Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 30: Chương 30




Cố Mậu Sinh bỏ trốn, Bạc Hoài và Bạch Ngộ cũng không thể đích thân tự mình truy đuổi, chỉ có thể báo cáo sự việc cho Tổng Cục quản lý quỷ dị, để bên đó phái người bắt giữ.
Giang Tứ theo xe của bộ hậu cần về thành phố, Bạc Hoài và Bạch Ngộ còn có việc khác cần phải làm.
Trước khi rời đi, Bạch Ngộ đã hỏi địa chỉ mail của Giang Tứ, gửi cho Giang Tứ một cái folder, bên trong là tư liệu hắn đã sửa sang về Linh Giả và Người trấn quỷ, cho dù cuối cùng Giang Tứ có gia nhập cùng họ hay không, Bạch Ngộ cũng sẽ sẵn sàng cung cấp những thông tin này, đương nhiên cũng đã được Bạc Hoài cho phép, nếu không thì hắn cũng không thể tự mình chủ trương.
Đi cùng xe còn có một số nhân viên hậu cần mạng lớn không chết, bọn họ bị quỷ khí xâm nhập vào cơ thể, lúc này đang trong tình trạng suy yếu, sau khi trở về chắc chắn sẽ phải dính một trận bệnh, nhưng những điều này cũng không ngăn được họ mắng Cố Mậu Sinh chẳng ra gì, mắng Cố Mậu Sinh xong rồi lại bắt đầu đàm luận những gì mình đã trải qua, nhân viên hậu cần may mắn giữ được cái đầu của mình, nói tài xế của họ đã chết, xe còn đang chạy trên đường, họ không thể dừng xe lại.
Giang Tứ đã nhìn qua hiện trường rất muốn nói cho họ biết, đó là ảo giác, xe của bọn họ vẫn luôn đậu ở đó, căn bản chưa từng di chuyển.
Khi Giang Tứ về đến nhà, trời đã tờ mờ sáng, cậu đứng trước cửa nhà nhưng lại không vào được.

Cái trạng thái mộng du của đêm qua khiến Giang Tứ không mang theo cái gì cả, cánh cửa vẫn là Thiên Lang đóng lại dùm cậu, Thiên Lang trọng thương chưa lành, Giang Tứ chỉ có thể tìm đến Corgi bị thương nhẹ hơn hỗ trợ mở cửa.
Trải qua một đêm này, Giang Tứ sống 18 năm, chưa từng kích thích đến như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thế nhưng cậu không hề nghỉ ngơi, lấy tập vẽ và Cát Thải Nhung ra, dùng hết giá trị tinh thần hiện có, đắp nặn lại nửa linh thân cho Doberman, Doberman bị thương quá nặng, cần phải vẽ nó trước, sau khi vẽ xong Doberman, giá trị tinh thần của Giang Tứ không đủ để vẽ Corgi, chỉ có thể chờ đến khi giá trị tinh thần hồi phục rồi lại vẽ.
Nhìn Doberman một lần nữa đứng trước mặt mình, Giang Tứ vừa đau lòng vừa cảm kích, cậu bế bé chó lớn của mình lên, mang nó trở về phòng ngủ, như vậy thì giá trị tinh thần có thể nhanh chóng hồi phục.
Doberman toàn bộ hành trình không có biểu cảm gì, tùy ý để chủ nhân ôm nó, chờ đến khi Giang Tứ ngủ rồi, mới dùng móng vuốt cào cào, kéo góc chăn đắp cho cậu.
Giang Tứ ngủ một giấc đến giữa trưa, Doberman vẫn còn canh giữ bên cạnh cậu, thấy Giang Tứ tỉnh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Giang Tứ xoa đầu Doberman, lấy điện thoại qua gọi cho Đoạn Hoằng, không biết con quỷ của hắn đã được áp chế tới mức nào rồi.
Sự việc của Cố Mậu Sinh nhắc nhở Giang Tứ rằng sự trưởng thành của loài quỷ không liên quan gì đến thời gian, nói không chừng một sự kiện quỷ dị là có thể kéo đầy giá trị trưởng thành lên, cậu có chút lo lắng cho tình huống của Đoạn Hoằng.
Nhìn thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ đến như vậy, Giang Tứ ngạc nhiên, các cuộc gọi đều gọi tới từ đêm hôm qua, chỉ có một người gọi duy nhất, là Bạc Hoài.
Giang Tứ còn chưa từng bị người nào oanh tạc điện thoại hết, cái cảm giác này......!Có chút kỳ quái, giống như là được người khác lo lắng? Giang Tứ rất nhanh phủ định suy đoán không chút thực tế này của mình, bọn họ căn bản không thân thiết, còn chưa đến được trình độ quan tâm như thế nào, hẳn là có việc gấp tìm cậu, thứ trên người cậu có thể khiến cho Bạc Hoài sốt ruột, cũng chỉ có Linh Văn.
Đêm qua bọn họ đã gặp nhau, vấn đề Linh Văn cũng đã giải quyết ổn thỏa, hẳn là có thể không cần trả lời điện thoại.
Giang Tứ gọi điện thoại cho Đoạn Hoằng, Đoạn Hoằng tắt máy, Giang Tứ lại gọi cho Lộ Nguyên Minh, Lộ Nguyên Minh nhanh chóng trả lời.

Giang Tứ thế mới biết, Đoạn Hoằng đã về quê.

Từ ngày hắn rời khỏi đây đã lập tức về quê, hắn lo rằng một ngày nào đó đột nhiên chết ở nơi khác, không được gặp cha mẹ một lần cuối cùng, hắn muốn về nhà nhìn một chút, Lộ Nguyên Minh không yên tâm để hắn đi một mình, vừa lúc trường cũng đang cho nghỉ học, hắn cũng không làm gì nên đã cùng với Đoạn Hoằng trở về.
Lộ Nguyên Minh nói với Giang Tứ, điện thoại của Đoạn Hoằng hết pin, bây giờ cậu ấy rất tốt, mỗi ngày đều luyện tập áp chế nữ quỷ xuống, chuyện liên quan đến sống chết, nếu cậu ấy không áp chế được nữ quỷ thì sẽ nhanh chóng chết đi, đương nhiên Đoạn Hoằng sẽ liều mạng chiến đấu với nữ quỷ, hiện tại mười lần đã có thể áp chế tám lần, tiến bộ vô cùng lớn, hai ngày nữa bọn họ sẽ trở về Thanh thị, đến lúc đó sẽ liên lạc với Giang Tứ.
Giang Tứ rời giường, đắp nặn lại nửa linh thân cho Corgi, khi sắp hoàn thành thì nhận được cuộc gọi của Mục Vi, Giang Tư Lâm đích thân đến Cục quản lý quỷ dị, là một thương nhân, con đường tin tức của ông rất nhiều, hơn nữa gần đây tần suất xảy ra những chuyện quỷ dị thường xuyên hơn, khắp nơi đều lan truyền video gặp quỷ, mà những người giải quyết được những sự kiện quỷ dị cũng được chụp lại, sự tồn tại của Cục quản lý quỷ dị ngày càng được nhiều người biết hơn.
Giang Tư Lâm tìm đến Cục quản lý quỷ dị để báo án, khẳng định mình và con trai đã bị một con quỷ tấn công, con trai bị thương đang nằm viện, mà tối hôm qua ông cũng bị quỷ tấn công, suýt chút nữa là đã chết, tất cả những điều này có thể là do Giang Tứ trả thù, hy vọng Cục quản lý quỷ dị có thể điều tra và bắt giữ Giang Tứ.
Cái tên Giang Tứ rất vang dội ở Cục quản lý quỷ dị Thanh thị, tùy tiện chọn một nhân viên đều biết đến cậu, bọn họ còn đang chờ đợi ngày nào đó Giang Tứ sẽ chiêu hồn thú cưng cho mình đây, Giang Tư Lâm vậy mà nói Giang Tứ sai khiến quỷ vật giết người, xem ra ông ta không biết thân phận Linh Giả của Giang Tứ, nếu như biết thì chắc chắn sẽ không tới đây một chuyến đâu, phải biết rằng Linh Giả gặp được quỷ, đó là phải giết, không có đáp án thứ hai, còn nói cái đến cái gì mà sai khiến chứ?
Chuyện này đưa đến tay Mục Vi bằng tốc độ nhanh nhất, lúc này mới xuất hiện cuộc điện thoại này.
Vốn dĩ Giang Tứ còn dự định sau khi vẽ Corgi xong thì sẽ đến bệnh viện ngồi canh Giang Tư Lâm, ông ta rất yêu thương Giang Văn Khâm, chắc chắn sẽ đến bệnh viện, mà khuôn mặt của con quỷ kia lại cực kỳ giống Giang Tư Lâm, cậu muốn xác nhận xem Giang Tư Lâm rốt cuộc là người hay là quỷ, nếu như đôi mắt này nhìn không thấu, vậy thì để khung thoại giúp cậu nhận dạng.
Không ngờ Giang Tứ còn chưa hành động thì Giang Tư Lâm đã nóng lòng ra tay rồi.
Giang Tứ nhờ Mục Vi giữ Giang Tư Lâm lại, bây giờ cậu sẽ đến đó ngay.
Giang Tứ tăng tốc vẽ xong Corgi nửa linh thân, rồi bắt taxi đi đến Cục quản lý quỷ dị, vừa lúc gặp phải Giang Tư Lâm chuẩn bị rời đi.
Mục Vi nhẹ nhàng thở ra, hắn đã cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, Giang Tư Lâm vài lần muốn rời đi nhưng lại Mục Vi giữ lại, cũng may Giang Tứ tới kịp.
Khi Giang Tư Lâm nhìn thấy Giang Tứ, biểu tình lập tức vặn vẹo, ông nhanh chóng bước tới giơ tay lên định tát một cái, nhưng đã bị Giang Tứ dùng tay trái nắm lấy cổ tay!
Nếu như không nhìn thấu bằng mắt thường, như vậy khi đã dùng tay đụng vào thì đáng lẽ ra khung thoại phải xuất hiện, nhưng đáng tiếc là không có.
Giang Tứ nhíu mày thật sâu, nhìn dung mạo của Giang Tư Lâm ở khoảng cách gần như vậy, gần như giống nhau như đúc với con quỷ đó, nhưng tại sao khung thoại lại không nhắc nhở? Rốt cuộc là ở đâu xảy ra vấn đề?
"Mày cái tên súc sinh này!" Giang Tư Lâm dùng sức hất tay ra.
Mục Vi lo lắng Giang Tư Lâm lại động thủ với Giang Tứ, vội vàng kéo ông ra.
Giang Tứ lạnh nhạt nói: "Tôi là súc sinh, ông thân là cha của súc sinh, vậy ông là cái gì? Lão súc sinh sao?"

Mục Vi: "......"
Từ lúc quen biết Giang Tứ cho đến bây giờ, hắn đây là lần đầu tiên biết, hóa ra miệng của Giang Tứ cũng có thể không khoan dung đến như vậy.
Sắc mặt Giang Tư Lâm run rẩy một trận, "Mày nhất định phải khiến cho quan hệ huyết thống chết sạch mới bằng lòng bỏ qua sao?!"
"Nếu như tôi có năng lực này, người đáng phải chết đầu tiên nhất chính là ông, ông cho rằng mình có thể sống đến bây giờ sao?!" Giang Tứ hận ông, nhưng không thể so với sự căm ghét của Giang Tư Lâm đối với Giang Tứ.
Mục Vi ho khan một tiếng, "Giang tiên sinh, về phần con quỷ mà ông đã gặp phải kia, tôi đã nói với ông rồi, nó không có liên quan gì đến Giang Tứ, cậu ấy cũng bị con quỷ đó tấn công, chuyện này tôi có thể làm chứng."
Giang Tư Lâm nhận định là Giang Tứ muốn hãm hại ông, ông liếc mắt nhìn về phía Mục Vi, "Nếu các cậu không xử lý được thì tôi sẽ tiếp tục báo cáo, tìm được người có thể xử lý được mới thôi."
Mục Vi không sợ ông báo cáo, nếu có bản lĩnh thì mời Linh Giả tới đây, chỉ sợ ông không có bản lĩnh này.
"Ông muốn báo cáo cái gì? Nói cho tôi nghe một chút." Bạc Hoài đi tới, đứng ở bên cạnh Giang Tứ.
Giang Tư Lâm cũng không thay đổi gì nhiều so với băm đó, ngoại trừ thành thục hơn một chút, trên mặt cũng không già đi bao nhiêu, hóa ra thời gian cũng rất lưu tình với mặt của ông.
Giang Tư Lâm vừa thấy vị trí đứng của hắn, theo bản năng cũng không ưa gì, "Cậu là ai?"
Mục Vi vội vàng nói: "Đây là trưởng quan Bạc, là người do cấp trên phái xuống, nếu ông có chuyện muốn nói thì có thể nói với anh ấy."
Giang Tư Lâm cau mày, ánh mắt đảo qua trên người Giang Tứ và Bạc Hoài, hai người này vừa nhìn đã biết là biết nhau trước đó, này phải nói như thế nào? Không phải đang chuốc lấy rắc rối à? Còn có những người trong Cục quản lý quỷ dị cũng không thể hiểu nổi, nghe xong nội dung báo án của ông, biểu tình của cả đám đều rất cổ quái, tất cả đều có bệnh!
Giang Tư Lâm không nói gì nữa, hầm hừ nhanh chóng rời đi.
Giang Tứ nhìn bóng lưng của Giang Tư Lâm, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu, nếu Giang Tư Lâm thực sự có vấn đề, ông ta sao có thể đích thân chạy tới Cục quản lý quỷ dị để báo án? Điều này có khác gì với việc vội vàng tìm chết đâu? Nhưng nếu như không có vấn đề......!Vậy thì không có khả năng không có vấn đề gì được!
Giang Tứ nhìn về phía trưởng quan Bạc ở bên cạnh, không biết hắn có nhìn ra điều gì hay không.
Bạc Hoài như suy tư gì đó, "Ông ta tới đây có chuyện gì?"
Mục Vi kể lại chuyện Giang Tư Lâm tới báo án, đương sự Giang Tứ cũng có ở đây nên hiện trường có hơi xấu hổ.
Mục Vi thấy trưởng quan Bạc không nói lời nào, chần chờ mở miệng, "Chuyện này không liên quan gì đến Giang Tứ, lúc trước chúng tôi vốn định liên thủ để dụ ác quỷ kia ra ngoài tiêu diệt, thế nhưng đã không thành công, nhưng thật ra cái ông Giang Tư Lâm này có chút vấn đề."

Giang Tứ và Bạc Hoài đồng thời nhìn về phía hắn, "Anh phát hiện ra cái gì?"
Mục Vi sờ đầu nói, "Tối hôm qua ở bệnh viện số 1 có một vị bác sĩ đã chết, khi anh ta đi qua hành lang thì thân hình loạng choạng không thể đứng vững, lảo đảo muốn chạm vào tay vịn, kết quả chưa chạm được vào đó thì đã tự mình ngã xuống, lăn xuống đại sảnh dưới tầng một, tử vong tại chỗ."
Giang Tứ cảnh giác, "Chuyện này có liên quan đến Giang Tư Lâm sao?"
Mục Vi nhìn chằm chằm cậu, "Tối hôm qua anh ta đã khắc khẩu với Giang Tư Lâm......!Hoặc là nói, là ông ta phát điên với bác sĩ điều trị, sau đó bác sĩ điều trị rời khỏi phòng bệnh của Giang Văn Khâm, mấy tiếng đồng hồ sau thì vị bác sĩ đó xảy ra chuyện, ở hiện trường không có bất kỳ dấu vết gì, thật sự giống như một sự cố ngoài ý muốn."
Giang Tứ nhíu mày, "Vị bác sĩ điều trị đó xảy ra chuyện lúc mấy giờ?"
Mục Vi: "Khoảng 12 giờ đêm."
Vị bác sĩ đó đã chết trước khi Giang Tứ gặp con quỷ kia, Giang Tứ luôn cảm thấy trong chuyện này có một mối liên hệ nào đó, nếu không thì con quỷ đó sớm không xuất hiện muôn không xuất hiện, mà lại xuất hiện vào mỗi đêm hôm qua, với sức mạnh của con quỷ đó, nó có quá nhiều cơ hội để giết cậu, nhưng đêm qua là lần đầu tiên Giang Tứ nhìn thấy nó, tại sao trước đó nó chưa từng xuất hiện? Có khả năng nào bởi vì nguyên nhân nào đó mà con quỷ không thể xuất hiện hay không?
Mục Vi tiếp tục nói: "Trước khi cậu đến thì ông ta đã ngồi trong văn phòng của tôi một lúc, trên chiếc ghế mà ông ta ngồi được trang bị máy dò năng lượng quý khí, trong suốt cuộc nói chuyện thì máy dò không có bất cứ một phản ứng nào cả, điều này đủ để chúng mình ông ta là con người, trên người không mang theo một chút quỷ khí nào, nhưng những chuyện phát sinh trên người ông ta lại thực sự quỷ dị."
Khung thoại không xuất hiện, máy dò năng lượng quỷ khí cũng không có phản ứng, ngay cả Bạc Hoài cũng không có phát hiện gì, những điều này đủ để chứng minh Giang Tư Lâm thật sự chỉ là con người bình thường, nhưng con quỷ có đôi lông mày giống hệt với ông ta rốt cuộc là cái gì?
"Trước tiên cử người theo dõi ông ta, xem xem có gì bất thường không." Bạc Hoài nói với Giang Tứ: "Lát nữa tôi đi đón người, sau đó tới nhà cậu."
Bạc Hoài đến Cục quản lý quỷ dị sắp xếp một số việc, sau khi thu xếp xong thì đi đường vòng đưa Giang Tứ về nhà, sau đó mới đi đón người.
Giang Tứ chưa đợi được bao lâu thì đã vang lên tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy một đám người đứng phía trước, Giang Tứ ngạc nhiên, nhiều người như vậy á!
Nhóm người này đều mặc trang phục bình thường, bọn họ có vòng eo thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, một thân chính khí, không khó để đoán ra thân phận của bọn họ.
Giang Tứ mời mọi người vào nhà, phòng khách vốn không lớn lập tức trở nên chen chúc, sô pha không đủ chỗ ngồi, Giang Tứ vội vàng mang ghế dựa ra.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu xua tay, trên mặt là nụ cười ấm áp, "Cậu là Giang Tứ đúng không, không cần vội, lại đây ngồi, chúng ta nói chuyện."
Giang Tứ nhìn những người đi theo người đàn ông trung niên bước vào nhà, tất cả họ đều có biểu tình nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng không có ý muốn ngồi, Giang Tứ đành phải từ bỏ, ngồi xuống đối diện với người đàn ông trung niên.
Bạc Hoài giới thiệu với Giang Tứ, "Vị này chính là Đường Thiệu Ngôn, là phó cục trưởng của Tổng Cục quản lý quỷ dị Long thị."
Trong lòng Giang Tứ khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, cậu không ngờ rằng một nhân vật lớn như vậy sẽ đột nhiên tới nhà mình, Giang Tứ lễ phép chào hỏi.
Đường Thiệu Ngôn mỉm cười, đánh giá Giang Tứ, "Món đồ mà cậu muốn, đội trưởng Bạc có nói với tôi rồi, vừa vặn ở tổng cục có chiếc hộp giống như cậu đã miêu tả, tôi mang nó tới đây, cậu nhìn xem có phải là cái này không."
Nhân viên đi theo mở chiếc hộp được mã hóa ra, bên trong chiếc hộp đó là một hộp gỗ sẫm màu to bằng lòng bàn tay, chiếc hộp này tương tự với cái mà Giang Tứ nhìn thấy trong căn nhà nhỏ đó, sở dĩ chỉ là tương tự, là bởi vì hoa văn và màu sắc trên chiếc hộp gỗ này có hơi khác một chút.
Nhân viên đi theo mang găng tay vào, lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra đặt trên bàn trà, cẩn thận mở nắp ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Thứ bên trong không phải cỏ cũng không phải giấy, là một đồ vật nhìn không ra vật chất, màu sắc trắng bạc, phía trên có vầng sáng mờ nhạt, vừa nhìn liền biết đây là món đồ được Linh Giả sử dụng, chỉ là hình dạng này, nhìn như thế nào cũng giống thẻ kẹp sách.

Đường Thiệu Ngôn nói: "Đây là đồ có được trong Quỷ Dị Tràng, trong hộp chỉ có ba cái, thứ cậu muốn chính là cái này sao?"
Giang Tứ có cảm giác, đây hẳn là Cỏ Linh Minh, "Tôi có thể chạm vào nó một chút không?"
Đường Thiệu Ngôn: "Đương nhiên, cậu cứ tự nhiên."
Giang Tứ vươn tay phải ra, chạm vào chiếc hộp gỗ sẫm màu trước, khung thoại xuất hiện.
【 Hộp Cây Dưỡng Linh, có thể phong ấn linh vận, linh tử rò rỉ ra ngoài, thường dùng để đặt linh vật.


Giang Tứ lấy một tấm từ trong hộp ra, xúc cảm lạnh lẽo, giống như là kim loại, hoàn toàn không giống thực vật, có độ dày nhất định, tính cảm xúc vô cùng tốt, khung thoại quả nhiên xuất hiện.
【 Thật đáng mừng, cuối cùng ngươi cũng tìm được Cỏ Linh Minh, có Cỏ Linh Minh, có Cát Thải Nhung, linh hồn thú cưng có phẩm chất lẫn thuộc tính có xa nữa sao? 】
Giang Tứ: "......"
Cái tên này quả nhiên là muốn gì làm đó, nếu không phải Cát Thải Nhung đã đánh thức cậu thì cậu vẫn sẽ bám vào thứ cỏ không buông sao, rốt cuộc là cỏ và cát đã làm sai điều gì mà chúng nó phải bị lên mặt trăng ăn vạ vậy chứ?
Giang Tứ phun tào rất nhiều nhưng cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được Cỏ Linh Minh rồi, cậu có thể vẽ một linh hồn thú cưng có cả phẩm chất và thuộc tính!
"Là cái này, thứ tôi muốn chính là cái này."
Đường Thiệu Ngôn nhìn vẻ mặt của Giang Tứ là đã biết đáp án, ông nói: "Nghe nói năng lực Linh Giả của cậu rất đặc biệt, có thể chiêu hồn cho thú cưng? Tôi có thể xem linh hồn thú cưng mà cậu đã chiêu hồn được không?"
Giang Tứ lấy hai cái túi đựng thẻ từ trong cổ ra, hai luồng ánh sáng trắng vụt ra, một cao một thấp, lần lượt xuất hiện ở hai bên trái phải của Giang Tứ, dáng vẻ giống như những vệ sĩ trầm ổn đáng tin cậy.
Đường Thiệu Ngôn nhìn hai chú chó này với ánh mắt tán thưởng, "Tôi có thể kiểm tra giá trị tinh thần của chúng nó được không?"
"Đương nhiên." Giang Tứ biết rất rõ giá trị tinh thần của hai chú chó, nhưng người khác không biết, nên vẫn phải kiểm tra.
Nhân viên đi theo lại mở một chiếc hộp lớn khác, lấy một dụng cụ từ trong đó ra, rà quét Doberman một hồi, dụng cụ hiển thị giá trị: 90.
Trong mắt Đường Thiệu Ngôn tràn đầy ngoài ý muốn, lại kiểm tra bé Corgi chân ngắn, sau khi rà quét thì hiện ra giá trị: 50.
Giá trị này giống như khung thoại đã đưa ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.