Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 87: C87: Chương 87



Giang Tứ nắm lấy dây đeo ba lô của mình, con dao như đồ trang trí hình tam giác trên dây đeo ba lô lập tức cắt qua lòng bàn tay trái, quỷ khí lao ra khỏi miệng vết thương, chống đỡ áp lực quỷ cường đại đang đè ép xuống!

Lúc này Bạch Ngộ đã ngã xuống đất, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu khúc, miệng mũi chảy máu, Bạch Ngộ hoàn toàn mất đi ý thức, nếu như tốc độ của Giang Tứ chậm lại một giây, kết cục của Bạch Ngộ cũng sẽ giống như Cố Mậu Sinh!

"Thiên Lang Hoa Tiêu Nhất Điểm Hồng! Trở về!" Giang Tứ hét lớn một tiếng, ba linh hồn thú cưng lập tức trở về Cỏ Linh Minh!

"Quan tài quỷ!" Quan tài quỷ lao ngược trở về, quỷ khí cuốn lấy Bạch Ngộ ném vào trong Quan tài quỷ, Quan tài quỷ nhảy lên nuốt hắn trong một ngụm.

Giang Tứ: "Bảo vệ anh ta đó!"

Giang Tứ biết chắc Quan tài quỷ vẫn chưa tiêu hóa xong những con quỷ mới vừa được hấp thu, Bạch Ngộ trọng thương đi vào, rất có thể sẽ trở thành đồ ăn trong mâm cho những con quỷ đó, nhưng Giang Tứ cũng biết rằng, Quan tài quỷ có thể điều khiển những con quỷ này, muốn bảo vệ Bạch Ngộ không khó, từ việc nó bảo vệ bà nội nó là có thể nhìn ra rồi.

Áp lực quỷ bên trong Linh Văn k hủng bố đến mức Quan tài quỷ cũng không dám đứng ở bên ngoài, nó thu Bạch Ngộ vào rồi lập tức trở về cánh tay trái của Giang Tứ, trong toàn bộ Linh Văn này, chỉ có Giang Tứ là một người sống đứng ở bên trong!

Bạc Hoài vẫn còn đang dọn dẹp những Người trấn quỷ trùm mũ đen thì cảm nhận được áp lực quỷ khủng khiếp, hắn mở Linh Vực ra rời đi, Linh Vực mới vừa đụng tới vách tường, từng đạo Linh Văn lập tức xuất hiện, cắt đứt Linh Vực của Bạc Hoài truyền tới, hắn bị phong tỏa ở bên trong!

Những Linh Văn trên vách tường này, rõ ràng là đã được bố trí từ trước, vốn là để bao vây Giang Tứ, không ngờ lại không vây được Giang Tứ mà ngược lại lại đụng phải Bạc Hoài, loại Linh Văn này có thể ngăn chặn năng lượng truyền lại, bọn họ đã hoài nghi Giang Tứ là quỷ, chắc chắn sẽ nhắm vào cậu, cho nên loại Linh Văn này hẳn là sẽ có hiệu quả với cả linh lượng và quỷ lực, Bạc Hoài muốn mượn dùng Linh Vực để rời đi là gần như không có khả năng, trừ phi phá Linh Văn phong ấn!

Muốn phá hủy Linh Văn phong ấn này cũng rất đơn giản, chỉ cần đập vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, Linh Văn phong ấn sẽ mất đi tác dụng!

Bạc Hoài nghĩ như vậy rồi cũng đã làm như vậy, chỉ là hắn chưa kịp đến gần cửa sổ, ba gã Người trấn quỷ mặc đồ đen còn sót lại trong phòng đã liên thủ tấn công hắn, buộc Bạc Hoài phải ở lại bên trong, không cho hắn rời đi.

Một người trong đó mở miệng nói: "Người trẻ tuổi mạnh nhất của nước Đại Triều —— Bạc Hoài, không ngờ mày lại đích thân tới đây, đáng tiếc, cho dù có là mày thì cũng không thể xoay chuyển cục diện, Linh Văn chiêu quỷ đã khởi động, những con quỷ mạnh nhất ở đây sẽ bị triều hồi, Giang Tứ chắc chắn phải chết! Vốn dĩ tụi tao chỉ muốn bắt được Giang Tứ, nhưng nếu như có thể thuận tiện xử lý mày, người nào đó nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy kết quả như vậy!"

Ánh mắt của Bạc Hoài rét lạnh, trả lời bọn họ bằng tiếng Mễ Kiên lưu loát, "Không ai trong tụi bây có thể làm được đâu."

Bàn tay Bạc Hoài chạm vào hộp gỗ đựng thanh trường kiếm sau lưng, từ lúc chiến đấu cho tới bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng trường kiếm, Linh Khí không phổ biến, một món Linh Khí mang cấp bậc này như thanh trường kiếm Linh Khí cũng không thể dễ dàng cho người khác thấy, hắn mang đến đây cũng chỉ đề phòng trường hợp bất đắc dĩ, không ngờ cái bất đắc dĩ này lại thật sự xuất hiện.

Bạc Hoài vẫn luôn đeo một chiếc hộp gỗ dài trên lưng, không cần suy nghĩ cũng biết bên trong chắc chắn có vũ khí, ba gã mặc đồ đen không thể cho Bạc Hoài có thời gian mở chiếc hộp gỗ, chỉ là bọn hắn muốn tới gần Bạc Hoài cũng không dễ dàng gì, Bạc Hoài không thể rời khỏi căn phòng này, bọn họ muốn bắt được Bạc Hoài cũng chỉ là nằm mơ.

Bạc Hoài thoáng hiện mấy lần, chiếc hộp gỗ dài đã được mở ra, trường kiếm Linh Khí xuất hiện ở trong tay hắn.

Khi ba gã mặc đồ đen nhìn thấy thanh trường kiếm này, bọn hắn vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, linh quang trên thanh trường kiếm này nói cho bọn hắn biết, đây tuyệt đối là một món Linh Khí với phẩm chất cực kỳ cao! Nước Mễ Kiên bọn họ có Linh Giả số một thế giới – Thánh Kiếm Byrne, chẳng lẽ nước Đại Triều muốn sao chép con đường thành công của Thánh Kiếm Byrne sao?

Bạc Hoài vung trường kiếm, hắn xuất hiện chớp nhoáng trước mặt ba người họ, hắn không có thời gian dùng dao găm chém giết với bọn họ, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, lập tức chạy đến nơi phát sinh áp lực quỷ!

Có trường kiếm Linh Khí trong tay, không cần phải lo ngại gì đến kết quả, hắn đã xử lý ba người họ với tốc độ nhanh nhất, Bạc Hoài phá cửa sổ xông ra, Linh Vực khởi động trên không trung, cấp tốc lao về phía quỷ khí đang phun trào!

Bạc Hoài vội vàng chạy tới, từ xa nhìn thấy một quỷ ảnh cao lớn xuất hiện bên trong mớ quỷ khí, quỷ ảnh đó mặc trên người một bộ trang phục chiến đấu của vị tướng cổ xưa, tay cầm đại đao, quanh cơ thể ngập tràn quỷ khí, áp lực quỷ đè nén, ngay khi thanh đại đao quỷ khí xuất hiện, nó đã chém vào con người nhỏ nhắn trước mặt!

"Giang Tứ ——!!!" Bạc Hoài dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, một tia linh quang lóe lên, đâm về phía quỷ khí trên bầu trời!

Thế nhưng, điều mà cả Bạc Hoài và Giang Tứ đều không lường trước chính là, Linh Văn vốn đang yên lặng bám trên mặt đất đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, Linh Vực của Bạc Hoài va chạm mạnh với Linh Văn, ánh sáng trắng Linh Văn bùng nổ, Bạc Hoài bị đẩy lùi ra ngoài!


Linh Văn đã hoàn toàn bị ánh sáng trắng bao quanh, Bạc Hoài muốn đột nhập từ bên ngoài là cực kỳ khó khăn, Giang Tứ muốn từ trong Linh Văn thoát ra cũng gần như là không có khả năng, cuối cùng Bạc Hoài cũng hiểu những lời bọn họ nói "Giang Tứ chắc chắn phải chết" là có ý gì, loại Linh Văn chiêu quỷ này một khi thành công, nó sẽ vây chặt cả người lẫn quỷ vào trong Linh Văn này, muốn thoát ra ngoài, trừ khi năng lượng của Linh Văn bị tiêu hao hết hoặc là Linh Văn bị hủy, nếu không thì người bên trong sẽ không có nơi nào để trốn thoát, cái chết là điều chắc chắn không thể nghi ngờ!

Bạc Hoài quay trở lại, thanh trường kiếm Linh Khí hung hăng chém mạnh vào kết giới Linh Văn, Linh Văn lại một lần nữa phát ra ánh sáng mạnh mẽ, sau luồng ánh sáng đó thì Linh Văn trở nên mờ đi một chút, năng lượng Linh Văn cũng đang nhanh chóng tiêu hao.

Giang Tứ cũng vừa hiểu ra vì sao Cố Mậu Sinh lại tốn nhiều công sức như vậy để dụ cậu tới đây, đại khái ông ta cũng tin rằng, chỉ cần Giang Tứ bị nhốt trong Linh Văn, đối mặt với một con quỷ kh ủng bố, Giang Tứ trốn không thoát đánh không lại, đến cuối cùng cũng chỉ có một còn đường chết.

Nếu Giang Tứ là một Linh Giả bình thường hay là một con quỷ bình, nói không chừng cậu sẽ bị tính kế đến chết, nhưng Giang Tứ không phải, nhốt cả cậu và quỷ vào trong cái lồng này, người nên cảm thấy nguy hiểm không phải Giang Tứ, mà là con quỷ!

Trong không gian Linh Văn, quỷ khí thực thể xuất hiện, cùng với một lá chắn quỷ khí khổng lồ có thể bao phủ toàn bộ cơ thể của Giang Tứ đã chặn đứng đòn tấn công trực diện!

Lúc này Giang Tứ mới có thời gian nhìn lại, cho dù cậu đã ẩn ý biểu lộ ra có lẽ bản thân cậu không phải là con người, nhưng cậu vẫn không muốn sử dụng phương pháp không phải con người trước mặt Bạc Hoài, không biết khi nhìn thấy cậu như vậy, Bạc Hoài sẽ nghĩ như thế nào về cậu đây.

Khoảnh khắc cậu quay đầu nhìn lại, Giang Tứ vừa lo lắng vừa thấp thỏm, Bạc Hoài vẫn còn đang chém vào Linh Văn, ánh sáng Linh Văn nhanh chóng mờ đi, gương mặt Bạc Hoài lộ ra sự lo lắng, hoàn toàn không có chút sợ hãi hay kiêng kị, đề phòng hay không tín nhiệm gì với Giang Tứ, từng nhát kiếm của hắn chém vào Linh Văn, nóng lòng muốn cứu cậu ra, đối với việc cậu có thể khống chế quỷ khí gần như không thấy, phảng phất như Giang Tứ đang khống chế linh lượng vậy, không có bất cứ thứ gì có thể khiến người ta sửng sốt bàng hoàng.

Giang Tứ bỗng nhiên cảm thấy mũi lên men, rốt cuộc cậu đang lo lắng hay nghi ngờ gì chứ, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng người này.

Đối mặt với từng nhát chém của Bạc Hoài hết lần này đến lần khác, Giang Tứ mở miệng ngăn cản, "Đừng lãng phí giá trị tinh thần, em có thể đối phó với con quỷ này, em có linh cảm không tốt, anh hãy giữ lại giá trị tinh thần để đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra tiếp theo!"

Bạc Hoài dừng kiếm lại, nhìn Giang Tứ bên trong Linh Văn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Giang Tứ cười với hắn, "Tin em đi, thực lực của con quỷ này cao nhất cũng là đỉnh cấp Quái Đản, em có thể giải quyết."

Quỷ Tướng Quân cao lớn thu đao, lại chuẩn bị tấn công một lần nữa, đến lượt Giang Tứ phản kích, quỷ khí thực thể từ một cái khiên khổng lồ biến thành một cây búa khổng lồ, vung nó về phía đầu của Quỷ Tướng Quân!

Đáng tiếc Quỷ Tướng Quân có võ, nó phản ứng cực nhanh, nó xách đại đao quỷ khí lên chặn được cây búa khổng lồ, nhưng lại bị cây búa làm cho chấn động, nó lui về sau một bước rồi dùng tay trái vung đao, búa khổng lồ còn ở trên không trung, không thể kịp thời thay đổi hình dạng, quỷ khí trong Linh Văn lập tức tụ lại, chặn lại thanh đại đao quỷ khí đang quét ngang, búa lớn rơi xuống, Quỷ Tướng Quân quét một đao qua, tiếp tục chặn lại chiếc búa lớn đang từ trên không đóng xuống!. Đam Mỹ Sắc

Bạc Hoài ở bên ngoài Linh Văn cảm thấy tim mình gần như ngừng đập, hắn không biết Giang Tứ làm thế nào mà khống chế được quỷ khí, hắn chỉ biết nếu như đua chiêu thức về quỷ khí, Giang Tứ gần như là không có khả năng chiến thắng Quỷ Tướng Quân, Quỷ Tướng Quân thực sự biết võ thuật, Giang Tứ lại đánh không có quy tắc, toàn đánh đấm loạn xạ theo bản năng.

Nếu như Giang Tứ muốn chiến thắng Quỷ Tướng Quân, cậu chỉ có một con đường, đó chính là cấp bậc của Giang Tứ cao hơn hẳn Quỷ Tướng Quân, trực tiếp dùng cấp bậc để đè bẹp nó, nhưng điều này nói dễ hơn làm, nếu Quỷ Tướng Quân thật sự là đỉnh cấp Quái Đản, vậy thì chẳng phải Giang Tứ phải có thực lực đạt cấp Thần Bí thì mới có thể nghiền áp được nó sao?

Giang Tứ lúc này vô cùng cáu kỉnh, cậu không hiểu sao mà đã biến thành quỷ rồi mà vẫn còn biết võ, đây chẳng phải là phát triển ra bản năng có thể sử dụng ngay cả khi không có ý thức sao?!

Mọi chuyện đã trở nên như vậy rồi, ngoại trừ việc tấn công trực diện thì Giang Tứ cũng không còn cách nào khác, cho dù biết rõ có thể sẽ gây ra những sự kiện quỷ dị thì cậu cũng không thể dừng lại, cậu không thể đứng yên để Quỷ Tướng Quân chém chết, con người chỉ khi còn sống thì mới có hy vọng!

Giang Tứ quyết định buông tay chân ra, một chiếc búa quỷ khí khổng lồ không đủ thì cậu sẽ lấy ra mấy cái, mặc dù nếu như có nhiều hơn hai món quỷ khí thực thể thì rất khó để khống chế, nhưng cậu cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ, Giang Tứ chuẩn bị dùng khí thế loạn quyền đánh chết sư phụ già để đập chết con quỷ này!

Năm chiếc búa tạ quỷ khí xuất hiện trên không trung, chặn đường lui của Quỷ Tướng Quân từ năm hướng, vây quanh nó chính là một màn đánh đập loạn xạ!

Bạc Hoài: "......"

Giang Tứ có cơ hội t hở dốc, cậu vội vàng rút ra quỷ khí từ trong Linh Văn để bổ sung sự hao hụt của mình, đúng lúc này, khung thoại đột nhiên b ắn ra lời nhắc nhở.


【 Ngươi đúng thật là một người bạn của quỷ chuyên cứu khổ cứu nạn mà, chúc mừng ngươi đã thành công kích hoạt một sự kiện quỷ dị: Khô Lâu Quái phẫn nộ. Sau khi Khô Lâu Vương bị phong ấn, dị tộc Khô Lâu đã tan tác toàn diện, có thể diệt thì diệt, không diệt được thì niêm phong. Khô Lâu Quái cảm thấy bản thân nó đã bị phong ấn lâu lắm rồi, trong lòng nó chỉ toàn là chuyện báo thù, một ngày nào đó nó muốn giết sạch hết các Linh Giả! Không ngờ cơ hội lại đến trước mặt nhanh vậy luôn! 】

Giang Tứ kinh hãi, cậu biết phong ấn, nhưng đây là lần đâu tiên cậu biết đến niêm phong, thứ yêu cầu bị niêm phong rốt cuộc là cái quỷ gì vậy chứ?!

Rất nhanh cậu đã biết đó là cái thứ quỷ gì rồi ——

Bên trong Linh Văn tràn ngập quỷ khí, một con Khô Lâu Quái khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất, nó bò ra khỏi nền đất, Linh Văn chiêu quỷ vốn đã sắp hết năng lượng, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, quỷ khí bên trong Linh Văn lan tràn khắp nơi, Giang Tứ cuối cùng cũng có thể linh hoạt rút lui!

Con Khô Lâu Quái hoàn toàn khác với quái vật xương mà Giang Tứ biết, bộ xương khô quả thật là bộ xương khô, thế nhưng lại không có xương trắng dày đặc, khung xương của con Khô Lâu Quái được một lớp màng đen mỏng bao phủ, bên dưới lớp màng đen là những đường gân nhìn như mạch máu, lan rộng khắp cơ thể.

Khô Lâu Quái vẫn còn nửa người dưới cắm xuống đất, dường như cho rằng Quỷ Tướng Quân quá vướng víu, cánh tay dài của nó vung lên, trực tiếp đem hất văng Quỷ Tướng Quân sang một bên!

Bạc Hoài mang theo Giang Tứ cấp tốc lui về phía sau, nhìn thấy Khô Lâu Quái bò ra hoàn toàn, vẻ mặt của cả hai đều vô cùng chấn động, cái thứ này, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy!

Áp lực quỷ xung quanh cơ thể của Khô Lâu Quái còn mạnh hơn cả Quỷ Tướng Quân, quỷ khí xung quanh nó giống như một ngọn lửa đen thiêu đốt, dán chặt vào toàn bộ cơ thể của Khô Lâu Quái, sau khi nó bò ra ngoài thì cũng không có động tác gì, nó đứng ở tại chỗ nhìn khắp nơi, hốc mắt tối om nhìn chằm chằm vào Giang Tứ và Bạc Hoài!

Giang Tứ nhớ rõ lời giới thiệu của khung thoại về Khô Lâu Quái, giữa Khô Lâu Quái và Linh Giả có một sự thù hận không thể xóa bỏ, nếu như để Bạc Hoài đối phó với Khô Lâu Quái, tất nhiên sẽ là một trận chiến sinh tử, Khô Lâu Quái rất mạnh, điểm này Giang Tứ và Bạc Hoài đều cảm nhận được.

Sau khi Khô Lâu Quái nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, nó b ắn ra một cái khung thoại.

【 Khô Lâu Quái: Linh Giả nhất định phải chết! 】

Khoảnh khắc khung thoại xuất hiện, Khô Lâu Quái khổng lồ đã giẫm một chân tới đây!

Bạc Hoài ôm lấy Giang Tứ lắc mình đến nơi khác, ầm vang một tiếng, mặt đất bị dẫm đến chia năm xẻ bảy!

【 Khô Lâu Quái: Linh Giả nhất định phải chết!!! 】

Khô Lâu Quái vừa xuất hiện đã nổi điên, nó đuổi theo hai người đánh đập dã man, đá sụp toà nhà, nhấc lên một vách tường phang về phía hai người!

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ quả thực chỉ muốn chửi cho một trận!

Bạc Hoài rút kiếm ra định tấn công, lại bị Giang Tứ kéo lại, "Anh đối phó với Quỷ Tướng Quân đi! Khô Lâu Quái giao cho em!"

Rõ ràng Khô Lâu Quái này còn mạnh hơn cả Quỷ Tướng Quân, Bạc Hoài không có khả năng giao mối nguy hiểm lớn hơn này cho Giang Tứ được, "Em đối phó Quỷ Tướng Quân!"

Bạc Hoài nói xong đã lắc mình đến trước mặt Khô Lâu Quái, một nhát kiếm hung hăng chém về phía xương cánh tay của Khô Lâu Quái, quỷ khí chỗ xương cánh tay bốc lên, chặn lấy thanh trường kiếm, linh quang và quỷ khí giao chiến với nhau, không ai nhường ai, bàn tay khổng lồ chỉ còn mỗi xương túm lấy Bạc Hoài, Linh Vực mang theo Bạc Hoài nhanh chóng né tránh, nhát kiếm thứ hai lại lần nữa vung lên, tiếp tục bị Khô Lâu Quái chặn lại!

Giang Tứ không còn cách nào khác, đành phải nói: "Giá trị thù hận của Khô Lâu Quái đối với Linh Giả rất cao, anh phải cẩn thận!"


Nói xong câu này, chiếc búa tạ quỷ khí của cậu gia nhập trận chiến đập một phát vào Quỷ Tướng Quân!

Không còn sự hạn chế của Linh Văn, Giang Tứ đã có nhiều không gian hơn để phát huy, cậu hút hết quỷ khí ở gần đó, ngoại trừ việc không muốn khuếch tán quỷ khí ảnh hưởng đến dân chúng vô tội, cậu cũng muốn giảm mức tiêu thụ của bản thân càng nhiều càng tốt.

Bạc Hoài và Khô Lâu Quái chém giết quyết liệt, với thực lực hiện giờ của Bạc Hoài, hắn hoàn toàn bị Khô Lâu Quái áp chế, sẽ không kiên trì được bao lâu, Giang Tứ cần phải nhanh chóng giải quyết Quỷ Tướng Quân, tiến đến chi viện!

Quỷ khí phân tán của chiếc búa tạ tập hợp một lần nữa, Giang Tứ một bên dẫn Quỷ Tướng Quân chạy như điên, một bên nhanh chóng vận chuyển quỷ khí, cậu không ngừng rót quỷ khí ở thế giới bên ngoài vào trong chiếc búa khổng lồ, chỉ bằng chiêu thức Giang Tứ biết bản thân không phải là đối thủ của Quỷ Tướng Quân, cho nên cậu muốn tung ra một đòn duy nhất, lấy sức mạnh tuyệt đối nghiền áp nó!

Chiếc búa quỷ khí khổng lồ càng ngày càng lớn, càng ngày càng rắn chắc, Giang Tứ ngừng chạy, xoay người nghênh chiến.

Không phải chỉ có quỷ mới có áp lực quỷ, Giang Tứ cũng có, chỉ là cậu chưa bao giờ dùng tới, cậu luôn kiên trì điểm mấu chốt mình là con người, những phương pháp quỷ dị nếu như không cần tới thì sẽ nhất quyết không dùng, nhưng vào giờ phút này, chỉ cần có thể chiến thắng, bất kỳ phương pháp nào cậu cũng phải thi triển ra!

Cùng với áp lực quỷ của Quỷ Tướng Quân đồng thời áp xuống, áp lực quỷ tinh khiết của Giang Tứ cũng theo đó phóng ra, hai bên áp chế lẫn nhau, thanh đại đao quỷ khí của Quỷ Tướng Quân chém xuống, Giang Tứ không tránh không né, chiếc búa quỷ khí khổng lồ của cậu cũng hạ xuống, để xem ai có thể g iết chết ai chỉ bằng một đòn!

"Bùm ——!!!"

Bạc Hoài đã bị Khô Lâu Quái áp chế dừng lại một chút, hắn nghe thấy những tiếng ầm ầm và chấn động quen thuộc như vậy!

Bạc Hoài tranh thủ thời gian quay đầu lại nhìn thoáng qua, quỷ khí nồng đậm bên kia đã tán loạn, một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, Bạc Hoài phân tâm Giang Tứ ở bên kia, bị một cước của Khô Lâu Quái hất văng đi, mặc dù có trường kiếm Linh Khí đón đỡ nhưng hắn vẫn bị văng ra ngoài rất xa!

Linh lượng trong cơ thể Bạc Hoài cuồn cuộn, một ngụm linh huyết phun lên trường kiếm Linh Khí, trường kiếm rung động không ngừng, nhanh chóng hấp thụ linh huyết, lần này tạp chất lưu lại trên trường kiếm chỉ có mấy điểm li ti, linh huyết đã vô cùng tinh khiết.

Trường kiếm đã sắp nghẹn chết rồi, lúc trước thì không phá được cái Linh Văn chiêu quỷ kia, bây giờ thì lại bị Khô Lâu Quái hoàn toàn áp chế, ai yếu hơn ai chứ! Nếu nó có chủ nhân, lấy sức mạnh hợp thể của nó với chủ nhân, dù cấp bậc của Linh Văn chiêu quỷ có cao tới cỡ nào thì cũng sẽ một nhát kiếm chém đứt! Nếu nó có chủ nhân, nó sẽ cùng với chủ nhân của mình nghiền nát cái con Khô Lâu Quái này! A a a a! Chủ nhân chủ nhân hiện tại nó đang rất cần rất cần một chủ nhân aaa!

Trường kiếm Linh Khí rung động càng thêm kịch liệt, Bạc Hoài nhẹ buông tay, trường kiếm Linh Khí xoay tròn chém vào lòng bàn tay phải của hắn, vết thương vừa sâu lại vừa dài, trường kiếm rơi xuống đất, linh huyết chảy xuống ào ào, trường kiếm nhanh chóng hấp thu tất cả linh huyết, linh quang quanh cơ thể nó càng ngày càng mạnh, theo dòng linh huyết được hấp thụ càng ngày càng nhiều, toàn thân của trường kiếm Linh Khí đã hoàn toàn được ánh sáng trắng bao phủ, trở nên mông lung mơ hồ.

Trường kiếm Linh Khí biến thành một quả cầu ánh sáng trắng chói mắt, chui vào trong cánh tay phải của Bạc Hoài, linh lượng trong cơ thể Bạc Hoài như là lập tức bị kíp nổ, giá trị tinh thần 24.699 điểm mắc kẹt ở đỉnh cấp A bắt đầu nhanh chóng tăng lên, cùng với giá trị tinh thần đang tăng lên, Quỷ Diện Đằng cũng nhanh chóng phát triển!

Khô Lâu Quái thống hận hết tất cả mọi thứ về Linh Giả, linh lượng xung quanh cơ thể Bạc Hoài bành trướng càng thêm k ích thích Khô Lâu Quái, nó giận dữ lao về phía hắn, bàn tay xương khô to lớn quét qua, muốn một kích đánh bay Bạc Hoài đang gia tăng ——

Trường kiếm Linh Khí chính thức nhận chủ, xuất hiện trong tay Bạc Hoài, không tránh không né, đón đỡ bàn tay xương khô một cách chính diện!

Linh quang lóe lên, bốn cái xương ngón tay của bàn tay khổng lồ lập tức bay ra!

Quỷ khí quanh cơ thể Khô Lâu Quái bị thổi quét, áp lực quỷ kh ủng bố áp xuống đầu Bạc Hoài, linh quang quanh cơ thể Bạc Hoài bay đến tận trời, một trắng một đen va chạm với nhau, năng lượng khủ ng bố dao động phá hủy hết tất cả những chung cư quỷ gần đó!

Giang Tứ hấp thu xong tất cả quỷ khí, cậu vừa xuất hiện thì đã bị năng lượng dao động thổi quét hất văng đi!

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ một tay cầm theo chiến lợi phẩm, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn trận chiến phía trước!

Trong mắt Giang Tứ, giờ phút này Bạc Hoài đã hóa thân thành một cá thể linh quang, hắn đã không phải là người...... Ách, hắn vẫn là người, chỉ là mất đi gông cùm xiềng xích của cơ thể con người, phảng phất như hắn chính là một quả cầu năng lượng, mỗi lần va chạm là sẽ thanh lọc bớt một mớ quỷ khí, Khô Lâu Quái không thể không liên tiếp bổ sung, nó đang bị tiêu hao nhanh chóng, sự dao động năng lượng do va chạm gây ra, cũng từ ngang bằng nhau lúc bắt đầu, giờ đã biến thành linh lượng chiếm thế thượng phong.

Giang Tứ nhanh chóng thu hồi quỷ khí của mình lại, lại ngụy trang mình thành một con người, là một Linh Giả, lúc này mới không bị linh lượng đang khuếch tán ngộ thương.

Quỷ khí thiêu đốt trên người Khô Lâu Quái càng ngày càng loãng hơn, cho đến một kích cuối cùng, Khô Lâu Quái ầm ầm ngã xuống đất, quỷ khí quanh cơ thể nó hoàn toàn biến mất, nhưng Khô Lâu Quái khổng lồ vẫn hoàn hảo nằm trên mặt đất, chỉ cần có nó thời gian cho nó quỷ khí, rất nhanh nó sẽ lại đạt được trạng thái đỉnh cao, lại bò dậy chém giết lần nữa cũng không phải là không có khả năng.


Bạc Hoài và Giang Tứ đều không muốn cho nó cơ hội này, thế nhưng bọn họ cũng không biết phải làm sao để phong ấn cái thứ này, đến nỗi phong ấn sao cũng không biết, một là không có Rương phong ấn quỷ lớn như vậy, hai là con Khô Lâu Quái này có thưc thể, nó và quỷ là sự tồn tại hoàn toàn khác nhau về tính chất.

Giang Tứ nhìn trường kiếm Linh Khí trong tay phải Bạc Hoài, nó hóa thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất trong cánh tay phải, cậu biết trường kiếm đã nhận chủ thành công.

Cậu kéo theo thanh đại đao chạy tới, "Bạc Hoài! Anh đột phá rồi à......"

Giang Tứ dừng lại, cậu nhìn thấy tròng mắt trái của Bạc Hoài đã hoàn toàn biến thành màu đen, đồng tử đỏ như máu, hắn tựa như một người chia thành hai nửa, nửa bên trái bốc lên quỷ khí, nửa bên phải tản ra linh quang, hai bên giằng co, ai cũng không phục ai.

Giờ phút này trong cơ thể Bạc Hoài cũng đang diễn ra một trận chiến mà Giang Tứ không nhìn thấy, Quỷ Diện Đằng lấy cánh tay trái làm cứ điểm, muốn xâm lấn cơ thể của Bạc Hoài, nhưng nay đã khác xưa, Quỷ Diện Đằng muốn xâm chiếm cơ thể Bạc Hoài thì cũng phải hỏi tới món Linh Khí đang tồn tại trong cánh tay phải của Bạc Hoài, hai bên tranh giành nhau trong cơ thể của hắn, không ai nhường ai cả, nên lúc này mới xuất hiện tình huống quỷ dị như thế.

Đang lúc Giang Tứ đang ngơ ngác thì khung thoại lần lượt xuất hiện trên cánh tay phải của Bạc Hoài.

【 Linh Khí: Thất thần cái gì thế, sao còn chưa tới đây làm một trận! 】

【 Linh Khí: Cái thứ đồ quỷ này sao vẫn còn sống thể nhợ! Ta muốn một nhát chém nó! 】

【 Linh Khí: Ta không muốn nhìn thấy nó, nhanh cho ta chém đẹp nó đi! 】

【 Linh Khí: Đừng có mà làm bẩn Linh Thể của ta a a a a! 】

Giang Tứ đột nhiên hoàn hồn, ném thanh đại đao xuống chạy tới, lòng bàn tay của cậu đặt bên sườn cổ Bạc Hoài, nhanh chóng rút quỷ khí ra, trước đây khi được rút quỷ khí đi Bạc Hoài luôn thành thật, nhưng lúc này tay trái của hắn lại bắt lấy cổ tay Giang Tứ, sức lực vô cùng lớn, gần như muốn bóp nát xương cổ tay của cậu, muốn hất cậu ra, nhưng tay phải của Bạc Hoài lại gắt gao ôm lấy Giang Tứ, không cho cậu rời đi.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ bối rối trước ý thức hoàn toàn trái ngược này.

Cậu nhanh chóng nhận ra rằng tay trái của hắn chắc chắn không phải là ý định ban đầu của Bạc Hoài, Bạc Hoài sẽ không thương tổn cậu, này hẳn là bản năng của Quỷ Diện Đằng kháng cự Giang Tứ tới gần. Mà cánh tay phải đang ôm lấy cậu, hẳn là Linh Khí đang làm trò quỷ, không cho cậu rời đi, muốn liên thủ gi ết chết Quỷ Diện Đằng.

Giang Tứ ngước mắt, đối diện với ánh mắt có chút thất thần của Bạc Hoài, đây hẳn là lần đầu tiên ý thức của Bạc Hoài bị Quỷ Diện Đằng ảnh hưởng.

Giang Tứ tăng tốc độ rút quỷ khí ra, liên tục an ủi, "Không sao đâu không sao đâu mà, em sẽ nhanh chóng giúp anh áp chế......"

Bóng đen bị áp xuống, dựa vào bờ vai đơn bạc của Giang Tứ, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào một bên cổ và má Giang Tứ, cả người Giang Tứ cứng đờ, những nơi bị hơi thở quét qua nóng đến mức như bị thiêu cháy, đầu óc cậu trống rỗng, cả người giống như bị điện giật tê tê dại dại......

Thanh âm trầm thấp của Bạc Hoài vang lên bên tai cậu, "Giang Tứ......"

Cả khuôn mặt và cổ của Giang Tứ đều ửng đỏ, hiện tại nhu cầu cấp bách của cậu là phải hạ nhiệt độ xuống, nhưng cậu không dám cử động, cậu không biết Bạc Hoài có đang thanh tỉnh hay chưa, cậu cảm giác như có một cái gì đó mềm mại chạm vào bên cổ mình, vừa nóng vừa mềm, này quả thực là dây dẫn đốt cháy dây thần kinh mà, đầu gối Giang Tứ mềm nhũn, thiếu chút nữa là trực tiếp quỳ xuống, cánh tay đang ôm eo cậu siết chặt, cả người Giang Tứ bị ấn vào lồ ng ngực dày rộng, xung quanh đều là hơi thể lạnh lẽo của người đàn ông.

Nghe được thanh âm cười nhẹ của người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng của Giang Tứ như nổ tung, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, cậu cảm giác bản thân đang bị trêu đùa.

Giang Tứ thẹn quá hóa giận, đẩy hắn...... Không đẩy nổi, Giang Tứ bất mãn, "Anh đã khỏe chưa đó?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Không khỏe, cần em ôm một cái."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ chưa từng nhìn thấy một Bạc Hoài như vậy, cậu hoài nghi Bạc Hoài hẳn là vẫn còn chưa tỉnh táo, nếu không thì sao cả câu "Cần em ôm một cái" cũng nói ra như vậy chứ? Đây vẫn là trưởng quan Bạc Bạc Hoài đại sát tứ phương sắc nhọn quả cảm lãnh khốc vô tình sao?!

Thế nhưng...... Giang Tứ cũng không nhịn được khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên, chỉ có mỗi mình cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy dáng vẻ này của trưởng quan Bạc, cảm giác thật vui vẻ này phải làm sao bây giờ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.