Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Chương 13: Thiên thần - Ác quỷ



- AAA! Khó quá đi!!!_ Song Nhi hét lên vì bực bội. Mọi ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn về phía cô như thể phát hiện ra một sinh vật lạ. Nguyệt Băng lấy chiếc thước kẻ trên bàn đánh nhẹ vô đầu cô nhắc nhở:

- Chúng ta đang ở trong thư viện đó, nói nhỏ thôi.

Nhi chu môi phản đối, có phải tại cô muốn vậy đâu. Có trách thì cũng trách bài tập khó quá khiến cô nghĩ mãi không ra.

- Cậu thông cảm với tớ đi mà. Cậu biết rõ là não tớ kém hơn những người bình thường mà.

- Đừng có cố biện minh. Chỉ là cậu sẽ bị tiếp thu chậm mà thôi. Bác sĩ có nói nếu cậu chăm chỉ thì thậm chí sẽ còn giỏi hơn những người khác nữa kìa.

Song Nhi liền chán nản gục mặt xuống bàn, đúng là không bao giờ nói lại được với Nguyệt Băng mà. Cái gì Băng cũng biết rõ hết. Cũng phải thôi, người ta trong đợt kiểm tra nào cũng đứng nhất trường...còn cô thì '' nhất từ dưới đếm lên ''. Tiếng điện thoại của Song Nhi vang lên, ngay lập tức một lần nữa lại thu hút ánh nhìn đông đảo từ mọi người. Cô nhanh chóng bật chế độ nghe rồi nhìn xung quanh cúi đầu thay cho lời xin lỗi.

- Alo._ Nhi nói với giọng bé nhất có thể

- Ra cổng trường đi. Thực hiện điều 2 cho tớ._ Thiên Nam nói một cách ngắn gọn rồi tắt máy luôn mà không để người đầu dây bên kia trả lời. Song Nhi ú ớ một hồi, cậu đúng là cái đồ... Cô tức giận bấm loạn xạ các phím điện thoại, bộ cô là người hầu của Nam chắc.

- Ai gọi cậu vậy?_ Nguyệt Băng liền hỏi sau khi thấy Nhi đã nghe xong

- Đồ ăn trộm đó._ Nhi buộc miệng theo thói quen mà không hề hay biết.

Đồ ăn trộm? Băng nhíu mày, hình như cô đã nghe Song Nhi nhắc đến cái tên đó ở đâu rồi thì phải. Là Vương Thiên Nam. Sao Song Nhi lại có số của hắn. Là cậu cho sao?

Nhi cất sách vở cùng mấy đồ dùng học tập vào túi xách, tạm biệt cùng với lời xin lỗi Nguyệt Băng rồi chạy đi. Sau khi thấy Nhi đi được lúc, Băng đứng dậy đi theo một cách vô thức. Bản thân cô cũng không rõ tại sao. Chỉ là... trái tim cô muốn vậy.

Đứng ở trước cổng trường học, ngay khi vừa thấy Song Nhi, Nam đã nhanh chóng nắm tay cô kéo đi, bật chợt bị một bàn tay giữ lại. Nguyệt Băng?

- Sao?_ Nam quay ra hỏi cô, vẻ mặt lộ sự khó chịu.

Vẻ mặt đó là sao? Cậu vẫn còn xem thường cô qua vụ đó hả? Xem ra cậu rất ghét cô, mà không có thể là căm thù luôn đó chứ.

- Không có gì._ Cô nói rồi buông tay Nhi ra. Thiên Nam liền tiếp tục đi, không quên để lại cho Nguyệt Băng ánh mắt khinh bỉ. Đến khi bóng dáng hai người xa dần khỏi tầm mắt mình, Băng mới nở nụ cười buồn.

________

- Này, cậu muốn đi đâu chơi vậy?

- Tớ đang đói. Vào siêu thị ăn cái đã._ Thiên Nam trả lời mà không cần đến 1s suy nghĩ. Kiểu như cậu đã lên sẵn lịch trình trước vậy. Nhưng kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch mà thôi, tương lai luôn luôn có thể khác đi. Và Song Nhi là người đã cho cậu biết điều đó bằng cách kéo cậu đi ra một chỗ khác.

- Ra chợ rẻ hơn nhiều._ Sau khi tới nơi Nhi mới quay sang nói với Thiên Nam. Nam bực lắm mà thôi cũng kệ.

Vừa chỉ mới bước vào trong, mấy con gà trống từ đâu lao ngay ra trước mặt Nam làm cậu giật nảy người.

- Ai đó bắt hộ tôi ba con gà đó đi._ Giọng nói bác trai phía trước đầy sự khẩn cầu. Song Nhi liền nhang chóng sắn hai tay áo lên rồi chạy theo để bắt lấy chúng.

- Giúp một tay đi chứ._ Cô không quên để lại sự nhắc nhở cho Thiên Nam

Mới đầu cậu im im không hiểu vì sự việc xảy ra quá nhanh. Sau khi đã cho hết lời của Nhi vào não, Nam mới rùng mình. Hả? Cái gì cơ? Giúp một tay! Ý cô là bắt gà ấy hả? Nhìn một con gà đang chạy lung tung quanh kia, cậu rùng hết cả người, bệnh sợ gà lại nổi lên nữa rồi. Nhưng mà không được. Chẳng nhẽ lại nói: “ Tớ sợ gà lắm “. Chắc mất mặt chết quá. Thiên Nam nắm chặt hai tay, nuốt nước bọt rồi nhanh chóng lao vào cuộc hành trình “ bắt gà “ không hề đơn giản.

____

- Cảm ơn hai đứa nhiều nhé._ Chủ nhân mấy chú gà nhẹ nhàng nói

- Dạ, không sao._ Nhi lễ phép đáp. Cô quay sang nhìn Thiên Nam, con trai gì đâu mà. Mới có bắt một con gà thôi, bộ dạng trông đã te tua đến vậy rồi. Trông Nam giờ hốc hác chẳng khác gì như cái xác không hồn.

- Mặt cậu bẩn hết rồi kìa._ Song Nhi nói, lấy tay chỉ lên mặt như để ám chỉ

- Đâu?_ Vừa nói,cậu vừa lấy vạt tay áo lau. Nhi chẹp miệng.

- Nhây ra tùm lum rồi. Để tớ lau cho._ Cô rút ra trong túi một chiếc khăn tay. Nam cảm ơn cô theo như phép lịch sự.

- Không có gì_ Cô đáp, nhe răng cười.

Cậu nhìn cô.

- Lúc cười trông cậu đẹp lắm đấy._ Thiên Nam nói ra một cách vô thức, lúc nhận thì đã quá muộn. Xấu hổ muốn độn thổ luôn. Nhi không trả lời, chỉ cười thêm lần nữa thay cho lời cảm ơn vì lời khen buộc miệng của cậu.

****

Sau một hồi dạo quanh chợ, Nam đã phải hầm hực cô suốt một lúc lâu. Cái gì thế này? Tại sao cậu lại phải trả tiền hết chứ! Nhi thậm chí còn ăn nhiều hơn cả cậu nữa, đã vậy còn viện cả cái lí do “ Ai bảo cậu gọi tớ ra đột xuất, tớ quên không mang theo ví rồi! “ trong khi túi cô đang chứa cái ví tiền dày dày kia kìa. Chưa hết, Song Nhi còn chọn các địa điểm cô thích để kéo cậu đi. Này này, rốt cuộc ai mới là người phải thực hiện cái điều 2 vậy hả? Bộ là cậu chắc!!!

- Cô nhi viện?_ Nam ngạc nhiên. Tại sao lại đưa cậu tới đây. Hay là trò để ghi điểm trong mắt người khác. Nhưng rồi cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Vừa thấy Song Nhi, lũ trẻ ở đó đã nhanh chóng chạy tới xúm quanh cô. Dường như cô đã tới đây rất nhiều lần. Nhi nhờ Nam cầm túi đồ vừa mua rồi bế một cô bé ở cạnh gần mình nhất lên, với giọng nói dịu dàng, cô hỏi:

- Các em tuần qua có ngoan không nào?

- Dạ, có ạ._ Bọn trẻ nhao nhao trả lời. Đôi mắt chúng sáng lên như chờ đợi điều gì đó. Hiểu ý, Nhi nhanh chóng giơ túi đồ đầy bánh kẹo và trái cây ra

- Chị mang quà đến cho các em đây.

Rồi theo thường lệ, cô phân phát từng chút đồ cho các bé.

- Chị ơi, hôm nay chơi Trốn Tìm cùng tụi em nhe._ Một cậu bé chạy đến giật gấu váy cô, nhanh nhẩu nói.

Song Nhi vui vẻ gật đầu đồng ý rồi cùng chúng chơi đùa vui vẻ. Nhìn theo nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời kia của cô, rồi không biết từ lúc nào, ánh mắt của Nam đã hướng nhìn cô suốt mà bản thân không hề hay biết. Thế giới hiện giờ với Thiên Nam như là chỉ còn lại cô và chính cậu. Cậu cứ nhìn vậy suốt và chỉ bị “ thức tỉnh “ khi bị ai đó đạp mạnh vào chân

- Anh gì ơi, anh yêu chị Nhi hả? Sao nãy giờ nhìn chị ấy mãi vậy anh.._ Câu nói của một chú nhóc.

Thiên Nam cúi xuống nhìn cậu bé chừng 5 tuổi kia. Cậu chỉ tay về mình:

- Anh? Yêu?

- Không phải sao ạ. Tại em gọi hoài mà anh không trả lời. Mắt anh nhìn chị suốt à._ Thằng bé hồn nhiên trả lời. Nam cười. Phải công nhân bọn trẻ thời nay đúng là... Mấy tuổi nít ranh mà đã biết mấy chuyện yêu đương rồi.

Nam lại hướng mắt về phía Song Nhi. Nếu theo như lời nhóc kia nói, nãy giờ cậu đã nhìn cô suốt ư? Thật sao!. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cô bay bồng bềnh. Cậu cảm thấy như hai má mình đang bắt đầu ửng lên, trông cô thật giống một Thiên Thần trong bộ váy trắng đang chơi đùa cùng đám trẻ con. Khoan đã, cậu đang nghĩ gì thế này. Thiên Thần? Cái quái gì vậy?

- Cậu làm sao thế?_ Tiếng nói của Nhi như đưa Thiên Nam ra khỏi cuộc độc thoại của mình thay vào đó là giật thót người và giật lùi ra xa. Song Nhi khó hiểu tiến lại gần thì cậu lại tiếp tục lùi.

- Không sao. Không sao. Hôm nay kết thúc ở đây. Còn một điều. Bye._ Nói xong, Thiên Nam đã phóng vèo đi. Ôi trời ơi, bỗng dưng cô lại bất chợt xuất hiện ngay trước mặt làm cậu như tê liệt, không biết nói gì. Vừa nãy chỉ là ửng hai má giờ là cả mặt. Và hơn nữa, tại sao, tại sao tim cậu lại đập nhanh vậy? Nhanh lắm! Đến nỗi cậu có thể nghe thấy nhịp đập của nó kìa. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây? Ơ mà tại sao cậu phải chạy chứ? Cậu có làm chuyện gì xấu đâu!! Chính cậu còn không biết nữa.

“ Mình sao vậy trời!!! “

****

Sau khi tạm biệt Thiên Nam, Nhi đi về nhà. Đến giữa chặng, bất giác cô bị ai đó kéo tay đi. Là hai người con gái. Song Nhi nhíu mày, mấy người này cô gặp đâu rồi thì phải? Họ đưa cô ra một con đường khá ít người qua lại. Xung quanh đây đa số nhìn đâu cũng toàn đồng ruộng hoặc những mảng đất hoang bỏ trống. Không gian tĩnh lặng cộng thêm sự hoang vu này khiến Nhi cảm thấy khá sợ.

- Ha. Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi. Trốn cũng kĩ đó._ Ngọc Hân đẩy mạnh Nhi. Không lường trước được, cô mất thăng bằng ngã xuống.

- Tớ... không có. Với lại sao cậu lại đưa tớ ra đây. Tớ... tớ còn phải về nữa.

Ngọc Hân khó chịu giải thích:

- Còn hỏi tại sao ư? Gần đây có rất nhiều người trong trường thấy cậu bám theo làm phiền anh Thiên Nam đó.

Bám theo? Ai cơ? Vương Thiên Nam ấy hả? Gì chứ, là hắn bám theo cô thì có. Tại sao mọi người lại “ phán tội “ cô vô cớ vậy chứ!? Phải chăng có gì đó nhầm lẫn.

- Mẹ kiếp. Cậu khinh tôi à._ Ngọc Hân liền giật mạnh tóc Nhi khi thấy biểu cảm cứ ngu nga ngu ngơ của cô. Cáo giả thích giả nai tơ! Không cần nghe bất kì lời nào của Nhi, cô ta liền liên tiếp dùng cánh tay thô bạo của mình đánh tới tấp lên người Song Nhi. Lúc này trông Hân giống như một kẻ điên không còn biết đến gì khác ngoài sự nóng giận. Nhi không thể phản kháng lại. Đau - là thứ cảm giác lúc này của cô. Cô không hiểu, tại sao? Sao lại đánh cô. “ Hức... hức...”

****

- Cháu về đây._ Nguyệt Băng cúi đầu chào

- Hôm nay cảm ơn cháu nhé. Tới tận nơi “ khỉ ho cò gáy “ này để đưa đồ cho bác chắc khiến cháu mệt lắm nhỉ._ Người đàn bà tầm 50 cầm tay Băng nói. Cô chỉ cười không đáp nhưng cũng đủ để người kia hiểu ý. Bà gật gật đầu. Xem ra với người lớn tuổi, Nguyệt Băng rất dịu dàng tuy vẫn còn tiết kiệm lời nói lắm. Cô vừa đi được một lúc, nhận ra phía trước mặt có ai đó đang bị đánh. Cô giật mình hoảng hốt khi nhận ra đó chính là Song Nhi

_____

- Dừng lại mau._ Nguyệt Băng chạy nhanh tới chỗ Nhi, hất tay Ngọc Hân ra.- Sao cô lại đánh cậu ấy vậy hả?

Ngọc Hân nhíu mày, gì đây? Thích lo bao đồng quá nhỉ. Ồ mà không phải thần tượng nữ nổi tiếng Hoàng Nguyệt Băng đây sao? Cô làm gì ở cái nơi vắng vẻ này? À mà thôi, không quan tâm. Ngọc Hân xua xua tay để xoá đi câu hỏi. Hình như hôm nay hơi lời cho cô thì phải. Hân vốn dĩ không ưa Nguyệt Băng là mấy, bởi cô chính là đối thủ của Thiên Nam. Hơn hết, cô ta thấy ghét cái bản mặt suốt ngày ra vẻ bí ẩn, lạnh lùng của Băng. Nguyệt Băng không đi cùng người quản lí, sao Hân không thử “ xử “ cô vài cái nhỉ? Quả là một công đôi việc. Nghĩ là làm, Ngọc Hân nhanh chóng tát Băng một cái thật mạnh. Bên má kia đỏ tẩy lên. Nguyệt Băng vẫn còn chưa nhận thức được mọi việc thì đã bị Hân ngoắc chân. Mất thăng bằng, cô ngã ra sau... Nguyệt Băng sẽ không sao nếu như đằng sau cô không phải là những ván gỗ cứng. Đầu va đập trực tiếp, cô khuỵ xuống rồi ngất đi.

- Nguyệt Băng!!_ Nhi gọi to tên bạn mình, cố đứng dậy chạy đến chỗ Băng nhưng lại bị Hân giữ lại. Bỗng sợi dây chuyền của Song Nhi bị đứt và rơi ra. Ngọc Hân đã nhìn thấy và nhanh chóng cầm lấy nó trước khi Nhi kịp lượm lại.

- Hửm... Gì đây?_ Ngọc Hân đưa dây chuyền của Nhi lên rồi ngắm nghía nó một hồi. Cô bĩu môi, gì chứ? Đúng là đồ rẻ tiền mà. Nhưng mà cũng phải thôi, nhà quê thì chỉ hợp với thứ này thôi. Nghĩ tới điều này, Hân nhìn cô cười đểu.

- Không, trả cho tớ._ Song Nhi cố gắng dùng sức lực của mình vùng nhanh dậy, tay giơ ra tính để lấy lại dây chuyền của mình nhưng đã bị Hân nhanh chóng đưa lên cao. Nhìn thái độ vừa rồi, Ngọc Hân có thể chắc chắn rằng sợi dây chuyền này rất quý giá với Nhi. Điều này làm cô trở nên rất vui theo một cách độc ác. Cô ta liền đung đưa chiếc dây trước mặt Nhi hệt như muốn chễ giễu.

- Trả đây._ Nhi không ngừng giật lại sợi dây của mình nhưng vô ích. Cô quá yếu.

- Muốn tôi trả lại cho cậu? Cũng được thôi._ Ngọc Hân đáp sau một hồi “ chưa đùa “.- Nhưng mà... hãy quỳ xuống đi. Cô hất cằm ra lệnh.

______

“ Bịch “_ Song Nhi đã ngay lập tức quỳ xuống không một chút do dự. Cô không quan tâm lúc này trông mình đáng thương tới mức nào, hay danh dự của bản thân có tệ hại ra sao. Thứ cô quan tâm hiện giờ là lấy lại chiếc dây chuyền của mình. Cô muốn lấy lại nó, lấy lại kỉ vật cho một lời hẹn ước, một lời thề của hai đứa trẻ. Cô muốn lấy lại bằng mọi giá, dù có phải làm gì đi chăng nữa. Làm người ai cũng phải có lòng tự trọng - mẹ Song Nhi đã dạy như vậy. Nhưng có lẽ cô không giữ được nó nữa rồi. Cô thầm xin lỗi người mẹ của mình.

Còn Ngọc Hân, cô ta không ngờ là Nhi lại nghe lời không chút phản kháng như vậy. Cái bộ dạng ngoan ngoan đó vô tình khiến Hân điên máu. Một cảm giác không thoả mãn. Cô ta liền dùng chân đá mạnh một cái vào bụng Nhi cho vơi sự bực tức. Song Nhi kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng

- C...Chiếc... vòng...._ Nhi cố gắng nói trong cơn đau.

Ngọc Hân nghiến răng. Quả là một con nhỏ phiền phức. Cô ta nhìn vào sợi dây chuyền lần nữa, rốt cuộc cái vòng này giá trị tới mức nào mà khiến Song Nhi muốn lấy lại một cách khổ sở vậy chứ! À phải rồi. Hân nảy ra suy nghĩ gì đó, cười.

Hân thả sợi dây xuống đất rồi dùng chân dẫm mạnh lên nó, gót chân không ngừng roay làm cho lực càng lúc càng mạnh. Nhìn bộ dạng đơ điếng kia của Nhi, cô ta khoái chí cười to. Rốt cuộc Hân làm vậy thì được gì? Phải chăng cô ta điên rồi? Trái tim ích kỉ kia đã bao trọn và làm chủ cô ta?

Sau khi cảm nhận được sự vỡ vụn của mặt trái tim dây chuyền, Ngọc Hân bỏ chân ra.

Song Nhi tròn mắt. Sự tan vỡ! Dây chuyền của cô, kỉ vật của cô, tình yêu của cô...

- T... Tại...sao... Tại sao... cậu dám..._ Nhi cúi gầm mặt, toàn thân không ngừng run lên, hai bàn tay nắm chặt lại.

- Mày thôi đi, làm hơi quá rồi đó._ Người bạn kia kéo tay Hân như muốn ngăn lại. Ngọc Hân chỉ cười:

- Mày sợ à? Lo gì, loại yếu ớt như nó thì làm được gì chúng ta chứ.

- À, vậy sao._ Khoé môi Song Nhi bỗng nhếch lên một nụ cười nhạt. Cô từ từ đứng dậy.

- Vừa rồi cô nói tôi không làm được gì cô?_ Nói rồi, tay phủi bụi trên chiếc áo của mình. Ngọc Hân ngạc nhiên. Gì đây?

Chuyện gì đang xảy ra với cô?

Người đó... là ai vậy?

- Này, hình như nó có gì đó lạ lắm.

Phải, Nhi đang rất lạ. Đúng lúc này, Nguyệt Băng tỉnh dậy, lấy dần lại ý thức. Đầu cô nhói lên đau điếng, cảm giác như bị búa bổ vậy. Băng lắc nhẹ đầu...rồi bắt gặp bộ dạng giờ của Nhi. Nguyệt Băng như bị đơ cứng, mặt tái lại lo lắng. Tim cô bỗng đập nhanh không kiểm soát. Sợ hãi? Trong tâm trí, Băng cầu mong sao điều cô đang nghĩ không phải sự thật. Làm ơn đừng...

Về phía Song Nhi, tuy rằng vẫn là cùng một con người nhưng giờ không còn là bộ dạng rụt rè nữa mà là trạng thái ngẩng cao đầu. Vẫn là đôi mắt đen tròn đó nhưng dường như đã trở nên lạnh và không còn cảm xúc. Vẫn là nụ cười thường nở ra trên đôi môi kia nhưng giờ đã là nột nụ cười khẩy ngắn và khẽ như tỏ vẻ khinh thường, mỉa mai. Mọi thứ của Thiên Thần trong phút chốc dường như hoá Ác Quỷ. Hai đồng tử Nguyệt Băng cũng đồng loạt giãn ra trước sự thay đổi hay chính xác hơn là “ thay đổi trở lại “ của Song Nhi

- K... Không thể nào.... Tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.