, ai dám khi dễ bảo bối của bà?” Bà lão nắm tay Trác Lí, xoa nắn tới lui, khuôn mặt cưng chiều và từ ái.
Bà thật sự rất giống bà ngoại của cô ——, bà ngoại thương yêu và rất tốt với cô. Cũng dưới tình huống không hề ngăn cách như vậy, Trác Lí hướng người ………….Tinh thần không còn bình thường………Bèo nước gặp nhau nói với bà lão chuyện mình buồn khổ một tuần này.
Trong ngực bà lão nhỏ gầy lại ấm áp, Trác Lí cảm thấy mình đã co lại thành một đứa trẻ, tay bà lão vuốt lưng của cô, dùng giọng chậm rãi nói, “Người yêu đều là do đời trước tốn rất nhiều công sức mới tu luyện được phúc phận……….Ly biệt chỉ là khảo nghiệm. Con phải tin tưởng người yêu……..Tin tưởng anh ấy giống như tình yêu của con, tin tưởng anh ấy có nỗi khổ tâm khó nói……….Giống như ông nội bà nội con yêu, cho dù không nói, thì ánh mắt của chúng ta, trái tim yêu thương của bà, vẫn theo ông ấy không chỗ nào không có mặt.”
Đột nhiên Trác Lí chảy nước mắt.
Lòng chua xót, cảm động, phức tạp không hiểu sao lại khóc.
Một cánh tay khô gầy tức thời đưa tới, thay cô lau khô nước mắt trước mặt, “Đứa nhỏ ngốc này, nước mắt của phụ nữ chỉ có thể chảy lúc hạnh phúc thôi, hơn nữa, càng hạnh phúc càng nên rơi lệ. Như vậy, mọi lúc đều là chuyện hạnh phúc rồi………..Con hiểu chưa?”
Trác Lí ở trong ngực bà lão gật đầu, nở nụ cười, và nước nước mắt, như ngôi sao sáng chói lọi.