Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 90: C90: Chương 90



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lộ Nguyên Minh vẫn luôn cho rằng hai người họ đã ở bên nhau, không ngờ Giang Tứ vẫn chưa xác định là mình có thích người ta hay không, Lộ Nguyên Minh thật không biết là nên nói cậu trì độn hay là căn bản đứt mất dây thần kinh yêu, có thích một người hay không, chỉ cần gặp người đó, không ai so với bản thân mình biết rõ rằng có thích hay là không, nhưng Giang Tứ chính là không rõ...... Hoặc là cậu có hiểu nhưng mà không dám chắc chắn, cần phải có người đến giúp cậu xác nhận.

Chuyện tình cảm là vấn đề giữa hai người, điều Lộ Nguyên Minh có thể làm, chính là cố gắng hết sức để giúp cậu hiểu rõ bản thân mình, nên làm gì và nên quyết định như thế nào, thì bọn họ phải tự mình giải quyết, người ngoài không thể giúp được gì.

Lộ Nguyên Minh thấy tâm trạng của cậu vẫn cứ luôn bồn chồn không yên, liền cho cậu một chủ ý, "Nếu cậu không chắc chắn thì hãy thử một chút xem."

Về phần thử như thế nào, hẳn là không cần Lộ Nguyên Minh cầm tay chỉ dạy đâu ha.

Giang Tứ nghĩ nghĩ, cảm thấy rất cần phải thử, cậu không muốn mang bên mình cảm giác như hiện tại nữa, quá tệ, nếu cứ tiếp tục lo được lo mất suy nghĩ miên man như vậy thì cậu cũng sẽ không làm gì được hết, còn có 8 linh hồn thú cưng cần cậu hoàn thành, một lượng linh lượng rót vào cao như thế không thể có một chút phân tâm, bằng không không nói đến việc lãng phí giá trị tinh thần, còn lãng phí tài liệu tốt như vậy, bản thân Giang Tứ phải đau lòng chết mất thôi.

Giang Tứ nỗ lực điều chỉnh bản thân, giá trị tinh thần hôm nay vẫn còn đó, có thể hoàn thành một bức linh hồn thú cưng cấp bốn.

Lộ Nguyên Minh thấy cậu cuối cùng bình tĩnh lại, cũng nhẹ nhàng thở ra, "Đơn hàng cho linh hồn thú cưng ở trường học cậu vẫn còn nhận chứ?"

Giang Tứ: "Những đơn hàng đã tiếp nhận tớ sẽ bớt thời gian xử lý, những đơn sau đó có thể tạm dừng rồi, gần đây tớ hơi bận nên không xử lý được."

Lộ Nguyên Minh: "Được, để tớ nói Hạ Tri Vi sắp xếp danh sách rồi mang đến."

Hiện tại Lộ Nguyên Minh cũng là một Người trấn quỷ, vừa bận rộn cho cả Cục quản lý quỷ dị và Câu lạc bộ linh hồn thú cưng nên không thể lo liệu được quá nhiều việc, vừa vặn Hạ Tri Vi có thể thay hắn quản lý Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, nếu có bất cứ vấn đề gì thì có thể tìm hắn và Đoạn Hoằng, nếu bọn họ không xử lý được thì vẫn còn có Giang Tứ ở phía sau, phía sau Giang Tứ càng có trưởng quan Bạc tọa trấn...... Bỗng nhiên Lộ Nguyên Minh cảm thấy, chỗ dựa của Câu lạc bộ linh hồn thú cưng bọn họ thật sự là quá trâu bò!

Đoạn Hoằng gấp đến độ vò đầu bứt tai, "Không phải, không phải là đang nói tới vấn đề đối tượng của anh Tứ sao? Sao lại đột nhiên chuyển sang vấn đề công việc rồi? Đối tượng của anh Tứ rốt cuộc là ai chứ? Tớ tò mò chết mất thôi!"

Đoạn Hoằng bắt lấy Lộ Nguyên Minh tìm đồng minh, "Anh Lộ ơi cậu không hiếu kỳ chút nào à? Giang Tiểu Tứ của chúng ta tốt như vậy đơn thuần như vậy lại lợi hại như thế, nếu như bị người khác lừa thì phải làm sao bây giờ? Hãy nói ra đi để các anh em còn giúp cậu trấn ải nữa chứ!"

"Đừng nói đến những cái khác, ngay cả chiêu thức linh hồn thú cưng của cậu ấy đã đủ khiến bao nhiêu người mơ ước rồi? Anh Tứ ơi có khả năng cậu không biết linh hồn thú cưng của cậu ở trên thị trường được đẩy giá cao đến mức nào đâu, cậu chính là một ngọn núi vàng đó...... Ách, không phải, núi vàng cũng không bằng cậu đâu, vàng thì có thể dùng tiền mua được, nhưng để mua linh hồn thú cưng thì không được!"

"Cậu không biết đâu, lúc tớ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần tớ thả con gà chọi ra thì những người đó nhìn tớ với ánh mắt hâm mộ lắm luôn, mỗi phút mỗi giây đều muốn cướp gà chọi của tớ! Cậu là một đại bảo bối có rất nhiều người nhớ thương đó? Tớ thật sự rất lo lắng cho cậu, tuyệt đối không phải là do nhiều chuyện đâu!"

Giang Tứ: "......"

Sao cậu lại cảm thấy câu cuối cùng mới là lời nói thật thế nhỉ?

Trước đây dù không phải là Người trấn quỷ, Lộ Nguyên Minh cũng biết tầm quan trọng của linh hồn thú cưng, cho đến khi trở thành Người trấn quỷ thực sự, tiếp xúc với tin tức quỷ dị càng ngày càng nhiều, Lộ Nguyên Minh phát hiện bản thân mình đã xem nhẹ giá trị của linh hồn thú cưng rồi.

Đoạn Hoằng nói không sai, những người biết đến sự tồn tại của linh hồn thú cưng càng ngày càng nhiều, người muốn có được linh hồn thú cưng cũng càng ngày càng nhiều, có người còn ở trên mạng trả cái giá trên trời để mua linh hồn thú cưng, những người biết đến sự tồn tại của linh hồn thú cưng cũng sôi nổi đăng bài, biết được đại học Q ở Thanh thị có Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, có thể nhận đơn đặt hàng, không ít người từ khắp nơi trên cả nước chạy tới, chỉ muốn xếp hàng để cầu mua một linh hồn thú cưng.

Lộ Nguyên Minh và Hạ Tri Vi không có đáp ứng, lúc trước Giang Tứ đã nói rất rõ ràng, giai đoạn sàng lọc trước là rất quan trọng, thân phận địa vị của những người này đều không thấp, lai lịch và mối quan hệ giữa các cá nhân quá phức tạp, bọn họ có thể sắp xếp những người bạn học trong trường, nhưng lại không thể quản được những người trong xã hội, vì phải phụ trách với mỗi một linh hồn thú cưng, hơn nữa Giang Tứ thật sự rất bận, nên những vấn đề này được giao cho Lộ Nguyên Minh và Hạ Tri Vi.

Lộ Nguyên Minh nghĩ rằng chờ đến khi Giang Tứ rảnh thì sẽ nói với cậu chuyện này, ai ngờ đâu hắn còn chưa mở miệng thì đã bị Đoạn Hoằng nói ra hết trơn rồi.

Lộ Nguyên Minh nói: "Yên tâm, Giang Tứ thông minh hơn cậu nhiều, cậu có thể bị bán đi nhưng cậu ấy thì không đâu."

Cũng không nhìn xem thân phận của trưởng quan Bạc là gì, nếu như thật sự hắn muốn lừa Giang Tứ, phỏng chừng Giang Tứ ngay cả một mẩu xương cũng không còn.

Đoạn Hoằng: "......"

Đoạn Hoằng mấy lần muốn kéo vấn đề trở về, nhưng cũng không thể kéo lại đề tài về đối tượng của Giang Tứ.


Lộ Nguyên Minh và Giang Tứ nói về việc gần đây có rất nhiều người đến trường để đặt hàng chiêu mộ linh hồn thú cưng, bọn họ có thể tạm thời ngăn lại, rốt cuộc có muốn nhận hay không thì phải phụ thuộc vào ý muốn của Giang Tứ.

Vẽ một con linh hồn thú cưng tốn thời gian như nhau, thay vì vẽ những linh hồn thú cưng vô dụng và những linh hồn thú cưng thứ đẳng, Giang Tứ càng sẵn sàng cho việc vẽ linh hồn thú cưng có phẩm chất và thuộc tính hơn, tác dụng mà chúng phát huy khác nhau như trời với đất, hiện tại cậu quá bận, từ góc độ phân bổ thời gian mà nói, vẫn là linh hồn thú cưng có phẩm chất và thuộc tính giải quyết vấn đề tốt hơn, cho nên Giang Tứ từ chối, tạm thời cậu sẽ không nhận những đơn ở bên ngoài, trước hết cậu phải tăng cường những đơn bên phía chính phủ cái đã.

Giang Tứ vẫn luôn chờ đợi tin tức tốt từ phòng nghiên cứu, đã tìm được Cỏ Linh Minh, phương phát chế tác và gieo trồng cũng đã có, chỉ cần chất lượng của Cỏ Linh Minh được nâng cao, để cậu có thể tùy tiện vẽ một bức cũng ra một linh hồn thú cưng có cả phẩm chất và thuộc tính, vậy mới gọi là viên mãn.

Linh hồn thú cưng có giá trị tinh thần quá thấp, Giang Tứ không muốn vẽ quá nhiều, những linh hồn thú cưng này là từ tay cậu mà ra, cậu không muốn bất cứ con nào xảy ra chuyện cả, cho nên cậu hy vọng sẽ có thêm nhiều linh hồn thú cưng có giá trị tinh thần cao, có thể tự bảo vệ mình đồng thời cũng có thể bảo vệ chủ nhân cùng hợp tác tác chiến.

Ba người bọn họ đều rất bận, đặc biệt là Lộ Nguyên Minh và Đoạn Hoằng đã gia nhập Cục quản lý quỷ dị, có thể bớt chút thời gian để đến đây đã là điều không dễ dàng, điện thoại của bọn họ gần như là vang lên cùng một lúc.

Lộ Nguyên Minh đứng lên trước, "Tôi đang ở gần đây, bây giờ lập tức qua đó."

Đoạn Hoằng đứng lên sau, "Tôi lập tức tới đó."

Giang Tứ nhìn bọn họ chuẩn bị rời đi với vẻ mặt nghiêm túc, biết lại có nhiệm vụ rồi.

Lộ Nguyên Minh nói: "Con đường phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất quỷ dị, tớ phải lập tức tới đó."

Đoạn Hoằng khoác vai Lộ Nguyên Minh, "Anh em ta đúng là cùng chung cảnh ngộ mà, cậu là giao thông quỷ dị, tớ là thang máy quỷ dị, đều là những địa điểm ngẫu nhiên, quá khó để định vị...... Này anh Tứ, cậu có thể phân tích giúp tụi tớ được không?"

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ nói trong lòng rằng cậu thật sự không biết phân tích đâu, cậu chỉ biết xông lên và làm thôi!

Đoạn Hoằng cười rộ lên, "Tớ đùa thôi, hiện giờ số lượng Người trấn quỷ và Linh Giả ngày càng nhiều, các phòng ban của Cục quản lý quỷ dị cũng càng ngày càng hoàn thiện, phía sau mỗi Người trấn quỷ tụi tớ đều có một đội phân tích chuyên nghiệp, thay những Người trấn quỷ học tra không đủ trình độ như tụi tớ phân tích hướng đi của quỷ và điều kiện phát sinh, chúng tớ chỉ cần xông lên giết quỷ là được."

Lộ Nguyên Minh đã nhanh chóng đi ra cửa, "Đừng nói nhiều nữa, mau nhanh lên."

Lộ Nguyên Minh chào Giang Tứ rồi vội vàng xuống lầu, Đoạn Hoằng chạy theo hắn.

Giang Tứ nhìn bọn họ rời đi, đóng cửa vào lại nhà, cậu cần phải tĩnh tâm, chuẩn bị vẽ linh hồn thú cưng cấp bốn.

Giang Tứ lấy ra xấp ảnh chụp chó nghiệp vụ mà Phó cục trưởng Đường để lại, Giang Tứ đếm đếm, có tới tận 30 tấm!

Giang Tứ: "......"

Ý là những tấm ảnh mà tới tay cậu này, cậu muốn vẽ bao nhiêu cũng được, chỉ cần nộp lên 8 linh hồn thú cưng cấp bốn là được sao? Còn có chuyện tốt như vậy? Những linh hồn thú cưng còn lại đều thuộc về Giang Tứ sao?

Giang Tứ luôn cảm thấy phía trước có hố, khả năng có được linh hồn thú cưng từ chó nghiệp vụ là rất cao, cho dù để đề phòng thì đưa cho cậu 15 tấm cũng đủ rồi, vậy mà lại cho nhiều như vậy, đếm số lượng Cỏ Linh Minh trong tay mình, Giang Tứ nghi ngờ Phó cục trưởng Đường muốn tiêu hết hàng tồn kho của cậu quá!

Giang Tứ nhìn từng chú chó nghiệp vụ anh hùng trong tay, cậu không thể kìm nén được việc vẽ linh hồn thú cưng, cậu muốn vẽ, muốn biến tất cả bọn chúng thành linh hồn thú cưng cường đại, muốn cho chúng nó sống lại......

Giang Tứ bại trận, có nhiều chó nghiệp vụ tốt như vậy trong tay, không vẽ ra thực sự là không cam lòng mà.

Giang Tứ quyết định vẽ, nhưng vẽ ra sẽ không có nghĩa là sẽ đưa hết cho bọn họ, cậu nhất định sẽ đưa 8 linh hồn thú cưng như đã hứa, những linh hồn thú cưng được dư ra sẽ dùng để đổi đồ, những thứ khác thì không cần, chỉ cần Linh Nguyên là được.

Bức tranh đầu tiên của Giang Tứ là một chú chó Labrador mà cậu chưa từng vẽ trước đây, giống chó này vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, Giang Tứ không có sức chống cự nhất, trong xấp ảnh chỉ có vài chú chó Labrador, phía sau mỗi bức ảnh đều có tên của chú chó.




Chó Labrador

Chú chó mà Giang Tứ đang vẽ tên là Buck, từng có chó cảnh sát Wig lạnh lùng, Giang Tứ tin tưởng nhất định Buck sẽ không làm cậu thất vọng, trước khi tạm biệt có thể trở thành tiểu khả ái của cậu!

Rất may mắn, bé đầu tiên đã trở thành linh hồn thú cưng.

【 Labrador cấp bốn: Giá trị tinh thần: 11.000; thuộc tính: Cảnh giác 5, Lần theo dấu vết 5, cuối cùng cũng đã chạm được mức trần nhà rồi, một con linh hồn thú cưng cấp bốn thực sự không bị áp chế thực lực đã xuất hiện. 】

Giang Tứ so sánh giá trị tinh thần và thuộc tính của Buck một chút, phát hiện quả thực mình đã áp chế giá trị tinh thần của Thiên Lang rồi, nhưng lúc đó không còn cách nào khác, toàn bộ giá trị tinh thần của cậu chỉ có 10.169, sau khi vẽ Thiên Lang thì giá trị tinh thần của cậu đã là 0, sau đó cậu đã hấp thụ hai viên Linh Nguyên, lúc này mới có Buck như hiện tại, nếu không thì giá trị tinh thần của nó vẫn bị áp chế rồi.

Quả nhiên cậu rất cần Linh Nguyên, giá trị tinh thần của cấp bốn đã nhiều như vậy rồi, không biết cấp năm sẽ có bao nhiêu...... Sẽ có cấp năm sao? Cậu của hiện tại là khung thoại đưa ra thông tin bao nhiêu thì cậu tiếp nhận bấy nhiều, rốt cuộc là có cấp năm hay không, hiện tại vẫn chưa thể xác định.

Giang Tứ cầm lấy tấm Cỏ Linh Minh vẽ chú chó nghiệp vụ Buck mới ra lò lên, trong lòng háo hức rất muốn gọi tên nó, theo tiếng Buck vang lên, một đoàn linh quang xuất hiện, một chú chó Labrador màu trắng gạo xuất hiện rong phòng khách, vừa mới xuất hiện nó đã thể hiện ra là đang rất vui vẻ, thè lưỡi ra định lao về phía trước, lại phát hiện đó là một người không quen biết nên đã phanh lại, thu lại cái miệng đang mỉm cười, lộ ra một gương mặt chó nghiêm túc.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ ngồi xổm xuống, giá trị tinh thần của cậu còn thừa lại rất ít, lòng bàn tay ngưng tụ một ra một quả cầu linh tử, định dùng để tạo ấn tượng tốt, khiến Buck không cần cảnh giác như vậy, cậu không phải người xấu.

Vẻ mặt Giang Tứ ôn hòa, "Chào Buck, tao tên là Giang Tứ, là Linh Giả đã gọi mày trở về, đây là quà gặp mặt dành cho mày."

Giang Tứ đưa quả cầu linh tử trong tay về phía trước, cậu tin rằng không có linh hồn thú cưng nào có thể từ chối sức quyến rũ của quả cầu linh tử, không phải Hoa Tiêu hận không thể một ngày ăn tám bữa sao?

Nghĩ đến Hoa Tiêu, Giang Tứ thoáng thấy một bóng đen lùn lùn đang lao về phía mình, vội vàng thu tay lại, cái bóng đen vồ hụt, đúng là Hoa Tiêu chuẩn bị cướp đồ ăn.

Hoa Tiêu cướp đồ ăn thất bại, đầy bụng ủy khuất, lặng lẽ nhìn Giang Tứ.

【 Corgi cấp bốn: Cậu lại có thêm một con chó khác à? 】

Giang Tứ dỗ nó, "Buck không phải là chó nhà chúng ta, tạm thời nó sẽ ở nhà của chúng ta vài ngày, sau đó sẽ có người đến đón nó, mày ngày nào cũng ăn quả cầu linh tử hết, cái này cho Buck trước."

Giá trị tinh thần của Giang Tứ đã sắp chạm đáy, chỉ có một quả cầu như vậy thôi, không thể cho Hoa Tiêu được, cậu không muốn trải qua cảm giác giá trị tinh thần bị cạn kiệt đâu.

【 Corgi cấp bốn: Có phải tui ngày nào cũng ăn đâu, đã nhiều ngày không ăn rồi. 】

Giang Tứ: "......"

Có phải tất cả trí nhớ của nó đều dùng cho việc ăn không?

Giang Tứ ân cần trấn an, "Ngày mai......"

Một cái bóng trắng giơ cao hai chân đi qua trước mặt cậu, lo rằng Giang Tứ không nhìn thấy nó, đi ngang qua xong rồi lại quay đầu đi lại đường cũ.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ nhìn xung quanh, Hoa Tiêu và Nhất Điểm Hồng đều ra hết rồi, vậy Thiên Lang đâu?

Thiên Lang yên tĩnh lặng lẽ ngồi xổm ở cửa phòng ngủ, không chủ động tạo cảm giác tồn tại, chỉ chờ cho chủ nhân phát hiện ra nó.


Giang Tứ nhíu mày, không được, giá trị tinh thần của cậu quá thấp, sau khi tạo ra một linh hồn thú cưng cấp bốn, cậu chỉ có thể ngưng tụ ra một quả cầu linh tử, nhiều cái miệng đang chờ như vậy, giá trị tinh thần có chút khó phân mà.

Giang Tứ trấn an từng đứa, "Quả cầu linh tử hôm nay cho người bạn mới Buck nha, ngày mai...... Có khả năng ngay mai sẽ có một người bạn mới nữa......"

Bốn linh hồn thú cưng đều nhìn chằm chằm vào cậu, Giang Tứ căng da đầu nói: "Có khả năng phải tám ngày liên tục không ăn được linh tử...... Nếu không, tao chia quả cầu linh tử này ra bốn phần nhé?"

Dáng người Buck mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, xông lên nuốt chửng quả cầu linh tử.

Giang Tứ: "......"

Sự hàm súc và cảnh giác đâu rồi? Quả nhiên tất cả linh hồn thú cưng đều không thắng nổi sự quyến rũ của linh tử sao?

Ba bé con nhà mình đều nhìn chằm chằm vào chú chó ngoại lai với vẻ mặt hung tợn.

Giang Tứ đã có bóng ma tâm lý đối với việc linh hồn thú cưng đánh nhau rồi, sức chiến đấu của Buck cũng không phải là thứ mà gà chọi và Hoa Tiêu có thể so sánh, người ta là chuyên nghiệp, cho dù không chết cũng có thể sẽ bị trọng thương đó!

Giang Tứ vội vàng ôm Buck lại đây, nói với ba đứa nhỏ nhà mình: "Buck là bạn, chúng ta không thể bắt nạt nó, mấy đứa về trước đi, chờ mấy ngày nữa tao sẽ bồi thường cho mấy đứa mà, đứa nào cũng sẽ có được khối lớn như vậy, có thể chứ?"

Sau khi thương lượng xong tất cả các điều kiện, cuối cùng ba bé con nhà mình mới chịu trở về Cỏ Linh Minh.

Giang Tứ thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Buck ở trong lòng ngực, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, có vẻ rất không tình nguyện, nhưng cái đuôi đang đong đưa đã bán đứng tâm tình lúc này của nó.

Trong lòng Giang Tứ buồn cười, cậu ôm mặt Buck, xoa n ắn để nó tươi cười, "Ăn quả cầu linh tử của tao, thì chính là chó của tao."

Cái đuôi đang đong đứa đột nhiên cứng đờ, ánh mắt Buck khiếp sợ nhìn con người này.

Giang Tứ bị Buck chọc cười đến mức cười to, Labrador nghiêm túc thật quá đáng yêu!

Buck như là đang đếm thời gian, để cho Giang Tứ ôm trong chốc lát rồi xoay người rời đi, ngồi xổm ở trước cửa an ninh, cho Giang Tứ một khung thoại.

【 Labrador cấp bốn: Đã đến giờ dắt chó ra ngoài đi dạo rồi. 】

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ: "............"

Đây, đây không phải là biến thành linh hồn thú cưng rồi à? Tại sao lại có trình tự làm việc dắt chó đi dạo chứ?!

Ba linh hồn thú cưng mới trở về Cỏ Linh Minh chưa được bao lâu lại xuất hiện, tụi nó đi tới chỗ Buck, song song ngồi xổm xuống, Nhất Điểm Hồng trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, ba con đều b ắn ra khung thoại cho cậu, đã hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu khi đoạt đồ ăn trước đó.

【 Doberman cấp bốn: Có thể đi ra ngoài dạo. 】

【 Corgi cấp bốn: Tui cứ luôn thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra là dắt chó đi dạo. 】

【 Gà Brahma cấp bốn: Vốn đã quen cuộc sống tung tăng vui vẻ ở nông thôn rồi, từ lâu đã muốn nói cái ổ gà này quá nhỏ, không đủ để tui tản bộ. 】

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ thật sự không biết linh hồn thú cưng cũng cần đi dạo, những thú cưng cậu vẽ ra trước đó đều không đề cập đến yêu cầu này, nên cậu cho rằng linh hồn thú cưng cũng không cần, mỗi ngày chỉ cần ở trên giấy là được, hóa ra là không phải, chúng nó vẫn giữ lại thiên tính nguyên bản như cũ, chúng nó cũng muốn ra ngoài chơi, cũng muốn vui vẻ chạy nhảy, lúc trước không có linh hồn thú cưng nào nhắc tới, phỏng chừng là do chúng đã tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc nâng cao sức mạnh của mình, bây giờ thực lực đã có rồi, đã đến lúc tận hưởng cuộc sống.

Nếu bốn bé con này đều muốn ra ngoài đi dạo, Giang Tứ cũng chỉ có thể đáp ứng, đã xế chiều rồi, đúng là thời điểm dắt chó gà đi dạo.

Giang Tứ mặc áo khoác vào, dẫn bốn đứa ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, Buck là đứa đầu tiên lao ra, Hoa Tiêu theo sát sau đó, Nhất Điểm Hồng vùng vẫy cánh, trực tiếp bay ra ngoài từ cửa sổ hành lang, chỉ có Thiên Lang là đi bên cạnh Giang Tứ, chờ cậu khóa cửa xong xuôi rồi mới theo cậu xuống lầu.


Giang Tứ xoa đầu Thiên Lang, Thiên Lang vừa tri kỷ vừa đáng tin cậy, luôn đặt sự an toàn của Giang Tứ lên hàng đầu.

Giang Tứ: "Mày cũng chạy đi, trước kia là tao không biết mấy đứa thích ở bên ngoài, bây giờ thì biết rồi, nếu như không muốn ở trong Cỏ Linh Minh thì có thể đi ra, muốn cái gì thì có thể nói với tao, mấy đứa đều là bé con của tao, tao luôn hy vọng rằng mấy đứa sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc."

Thiên Lang tựa đầu vào chân Giang Tứ một chút, hiển nhiên là nghe hiểu những lời Giang Tứ nói, nhưng nó vẫn không có chạy đi một mình, vẫn đi theo cạnh Giang Tứ như cũ.

Giang Tứ còn chưa ra khỏi tòa nhà thì đã nghe thấy có người bên ngoài hô to gọi nhỏ, "Chó này nhà ai thế? Đi ra ngoài mà không biết đeo dây vào à?!"

Giang Tứ: "......"

Đệt! Vậy mà cậu quên mất, vẻ ngoài của linh hồn thú cưng cấp bốn thực sự giống như thú cưng thật, cậu biết đó là linh hồn thú cưng, nhưng những người khác thì không biết!

Giang Tứ nhanh chóng xuống lầu, nhìn thấy Buck đang chạy như bay về phía cửa tiểu khu, Hoa Tiêu thì đang đuổi theo sau, Nhất Điểm Hồng giương hai cái cánh lớn ra bàng bạc khí thế! Chú bảo vệ đã lấy ra một cây gậy, nhìn ba con xông tới, vẻ mặt khiếp sợ!

Trong tiểu khu có thể nuôi dưỡng thú cưng, nhưng không được phép nuôi gia cầm! Mà còn là một con gia cầm lớn như vậy!

Chú bảo vệ giơ cây gậy lên, muốn chặn lại con Labrador đang muốn lao ra ngoài, kết quả Buck bay vọt một cái, vút qua khỏi đỉnh đầu chú bảo vệ, Nhất Điểm Hồng vẫy cánh, cũng là trực tiếp bay qua, chỉ có Hoa Tiêu chân vừa nhỏ vừa ngắn, dựa vào động tác linh hoạt của mình để làm choáng váng chú bảo vệ, thuận lợi lao ra khỏi cổng lớn!

Chú bảo vệ: "......"

"Buck! Hoa Tiêu! Nhất Điểm Hồng! Đều đứng lại cho tao!" Giang Tứ đuổi theo phía sau, ba con đã lao ra khỏi cửa khẩn cấp phanh lại, đứng ở tiểu khu cửa, quay đầu nhìn lại.

Những người dân đi ngang qua tiểu khu đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Tứ, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy cậu, cho rằng cậu đã dọn đi rồi, không ngờ cậu vẫn còn sống ở đây, bọn họ đều thật vui, chỉ cần Giang Tứ ở nơi này, bọn họ sẽ cảm thấy là có cảm giác an toàn.

Bác gái vừa mới tức giận vì có chó không có dây xích, nhận ra Giang Tứ, lập tức mỉm cười, "Giang Tứ, gà và chó kia là con nuôi à?"

Giang Tứ vội vàng nói: "Xin lỗi, đây là gà và chó nhà con, lúc ra ngoài con quên mang theo dây xích mất."

Bác gái cười ha hả, "Không sao cả không sao cả, thú cưng mà con nuôi chắc chắn sẽ không đả thương người đâu."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ và bác gái gật đầu chào tạm biệt, rồi đuổi theo ba con kia.

Đi ngang qua chú bảo vệ, cuộc trò chuyện tương tự lại diễn ra.

Chú bảo vệ đã nhìn thấy những linh hồn thú cưng trong tiểu khu, trên người chúng đều phát sáng, cho nên hắn hoàn toàn không nhận ra được bốn con này, chỉ nhìn Doberman, Labrador và gà Brahma một cách đơn thuần cũng biết chúng rất nguy hiểm, chú bảo vệ có lòng nhắc nhở, nuôi chó thì tốt nhất là nên xích nó lại rồi mới dắt đi dạo.

Giang Tứ liên tục đáp ứng, bây giờ cậu sẽ đi mua, cậu không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày thú cưng của mình cần tới thứ này, sợi dây buộc quanh cổ chúng nó chỉ mang lại sự an tâm cho những người qua đường, thực ra căn bản không thể trói buộc được chúng nó.

Giang Tứ kêu bốn con đi theo bên cạnh mình, không được chạy loạn, cách tiểu khu không xa có một cửa hàng cung cấp đồ dùng cho thú cưng, dưới sự tránh né và cái nhìn chằm chằm của người qua đường, cậu đến cửa hàng thú cưng, mua cái vòng cổ và ba sợi dây cho ba con chó, mua cho Nhất Điểm Hồng cái xích chân, mang vào cho bốn con xong xuôi rồi rời khỏi cửa hàng thú cưng trước con mắt sửng sốt của chị gái bán hàng.

Đã từng thấy qua dắt chó dắt mèo đi dạo, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy dắt gà đi dạo đó.

Buck vừa đi ra ngoài thì quẹo phải, một đường đi về phía trước, vừa đi vừa ngửi, ba con khác cũng đi theo nó, Giang Tứ không biết nó muốn đi đâu, mãi cho đến khi Buck ngừng lại ở ngã tư đường phía trước.

Giang Tứ: "???"

Giang Tứ nhớ lúc Lộ Nguyên Minh rời đi, cậu ấy nói ở con đường phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe quỷ dị, lúc này hiện trường của vụ tai nạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, con đường đã khôi phục lại cho xe cộ lưu thông, lúc này cũng không có quá nhiều xe, phỏng chừng nếu có thể đi đường vòng thì đã đi hết rồi, còn những chiếc không thể đi đường vòng, thì khi đi qua ngã tư này đều rất cẩn thận, gần như là đi qua với tốc độ rùa bò.

Buck đứng ở ven đường quan sát một lát, rồi cúi đầu ngửi ngửi trong một lát, dẫn Giang Tứ một đường đi về phía trước, băng qua lối đi bộ, cuối cùng dừng lại ở phía dưới đèn giao thông, Buck đảo quanh tại chỗ, không ngừng ngửi ngửi.

Giang Tứ đã hiểu, Buck đây là ngửi thấy mùi của quỷ đã gây ra vụ tai nạn giao thông kia!

Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, Buck ngửi tới ngửi lui, chẳng lẽ con quỷ đó đang ở gần tiểu khu nhà cậu sao?

Giang Tứ lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Nguyên Minh, hỏi một chút xem thử con quỷ giao thông kia đã được giải quyết chưa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.