Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 86



Gương mặt nhỏ nhắn của Đông Thần dán lên cánh tay Hàn Trạm cọ cọ, híp mắt mơ màng sắp ngủ, một lát sau cậu gãi gãi đuôi cá, giọng nói như đang làm nũng, "Anh ơi, đuôi em ngứa."

Họ rời khỏi nước đã được một lúc lâu, dạo này nắng nóng hơn hẳn, Đông Thần còn duy trì trạng thái đuôi cá, hơi nước bốc lên nhanh khiến đuôi cá bị khô, thêm vào đó còn uống rượu trái cây khiến cơ thể càng khát nước hơn.

"Đừng cào." Hàn Trạm đè tay cậu lại, bế cậu ra ngoài, nhân ngư đuôi tím vẫn luôn đứng ngoài trông thấy thế thì cung kính hỏi, "Ngài muốn đi đâu?"

"Thần Thần không thoải mái, ta dẫn em ấy xuống biển."

Nhân ngư đuôi tím mạnh dạn hỏi, "Dưới đảo có chỗ nghỉ ngơi, ta dẫn ngài đi nhé?"

Hàn Trạm gật đầu, "Phiền dẫn đường."

Hàn Trạm đi xuống bờ biển, hai chân biến về đuôi cá chìm trong nước.


Nước biển ngâm đuôi cá, Đông Thần thoải mái thở ra một hơi, cái đuôi vui vẻ đong đưa.

Nhân ngư dù sao cũng không thể rời khỏi nước quá lâu, dù là Hoa Mính cũng chỉ thỉnh thoảng lên hải đảo thôi, phần lớn thời gian nàng ở trong nước, mà các nhân ngư khác hầu như đều ở quanh khu biển nông, rất ít khi lên bờ.

Được nước biển mát lạnh bao quanh, cảm giác say của Đông Thần tan đi, tỉnh tảo hơn nhiều.

Nhớ lại cảnh tượng mình chủ động quấn lấy Hàn Trạm cầu hoan vừa nãy, cậu sờ sờ vành tai đã đỏ ửng, nhưng cậu nhớ là mới làm được một nửa thì bị đau bụng...

Hàn Trạm thấy Đông Thần đã tỉnh rượu, cúi đầu lại thấy cậu vừa ấn vừa vỗ bụng, anh hơi hoảng hốt, đột nhiên nắm lấy tay Đông Thần, "Bụng em còn đau à?"

"Không ạ." Đông Thần lắc đầu, cậu sờ thấy trong bụng có đồ gì đó cưng cứng, hai mắt đột nhiên mở to, nói theo bản năng, "Anh ơi, trong bụng em có cục đá!"


Hàn Trạm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, "Thần Thần, đó không phải cục đá mà là em có thai."

Đông Thần hoảng sợ, "Anh, anh nói em có trứng á?!"

Cũng không trách Đông Thần không nghĩ ra mình có thai, dù sao hơn mười ngày trước cậu còn chẳng cảm thấy gì, chỉ là ăn hơi nhiều thôi, còn tưởng là có cục đá trong bụng nữa chứ.

"Đúng vậy." Hàn Trạm cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cậu, "Thần Thần đừng sợ, Đản Đản rất ngoan."

Đông Thần lập tức thấy hơi hoảng loạn, Đản Đản tới quá bất ngờ, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt. Cậu hít một ngụm nước biển thật sâu để mình bình tĩnh lại, "Anh ơi, chúng ta phải về ạ?"

"Em muốn về không?" Hàn Trạm hỏi cậu.

Kế hoạch ban đầu của họ là đi qua Rãnh Biển tới Mạc Xuyên, cũng chính là nơi Lạc Tịch ở.

Chỉ là không ngờ Đông Thần lúc này lại có thai, Rãnh Biển quá nguy hiểm, anh không muốn để Đông Thần mạo hiểm, lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Đông Thần đếm ngón tay, nếu mà bây giờ quay về, lại chờ đẻ trứng, chờ trứng nở, nuôi lớn là mất một năm, họ chỉ đành để sang năm mới tới chỗ Lạc Tịch.

Đông Thần "A" một tiếng, "Anh ơi, chúng ta có thể không cần đi qua Rãnh Biển mà."

Cậu có thể khiến họ tới Mạc Xuyên trong vòng vài ngày.

Hàn Trạm cũng nhận ra, ban đầu quyết định đi qua Rãnh Biển là vì có thể tới Mạc Xuyên nhanh chóng mà không lạc đường.

Nhưng đối với Đông Thần mà nói đây không phải vấn đề gì lớn, cậu có thể đưa mấy nhân ngư đuôi xanh kia về Isbela thì cũng có thể tìm được Mạc Xuyên.

"Vậy thì thế này, chờ chúng ta sinh Đản Đản rồi đi tìm Lạc Tịch nhé."

"Vâng."

Tộc nhân ngư mang thai trong khoảng mười lăm ngày, tức là Đản Đản sẽ ra đời trong mấy ngày tới.

Đông Thần ngoắc ngoắc ngón tay Hàn Trạm, chép chép miệng, "Anh ơi, Đản Đản đói."
"Muốn ăn gì?"

Đông Thần phiền muộn thở dài, "Đản Đản muốn ăn cá mè hoa, Sí Ngư, cá Ngân Vĩ."

Cậu nhớ ba với cha quá.

"Được rồi, để anh đi bắt."

"Không cần đâu anh." Đông Thần giữ chặt tay Hàn Trạm, cậu chỉ là nhất thời thèm ăn thôi, cậu biết chỗ này không có mấy loại cá kia.

Cậu nâng ngón tay lắc lắc, mấy con cá lắc lư bơi vào phòng như là bơi nhầm chỗ, chúng bơi tới trước mặt Đông Thần lật bụng như đang chờ được sủng hạnh.

Hàn Trạm nắm con cá mang ra ngoài làm thịt, xử lí xong lại mang vào cho Đông Thần.

Đông Thần nếm mỗi con cá một miếng, khi ăn đến con cá chuối mắt cậu hơi sáng lên, chỉ vào nó nói, "Anh ơi, em muốn ăn con này."

Cậu có cách khiến cá chuối xếp hàng chờ sủng hạnh nhưng thế lại ăn gian quá, huống chi bên ngoài còn nhân ngư đuôi tím đang trông chừng họ.
Hàn Trạm không yên tâm để Đông Thần trong phòng một mình bèn dẫn cậu ra ngoài săn mồi.

Thấy họ ra ngoài nhân ngư đuôi tím đi theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần.

Chuyện này khiến Đông Thần cảm thấy như bị giám sát, cậu chu miệng, không vui nói, "Anh ơi, sao hắn cứ đi theo chúng ta vậy, em có thể đánh hắn không?"

Khóe mắt Hàn Trạm liếc qua sau đó hạ mắt, che đi tia u tối trong ánh nhìn, "Mặc kệ hắn."

Sau khi ăn no quay về phòng, không lâu sau đó nhân ngư đuôi tím mang một rổ hoa quả tươi vào, "Đây là Vương bảo ta mang tới."

Rổ là từ dây leo bện thành, lớn chừng hai bàn tay, tinh xảo nhỏ xinh, rất đáng yêu.

Đông Thần rất thích, cậu nhận rổ, hai mắt cong cong như vành trăng non, "Cảm ơn."

"Ngài khách khí rồi." Ánh mắt nhân ngư đuôi tím hơi đảo, khom lưng rời khỏi phòng.

Đông Thần phát hiện hắn rất sợ Hàn Trạm.
Sau khi nhân ngư đuôi tím đi cậu cầm một quả lên cắn một miếng, chua đến nhăn mặt, cậu đưa quả đã mất một miếng tới bên miệng Hàn Trạm, "Anh ăn đi."

Hàn Trạm cúi đầu cắn, hai ba miếng đã nhai cả hột rồi nuốt vào bụng.

"Ăn ngon không?" Hai mắt Đông Thần sáng lấp lánh, có vẻ thỏa mãn và lém lỉnh khi đùa dai.

"Không ngon."

Hết câu chuyện Đông Thần che miệng ngáp một cái, chôn mặt trong ngực Hàn Trạm, "Anh ơi em mệt."

Hàn Trạm vỗ nhẹ lưng cậu, "Ngủ đi, anh trông cho em."

Nghe thấy trong phòng đã không còn động tĩnh, nhân ngư đuôi tím lặng lẽ rời khỏi, bơi tới bờ biển.

Trăng rằm tỏa sáng giữa bầu trời đêm, ánh trăng mông lung bao phủ mặt nước.

Trên tảng đá ngầm bên bờ biển có một nhân ngư giống cái đang ngâm nga hát, âm thanh tuyệt đẹp, đuôi cá màu nâu rũ xuống nước, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống làm gương mặt lộ ra mấy phần lạnh lẽo, nàng xuốt tóc, quay đầu nhìn về nhân ngư vừa tới.
"Vương." Nhân ngư đuôi tím hô.

Hoa Mính ngừng hát, "Có gì bất thường không?"

"Tất cả đều bình thường, nhưng...Tôi nghe họ nói chuyện, nhân ngư đuôi xanh kia đang mang thai, chắc là tạm thời họ sẽ chưa đi."

Hoa Mính tiếp tục giao việc, "Ngươi tiếp tục để ý họ, đặc biệt là nhân ngư có đồ văn trên trán."

"Vâng."

Họ ở hải vực này hai ngày mà Đản Đản vẫn chưa có dấu hiệu ra đời.

Hàn Trạm cũng không vội, hàng ngày đều mang Đông Thần đi bắt cá chuối, trong mấy ngày đã nuôi Đông Thần tới trắng trẻo mập mạp.

Đông Thần nhéo nhéo gương mặt phúng phính của mình, "Anh ơi có phải em béo lên không? Em không thể ăn tiếp nữa."

"Không béo." Hàn Trạm cắt miếng thịt sống đưa tới bên miệng cậu, "Đản Đản đói."

Đông Thần há miệng "Ngoàm" cắn miếng thịt, bỗng cậu ngửi thấy một hơi thở rất đáng ghét, cậu quay lại nhìn, nhìn thấy một nhân ngư đuôi đen đang vội trốn, "Là nhân ngư xấu xa!"
Kyle nhìn thấy Đông Thần và Hàn Trạm từ đằng xa thầm mắng một câu không xong rồi xuống quít bỏ trốn, không ngờ vẫn bị Đông Thần phát hiện.

Đông Thần vung tay, nước biển cuốn Kyle đưa tới trước mặt họ.

Đông Thần hung dữ trừng gã, "Sao ngươi lại chạy?"

Kyle lập tức ôm đầu cầu xin, "Đừng đừng đừng đánh ta."

Hồi mới về Atlantis không được bao lâu đã gặp phải nhân ngư mà Nina phái tới đuổi gϊếŧ, gã thấy tình huống bất lợi bèn lập tức bỏ chạy, tới mấy hải vực đều suýt chút nữa bị phát hiện, cuối cùng mới tới Lorbin.

Vừa khéo đúng kỳ sinh sản, gã nghĩ mọi cách dỗ Hoa Mính vui rồi kết thành bạn đời với nàng. Gã biết Nina sẽ còn tìm tới bèn lừa Hoa Mính là Nina dây dưa quấn gã mãi không buông, không ngờ Hoa Mính tin là thật.

Kyle vuốt mặt cười khổ, "Ta không biết các ngươi sẽ tới đây, cũng không biết vì sao Hoa Mính tìm các ngươi."
Hàn Trạm bỗng nói, "Ngươi không nói chuyện của bọn ta cho nàng chứ?"

"Ta không nói."

"Thế sao nàng lại biết bọn ta?"

Kyle vội vàng nói, "Chuyện này ta thật sự không rõ, ta không nói về các ngươi một lời nào."

Đúng lúc này Đông Thần hít hít mũi, "Em ngửi thấy hơi thở của nhân ngư đuôi tím kia, hắn sắp quay lại."

Hàn Trạm nói với Kyle, "Ngươi đi đi, đừng nói với Hoa Mính hôm nay ngươi gặp bọn ta."

"Được." Kyle lắc đuôi lập tức chuồn đi.

Đông Thần phất phất tay xóa tan mùi của Kyle.

Mới vừa xong việc nhân ngư đuôi tím đã xuất hiện, hắn như vô tình hỏi, "Vừa nãy có nhân ngư tìm các ngươi à?"

Đông Thần vô tội chớp mắt, "Không có nha."

Không ngửi thấy hơi thở của nhân ngư khác, nhân ngư đuôi tím không nghĩ nhiều, "Vương có việc tìm các ngươi."

Đông Thần cười nói, "Có rượu trái cây ngọt không?"
"Có."

Hàn Trạm gập ngón trỏ gõ gõ đầu cậu, "Không được uống."

Đông Thần che trán, cậu phồng má, ấm ức lên án, "Anh hư lắm."

"Sinh Đản Đản rồi uống."

Đông Thần lập tức rạng rỡ trở lại, "Anh tốt nhất."

Đáy mắt Hàn Trạm hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Bơi tới bờ biển Đông Thần vẫn không biến ra đuôi cá, cậu giang hai tay với Hàn Trạm, "Anh ôm em đi." Hàn Trạm duỗi tay bế Đông Thần lên, đi lên bờ cát.

Nhân ngư đuôi tím đưa họ tới nhà gỗ, Hoa Mính đang rúc trong lòng Kyle ăn hoa quả Kyle đút cho.

Thấy họ vào Hoa Mính đẩy quả Kyle đút tới ra, "Chuyện lần trước ta nói các ngươi nghĩ thế nào?"

Hàn Trạm nói, "Xin lỗi, Thần Thần có thai, bọn ta không định tới Isbela."

"Tiếc thật đấy." Hoa Mính nói, "Khi nào các ngươi đi?"

"Chờ Thần Thần sinh xong bọn ta sẽ đi."

Ngươi tới ta đi mấy câu thăm dò, Hàn Trạm viện cớ Đông Thần không thoải mái xuống biển nghỉ ngơi trước.
Nhìn họ rời đi sắc mặt Kyle hơi kì lạ.

Mu bàn tay bỗng hơi đau đớn, Kyle hồi thần, Hoa Mính trong lòng gã đang cong môi cười, "Nghĩ cái gì vậy?"

Kyle do dự nói, "Vương, nếu họ không muốn tới Isbela hay là chúng ta bỏ đi."

Ý cười bên môi Hoa Mính lập tức biến mất, móng tay như dao xẹt qua sườn mặt Kyle, lời nói mang ý cảnh cáo, "Đừng hỏi nhiều thế, ngươi ngoan ngoan bên ta là được, dù sao ta cũng thật lòng thích ngươi."

Móng tay Kyle đâm đâm lòng bàn tay, gã nhìn Hoa Mính, chân thành nói, "Ta cũng thích ngài."

Đông Thần phát hiện từ sau khi gặp Hoa Mính nhân ngư giám thị họ quanh đây ngày càng nhiều, cho dù ra ngoài săn mồi cũng có nhân ngư nhìn.

Hơn nữa từ sau hôm đó họ cũng không gặp lại Kyle.

Đông Thần rất không thích cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, cậu chống cằm nói, "Anh ơi, họ đáng ghét thật đấy."
"Ngoan, nhịn thêm một chút, chờ chúng ta sinh Đản Đản rồi đi ngay."

Đông Thần thở dài, cậu xoa bụng lẩm bẩm, "Đản Đản mau ra đi nào."

Bỗng cậu ôm bụng, hô lên một tiếng, "Anh ơi, em đau bụng, có phải Đản Đản sắp ra rồi không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.