Nguyệt Băng đưa mắt
nhìn các vết thương trên người Song Nhi. Không lẽ vì bị đánh quá nhiều
sao? Không, không phải. Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Người khác
thì có thể nhưng Nhi - một con người còn chưa hiểu hết khái niệm “ hận
thù “ sẽ không thể bộc phát vì lí do bị đánh được. Rốt cuộc là vì sao?
Đâu là nguyên nhân.
- C... _ Lời nói của Ngọc Hân còn chưa
kịp trọn vẹn, Nhi đã cđá thẳng một cước vào chính giữa bụng cô ta bằng
lực không hề nhẹ. Hân bị văng xa, kinh hãi nhìn Nhi. M...Mạnh quá. Nếu
vừa rồi cô ta không để tay tay chỗ bụng để giảm lực cú đá thì chắc giờ
có nước gọi xe cứu thương mất. Song Nhi đi đến gần chỗ Hân, dùng chân
dẫm mạnh lên giữa ngực cô ta nhằm làm cho không thể ngồi dậy được.
- Bị một đứa yếu đuối làm vầy, cô có thấy nhục không?_ Một giọng điệu đầy mỉa mai, Nhi dùng mũi giày của mình đưa cằm cô ta lên. Ngọc Hân lấy tay hất chân cô ra.
- Gì chứ? Cậu sẽ làm gì đây?_ Hân giươn cổ lên nói, cái hành động vừa rồi của Nhi quá là khinh người khác mà.
Cô nhìn Ngọc Hân. Sẽ làm gì sao? Đưa mắt hướng sang chiếc dây chuyền, đám
lửa đang cháy trong tim còn chưa kịp dịu đi thì đã có thêm cả một can
dầu đổ vào. Song Nhi dẫm mạnh người Hân hơn, giọng hằn xuống với tất cả
sự căm ghét:
- Giống cái cách mà mày đã làm với chiếc vòng của tao.
Dây chuyền? Lẽ nào đó là nguyên nhân! Phải rồi! Nguyệt Băng chợt mình nhớ
ra, Phong cũng có một cái y hệt của Nhi. Ra vậy, vòng chuyền đôi.
- S... _ Nguyệt Băng dừng gọi, cô nhận ra trong trường hợp này dù bản
thân có cố ngăn cũng sẽ không được, mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn. Lấy
điện thoại ra, cô gọi cho người quản lí của mình. Cô cần phải đưa Song
Nhi đến chỗ bác sĩ Khoa càng sớm càng tốt.
Về phía Ngọc Hân, cô ta bắt đầu run lên khi nghe Nhi nói câu đó. Ý cô là sao? Hành hạ cho tới khi thân tàn ma dại hay là...
- Giết!_ Như hiểu ra, Song Nhi trả lời thay cho suy nghĩ đó. Lời nói lọt
vào tai của Nguyệt Băng. Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống trước
khi bắt đầu gọi. Đầu cô lúc này chỉ vang lại lời của Nhi. Cô vừa nói...
giết ư?
Song Nhi, cậu sao vậy?
A! Nguyệt Băng hả... Cả Nhật Phong nữa... Mất...rồi. Mất rồi... MẤT RỒI
Song Nhi, bình tĩnh đi.
Song Nhi, Song Nhi...
Nguyệt Băng hồi tưởng về quá khứ. Cô không muốn, không muốn phải nhìn thấy cái khung cảnh đáng sợ đó một lần nào nữa, càng không muốn thấy Song Nhi
như vậy, nhất là gương mặt khi đó của cô. Lúc mà Nguyệt Băng khép lại
quá khứ cũng là lúc mà cô nhận ra trên tay Nhi là một thanh gỗ với chiếc đinh nhọn chìa ra. Giây phút này, Băng dường như đã mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình, cô phải làm sao đây, làm sao bây giờ. Mọi thứ trong
đầu cô cứ rối tung lên.
- Tạm biệt nhé! _ Song Nhi nói. Hân cố gắng đẩy chân cô ra nhưng không được. Chân cô ta cũng đã bị Nhi
khoá. ( Khoá ở đây là môn võ khoá ý, không phải khoá bằng xích hay dây
đâu ạ