Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 26: Thật giả



Edit: Kogi

“Ta chắc chắn”. Cố Trường Huyền đứng chắp tay, vẻ mặt ung dung mà kiên định, hắn có thể nhận nhầm bất kì ai, nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm Tô Bạch.

“Ngươi chắc chắn thì tốt”. Dường như Tập Lâu thở phào một hơi.

Cố Trường Huyền hơi nhướng mày, nhếch môi nhìn Tập Lâu: “Vậy thì, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”.

“Chỉ là nhìn thấy một người còn giống Tô Bạch hơn cả người ở ngoài kia”. Tập Lâu đắn đo mở miệng, nửa thật nửa giả nói.

Giống thì sao, trên đời này, trước nay chỉ có một Tô Bạch, Cố Trường Huyền bật cười một tiếng, nói: “Sao, đây là lý do ngươi tìm ta?”.

“Ta không dám chắc”. Tập Lâu lắc đầu, than thở: “Chỉ là nhìn thấy nên tới nói cho ngươi một tiếng”.

“Ha”. Cố Trường Huyền nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy Tô Bạch vẫn ở đó ngoan ngoãn ngồi chờ, mới yên tâm, hắn cũng không nhìn Tập Lâu, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng Tô Bạch, ngữ khí lạnh lùng: “Ma giới các ngươi đừng gây rắc rối cho ta, ta thì không sao, nhưng nếu Tô Bạch biết lại suy nghĩ nhiều rồi hiểu lầm, vậy thì khai chiến đi”.

“Khai chiến gì chứ, ta đâu có điên?”. Tập Lâu giật mình, thấy sắc mặt Cố Trường Huyền bình thản, mới thở phào nhẹ nhõm, than thở: “Ta nói này, tính tình này của ngươi thực sự nên thu vén lại đi”.

“Không thu được”. Cố Trường Huyền cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi Tô Bạch, hắn nhìn Tập Lâu một lượt từ trên xuống dưới, nhếch miệng nói: “Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện hàng giả kia không lượn lờ trước mặt ta và Tiểu Bạch làm chướng mắt”.

“Oan có đầu nợ có chủ, người đó là thuộc hạ của đệ đệ bất tài của ta, ngươi đừng có tính khoản nợ này lên đầu ta”. Tập Lâu biết lúc này mình không thể tiếp tục giấu diếm, liền vội nói thẳng.

“Nhưng mà, ngươi thực sự không muốn gặp qua?”. Tập Lâu không nhịn được hỏi.

Ngoài cửa, con quỷ tên Tiểu Lục đã rời đi, Tô Bạch cảm thấy mình đã ngồi đây rất lâu rất lâu rồi, liền định đứng dậy đi lại hoạt động một chút, không ngờ ngồi lâu quá khiến chân bị tê, cậu vừa đứng dậy lại sơ ý ngã xuống.

“Au ui”. Tô Bạch xuýt xoa xoa mắt cá chân, định tự mình đứng dậy. Cố Trường Huyền nghe thấy tiếng kêu của Tô Bạch, liền chẳng thèm để ý đến Tập Lâu nữa, lập tức lao ra ngoài, ôm người vào lòng.

“Sao bất cẩn thế?”. Cố Trường Huyền kiểm tra mắt cá chân Tô Bạch, nhíu mày hỏi: “Đau không?”.

Tô Bạch liền lắc đầu, trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên hai chữ, Tô Bạch gọi hắn: “Ca ca”.

“Ừm? Sao vậy?”. Cố Trường Huyền tưởng Tô Bạch sẽ nói gì đó, kết quả Tô Bạch chỉ ôm cổ hắn, đầu đặt lên vai hắn, khẽ lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là hơi mệt thôi”.

Cố Trường Huyền nghe vậy liền trực tiếp ôm ngang Tô Bạch lên, vừa than vừa trách: “Phơi dưới mặt trời lâu như vậy, có thể không mệt sao, sao không chờ dưới bóng râm?”.

“Bởi vì ở đây…gần huynh hơn một chút ah”. Tô Bạch ôm hông Cố Trường Huyền, vùi đầu trước ngực Cố Trường Huyền, cọ nhẹ hai cái, hàm hồ nói.

Bước chân Cố Trường Huyền chậm lại, trong lòng như bị ai nhét bông, có chút mềm mại, nhưng cũng bị tắc nghẹn hơi đau.

Cố Trường Huyền thương cậu.

Thực ra Tô Bạch không cần ngoan đến vậy, cho dù cậu được nuông chiều tùy hứng vô cớ gây sự, mình cũng nâng niu cậu như báu vật.

Tập Lâu nhìn qua bên này, khuôn mặt bỗng lộ ra nụ cười, đúng lúc này thuộc hạ của hắn đến hành lễ, hỏi hắn mọi chuyện thế nào? Tập Lâu liền cười đáp: “Đệ đệ tốt của ta, e là phí công vô ích rồi, cuối cùng cũng chỉ là múc nước vào giỏ rỗ thôi. Chính chủ còn ở đây, vậy mà mưu tính dùng hàng giả đánh tráo, thật chẳng hiểu nó nghĩ thế nào”. Có thể thấy Tập Lâu đang vui vẻ, khi nói những lời này lông mày còn hơi dương lên.

Ma giới không bằng Minh giới, bất kể hạ tầng Minh giới hỗn loạn thế nào, cũng chỉ nhận một Cố Trường Huyền làm chủ tử, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mấy vạn năm nay chưa từng thay đổi, còn quyền lợi ở Ma giới luân phiên thay đổi nhiều lần, dù hiện tại Tập Lâu hắn đang ngồi trên vương vị, nhưng bên dưới còn có một đệ đệ nhìn chòng chọc, giờ nó tạo ra một người giống Tô tiên quân năm đó, rõ ràng là muốn mượn đường Cố Trường Huyền, nếu nó thực hiện được…

Thuộc hạ Tập Lâu lại mở miệng: “Nói vậy nhưng người này khắc ra theo nguyên mẫu Tô tiên quân năm đó, từng cử động từng lời nói đều y hệt Tô tiên quân, còn người bên cạnh Huyền Minh lão tổ bây giờ, so với tiên quân kinh tài tuyệt diễm năm đó, đúng là cách biệt một trời một vực”.

Tập Lâu lại cười: “Vậy thì phải xem, Trường Huyền yêu kiểu người như vậy, hay là yêu người đó, nhưng chí ít nhìn sắc mặt vừa rồi của hắn, ta trước nay chưa từng thấy hắn lộ ra với người khác”.

Tên thuộc hạ do dự còn muốn nói gì đó, Tập Lâu lại vỗ vai gã, nói: “Không cần lo lắng, giả chính là giả, dù có thể lấy giả tráo thật, cuối cùng cũng không phải thật, ngươi chứ chờ nhị đệ của ta thứ hàng giả của nó bị dìm dập đi”.

Tô Bạch ngủ hai canh giờ mới thong thả tỉnh lại, Cố Trường Huyền ngồi bên giường đọc sách, thấy cậu tỉnh lại liền hỏi: “Đói không? Cũng đến giờ cơm rồi”.

Tô Bạch không trả lời, lật mình ôm hông Cố Trường Huyền, hít một hơi thật sâu hương vị thanh mát trên người hắn.

“Sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à?”. Cố Trường Huyền ném cuốn sách trong tay xuống giường, sau đó kéo Tô Bạch vào lòng, nâng cằm cậu cười hỏi.

Tô Bạch lại vùi đầu vào ngực Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng rất thích Tô Bạch dính lấy mình làm nũng như vậy, liền cười không nói, chỉ khoanh hai tay lại với nhau.

“Hình như ta thấy ngươi định bắt con ly quỷ kia”. Tô Bạch buồn rầu nói.

“Ừm, Tiểu Bạch quen nó?”.

Tô Bạch liền kể đầu đuôi mọi chuyện cho Cố Trường Huyền.

“Ca ca”.

“Hửm?”.

“Có phải ta nên giúp huynh bắt cậu ta lại không, nhưng lúc đó cảm thấy cậu ta thật đáng thương, nên…”.

“Ngươi bắt làm gì?”. Cố Trường Huyền bật cười.

“Vì huynh muốn bắt á”. Tô Bạch ngẩng đầu nhìn Cố Trường Huyền, nghiêm túc nói.

“Ta chỉ định xem làm sao mới có thể đưa cậu ta vào luân hồi thôi”. Cố Trường Huyền vuốt ve mặt Tô Bạch, nhìn cậu nói: “Ít nhất cũng phải sống như người bình thường”.

Tô Bạch không hiểu lắm, ánh mắt mờ mịt, Cố Trường Huyền mỉm cười, cầm tay Tô Bạch, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu.

Tô Bạch cũng không biết tại sao Cố Trường Huyền đột nhiên lại hôn cậu, nháy mắt lại đỏ mặt, bất an trong lòng thoáng chốc liền biến mất, Tô Bạch cuối cùng cũng có thể nói thật nỗi băn khoăn trong lòng mình, cậu túm vạt áo Cố Trường Huyền, lí nhí nói: “Tiểu Lục nói với ta rằng có một người rất giống ta từng tìm cậu ấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.