Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 9



Sau khi trở lại phòng làm việc, Trác Lí tiếp tục công trình “Mỗi ngày lạnh lẽo” của mình. Trải qua một thời gian tu luyện, việc này nghiễm nhiên trở thành một hoạt động không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của cô, nếu như có lỡ quên ( thật ra thì khả năng này không thể xảy ra) cô nhất định sẽ cả ngày không yên.

Gửi một tin nhắn:【 Có bốn người chơi mạt chược ở trong phòng ngủ, cảnh sát tới, sau đó mang đi năm người, hỏi tại sao? 】

Gửi đi.

Câu chuyện của Hứa Tam Đa đã chứng minh rằng: nếu không từ bỏ, không buông tha, cuối cùng nhất định sẽ đạt được thành công. (~ly: hình như là câu chuyện của một quan chức)

Cô vừa gửi tin nhắn đi thì thời gian buôn chuyện bát quái ở phòng làm việc lại bắt đầu. Vu mỹ nhân đi lại bàn làm việc của Trác Lí, hết sức bi thương nói, “Tại sao những đàn ông hoàn hảo trong thiên hạ mà tôi gặp đều là hoa đã có chủ cơ chứ?”

Mặc dù đang đứng ở bàn của Trác Lí, nhưng Vu Thu Thuỷ lại đang nói chuyện với Lâm Bồi. n Lâm Bồi cũng là một người phụ nữ độc thân lớn tuổi ở bộ phận phỏng vấn, cô và Vu Thu Thuỷ luôn cùng nhau bàn tán những “đề tài điên cuồng”.

Bộ phận phỏng vấn có13 người, 8 người là nữ, cũng chỉ mới có một mình Thường Hinh đã lập gia đình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trác Lí đưa ra một kết luận vô cùng sâu sắc: Phóng viên của《 Đô thị tinh anh 》 đều đã đạt tới cấp độ phụ nữ độc thân tài giỏi của Vu Thu Thuỷ và Lâm Bồi

“Vạn Hiểu Yên, không phải cô có một cuộc phỏng vấn quan trọng sao?” Vu mỹ nhân nói xong vẫn không quên tìm lời thích hợp giải tán đám đông đang vây tới.

“Hứ, đi phỏng vấn có thể đến muộn, nhưng tin tức về người đàn ông hoàn hảo thì không thể bỏ lỡ một giây.” d2L,Qđ Vạn Hiểu Yên nói rất có triết lý, “Aida, nhìn những người phụ nữ trẻ tuổi xung quanh, tôi nghĩ, việc tìm một người đàn ông là không thể trì hoãn được nữa rồi.”

“Thôi đi, không phải mỗi ngày anh chàng POLO đều phụ trách đưa đón cô sao? Muốn bọn tôi miêu tả lại cảnh tượng lúc đó không?” Vu mỹ nhân trách cứ.

“Lạc đề, lại lạc đề nữa rồi. . . . . . Không phải hiện tại chúng ta đang bàn tới đồng chí Ngũ kia sao?” Lâm Bồi kịp thời mang câu chuyện trở về đúng hướng.

Bây giờ đứng ở bàn cô có 3 người phụ nữ, bên cạnh cũng có 3 người nữa đang nghe ngóng tin tức.

“Nghe nói, người phụ nữ kia cao gần 1m70.” Vu mỹ nhân cao chưa tới 1m60, đối với vấn đề này vô cùng nhạy cảm.

“1m66,5.” Trác Lí đính chính lại, Trác Ý chỉ cao hơn cô 2cm.

Ba người quay lại nhìn Trác Lí, ánh mắt thăm dò.

“Xin lỗi, cô bạn gái trong xì căng đan mà các cô đang nói tới, đại khái . . . . . . là chị của tôi.” Không phải đại khái, mà chính xác là như vậy, người đó chính là chị gái của cô. Cô không muốn ở lại đây tiếp tục nghe những điều chướng tai, vì vậy cắt ngang lời bọn họ.

“Điều kiện của chị gái cô như thế nào? Có giống như trong truyền thuyết không? “ Mắt Lâm Bồi loé hai trái tim.

“A. . . . . .” Trác Lí lấy lại bình tĩnh, “Nếu hỏi tôi hai người bọn họ có xứng đôi hay không, thì câu trả lời chính là: tên họ Ngũ kia tuyệt đối không xứng với chị gái của tôi.” Đây là lời nói thật lòng.

Mặc dù Trác Lí rất ghét Trác Ý, nhưng cô không thể nào phủ nhận được: cuộc sống ngắn ngủi này của cô, ở trước mặt chị gái mình đều cảm thấy tự ti.

Một câu này của Trác Lí đã nhanh chóng giải tán ba người phụ nữ ở trước mặt.

Nhưng những lời này đã dẫn Trác Lí tới một số chuyện tiếp theo.

Lúc Ngũ Khâu Thực gọi Trác Lí vào phòng làm việc, cô đang nghiên cứu một bài báo, bài báo viết về câu chuyện của một tài năng, sử dụng phương pháp tự thuật Kim Tự Tháp, cô còn tìm ra một lỗi dùng từ trong bài báo, đúng lúc đó, Ngô Tập Kính tới gọi cô.

Trác Lí tưởng tượng ra, nếu Ngô Tập Kính cầm thêm một cây phất trần trong tay, sau đó nói một câu “Ta …”, nhất định sẽ rất giống một đại tổng quản.

Vừa thấp thỏm trong lòng, lại đường đường chính chính mà đi. Thấp thỏm là vì anh ta từng đi xem mắt cô, còn đường đường chính chính là vì đây là công việc, đến gặp anh ta thì không có gì sai. Dù sao cô cũng là em gái của Trác Ý, muốn theo đuổi chị gái, vậy cô em gái này cũng nên được đối xử đặc biệt chứ?

Trác Lí tới phòng làm việc của tổng biên tập —— Ngũ Khâu Thực ở trước mặt đang chúi đầu vào máy vi tính, bộ dạng có vẻ đang say mê với công việc, nhưng không ai biết được rằng thực ra anh ta đang chơi một trò chơi gọi là Zuma.

“Tổng biên tập, xin hỏi. . . . . .”

“Mời ngồi.” Ngũ Khâu Thực tắt trò chơi, ngẩng mặt lên, tỉ mỉ quan sát Trác Lí.

Trác Lí bị mái tóc vàng cùng với cặp mắt yêu mị của anh ta làm cho toàn thân nổi da gà, có chút căng thẳng, ngồi cũng không được tự nhiên.

“Trác Lí. . . . . .” Ngũ Khâu Thực cầm một tập tài liệu lên, Trác Lí liếc mắt thấy đó chính là sơ yếu lí lịch của cô.

“Đúng vậy, thưa tổng biên tập.” Trác Lí một mực cung kính, có chủ vị rõ ràng.

“Nghe Vương Hiểu Mai nói, cô muốn phụ trách phỏng vấn Viên Khởi Lương?”

Đây tuyệt đối là cố tình châm chọc, Trác Lí khẳng định chuyện này. Nhưng cô vẫn cung kính trả lời, “Vâng, tổng biên tập.”

“Có cần tôi giúp một tay không? Tôi với anh ta . . . . . . vô cùng thân thiết.”

“Cám ơn tổng biên tập, không cần đâu ạ.” Trác Lí mắng thầm trong bụng: anh còn thay anh ta đi xem mắt, ai mà chẳng biết hai người quen nhau.

Ngũ Khâu Thực sững sờ, ngẩng đầu nhìn Trác Lí một cách ngạc nhiên: Trác Ý nói với anh, em gái của cô là một người rất khó kiểm soát, nhưng anh lại không nghĩ cô sẽ ngang bướng đến mức từ chối ngay sự giúp đỡ của anh.

“Tổng biên tập còn việc gì nữa không?”

“Tạm thời . . . . . . không còn việc gì nữa.” Ngũ Khâu Thực còn đang bận nghĩ tới ký ức hôm cùng cô đi xem mắt, đợi đến lúc Trác Lí mở cửa phòng làm việc, lúc này anh ta mới để tay đang vuốt cằm xuống, kêu lên, “Đợi một chút.”

Trác Lí dừng lại.

“Có một câu hỏi cá nhân.” Ngũ Khâu Thực nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn làm việc, im lặng nhìn Trác Lí, xem ra câu hỏi vô cùng nghiêm túc.

“Câu hỏi gì vậy.”

“Tôi muốn biết. . . . . . Tôi có chỗ nào không xứng với chị gái của cô?”

Trác Lí kinh hãi: có quỷ! Ngay sau đó, che giấu biểu cảm khiếp sợ trên mặt, dùng một nụ cười đắc ý, trả lời hết sức rõ ràng, “Tôi không biết.”

*************************************************************

Thứ tư, Trác Lí vội ra ngoài phỏng vấn, vì vậy không có thời gian suy nghĩ câu chuyện gửi cho ‘mỗi ngày lạnh lẽo’, cô đành mang câu chuyện cũ kĩ ‘chim cánh cụt và gấu bắc cực’ để gửi đi, sau đó vội vã cùng Lâm Bồi đi ra ngoài.

Ăn trưa ở bên ngoài xong, Trác Lí mới chạy về cao ốc Hào Mã.

Bật màn hình lên thì tin nhắn của hệ thống liền nhảy ra, cô đặt túi xuống, lúc ngồi xuống nghiêm túc nhìn tin nhắn, tim cô bỗng nhảy lên.

【 Từ 070911: chuyện này tôi đã nghe rồi 】

Chỉ có sáu chữ, thực sự chỉ có sáu chữ, ngay cả dấu câu cũng không có. Nhưng Trác Lí chưa bao giờ nghĩ tới, sáu chữ này có thể so với việc cô chơi game đánh thắng đại Boss, giành được nhiều vũ khí, hay như đi trên đường thì nhặt được 10 tệ, hoặc uống một chai trà xanh lại cào trúng ‘tặng một chai miễn phí’, cảm giác mừng điên lên.

Lúc này, Trác Lí lại càng khẳng định: phụ nữ nhất định phải nuôi dưỡng thành công.

Thời gian thư gửi tới là: 9: 17.

Sáu chữ này, Trác Lí đọc lại một lần nữa, từ từ liên tưởng: Viên Khởi Lương là một tảng băng lớn, chuyện cười này giống như thuốc chống băng, gặp lạnh sẽ hoá nóng, đánh thẳng trực diện. Xem ra, Viên Khởi Lương mỗi ngày đều xem chuyện cười của cô, có lẽ anh ta cũng đã quen với việc này rồi.

Nghĩ tới đó, miệng của Trác Lí lại nhếc lên, lúm đồng tiền bên trái lúc ẩn lúc hiện —— làm cho Lý Nhất Phàm nhìn đến ngây người.

Chỉnh đốn lại tư tưởng, Trác Lí gửi đi: 【 phiên bản 2, 3, 4 bạn cũng nghe rồi sao? 】

Gửi đi.

Dù bận rộn nhưng cô vẫn ung dung chờ đối phương trả lời.

Kết quả, chờ cả buổi chiều, Viên Khởi Lương vẫn không có tin tức gì.

Về tới nhà, Trác Lí thấy ở cửa có một đôi giày vải Bắc Kinh. Đặt túi xuống, cô nghĩ bụng: cậu đầu hói tới.

Cậu của Trác Lí là một giáo sư nổi tiếng ở khoa pháp luật của trường đại học nào đó, là người vô cùng nghiêm khắc nhưng lại rất hài hước. Ví dụ như, lúc sáu tuổi, cậu đưa cho Trác Lí một cây kẹo mút, sau đó giả làm ông già Nô-en hiền hoà nói, “ăn đi.”, chờ đến khi Trác Lí uốt nước miếng, bóc vỏ kẹo chuẩn bị cho vào trong miệng, thì cậu đầu hói lại vỗ nhẹ Trác Lí, ) mang cây kẹo ném xuống đất, sau đó đột nhiên hoá thành sói xám lớn, hét lên với Trác Lí: “Về sau không được ăn kẹo nữa, ăn một lần cậu sẽ đánh cháu một lần.” Tiếp đến, dùng một món đồ chơi trẻ em gõ lên đầu Trác Lí, Trác Lí chỉ có thể lau hai hàng nước mắt chạy đi.

Nghĩ tới thôi cũng đủ để Trác Lí rùng mình.

“Ha ha ha. . . . . .” —— đây là tiếng cười phóng khoáng của cậu, Trác Lí ghi nhớ rất rõ giọng điệu này.

Đi dép vào, Trác Lí định trốn vào trong phòng lại bị bắt quả tang tại trận.

“Này. . . . . . Cháu gái nhỏ, định đi đâu vậy?”

Trác Lí đoán mặt mình bây giờ có thể so sánh với than được.

“Cậu, cháu . . . . cháu có một bản, bản thảo, bản thảo cần phải làm gấp.” Trác Lí vẫn còn đang định nhấc chân chạy.

“Viết một bản thảo thì tốn bao nhiêu thời gian? Lại đây ngồi nói chuyện với cậu một chút đi.” Vẻ mặt ông giống như Đức Phật, vô cùng nhân từ. Khoé mắt cong lên, dễ làm cho người ta ảo giác về sự tốt bụng của người đối diện. Chỉ là Trác Lí biết rất rõ, ở trong trường đại học mà ông dạy, Đường Chi Thiện là một trong ‘ Tứ Đại Danh Bộ ’, chuyên bắt những sinh viên trốn học, vắng mặt, gian lận, hay có hành vi xấu. Trác Lí chưa từng thấy một sinh viên nào khen ngợi cậu của mình.

Trác Lí run rẩy ngồi xuống ghế sofa, im lặng nghe giáo huấn.

“Nghe nói cháu làm việc ở Hào Mã?” Đường Chi Thiện thích uống trà, trong tay lúc nào cũng có một bình trà nhỏ, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng. Trác Lí cảm thấy như vậy rất mất vệ sinh, vì trong bình trà đó cái gì cũng có.

“À, . . . Vâng”

“Cháu có biết nhà của cậu ở gần chỗ đó không?” Đường Chi Thiện bắt đầu lộ ra vẻ mặt không vui.

“. . . . . . Biết.” Chính bởi vì biết nên mới tránh, nhưng hôm nay người cậu vĩ đại của cô cũng đã tới tận cửa rồi, tự do sau này của cô, rất nhanh thôi sẽ tan biến.

“Có tìm được nhà không?” Đường Chi Thiện lại hỏi, đôi mắt nhỏ híp lại, ngậm bình trà vào miệng.

“. . . . . . Tìm. . . . . . Tìm được.” Nếu như nói không tìm được, Đường Chi Thiện nhất định sẽ đi tìm cô.

Khoé miệng cong lên, Đường Chi Thiện cười nói, “Bắt đầu từ ngày mai, buổi trưa tới nhà cậu ăn cơm.”

“Không nên làm phiền mợ ạ?” Trác Lí đau khổ, vẻ mặt như người sắp chết.

“Mợ của cháu còn chưa già tới mức đó, huống hồ, cũng không phải một mình cháu tới ăn.” Đường Chi Thiện khẽ nâng mí mắt lên, vẻ mặt tìm kiếm xung quanh, “Chị gái cháu còn chưa về nhà sao?”

“Dạo này nó còn đang bận yêu đương.” Mẹ Trác đi từ phòng bếp ra, trả lời câu hỏi của cậu với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, giống như chuyện yêu đương của Trác Ý là chuyện vô cùng đáng mừng. Đi theo sau là ba Trác, hai người mỗi người bưng một đĩa trái cây.

“Yêu đương?” Mặt Đường Chi Thiện trầm xuống, “Với ai?”

“Không biết, tôi không quản nó, miễn là nó thích, bọn tôi sẽ không phản đối.” Mẹ Trác ngồi xuống, bảo Đường Chi Thiện ăn trái cây.

Thời điểm này, Trác Lí đã mong tới thời điểm này biết bao, các vị trưởng bối cuối cùng cũng chuyển hướng sang người “nữ vương”, {người vô hình} như cô có thể vô hình mà rời đi.

Nhưng ngay khi cô vừa mở của phòng mình ra, Đường Chi Thiện đã ném cho cô một câu, “Trác Lí, đừng trốn, ngày mai nếu cháu không ngoan ngoãn tới nhà cậu, cậu sẽ đi tới toà soạn để đón cháu, cậu vẫn có thể đạp xe đạp chở cháu đi.”

Trác Lí thực sự muốn bay lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.