Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 19: Chương 19




Lúc Giang Tứ tới gia viên Lục Nhân thì đã gần 6 giờ chiều.

Gia viên Lục Nhân cũng là một khu chung cư cũ, chiếm một diện tích rất lớn, đang là giờ cao điểm tan làm nên trước cửa tiểu khu ra vào không ít người.

Bọn họ đều bước đi vội vã, thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh nhưng đang sợ hãi điều gì đó.

Giang Tứ đứng ngoài cửa tiểu khu quan sát một lúc, quyết định tìm tới bảo vệ để hỏi thăm, kết quả lại thấy cửa phòng bảo vệ đóng lại, chỉ có cửa sổ phía đối diện là mở một nửa, bên trong có hai nhân viên bảo vệ ngồi đó.

Giang Tứ đứng ở cửa sổ nói chuyện với bọn họ, "Chú, có phải tiểu khu này xảy ra chuyện gì không?"
Hai bảo vệ trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn chằm chằm Giang Tứ nhìn rồi nói, "Có xảy ra một chút chuyện, trời sắp tối rồi, cậu mau về nhà đi thôi.

"
Giang Tứ nói: "Chú, con từ nơi khác tới đây để tìm người, chú có biết gần đây có một gia đình họ Tưởng tổ chức tang lễ không? Người qua đời chính là một bà lão, họ Dư, bọn họ sống trong tiểu khu này, chú có biết bọn họ sống phòng mấy và tòa nhà nào không?"
Trong nhà có đám cưới hoặc tang lễ, người khác có thể không biết, nhưng bảo vệ bên ngoài chắc chắn biết.

Quả nhiên, hai chú bảo vệ vừa nghe những lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Chú bảo vệ lớn tuổi nói: "Khoảng mấy ngày trước, có một gia đình họ Tưởng đón một người mẹ già ốm nặng tới đây, an trí trong gara, hai ngày sau thì bà ấy đã ra đi, người cậu muốn tìm chính là nhà này sao?"
Giang Tứ nhíu mày, "Là người nhà này, bọn họ đón người trở về lại không đưa đi bệnh viện sao?"
Người bảo vệ xua tay, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, "Nghe nói là đón từ bệnh viện về, bệnh quá nặng không thể trị, chỉ có thể mang về nhà chờ chết! ! Cậu là ai trong gia đình bọn họ?"
Giang Tứ dừng một chút mới nói: "Con là hàng xóm của bà Dư, mấy năm nay đã được bà chăm sóc, nghe nói bà đã qua đời nên tới đây xem.

"
Người bảo vệ nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn ngó, hạ giọng nói: "Đừng xem nữa, cậu mau trở về đi.


Tình huống cụ thể của nhà bọn họ thì chú không biết, chú chỉ biết, sau khi bà lão ấy qua đời thì được đưa đến nhà tang lễ, đến tối cùng ngày hôm đó thì bà ấy đã tự mình trở về, người trực vào đêm hôm đó là lão Từ, ban ngày cậu ta chính mắt nhìn thấy bà ấy được mang đến nhà tang lễ, đến tối lại thấy bà ấy trở về, lúc đó sợ đến mất trí luôn.

"
Bà Dư biến thành ma quỷ, đây là điều mà Giang Tứ không muốn thấy nhất.

"Có thể nói cho con biết họ sống ở tòa nhà nào phòng mấy không?"
Bảo vệ sợ mất hồn vía, "Cậu đừng đi, nhà bọn họ đã không còn ai nữa.

"
Giang Tứ kinh ngạc, "Họ đâu rồi?"
Giang Tứ lo lắng bà Dư làm điều ác, như vậy sẽ biến thành một ác quỷ thực sự.

Bảo vệ nói: "Lúc bà ấy trở về thì gõ cửa nguyên một đêm, bà ấy muốn vào nhà nhưng cả gia đình sợ tới mức không dám mở cửa, trời vừa rạng sáng thì bà ấy đã rời đi.

Tới khuya hôm sau bà ấy lại tới gõ cửa, cả gia đình thật sự không còn cách nào khác, đã dọn đi rồi, nghe nói cháu trai của bà ấy đã mua nhà mới ở nơi khác, chắc là cả nhà đã trốn vào nhà mới đó.

"
Giang Tứ im lặng, "Vậy bà Dư đâu? Sau đó bà ấy có trở về nữa không?"
Bảo vệ: "Chuyện đó thì chú không rõ lắm, nghe nói đây không phải là thi thể duy nhất bị vứt ở nhà tang lễ, gần đây lại thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, cho nên cậu hãy tìm khách sạn ở trước đi, buổi tối nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngàn vạn lần đừng mở ra, càng đừng ra ngoài vào ban đêm, an toàn là quan trọng nhất.

"
Giang Tứ suy nghĩ một chút, "Con vẫn muốn tới đó nhìn xem một chút, chú có thể dẫn con tới đó không?"
Bảo vệ không lay chuyển được Giang Tứ nên đành dẫn cậu đi, quẹt thẻ thang máy rồi để tự mình Giang Tứ đi lên.

Bảo vệ không muốn ở thêm một lúc nào nữa, vội vàng rời đi.


Giang Tứ đứng trong thang máy, suy nghĩ một vấn đề.

Nhà con trai bà Dư ở tầng 11, dưới tình huống bà Dư không có thẻ thang máy thì làm sao có thể lên tầng 11 được? Chẳng lẽ là đi cầu thang bộ? Hoặc là quỷ lực ảnh hưởng đến hoạt động của thang máy?
Giang Tứ đi ra khỏi thang máy, đứng trước cửa phòng 1102, phát hiện tấm thảm ngoài cửa rất bẩn, phía trên có dấu chân, còn có vết bẩn màu đen không biết là thứ gì.

Nhà ở gia viên Lục Nhân là hai căn một tầng.

Giang Tứ nhìn về phía cửa phòng 1101, trước cửa không có thảm, trên mặt đất phủ một tầng bụi bặm, như là lâu lắm rồi không có ai đặt chân lên.

Hẳn là nhà 1101 không có người ở.

Giang Tứ ngồi xổm xuống, quan sát vết bẩn màu đen trên thảm, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối quen thuộc xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cậu gần như ngồi bệt xuống đất.

Là mày sao? Con chuột chết lên men!
Giang Tứ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ bà Dư không phải biến thành ma quỷ, mà là thi thể bị con bọ quỷ đó đầu độc!
Giang Tứ tựa vào cửa phòng lắng nghe, bên trong yên tĩnh, như là thật sự không có ai.

Giang Tứ quyết định ở lại đây, xem thử bà Dư có xuất hiện hay không.

Cậu ôm chiếc ba lô nhỏ của mình, ngồi ở cầu thang chờ đợi.

Trong ba lô có gậy đánh quỷ, giấy bút vẽ và những đồ vật cần thiết hàng ngày, cậu thu nhỏ lại hai bức tranh vẽ linh hồn thú cưng, nhét vào túi đựng thẻ, đeo ở trên cổ, như vậy sẽ an toàn và ít bị thất lạc hơn.


Trời dần tối, đèn cảm ứng chớp tắt, cầu thang đối diện với thang máy, có thể nhìn thấy thang máy vẫn luôn vận hành, chạy lên chạy xuống, đến khi sau 9 giờ tối thì thang máy dừng lại ở tầng 17.

Giang Tứ ôm điện thoại chơi trò chơi nhỏ để giết thời gian.

Càng về đêm, bên ngoài càng trở nên yên tĩnh.

Thang máy đột nhiên vận hành, từ tầng 17 đi xuống, Giang Tứ nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

Lại nhìn số tầng thang máy, ngừng lại ở lầu 1 một lát, sau đó bắt đầu đi lên.

Giang Tứ cất điện thoại, đeo ba lô lên, trong tay cầm lấy gậy đánh quỷ, nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi lên, thang máy đi thẳng lên đến tầng 13, Giang Tứ nghe thấy tiếng đóng cửa thang máy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngay khi Giang Tứ đang thả lỏng, cậu ẩn ẩn nghe thấy một âm thanh sàn sạt, giống như là tiếng đế giày cọ xát trên mặt đất.

Giang Tứ theo bản năng nhìn về phía thang máy, vẫn đang dừng ở tầng 13 không di chuyển.

Cậu lại lắng nghe một lát, lông tơ lập tức dựng ngược, là âm thanh từ phía trên cầu thang truyền đến!
Có người đang đi xuống tầng dưới!
Hơn nữa bước chân rất nhẹ!
Giang Tứ lập tức đứng dậy, bước nhẹ chân đi xuống dưới, đứng tại chỗ rẽ giữa tầng 10 và tầng 11.

Cậu muốn nhìn xem có phải bà Dư đã trở lại hay không.

Giang Tứ nín thở, ngẩng đầu nhìn lên trên, xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đang thong thả đi xuống lầu, hình ảnh bóng đen này chỉ có hai chân di chuyển, hai tay rũ bên hông vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng còng, đi đến cửa phòng 1102.

Bóng đen đứng trước cửa chốc lát, bắt đầu gõ cửa.

"Cốc! Cốc! Cốc!"
Đèn cảm ứng sáng lên.


Giang Tứ liếc mắt nhìn bóng người đứng ở cửa, dáng người không cao, mái tóc hoa râm có hơi rối, mặc một chiếc áo liệm* màu đỏ sậm, đang gõ cửa từng tiếng từng tiếng.

Giang Tứ nín thở không dám ra, mặc dù không thấy mặt, nhưng dựa vào hình dáng này, Giang Tứ có thể xác định người này chính là bà Dư!
Bà Dư vẫn còn đang gõ cửa, Giang Tứ nắm chặt gậy đánh quỷ, lặng lẽ bước lên cầu thang.

Cậu muốn tận mắt xem thử rốt cuộc bà Dư là quỷ gì, hay là thi nô do Thi Khôi Trùng điều khiển, nếu là Thi Khôi Trùng đang làm trò quỷ, cần phải đánh chết không chút thương lượng, không thể để cái thứ quỷ kia phá hủy thân thể bà Dư.

Điều khiến Giang Tứ không ngờ tới chính là, cánh cửa thực sự đã mở ra!
Nghe nói cả nhà đã dọn đi, không còn ai ở đó, thế mà cánh cửa lại mở ra từ bên trong!
Bên trong cánh cửa đen sì, giống như một cái hố đen ăn thịt người, không thấy một chút ánh sáng nào, bà Dư bước từng bước chân cứng đờ vào đó.

Cửa vẫn mở, bên trong yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Trái tim Giang Tứ đập loạn xạ kinh hoàng, lặng lẽ chọt chọt tấm thẻ Doberman, khi Doberman anh dũng đẹp trai xuất hiện bên cạnh Giang Tứ, Giang Tứ đã làm thủ thế im lặng với nó.

Ánh sáng xung quanh Doberman nội liễm, yên tĩnh đi theo bên cạnh Giang Tứ.

Giang Tứ lấy một chiếc đèn pin siêu sáng trong ba lô ra, lặng lẽ tới gần cánh cửa đang rộng mở, càng đến gần, mùi hôi thối đã lên men không biết bao lâu càng ngày càng nồng.

Giang Tứ nín thở mấy lần, đứng ở cửa, nhìn thấy trong tấm thảm sáng màu bên trong có vài vết bẩn sẫm màu, rất giống với những vết bẩn trên tấm thảm trước cửa.

Giang Tứ đang muốn đi vào, ống quần lại bị móng vuốt lay lay.

Giang Tứ cúi đầu, thấy Doberman đang gắt gao nhìn chằm chằm vào trong phòng, trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp, thân thể hạ thấp, tiến vào tư thế tấn công.

Dobermann đột nhiên "Gâu" một tiếng, toàn thân chó xông vào!
Giang Tứ lập tức bật đèn pin siêu sáng, đối mặt với thứ bị ném ra!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.