Băng khô trong bình chữa cháy là cacbondioxit ở dạng rắn, nếu phun vào người quá nhiều sẽ gây khó thở. Mấy nữ sinh kia bất ngờ bị phun đầy đầu, đầy mặt thì hét lên như ong vỡ tổ, sau đó bị Lương Bình đẩy dạt sang một bên.
Lương Bình tiện tay ném bình chữa cháy vào đám nữ sinh, nhấc chân đi về phía nhà cửa nhà vệ sinh.
“Rầm!” một tiếng, cánh cửa bật ra khỏi khung sắt đập mạnh vào tường, người trong nhà vệ sinh bị dọa cho một trận, giữ nguyên tư thế quay đầu lại, không nhúc nhích nhìn về phía cửa.
Thời điểm mùa hoa anh đào vừa mới tàn héo hết, làn nước buổi sớm chưa được ánh sáng mặt trời chiếu rọi lạnh giá đến tận xương, Thanh Nãi nắm bắt được điểm này, chầm chậm xối nước từ đầu đến chân Vũ Tuệ, khiến cả người cô vì lạnh mà run lên. Vũ Tuệ nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, thấy được bóng dáng của một thiếu niên xuất hiện trong làn sương trắng, nhanh như bay vọt tới trước mặt cô, thoáng chốc đẩy Thanh Nãi sang một bên.
“Rầm” một tiếng, là tiếng Thanh Nãi bị đẩy ngã trên đất, vòi hoa sen trên tay bay ra đập mạnh lên trên tường.
Trong nháy mắt, Lương Bình cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, nhìn cả người Vũ Tuệ ướt đẫm ngồi xổm một góc, trên mặt còn có vết thương rất rõ ràng, quần áo nhàu nhĩ còn có dấu chân, lúc này nhìn qua chỉ thấy vẻ mờ mịt cùng bất lực vô vàn. Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Vũ Tuệ, lạnh mặt cởi áo khoác của chính mình đắp lên người Vũ Tuệ, đỡ cô đứng lên.
“Lương Bình!” Thanh Nãi quay đầu, thấy được cảnh đó thì rống giận một tiếng, đám người Lương Tử cũng lập tức chắn trước người Lương Bình và Vũ Tuệ.
Lúc cửa WC sắp đóng lại, người bên ngoài vẫn đang tụ tập thì thầm nói nhỏ với nhau, có vài người muốn xông vào lại bị mấy người lớp mười một ngăn cản.
Lương Tử nói với Lương Bình: “Đây là chuyện riêng của Vũ Tuệ và Thanh Nãi, cậu không nên xen vào việc của người khác.”
Vẻ mặt Lương Bình không chút thay đổi nhìn mấy người đàn chị kiêu ngạo kia, rút điện thoại từ trong túi ra, giọng nói vẫn trước sau như một, vô cùng bình tĩnh: “Hiện tại, dựa theo mắt thường có thể thấy được Vũ Tuệ đã bị thương ba chỗ, hơn nữa có những chỗ bị quần áo che khuất không nhìn thấy được, có lẽ còn bị thương nhiều chỗ khác nữa, bên ngoài có rất nhiều người làm chứng, nếu báo cảnh sát, mấy người ít nhất cũng sẽ bị tạm giam, sau này cũng sẽ bị lưu lại tiền án.”
“Cậu ngây thơ quá đấy đàn em Lương Bình à, cậu cảm thấy nếu như cảnh sát quan tâm đến vấn đề bạo lực học đường, thì sẽ có nhiều đứa yếu ớt nhu nhược bị bắt nạt như vậy sao?” Lương Tử cười nói.
“Có lẽ người khác sẽ không, nhưng mà thật đáng tiếc, tôi có một ông anh trai vô dụng, trùng hợp thay lại là cảnh sát, chỉ cần gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, trong vòng ba phút sẽ lập tức có mặt ở đây rồi. Mặt khác, yên tâm đi, người có thành tích xuất sắc, tương lai tươi sang sẽ luôn được xã hội ưu ái hơn. Một người là học sinh giỏi sang năm có thể thi đại học Đông Đại và còn một đám người là rác rưởi của xã hội, mặc kệ là xã hội hay trường học đều sẽ thiên vị những người ưu tú hơn —— trường học cũng sẽ rất vui mừng nếu có thể đào thải được mấy người.” Lương Bình cảm nhận được người trong lòng ngực đang run rẩy như con chim non yếu ớt, nhiệt độ trong đáy mắt càng ngày càng lạnh.
Bị chàng thiếu niên mà các cô từng tìm mọi cách để quyến rũ mời gọi không hề nể tình chút nào nói chính mình là rác rưởi của xã hội, các cô có cảm giác vô cùng khó chịu. Bởi vì trước đây Thanh Nãi, Lương Tử và Vũ Tuệ từng là bạn, cho nên mỗi lần các cô ở trước mặt Lương Bình nói mấy chuyện tầm phào, Lương Bình cũng đều lễ phép đáp lại, vì vậy khiến cho bọn họ cho rằng Lương Bình không giống với những học sinh ưu tú khác, bởi vì những người khác đều khinh thường mấy cô. Nhưng hiện tại, các cô trở mặt gây sự với Vũ Tuệ, Lương Bình đương nhiên cũng không cần phải khách sáo với đám Thanh Nãi nữa.
Nụ cười trên mặt Lương Tử trên chậm rãi thu lại, những người khác cũng có chút căng thẳng, thoạt nhìn Lương Bình không giống người hay nói giỡn, các cô không muốn vào cục cảnh sát, cũng không muốn không thể thuận lợi tốt nghiệp.
Lương Bình nháy mắt bắt chẹt nhược điểm của các cô, bảo các cô không được dây dưa với Vũ Tuệ nữa, nhưng nếu cứ chấm dứt như vậy thì các cô có vẻ giống như đang chạy trối chết, quả thực là làm cho người ta cảm thấy mất mặt và không cam lòng.
“Cậu cho rằng Vũ Tuệ là thứ tốt lành sao?!” Thanh Nãi đứng lên, phẫn nộ nói: “Cậu có biết con người thật của Vũ Tuệ là loại mặt hàng gì không? Bởi vì thích cùng một chàng trai với bạn của mình, nhưng mà bản thân lại không dám theo đuổi, cho nên liền gửi thư đe dọa cho bạn của mình, tặng cho cô ấy dây chuyền có gắn chip định vị GPS, ở đằng sau đâm chọt khiến cho cô ấy không thể tìm được việc làm thêm, sau này không biết còn muốn làm cái gì nữa! Chúng tôi là rác rưởi của xã hội, vậy còn cô ta? Chính ta là một kẻ biến thái!”
Động tác của Lương Bình dừng một chút, không dám tin mà nhìn Thanh Nãi.
Tri Giai vẫn luôn đứng ở bên ngoài toliet, thông qua video phát trực tiếp của một đàn chị theo dõi tình hình diễn ra bên trong. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta dâng lên một trận vui sướng và sảng khoái. Đúng vậy, chính là như vậy, đây mới chính là bộ mặt thật của Vũ Tuệ, một cô gái đáng sợ, trong ngoài không đồng nhất. Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được loại chuyện như thế này, vốn tưởng người mà mình yêu là thiên sứ, nhưng thực tế cô ta lại là ác ma. Cứ như vậy đi, chán ghét Vũ Tuệ đi.
Tri Giai nghe thấy mấy người của lớp số một vẫn còn đang ồn ào, tâm trạng đột nhiên thoải mái, hớn hở hùa theo bọn họ nói: “Vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Sở dĩ đàn chị Thanh Nãi làm như vậy là vì chị ấy điều tra ra được Vũ Tuệ chính là người viết thư đe dọa cho chị ấy đấy…”
“Nói bậy! Sao Vũ Tuệ có thể làm chuyện này?!” Mĩ Chi lập tức tức giận phản bác lại.
“Nhưng sự thật đúng là như vậy...” Vẻ mặt Tri Giai khó xử, giống như Mĩ Chi đang ép buộc cô ta phải nói dối vậy.
Đúng lúc này, cửa toliet nữ mở ra, Tri Giai vui vẻ nhìn qua, nhưng ngay sau đó vẻ mặt cô ta đột nhiên cứng lại.
Tất cả những tiếng thì thầm khe khẽ đều lập tức dừng lại, mấy người lớp mười một che ở cửa WC cũng do dự tránh đường.
Lương Bình ôm Vũ Tuệ từ trong toliet nữ đi ra, cô giống như con chim nhỏ đang bị hoảng sợ, cả người rúc vào trong áo khoác đồng phục của anh, được anh ôm vào trong ngực, che kín không thấy mặt, tất cả những người đang cản đường đều theo bản năng tránh sang một bên. Bước chân của Lương Bình không hề dừng lại, ôm Vũ Tuệ đi về phía phòng y tế.
Tri Giai không thể tin được nhìn một màn này, một cảnh tượng tốt đẹp cỡ kia, tựa như một chàng hoàng tử đẹp trai dũng cảm và một nàng công chúa xinh đẹp đáng thương chịu nhiều đau khổ, là cảnh tượng trong mộng mà bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng tim đập thình thịch. Lương Bình có thể là hoàng tử, nhưng Vũ Tuệ thì không phải công chúa! Tại sao lại... Không thể nào... Dáng vẻ của anh lúc nãy rõ ràng là vừa mới chịu đả kích...
Tri Giai không thể chấp nhận được chuyện này, lập tức cầm điện thoại lên, video đã kết thúc, nhưng mà không sao, video có thể tự động lưu lại cho nên Tri Giai lập tức mở video vừa mới lưu ra, tua đến thời điểm mà cô ta vừa nãy đã bỏ lỡ, trong video, quả thật vẻ mặt của Lương Bình lúc đó đã bị đả kích đến mức khó có thể tin được mấy lời kia.
Đúng vậy, rõ ràng là dáng vẻ không thể chấp nhận được chuyện này, thế sao lại…
Đúng lúc này, Lương Bình ở trong video lên tiếng.
“Một người con trai? Ai?”
Tri Giai sửng sốt một chút.
“Ha, chính là cậu đó, đàn em Lương Bình.” Tri Giai nhìn thấy Thanh Nãi cười lạnh mà nói.