Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 1: Nhìn chăm chú



Editor: Đình Đình

Beta: Huyền

Lương Bình nhìn chăm chú vào Vũ Tuệ thật lâu.

Từ ngày cô chính thức là một thành viên của lớp học, anh đều ngồi ở góc cuối phòng học, nhìn đến vị trí bàn học gần cửa sổ đầu tiên của cô, nhìn gió thổi lướt qua mái tóc đen dài, hơi xoăn của cô, nhìn cô lười biếng đưa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, để lộ ánh mắt mông lung dưới lớp tóc mái, giống như không để tâm đến bất cứ thứ gì, nhìn cô thả hồn đến một nơi xa lạ, nơi chỉ một mình cô độc quyền sở hữu mà không có bất cứ thứ gì có thể quấy rầy, lại nhìn cô khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng với bạn học, toát lên vẻ tự nhiên thanh thuần.

Không biết từ lúc nào, anh đã bị nụ cười thanh khiết cùng dáng vẻ ngọt ngào ấy thu hút. Từ đó trở đi liền biến thành kẻ biến thái điên cuồng đi theo đuôi cô.

Sau khi tan học, anh sẽ lẳng lặng chờ cô tham gia xong các hoạt động của câu lạc bộ, đến khi hoàng hôn buông xuống ánh sáng màu cam sẽ bắt đầu ở một khoảng cách rất xa phía đằng sau đi theo cô, đi theo cô lên tàu điện, qua ba trạm thì xuống xe, ở trạm này Vũ Tuệ sẽ vào một quán bán đồ ăn vặt mua một ít bánh đậu đỏ nóng hổi vừa mới ra lò. Sau đó lại lên tàu điện ngồi thêm hai trạm nữa mới đến nhà.

Nhà cô là một ngôi nhà nhỏ hai tầng được thiết kế theo kiểu Tây, trang trí tươi mát, còn nuôi một con mèo Ragdoll*, mỗi lần cô mở cửa con mèo nhỏ kia cũng sẽ chạy ra nghênh đón cô, vòng quanh chân cô vài vòng rồi cất tiếng kêu meo~ làm nũng, những lúc đó cô sẽ cúi xuống khẽ ôm con mèo bụ bẫm lên. Mèo nhỏ thoải mái nằm trong ngực cô, hưởng thụ từng cái vuốt ve ôn nhu của cô.

*Ragdoll: là tên một loài mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. Mèo Ragdoll được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ra và thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèo đời đầu tiên.

Lương Bình mỗi lần nghĩ đến con mèo Ragdoll kia được thoải mái hưởng thụ cái ôm ấm áp của cô đều cảm thấy ghen ghét, ghen ghét đến nỗi khiến cho khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.

Lương Bình đứng ở ngoài cửa nhà cô ngây ngốc quên mất thời gian cho đến tận khi đêm đen phủ xuống, đến tận lúc phòng ngủ của cô tắt đèn. Anh trốn ở hẻm nhỏ tối đen đối diện nhà cô, giống như một con mèo đen lưu lạc, có khi lại giống một kẻ biến thái điên cuồng.

Nếu bị phát hiện nhất định sẽ khiến cô sợ hãi, chán ghét mà tránh xa anh. Nhưng mà dáng vẻ bị dọa sợ của cô chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu.

Tận tới đêm khuya tĩnh lặng, anh mới về đến nhà, mẹ anh quan tâm hỏi han: “Hôm nay lại ở thư viện đọc sách đến muộn vậy, cơ thể có thể chịu nổi hay không?”

“Không sao.” Anh một đường đi thẳng lên phòng ngủ.

“Buổi tối ăn con đã ăn gì chưa? Có đủ dinh dưỡng không? Có đói bụng không? Mẹ làm đồ ăn khuya cho con…”

Anh đóng cửa phòng ngủ ngăn giọng nói của mẹ ở bên ngoài, đem cặp sách đặt trên bàn, rồi đi vào phòng tắm rửa tay. Tấm gương trên bồn rửa tay hiện lên hình ảnh một cậu thiếu niên trẻ tuổi, mắt kính che kín đôi mắt lạnh nhạt, làm anh nhìn trông có vẻ nho nhã, dễ nói chuyện hơn, thân hình thon dài trẻ trung được bao trọn trong bộ đồng phục, nút áo được cài gọn gàng, sơ mi trắng không dính hạt bụi, trên cổ tay trắng nõn đeo chuỗi hạt châu màu nâu đang bị bọt nước cọ rửa. 

Người trong gương kia dù cho nhìn thế nào cũng thấy được, trong mắt cha mẹ, người thân, bạn bè, các giáo viên cùng các bạn học là một học sinh ưu tú, kiêm chủ tịch câu lạc bộ cờ tướng của trung học Lĩnh Tây.

Nhưng những thứ mà mọi người nhìn thấy chỉ là bộ mặt con người mà anh dựng lên cho họ xem, để che giấu con thú hoang ẩn nấp trong lòng.

Lương Bình với tay lấy khăn lông lau khô tay, đi đến bàn ngồi xuống, từ cặp sách lấy ra giấy viết thư cùng với phong thư, nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng.

Hôm nay cô đi ngang qua anh ba lần, mỗi một lần anh đều làm bộ đang nghiêm túc đọc sách, nhưng kỳ thật ở trong lòng lại đang âm thầm đếm số bước chân, đếm xem cô bước mấy bước nữa sẽ đến bên người anh, còn trái tim anh sẽ vì cô càng lúc càng tới gần mà đập càng lúc càng nhanh, hai tay cầm sách của anh càng ngày càng nắm chặt, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu có chút không thông thuận.

Sinh lý thay đổi như vậy phải đợi một lúc sau mới có thể dần dần bình ổn trở lại. 

Lương Bình nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, dường như còn có thể ngửi được mùi thơm từ mái tóc đen theo từng chuyển động của cô, mùi thơm độc đáo của dầu gội đầu từ từ lướt qua gò má rồi sau đó chui vào trong mũi.

Lúc lâu sau, anh lấy bút ra, ngòi bút đặt trên giấy viết thư, viết ra từng câu một nhưng lại dường như không theo sự điều khiển của đại não, mà là trực tiếp từ đáy lòng, lôi kéo anh điên cuồng viết từng câu chữ, nếu bị người khác nhìn thấy nội dung trên bức thư này, nhất định sẽ bị dọa sợ.

***

Mặt ngoài nhìn anh có vẻ cấm dục, lạnh lùng lại đầy phong tao khiến cho người khác rất muốn trêu đùa anh.

Vũ Tuệ đội mưa đi tới trường, mở cửa phòng học đi vào, dùng nụ cười thanh khiết đáng yêu chào hỏi bạn học, liếc mắt một cái liền thấy được học sinh ưu tú nhất của trung học Lĩnh Tây vì thân hình cao lớn mà phải ngồi ở cuối lớp.

Thời tiết dần nóng lên, rất nhiều bạn nam, bạn nữ đã bỏ đi áo khoác đồng phục, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng. Có lúc họ còn cởi cúc áo để lộ xương quai xanh, nhưng anh vẫn như cũ, luôn mặc áo khoác chỉnh tề kín mít, mặc dù cởi áo khoác, nhưng cúc áo sơ mi vẫn luôn cài đến trên cùng. Nếu như mặt mày bình thường sẽ làm cho người khác nghĩ rằng người này rất bảo thủ, thành tích tốt cũng sẽ bị cho rằng là một con mọt sách, nhưng bởi vì anh lớn lên có vẻ ngoài điển trai, nên từ việc nghĩ người này mang lại cảm giác rập khuôn thì đã thay bằng khí chất cấm dục, thành tích học sinh ưu tú đứng đầu khóa cũng trở thành minh chứng cho việc anh trở thành “mặt hàng chất lượng cao”, luôn có một ít nữ sinh đối với anh tre già măng mọc*, đáng tiếc anh lại không hiểu phong tình là gì, đối với mấy thứ này đều thấy như không thấy.

*vây quanh không ngớt

Anh đang đọc sách, ở trong phòng học vô cùng ầm ĩ huyên náo, nhưng anh dường như đều không để mắt tới những thứ xung quanh.

Vũ Tuệ còn chưa kịp đem cái ô trên tay treo lên kệ ở đằng sau lớp học, thì đã bị Mỹ Chi cầm tay, vẻ mặt cô ấy đầy hưng phấn, nhỏ giọng nhìn cô nói: “Có vài học tỷ tổ chức đánh cược muốn nhờ chúng ta hỗ trợ.”

Mấy vị học tỷ kia ở gần nhà Vũ Tuệ nên biết cô, các chị ấy cùng tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị, bởi vì lúc đấy còn thiếu hai người, vừa lúc gặp được Vũ Tuệ cùng Mỹ Chi nên đã cố gắng lôi kéo qua cho đủ thành viên.

Tất cả đều là cao thủ tình trường, trang điểm xinh đẹp, vừa nghe thấy Vũ Tuệ cùng Mỹ Chi là đàn em năm hai* của trường, nên đã hỏi thăm bọn cô về chuyện của Lương Bình, học đệ này khác với những nam sinh cấp ba thông thường, khiến cho các học tỷ đó rất hứng thú, như thể bầy sói đang nhìn chằm chằm vào đĩa thịt.

*năm nhất, năm hai, năm ba= lớp 10, lớp 11, lớp 12.

*lớp một, lớp hai, lớp ba…= lớp A, lớp B, lớp C… 

“Cái gì?”

“Các chị ấy nói chỉ cần có thể giúp các chị ấy theo đuổi được Lương Bình, bất luận cuối cùng là ai theo đuổi được, các chị ấy mỗi người đều sẽ thay phiên nhau mời chúng ta ăn cơm trưa trong vòng một tháng! Nhưng mà, để Lương Bình trở thành bạn trai họ bằng cách nào chứ?” Vẻ mặt Mỹ Chi buồn rầu nói: “Đây là nhiệm vụ gian khổ đấy, cậu nói xem bây giờ nên làm sao? Làm cách nào để mà giúp đây? Tớ cũng không dám trực tiếp đồng ý, cậu nói xem như nào?”

Nên làm cái gì bây giờ? Vũ Tuệ nhẹ nhàng cười, cô không biết nên đánh giá thế nào đành lắc đầu, cầm ô từ hành lang hàng thứ nhất và thứ hai đi đến cuối lớp.

Cô bước từng bước đi qua anh, nhìn thân thể Lương Bình biến hóa mà người khác khó có thể phát hiện ra — cơ bắp của anh vì căng thẳng mà bắt đầu trở nên cứng đờ, các ngón tay đang cầm sách vì dùng nhiều lực mà trở nên trắng bệch, mắt anh giống như ghim đinh nhìn chằm chằm vào sách, dường như bất cứ điều gì cũng không thể làm anh phân tâm.

Am hiểu ngụy trang Lương Bình ơi… Nếu cô dựa gần hơn một chút, có phải anh sẽ ở ngay trong phòng học xảy ra phản ứng sinh lý không, ngẫm lại thật đúng là… vô cùng thú vị.

“Lớp trưởng, cậu đang xem sách gì vậy?” Vũ Tuệ rõ ràng biết Lương

Bình đối với cô có phản ứng đặc biệt, lại còn cố ý xấu xa ngừng lại bên người anh, hơi cúi đầu, dùng giọng nói mềm mại hỏi.

Lương Bình nhìn cô một cái, dưới mắt kính, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, anh không nói gì, chỉ đem sách lật qua cho Vũ Tuệ xem.

“Dazai Osamu《 Nhân Gian Thất Cách 》* sao, lớp trưởng đọc hiểu không?” Vũ Tuệ nghiêng đầu hỏi, ngón trỏ đặt ở khóe môi, có chút ảo não nói: “Lúc tôi đọc chỉ thấy đây là một người đàn ông vô dụng kể về những ngày xưa cũ đã từng rất lung tung rối loạn, có lẽ bởi vì khả năng thấu hiểu quá kém, lớp trưởng có thể giảng cho tôi một chút không? Rốt cuộc nó đang nói về thứ gì vậy?”

*Dazai Osamu ( tên trung:太宰 治- Thái Tề Trị  sinh 19 tháng 6 năm 1909 – mất 13 tháng 6 năm 1948?) là một nhà văn Nhật Bản tiêu biểu cho thời kỳ vừa chấm dứt Thế chiến thứ Hai ở Nhật. Osamu sống và viết Cùng một nghĩa như nhau, thành thực mà bi đát.

*Nhân Gian Thất (人間失格): gọi là Thất lạc cõi người là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật năm 1948 của Dazai Osamu. Cuốn sách được xem là kiệt tác của tác giả và xếp thứ hai trong số những tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nhật, chỉ sau Nỗi lòng của Natsume Sōseki.

“Tôi chỉ là tùy tiện xem thôi.” Lương Bình lạnh nhạt nói, tầm mắt lại nhìn vào sách.

“Thật là, vì sao phải đối xử với Vũ Tuệ lại lạnh nhạt như vậy, cậu ấy thật là siêu cấp đáng yêu nha!” Bạn học nam Kinh Trạch bên cạnh lên tiếng kháng nghị.

“Đúng vậy đúng vậy, Vũ Tuệ, đừng cùng cái tên lạnh nhạt vô tình này nói chuyện, qua đây chơi cùng bọn tớ đi. ”

Bởi vì Lương Bình không hay chủ động tham gia các hoạt động của đám con trai, nhưng cũng rất bất ngờ, anh đã từng giúp đỡ giải quyết mấy vấn đề phiền toái giữa các bạn học trong lớp với đám lưu manh, hơn nữa tuy rằng anh không chủ động tham gia, nhưng nếu mạnh mẽ, nhiệt tình kéo anh tham gia, thì chắc chắn anh sẽ tham gia, sẽ không làm cho tình cảnh trở nên xấu hổ, vì thế tình bạn với các bạn nam trong lớp khá tốt.

Vũ Tuệ mắt nhìn bộ dạng thờ ơ của Lương Bình, chỉ là cười không nói gì, cô cầm ô đi ngang qua, nhẹ nhàng lắc đầu, lọn tóc lướt nhẹ qua người Lương Bình, cô có thể tưởng tượng thấy cơ bắp toàn thân của anh lập tức căng thẳng, việc phải kiềm chế như này thật sự rất vất vả.

Đáng tiếc, tiếng tim đập nhanh đã làm lộ bí mật của cậu rồi, Lương Bình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.