Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 20: Chương 20




Thứ đồ kia chỉ có hình dạng là con người, cả người máu me nhầy nhụa không thấy rõ ngũ quan, chất nhầy bẩn thỉu hôi hám không ngừng nhỏ giọt, cái miệng tối om há to, tấn công về phía Giang Tứ nhưng lại bị Doberman lao ra đánh ngã!
Giang Tứ theo đó chạy vào, dùng đen pin siêu sáng quét qua khu vực xung quanh, tức khắc khắp cả người phát lạnh, da đầu tê dại!
Lần này khi nhìn thấy quái vật hình người này, không hề dưới chục con!
Mà bà Dư mặc áo liệm đang đứng giữa chúng nó, lúc này cuối cùng cũng thấy khuôn mặt của bà Dư, bà không có dáng vẻ máu me nhầy nhụa, làn da và ngũ quan vẫn còn đó, chỉ là trên hộp sọ có một lỗ đen, chất nhầy nhụa đang từ trong đó thoát ra.
Trên mặt bà xuất hiện ba đôi mắt màu máu, ở giữa trán có một con mắt nằm ngang, tổng cộng có bảy con mắt!
Mãi đến lúc này khung thoại mới có phản ứng.
【 Thi Khôi Mẫu Trùng bảy mắt, giá trị quỷ dị: 1400】
【 Thi Khôi Mẫu Trùng cấp cao, thứ mạnh mẽ của nó không phải là cơ thể mà là đời đời con cháu vô tận, nếu như đủ thời gian thì nó có thể trang bị ra một quân đoàn thi nô trong thời gian ngắn nhất.


【 Quỷ Thể giải khóa 6.7%, đói khát trạng thái 0, giá trị tinh thần 169, là thời điểm đại khai sát giới, ăn no nê! 】
Doberman hung ác một ngụm cắn đứt cổ một con thi nô, cái đầu đó tách ra khỏi cơ thể lập tức lăn về phía phòng khách.
Thi Khôi Trùng giấu ở trong não, Thi Khôi Trùng bất tử, có giết hết đống thi nô này cũng vô dụng.
Giang Tứ ý thức được, linh hồn thú cưng đối phó với quỷ vật rất có hiệu quả, nhưng đối phó với những thứ quỷ dị này thì có hơi bó tay bó chân, trừ khi có thể cắn nát đầu......!Hình ảnh kia quả thực không dám tưởng tượng, Giang Tứ cũng không phát rồ để cho linh hồn thú cưng làm một điều ám mùi như vậy.
Doberman lại một lần nữa đánh ngã một con thi nô, đám thi nô đứng xung quanh bà Dư đột nhiên thân thể quay cuồng, ưỡn bụng lên trời tứ chi chấm đất, dùng sức bắn ra như một con nhện, vậy mà bấu lên trần nhà và lao về phía Giang Tứ.
Giang Tứ dùng gậy đánh quỷ đập vào đầu thi nô, giống như đánh vào một miếng thịt thối, máu và thịt nhớp nháp tanh tưởi vương vãi khắp nơi.

Thi nô kia không chết, ngược lại nhanh nhẹn nhảy ra xa.
Gậy đánh quỷ không đánh được Thi Khôi Trùng, đối với những thi nô này cũng không có tác dụng mấy, xem ra còn phải dùng tay trái Quỷ Dị.
Doberman nhảy lên cao, một ngụm cắn lên cổ thi nô đang nhảy xuống.
Giang Tứ thả Corgi ra, để hai linh hồn thú cưng cùng chia sẻ gánh nặng, cậu cất gậy đánh quỷ vào ba lô, tay phải cầm đèn pin, gỡ găng tay trên tay trái xuống, chuẩn bị đánh chết cái lũ bọ quỷ quái này!
Hấp thu quỷ vật hình người sẽ có bóng ma tâm lý, còn hấp thu năng lượng lũ bọ quỷ này, ngoại trừ ghê tởm một chút thì Giang Tứ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Giang Tứ nói với hai linh hồn thú cưng: "Cắn bọn nó tới đây, tao sẽ xử lý!"
Doberman là chó đầu tiên hưởng ứng, nó cắn cổ một con thi nô kéo tới, Giang Tứ kìm nén cảm giác buồn nôn, tay trái Quỷ Dị bóp chặt đầu thi nô, nghiền nát!
Một luồng khí đen nhè nhẹ nhanh chóng tiến vào cánh tay trái của Giang Tứ.
Doberman kéo con thứ hai tới, Corgi thì vẫn luôn đại chiến 300 hiệp với một con thi nô.
Doberman kéo tới con thứ ba, cuối cùng Corgi cũng khuất phục được một con, nó dùng đôi chân ngắn ngủn kéo tới, nhưng đã được Giang Tứ ra tay giải quyết.
Đang trong lúc hai chó một người nhanh chóng thu hoạch đám thi nô, đột nhiên trong miệng bà Dư phát ra một tiếng hí vang cổ quái.
Rèm cửa trong phòng khách và phòng ngủ đột nhiên kéo ra, từng bóng đen tứ chi chấm đất nhanh chóng bò vào từ cửa sổ, lao về phía bên này.
Giang Tứ lập tức xù lông, nếu chỉ có mười mấy thi nô thì có thể liều một lần, này mẹ nó có tới mấy chục con như vầy thì họ khó mà làm được!
"Trở lại giấy đi!"
Hai linh hồn thú cưng lập tức biến mất, Giang Tứ không chút suy nghĩ, xoay người bỏ chạy!
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Giang Tứ vội vàng chạy tới ấn nút thang máy, thang máy còn chưa tới lầu 11 thì cửa phòng đã bị đám thi nô mở ra, từng con thi nô máu me nhầy nhụa lao tới.

Giang Tứ không kịp chờ thang máy, vội vàng đi tới cầu thang bộ, một đường chạy xuống lầu.
Từng con thi nô phảng phất như nhện tinh bám vào người, tụi nó bò loạn khắp dãy cầu thang.
Giang Tứ cảm thấy tất cả những điều này quá không chân thật, cậu thực sự không nghĩ ra, tại sao Phồn thị lại có nhiều thi nô đến như vậy!
Đột nhiên mất tích nhiều người như vậy mà không có ai gọi cảnh sát sao? Hay đây thực sự là những người đã chết? Nhưng dù là người chết thì cũng phải có người đi tìm chứ!
Giang Tứ vọt tới lầu một, chạy ra ngoài, quay đầu lại nhìn lên thì kinh hãi đến mức thiếu chút nữa là đánh rơi đèn pin xuống đất, chỉ thấy từng con thi nô đang nằm bò ngoài tường của tòa nhà, đang bò xuống với tốc độ nhanh nhất!
Này mẹ nó là thọc trúng tổ chuột à?!
Đám thi nô đuổi theo Giang Tứ từ cầu thang cũng xuất hiện, Giang Tứ nhanh chóng chạy về phía trước.
Đêm đã khuya, trong tiểu khu không hề có một bóng người, này ngược lại khiến Giang Tứ nhẹ nhàng thở ra.
Giang Tứ chạy một mạch như điên đến cửa tiểu khu, thấy phòng bảo vệ sáng đèn, cửa sổ lại để khe hở.
Giang Tứ chạy tới, đập một phát lên trên cửa kính, khiến hai bảo vệ đang nói chuyện bên trong sợ rớt hồn.
Hai bảo vệ không thấy Giang Tứ đi ra, cho rằng cậu đã rời đi từ một cánh cửa khác, không nghĩ ấy vậy mà cậu còn ở trong tiểu khu!
"Sao cậu còn chưa đi?!" Chú bảo vệ đẩy cửa sổ ra, "Đã nói là buổi tối đừng có mà......"
Giọng nói của bảo vệ nghẹn lại trong cổ họng, ông trợn tròn mắt khi nhìn thấy một đám quỷ bốn chân đang lao về phía mình.
Giang Tứ vội vàng nói, "Tắt đèn đóng cửa sổ lại, đừng gây ra tiếng động, nhanh lên!"
Một bảo vệ khác đóng cửa sổ lại, khóa trái từ bên trong, lập tức tắt đèn, hai người trốn ở phía sau cửa, không dám phát ra tiếng động nào.

Vốn dĩ Giang Tứ muốn rời khỏi tiểu khu, nhưng khi nhìn thấy xe cộ chạy trên đường, cậu lo lắng việc ra ngoài thế này có khả năng sẽ tạo thành hỗn loạn.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, Giang Tứ xoay người, chạy vào tiểu khu từ phía bên kia.
Không thể đi ra ngoài, thì cứ như vậy mà chờ trời sáng đi!
*
Bạc Hoài bước ra từ nhà máy bỏ hoang.
Tất cả nhân viên của Cục quản lý quỷ dị Phồn thị đang đợi bên ngoài, thấy trưởng quan Bạc nguyên vẹn đi ra không hư hao gì, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn, lúc này mới đứng trước nhà máy bỏ hoang để tiếp nhận công việc sau nó.
Bạc Hoài có thói quen sờ vào thuốc lá, phát hiện hộp thuốc đã trống rỗng, gần đây hắn sử dụng linh lực tương đối thường xuyên, nên hút thuốc cũng tương đối nhiều.
"Ông chắc chắn là đã kiểm tra hết toàn bộ Phồn thị rồi, không còn sót địa phương nào nữa?" Bạch Ngộ hỏi Liêu Sùng Quang.
Liêu Sùng Quang vô cùng chắc chắn, "Cục quản lý quỷ dị đã cùng với Sở cứu hỏa và Cục an ninh đã tiến hành kiểm tra toàn bộ Phồn thị rồi, ngay cả những khu vực xung quanh Phồn thị cũng tìm kiếm, không tìm thấy Khống Thi Mẫu Trùng cấp cao, nơi này hẳn là hang ổ cuối cùng."
Bạc Hoài đi đến bên cạnh xe, mở một chai nước chậm rãi uống.
"Để sót một con Khống Thi Mẫu Trùng cấp cao thì rất nhanh sẽ xuất hiện một đám thi nô, trong đám thi nô sẽ tiếp tục xuất hiện Khống Thi Mẫu Trùng, tiếp tục sinh sản, sinh sản sẽ nối tiếp sinh sản ở Phồn thị, hoàn toàn luân hãm."
Hắn cũng sẽ bị kéo đến Phồn thị, để xử lý những Khống Thi Trùng này.
Liêu Sùng Quang thấy trưởng quan Bạc vẫn luôn kiệm lời cuối cùng cũng lên tiếng, lập tức nói: "Tôi biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, sẽ cử người đi điều tra lại.".

Bạch Ngộ nói: "Chúng ta vẫn nên tập trung tìm kiếm Khống Thi Mẫu Trùng cấp cao, thứ chúng ta muốn tìm chính là thủ lĩnh."
Phồn thị lớn như vậy, chỉ bằng nhân sự của ba cục để mà có khả năng quét sạch Khống Thi Trùng ở Phồn thị hoàn toàn là điều khó có thể xảy ra, biện pháp tốt nhất chính là tìm được trùng mẹ khống chế tất cả những thứ này, bóp chết ngọn nguồn, vậy thì cho dù phía dưới có số lượng nhiều hay ít thì cũng sẽ bị giết ngay lập tức.
Bạc Hoài đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên cảm ứng được năng lượng dao động kịch liệt.
Hắn chợt xoay người, liền thấy trong bầu trời đêm có một kết giới trong suốt phát ra ánh sáng trắng dịu đột nhiên xuất hiện, trên kết giới rực rỡ lung linh, từng hoa văn phức tạp như ẩn như hiện, kết giới này chỉ xuất hiện ngắn ngủi hai giây, rất nhanh đã tiêu tán trong bầu trời đêm.
Ngắn ngủn hai giây, cũng đủ để Bạc Hoài nhìn thấy rõ ràng, đó là Linh Văn!
Bạch Ngộ cũng nhìn thấy, khiếp sợ nhìn về phía Bạc Hoài.
"Lên xe!" Bạc Hoài ngồi vào ghế lại.
Bạch Ngộ không hề có thời gian để ngồi vào ghế phụ, vội vàng chui vào ghế sau, một chân Bạc Hoài đạp ga, xe việt dã xông ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.