Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 90



Gió biển mát rượi xua đi cái nóng sau giờ ngọ, bọt biển trắng xóa vỗ lên ghềnh đá, mặt trời dâng cao, bầu trời xanh quang đãng và biển xanh nối thành một đường.

Trên rặng san hô có một quả trứng trắng xinh xắn nằm đó, dưới làn nước trong suốt có chiếc đuôi xanh thong thả đong đưa, vảy màu lam lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một lát sau Đông Thần vươn ra khỏi mặt nước, trong miệng ngậm một con cá nhỏ, cậu vừa bơi vừa cắn, hai ba miếng đã ăn hết.

"Anh ơi để em trông Đản Đản cho."

Hàn Trạm ấn đầu cậu xuống nước (ủa anh J), "Bên ngoài nóng lắm, e đợi dưới nước đi, không cần ra đâu."

Hôm nay là ngày thứ 15 Đản Đản ra đời những vẫn không có dấu hiệu phá vỏ như cũ.

Đông Thần không tin Đản Đản là quả trứng chết, có lẽ Đản Đản giống cậu cần mấy tháng mới có thể phá vỏ.


Thời gian chờ đợi dài tới mức khiến người ta lo lắng.

Lúc này đây Đông Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi lòng của ba và cha mình, đổi thành cha mẹ nhân ngư khác nếu trứng qua nửa tháng còn không nở thì họ sẽ từ bỏ quả trứng này.

Cậu lại vươn ra khỏi mặt nước một lần nữa, nỗi ưu sầu vương giữa đôi mày, "Anh à, hay là chúng ta đi tìm Lạc Tịch đi?"

Hàn Trạm xoa tóc cậu, giọng hơi trầm xuống, "Thần Thần đừng buồn, Đản Đản chắc chắn sẽ nở thôi."

"Em biết mà." Đông Thần cong môi, cậu nhẹ nhàng nói, "Đản Đản cũng đang cố gắng ra ngoài."

Hai người thương lượng rồi quyết định tới chỗ Lạc Tịch.

Tiềm thức Đông Thần cảm thấy bé trứng không thể phá vỏ có thể liên quan tới Thần lực, Lạc Tịch có lẽ biết gì đó.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ ở Lorbin, Đông Thần bỏ Đản Đản vào rổ đồng thời chuẩn bị lượng thức ăn dự trữ đầy đủ rồi cùng Hàn Trạm rời khỏi hải vực.


Trước mặt các nhân ngư Đông Thần phất tay nhấc lên một cột sóng lớn, sóng biển cao 3 mét cuốn Đông Thần và Hàn Trạm lên về hướng mặt trời, trong chớp mắt biến mất trên mặt biển.

Các nhân ngư lau đi mồ hôi không tồn tại trên trán, lòng kính sợ với vị tân vương nâng lên lên tầm cao mới, có nhân ngư ấp úng hỏi, "Midka, Vương của chúng ta thật sự là Hải Thần hóa thân ư?"

Midka xụ mặt đáp, "Cẩn thận cái mồm, Vương cũng chưa từng nói bản thân như thế."

Các nhân ngư ghen tức mà nghĩ, sau khi Vương đi Midka như là cáo mượn oai hùm, thì cũng đúng thôi, bây giờ tất cả nhân ngư đều phải nghe Midka, hơn nữa nghe nói hắn còn đuổi Crane đi.

Các nhân ngư khác không phải không nghĩ tới chuyện tạo phản nhưng sau khi thấy sức mạnh của Đông Thần họ hoàn toàn từ bỏ ý định đấy, nếu không chờ khi Đông Thần quay lại kẻ chết đầu tiên chính là bọn họ.


Bên kia dưới tốc độ siêu nhanh của sóng biển, Đông Thần và Hàn Trạm ngày đêm lên đường, sáng hôm sau đã tới hải vực Mạc Xuyên.

Trên hòn đảo rỗng giữa biển khơi.

Giao tiêu mềm nhẹ phủ kín giường đá lạnh lẽo, thiếu niên đang ngủ say trên giường đá bỗng cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, y lau mặt nhưng lại sờ tới thứ gì đó mềm mụp.

Thiếu niên mở mắt, tách tiểu nhân ngư dính trên mặt mình ra, cất giọng khàn khàn, "Đâu Đâu, con lại không ngoan."

Tiểu nhân ngư có mái tóc bạc xinh đẹp và cái đuôi cùng màu, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo có năm phần tương tự Lạc Tịch, nhóc chu miệng phát ra tiếng "doudou".

Tiểu nhân ngư là con của y và Tesia, nhóc con mới phá vỏ không tới hai ngày, rất nghịch ngợm.

Vì mới vừa phá vỏ đã kêu "doudou" nên Lạc Tịch lấy luôn tên "Đâu Đâu" làm biệt danh cho nhóc.
Đâu Đâu ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy ba đâu, ngửi theo hơi thở của ba trộm bơi vào tìm ba chơi. Ai ngờ ba còn chưa tỉnh, Đâu Đâu bèn nhảy lên mặt ba, nghịch ngợm làm y tỉnh luôn.

Tiểu nhân ngư lăn từ trên tay y xuống rơi xuống giường, nhóc ôm trân châu đỏ trên giường lên chơi tiếp.

Lạc Tịch lấy trân châu trong lòng nhóc ném vào góc rương, sau đó vươn tay gãi gãi đuôi cá của cậu nhóc.

Đâu Đâu ôm đuôi cười ngốc, bỗng nhóc xoay đầu gọi rất sõi, "Cha."

Thân hình cao lớn của Tesia từ ngoài tiến vào, hắn xách đuôi Đâu Đâu lên, "Lại làm ồn ba con ngủ hả?"

Tiểu nhân ngư không vui bĩu môi, phụt phụt phun bong bóng về phía Tesia.

Tesia đè lại tiểu nhân ngư nghịch ngợm rồi quay ra nói với Lạc Tịch, "Vương, nhóm Hàn Trạm tới."

Lạc Tịch nhanh chóng ngồi dậy, niềm vui ngập đầy đôi mắt, "Đông cục cưng cũng tới hả?"
"Tới." Tesia đỡ y dậy, "Y đang ở ngoài chờ ngài."

"Mau cho họ vào đi."

Tiểu nhân ngư ngồi trên vai Tesia, hai tay ôm sườn mặt cha đôi mắt mở to nhìn Đông Thần và Hàn Trạm.

Đông Thần vừa nhìn qua đã thấy tiểu nhân ngư trắng trẻo trên vai Tesia, y không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc, "Tesia, đây là con của anh và Lạc Tịch à?"

"Ừm, nó tên Đâu Đâu."

Hai mắt Đông Thần sáng bừng lên, "Quả là một tiểu nhân ngư xinh đẹp."

Tiểu nhân ngư nghe ra đây là lời khen mình thì kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi mắt màu bạc rực rỡ như lưu li.

Tầm mắt Tesia dừng trên chiếc rổ, thấy trứng trắng trong rổ bèn hỏi, "Đây là?"

"Trứng của bọn tôi, đã nửa tháng rồi còn chưa phá vỏ, bọn tôi muốn mang tới cho Lạc Tịch nhìn xem sao."

Đang nói chuyện thì thấy Lạc Tịch từ trong cung điện bơi ra, y nhìn Đông Thần đã thành niên nhất thời chưa nhận ra, lát sau y mới bừng tỉnh, lần trước gặp Đông Thần đã là chuyện hơn nửa năm trước, nhoáng cái mà Đông Thần đã thành nhân ngư trưởng thành.
"Đông cục cưng!"

Đông Thần sửa lại, "Là Đông Thần."

"Được rồi, Đông Thần." Lạc Tịch vui vẻ kéo tay Đông Thần, "Bọn anh vốn định hết kỳ sinh sản sẽ tới tìm bọn em chơi, không ngờ bọn em lại tới đây trước."

Nói tới đây y cười rồi nói tiếp, "Đúng lúc anh có trứng nên không đi nữa, mới nãy anh nghe em nói tới Đản Đản, có chuyện gì sao?"

Đông Thần ôm một quả trứng ra khỏi rổ, "Đây là bé trứng nhà em, sinh ra nửa tháng rồi còn chưa phá vỏ."

Vẻ mặt Lạc Tịch dần nghiêm trọng, "Anh có thể xem thử không?"

Đông Thần đưa bé trứng cho y, "Làm phiền anh."

Lạc Tịch lắc nhẹ rồi để bé trứng cạnh tai nghe cẩn thận, "Chắc không phải trứng chết đâu."

"Lúc trước em cũng ba tháng mới phá vỏ, em nghĩ Đản Đản giống em."

Nghe vậy Lạc Tịch lộ ra vẻ ngạc nhiên, y đột nhiên hỏi, Đông Thần, e lấy được tất cả Thần lực rồi ư?"
Đông Thần gật đầu, "Vâng."

"Anh hiểu rồi." Lạc Tịch thả trứng lại rổ, "Trước mắt thì nó chưa đủ năng lượng để phá vỏ."

Đông Thần hơi nhíu mày, "Sao lại như vậy?"

Lạc Tịch giương mắt nhìn đồ văn giữa trán cậu, "Đông Thần, em có cảm thấy mình là Hải Thần không?"

Đông Thần hơi hoảng hốt, "Em không biết."

Đông Thần chưa từng nghĩ tới vấn đề bản thân có phải Hải Thần không, bất kể là Hải Thần trong miệng Ngải Thụy hay Lạc Tịch đều cách cậu vô cùng xa.

Hơn nữa cậu không có kí ức của Hải Thần, cậu nghĩ có lẽ mình giống Noy, may mắn có được Thần lực mà thôi.

"Theo anh được biết Hải Thần không có thực thể, Ngài sẽ biến thành các loại hình thái, nhân ngư là giống loài Ngài vừa ý nhất." Nói đến đây Lạc Tịch không khỏi thở dài, "Hải Thần đúng là đã không còn nữa."
Nghe thấy tin Hải Thần đã chết, Đông Thần không khỏi xuống tinh thần, ngay cả đồ văn giữa trán cũng như tối đi trong giây lát.

Đúng lúc này đáy mắt Lạc Tịch sáng lên chút ánh sáng nho nhỏ, y sửa miệng, "Không, anh đoán sai rồi, Hải Thần mãi mãi còn sống." Có lẽ Ngài tồn tại dưới một phương thức khác.

Đông Thần nửa hiểu nửa không.

Cậu bối rối hỏi, "Thế phải làm sao Đản Đản mới có thể phá vỏ?"

"Em xuất Thần lực ra đặt cạnh Đản Đản xem sao."

Đông Thần khẽ động ý niệm, ba quầng sáng bay từ người cậu ra.

Trước đó Hàn Trạm đã thấy Thần lực nên sắc mặt tự nhiên, còn Lạc Tịch và Tesia thì đều lộ vẻ kinh ngạc, khó trách Mạc La lại không nhịn nổi mà trộm Thần lực đi, sức mạnh to lớn nhường này đối với bất kì nhân ngư nào cũng là sự mê hoặc không thể chống cự.
Đông Thần nâng quầng sáng đặt chung với Đản Đản vào rổ.

Khi Đông Thần thu tay thì cảm thấy bé trứng dưới tay giật giật, cậu đột nhiên mở bừng hai mắt, "Anh ơi, Đản Đản động rồi!"

Còn chưa nói hết câu Hàn Trạm đã bơi nhanh tới, anh vươn tay vào trong rổ sờ bé trứng, ánh sáng ấm áp của quả cầu phủ lấy bé trứng, ánh mắt anh dịu dàng như đang trông thấy tiểu nhân ngư đang nhảy nhót bên trong, "Đúng là động rồi."

Ngón tay Lạc Tịch gõ gõ cằm, "Chứng tỏ đặt Thần lực cạnh bé trứng có tác dụng."

Thế thì tốt quá, Đản Đản không cần chờ tới mấy trăm năm mới có thể phá vỏ.

Đông Thần từ từ sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Nếu đời trước Mạc La không trộm Thần lực, có lẽ mấy trăm năm sau cậu sẽ phá vỏ, nhưng Mạc La lại trộm Thần lực, Noy thì lấy được một Thần lực khác, chỉ còn một Thần lực cung cấp năng lượng không đủ để cậu phá vỏ. Nên cậu mới phá vỏ vào hàng tỉ năm sau.
Khi đó nhân ngư đã tuyệt chủng hết rồi.

"Thần Thần muốn ăn cá sốt ngọt không? Anh bảo Tesia đi làm, buổi tối chúng ta cùng ăn nhé." Lạc Tịch hồ hởi đề nghị.

Đông Thần chớp chớp mắt, "Trước em có đổi với Vũ nhân ít trái cây và rượu, anh có muốn thử không?"

Lần này tới cậu còn đặc biệt mang theo rượu trái cây theo.

Lạc Tịch chưa từng nghe tới loại rượu này nên có chút tò mò, "Ăn ngon không?"

Đông Thần cong môi, "Không phải ăn mà là uống, vị rất ngọt, nhưng anh em không cho em uống nhiều."

Dứt lời vành tai Đông Thần đỏ lên, tửu lượng cậu không tốt, uống hai ly đã say, sau khi say còn quấn lấy Hàn Trạm đòi ôm.

Tất nhiên lần nào cũng bị Hàn Trạm lặn lộn đến eo đau lưng mỏi.

Lạc Tịch vỗ tay nói, "Vậy anh cũng thử xem sao."

Họ đang nói chuyện nên không chú ý có tiểu nhân ngư màu bạc chui vào rổ, nhóc ôm bé trứng, chơi mệt bèn ghé vào trứng ngủ khò khò.
Qua một lúc lâu Lạc Tịch mới phát hiện tiểu nhân ngư nhà mình mất tích, "Kỳ lạ, Đâu Đâu đâu rồi?"

Họ tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện Đâu Đâu đang ngủ say trong rổ.

"Quỷ con nghịch ngợm này." Lạc Tịch dở khóc dở cười.

Buổi tối Tesia mang cá sốt ngọt tới.

Hàn Trạm bẻ một thân cây thô bằng cánh tay trên đảo làm thành hai cái chén nhỏ, dặn Đông Thần đừng uống nhiều.

Đông Thần ngoan ngoãn nói vâng, quay đầu đã rót một chén đầy đưa cho Lạc Tịch.

Lạc Tịch bưng rượu, cúi đầu ngửi ngửi, miệng nhấp một ngụm, cười lộ ra cả răng nanh, "Ngọt ghê, ngon lắm."

Hai người vừa ăn cá sốt ngọt vừa uống rượu, loáng cái đã uống hết nửa vại rượu trái cây từ lúc nào không hay. Thấy không còn giọt nào nữa, Đông Thần giơ vại lên lắc lắc, "Ấy? Hết rượu rồi!"

Người cậu lung lay như đang bồng bềnh trong nước, bỗng cậu bị hẫng ngửa ra sau rơi vào một lồng ngực ấm áp, ngửi thấy hơi thở an tâm, cậu cọ cọ trong lòng Hàn Trạm, gọi lanh lảnh, "Anh ơi."
Hàn Trạm nhéo mũi cậu, "Đã bảo em đừng uống nhiều rồi." Anh mới vừa đi ra ngoài với Tesia một lúc, quay về đã thấy hai tửu quỷ uống sạch rượu.

Đông Thần vui vẻ lắc lư đuôi, "Anh ơi em vui lắm, Đản Đản rất nhanh sẽ phá vỏ."

Lạc Tịch gác đầu lên vai Tesia, say tới nỗi đứng không vững, y vẫy vẫy tay, "Thần Thần, mai chúng ta uống tiếp nhé."

"Vâng vâng."

Hàn Trạm bế Đông Thần lên, tay thì xách rổ, anh gật đầu với Tesia rồi ôm cậu về Tiểu Thạch Ốc nghỉ ngơi.

Mặt Đông Thần đỏ ửng, đôi mắt xanh lam phủ ánh nước, cậu thở hổn hển giang hai tay ôm cổ Hàn Trạm, hôn hai cái lên đôi môi mỏng của Hàn Trạm.

Đôi mắt Hàn Trạm dần sâu hơn, anh đặt rổ lên đầu giường, nhéo cằm Đông Thần hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước.

Hôn môi dần chuyển xuống hôn cổ, Đông Thần cười "khanh khách" tránh đi, "Ngứa."
Hàn Trạm thở dài một cách bất đắc dĩ, anh ôm eo Đông Thần ôm cả người cậu vào lòng, cúi đầu, hơi thở triền miên quấn quít bên nhau, hòa quyện làm một.

Tiểu nhân ngư đang ngủ say trong rổ gãi gãi đuôi, cái miệng hồng hào khẽ nhếch phun ra một chuỗi bong bóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.