Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 21: Chương 21




Giang Tứ chưa từng nghi ngờ về thể năng của minh.

Bây giờ cậu sâu sắc ý thức được, bản thân cậu không giỏi chiến đấu, thậm chí cũng không giỏi về chạy đường dài.

Cậu cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, nhưng những con quỷ đó vẫn không hề biết mệt, tụi nó vẫn luôn chạy theo sau, cùng thi đấu marathon với Giang Tứ.

Giang Tứ không quen thuộc gia viên Lục Nhân này, cậu cứ chảy vòng vòng bên trong, vì muốn chia sẻ áp lực nên đã thả hai linh hồn thú cưng ra, những thú cưng này chạy vô cùng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn quay đầu lại cắn một con thi nô.

Doberman đột nhiên "Gâu" một tiếng.

Giang Tứ mệt đến mức ý thức mơ hồ, giương mắt nhìn thấy có một sân bóng rổ phía trước, được bao quanh bởi lưới kim loại cao, chỉ có một lối vào và lối ra.

Cửa không có khóa, chìa khóa lớn đang tra trong ổ.

Giang Tứ nhìn thấy hy vọng, nhanh chóng tăng tốc.

Sau khi hai linh hồn thú cưng tiến vào, Giang Tứ nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.

Giang Tứ chống đầu gối thở hổn hển, nhìn từng con thi nô đang liều mạng lắc lắc cửa kim loại, ý đồ kéo ra, tiếc rằng cửa đã được ổ khóa lớn khóa chết, ai cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào!
Đương nhiên, người bên trong cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài.

Thi nô có thể qua lại thành thạo giữa bức tường trống, lưới kim loại càng không làm khó được chúng nó.

Giang Tứ đã nghĩ đến việc tụi nó sẽ bò vào, như vậy thì có thể đánh bại từng con một, còn có cơ hội hơn việc nguyên cả tổ ong tràn vào.

Giang Tứ nghĩ không sai, chỉ có mấy con thi nô bò vào trước, bị Doberman và Corgi mỗi đứa cắn mỗi con, lần này linh hồn thú cưng không kéo đi nữa mà là trực tiếp cắn đứt cổ, đầu người sẽ không bò qua lưới kim loại được, Giang Tứ có thể dành thời gian để đi giải quyết Thi Khôi Trùng.

Kế hoạch này lúc mới bắt đầu thực sự rất hoàn hảo, nhưng sau vào hiệp thì thi nô tiến vào càng ngày càng nhiều, áp lực của Giang Tứ và hai linh hồn thú cưng càng lúc càng lớn, rất nhanh không thể giết hết được, bị đám thi nô vây quanh.

Giờ phút này Giang Tứ ước gì có một thanh đao dài 50 mét, chém xuống một nhát thu hoạch nguyên một mảnh!
Tay trái của cậu mệt đến mức không giơ lên được, càng không có sức lực bóp nát đầu, chỉ có thể lần lượt chụp lấy những con thi nô đang lao về phía mình.

Doberman và Corgi bảo vệ ở hai bên trái phải Giang Tứ, cố gắng hết sức để chia sẻ áp lực cho cậu.

Corgi đột nhiên cảnh giác nhảy lên, thay đổi phương hướng, đánh tới phía sau lưng Giang Tứ.


"Gâu gâu gâu!!!!!"
Sau lưng Giang Tứ bị tập kích, cả người giống như bị xe tải lớn đụng phải, cậu và Corgi cùng nhau bay ra ngoài, lọt vào trong ổ thi nô, lập tức từng con thi nô bao phủ lấy một người một chó.

"Gâu gâu gâu ——!!!!"
Giang Tứ bảo vệ Corgi, "Trở về giấy đi!"
Corgi xuyên qua tầng tầng thi nô, nhìn "bà Dư" ở phía xa xa đang tấn công họ, rồi biến mất trong đống thi nô.

Doberman tiến lên cứu viện, nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp thi nô chặn lại, không thể tới gần.

Một đạo ánh sáng trắng chợt bay lên từ đống thi nô, tất cả thi nô bị đẩy lùi, những thi nô tiếp xúc với ánh sáng trắng đó lập tức biến thành than.

Linh Văn phòng ngự trên cánh tay phải Giang Tứ bị động kích phát!
Trong mùi hôi thối nồng nặc, cộng thêm mùi cháy của da thịt, cánh tay phải của Giang Tứ lại một lần nữa bị Linh Văn thiêu đốt.

Giang Tứ đau đến mức kêu áu áu, lại cố nhịn không che Linh Văn lại, cậu đang cần sự phòng ngự của Linh Văn để cứu mạng.

Tất cả thi nô cũng không dám tới gần Giang Tứ, chúng nó đi vòng quanh kết giới Linh Văn, Dobermann xuyên qua kết giới, bảo vệ bên cạnh Giang Tứ.

Khung thoại bắn ra.

【 Quỷ Thể giải khóa 7%, trạng thái đói khát bằng 1, giá trị tinh thần 59, chúc mừng ngươi đã thành công lãng phí 110 điểm giá trị tinh thần, Linh Văn chiếu lên trời quả thực rất đẹp, cũng không biết 59 điểm giá trị tinh thần còn lại có thể chống cự bao lâu, ta xem trọng ngươi lắm ó ~】
Giang Tứ: "! ! "
Giang Tứ lúc này đã hoàn toàn tập trung vào việc chống lại cơn đau dữ dội ở cánh tay phải, đại não cậu đã ngừng hoạt động.

Bây giờ cậu mới phát hiện, Quỷ Thể tự lành cũng là một chuyện phá hoại, một bên khép lại một bên đốt cháy, mỗi thời mỗi khắc đều vô cùng đau đớn.

Vì thu nhỏ lại diện tích che phủ, tiết kiệm giá trị tinh thần, Giang Tứ đã kêu Doberman trở lại trên giấy.

Sân bóng rổ chỉ có một mình Giang Tứ, cùng với một đám thi nô xung quanh thời khắc đang nhào lên.

Giang Tứ đau đến mức mềm nhũn cả người, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, gian nan di chuyển về phía lưới kim loại.

Giá trị tinh thần của cậu không biết chống cự được bao lâu, không còn nguồn năng lượng, dù có Linh Văn phòng ngự cũng không thể kích hoạt, cho nên cậu phải tự cứu lấy mình.

Chỉ cần bò ra khỏi đây, tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, chờ đến hừng đông là được, nhưng nếu như vậy, đám thi nô này sẽ phân tán trong tiểu khu, có khả năng tạo thành những thương vong đáng kể.


Thi nô như hổ rình mồi, cứ luôn đi theo Giang Tứ, hoàn toàn không có ý định thả cậu đi.

Lá chắn phòng ngự trên người Giang Tứ càng ngày càng mỏng manh, đã có thi nô không sợ chết mà nhào tới, bị một cái tát của Giang Tứ đánh bay.

Khoảnh khắc ánh sáng trắng mỏng manh hoàn toàn biến mất, tất cả thi nô điên cuồng lao về phía Giang Tứ!
Giang Tứ bị đánh gục, khi cậu đang hung hăng chuẩn bị cắn mở tay trái Quỷ Dị, phóng quỷ khí ra cùng liều mạng với đám quỷ này thì nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, giống như một cơn sóng thần, nhanh chóng lan rộng và bao trùm toàn bộ sân bóng rổ trong tích tắc.

Ánh sáng trắng chói mắt, Giang Tứ nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra thì đã có một người đứng trước mặt cậu!
Người tới có dáng người cao lớn, lông mày và đôi mắt lạnh lùng, một thân khí chất lạnh thấu xương, khiến Giang Tứ phải đứng nguyên vị trí.

"Trưởng! ! trưởng quan Bạc?"
Giang Tứ không bao giờ nghĩ tới rằng, thế mà mình có thể gặp người này ở đây.

Bạc Hoài không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước, không rõ ý nghĩa.

Ánh sáng trắng và bóng người trước mặt đột nhiên biến mất, sân bóng rổ trở lại một mảnh đen kịt.

Giang Tứ ngơ ngẩn nằm trên mặt đất, không rõ vừa mới xảy ra chuyện gì, là ảo giác hay là sự thật?
Cậu cố hết sức ngồi dậy, nhìn đám thi nô đang nằm tứ tung xung quanh.

Tất cả đều đã chết, không còn một con sống sót.

Tương tự, không có một chút khí đen nào, như thể đã bị ánh sáng trắng thanh lọc hoàn toàn.

Rất nhanh, Giang Tứ nhìn thấy hai chiếc đèn pha đang đi tới hướng này, chiếc xe việt dã quen thuộc đang đậu bên ngoài sân bóng rổ.

Bạch Ngộ nhảy xuống xe, "Đội trưởng à tôi xin anh đó, lần sau ngàn vạn lần anh đừng lái xe nữa!"
Tài xế thì mất tích còn xe thì vẫn đang chạy như điên, này mẹ nó có cho hắn mười trái tim cũng không chịu nổi!
Mấu chốt là hắn còn đang ngồi ở ghế sau, một chút cơ hội cứu giúp cũng không có!
Cũng may Bạc Hoài cũng chưa có phát rồ đến mức mặc kệ hắn, biến mất một lát, rất nhanh đã trở lại xe, thiếu chút nữa là hù chết Bạch Ngộ rồi.

Bạc Hoài không mặn không nhạt nói: "Linh Vực của tôi, cậu sợ cái gì?"
Bạch Ngộ thiếu chút nữa là bị hụt hơi.

Đúng vậy, ở trong Linh Vực sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng mà hắn vẫn sợ!

Bạch Ngộ cố gắng bình tĩnh lại, "Sao anh lại đột nhiên sử dụng Linh Vực? Sức lực vẫn còn dùng được sao?"
Bạc Hoài: "Không sao đâu.

"
Nếu không dùng Linh Vực, hắn căn bản không kịp cứu Giang Tứ.

Bạch Ngộ nhìn về phía Giang Tứ trong sân bóng rổ, mỉm cười chào hỏi.

"Giang Tứ, lại gặp nhau rồi.

"
Giang Tứ phát ngốc ngồi dưới đất, cả người vô cùng chật vật.

Bạch Ngộ chào hỏi xong lại đi sang bên cạnh gọi cho Liêu Sùng Quang dẫn người tới dọn dẹp hiện trường.

Bạc Hoài nắm lấy cánh cửa kim loại đang khóa, dùng sức kéo mạnh, ổ khóa bị đứt gãy, thanh âm giòn vang.

Giang Tứ kinh ngạc trợn tròn mắt, đây là sức mạnh kỳ quái gì vậy? Vẫn còn là người sao?
Bạc Hoài: "Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi tới tìm người! ! "
Giang Tứ bỗng nhiên nhớ tới, người vừa đánh lén cậu từ phía sau chính là bà Dư đang bị Thi Khôi Trùng điều khiển.

Giang Tứ vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, đụng tới cánh tay phải thì đau đến mức hít một hơi, nhặt đèn pin siêu sáng rơi trên mặt đất, chiếu xung quanh nhưng không tìm được thi thể của bà Dư.

Bạc Hoài nhìn cậu đi loanh quanh khắp nơi, "Tìm cái gì?"
"Một bà lão mặt áo liệm, trên mặt có bảy con mắt, mấy thứ này đều là nó đưa tới! ! Không có thi thể, chẳng lẽ chạy thoát rồi?"
Giang Tứ vừa nói vừa kiểm tra cẩn thận một lần nữa, xác định không có thi thể của bà Dư.

Bạc Hoài nhíu mày, "Cậu gặp Khống Thi Trùng bảy mắt ở đâu?"
Giang Tứ ngẩn ngơ.

Hóa ra bọn họ gọi Thi Khôi Trùng vì Khống Thi Trùng sao?
"Ở phòng 1102 tòa nhà 21, bên trong có rất nhiều điều ẩn giấu.

"
Bạc Hoài lập tức xoay người, "Đưa tôi tới đó.

"
Bạch Ngộ dẫn bảo vệ tới, chú bảo vệ hiển nhiên bị sự việc tối nay dọa sợ rồi, lúc quẹt thẻ thang máy thì tay cũng phát run.

Đoàn người đi lên tầng 11, cửa phòng 1102 mở toang, bên trong vẫn tối om như cũ.


Có một vị đại lão như trưởng quan Bạc ở đây, Giang Tứ hoàn toàn không sợ, đèn pin siêu sáng soi khắp phòng khách nhưng không nhìn thấy gì cả.

Giang Tứ chưa từ bỏ ý định, lại kiểm tra mỗi phòng nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Chú bảo vệ không dám đi theo, Bạch Ngộ dùng điện thoại chiếu sáng, tìm được công tắc đèn thì đẩy lên, căn phòng tối om lập tức trở nên sáng bừng.

Mặc dù Giang Tứ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng bị khung cảnh giống như lò sát sinh này làm cho kinh hãi, khiến cậu có chút buồn nôn.

Trên đất đầy máu và thịt thối, còn có mấy thi thể mất đầu máu me nhầy nhụa, khắp nơi đều là chất nhầy tanh hôi, ghê tởm tới mức có thể tuyệt thực nguyên một năm!
Rèm cửa trong phòng khách lay động, một cái đầu đầy máu từ sau rèm lăn ra, tốc độ nhanh tới mức lưu lại dư ảnh, đâm vào phía Giang Tứ!
Giang Tứ: "! ! "
Cậu có khiêu khích ai à?!
Hiện trường ba người, sao mà cứ khi dễ mỗi mình cậu vậy?!
Không chờ cái miệng tối om đó cắn xuống, Giang Tứ đã dùng một chân đá đi, khiến cái đầu quay tới quay lui!
Một chút ánh sáng trắng rơi xuống, cái đầu nổ tung, một luồng khí đen bay ra, lung lay bay về phía Giang Tứ.

Giang Tứ: "! ! "
Chết —— tiệt!
Mày đừng tới đây!!!
Người thường có lẽ không nhìn thấy khí đen, nhưng Linh Giả và Người trấn quỷ nhất định có thể nhìn thấy!
Nếu như hấp thụ khí đen ngay tại chỗ, có phải cậu sẽ bị diệt khẩu như một con quỷ không?!
Giang Tứ hiểu rõ, cái con bọ quỷ này đến chết vẫn còn ăn vạ cậu!
Đồ âm hiểm! Đồ xảo trá!
Lần đầu tiên Giang Tứ không muốn giá trị quỷ dị này, xoay người bỏ chạy, không cho khí đen dính vào người.

Bạc Hoài vung tay lên không trung, khí đen hoàn toàn biến mất.

Giang Tứ lòng còn sợ hãi, lại nhìn Bạc Hoài và Bạch Ngộ, thấy bọn họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

Giang Tứ: "???"
Bạch Ngộ: "Lá gan rất lớn, nhìn thấy mấy thứ này mà không sợ sao?"
Giang Tứ: "! ! Vẫn ổn.

"
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Thi Khôi Trùng điều khiển con người, quả thực đã bị dọa đến mất hồn, có thể là thấy nhiều thứ quỷ dị, còn có sức phản kháng nên cũng không sợ hãi như ban đầu nữa.

"Đi qua Quỷ Dị Tràng chính là không giống nhau, ở thời đại như bây giờ, quả thực rất thích hợp với cậu.

" Ánh mắt Bạch Ngộ vô cùng phức tạp.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.