Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 16: Nếu



Editor: Thảo

Beta: Sói

—- Vũ Tuệ thích mình… Sao?

Lương Bình khó có thể hình dung được cảm giác của chính mình khi nghe Thanh Nãi nói như vậy, lúc Thanh Nãi nói Vũ Tuệ thích một người khác, toàn bộ thế giới của anh bị bóp nghẹt lại giống như đang rơi vào tận thế vậy, tất cả đều sụp đổ, đó là chuyện mà anh chưa từng nghĩ đến, dưới góc nhìn của anh, không có người nào xứng đôi với Vũ Tuệ, bao gồm chính anh cũng như vậy, bởi vì loại hành vi biến thái, không kiềm chế được mà theo dõi người khác đã hạ thấp giá trị bản thân của anh, nếu Vũ Tuệ biết chắc chắn sẽ ghét bỏ, né tránh anh, càng đừng nói đến chuyện thích anh. Nhưng anh lại quên mất, Vũ Tuệ cũng có khả năng sẽ thích một người khác.

—–Chính là cậu đó, đàn em Lương Bình.

Trong một giây phút nghe được câu nói đó, cả thế giới lung lay sắp đổ của anh như dừng lại, sau khi ngây người một lát, từng ngóc ngách từ chân núi lên đỉnh núi, cho dù là nước thối trong mương, trong nháy mắt cũng “bụp bụp bụp” mọc ra vô số nụ hoa, sau đó là những tiếng “bùm bùm bùm” giống như tiếng nổ nhỏ, bung ra những cánh hoa, đầy khắp núi đồi, bảy màu lộng lẫy, hoa thơm chim hót, tìm cả thế giới cũng không tìm thấy được cảnh sắc nào đẹp hơn như thế này nữa. 

Vũ Tuệ thích Lương Bình…

Chỉ là nghe người khác nói như vậy, anh đã vui sướng đến mức gần như không giữ được vẻ mặt bình tĩnh mà nở nụ cười từ trong đáy lòng, nếu bị cái lão Đồng Bình kia nhìn thấy, chắc là sẽ rất ghét bỏ mà “Ồ” một tiếng, sau đó nói “Cậu đang nghĩ tới cái gì à… Cười trông thật buồn nôn” nhỉ. Nếu Vũ Tuệ thật sự nói thích anh, anh thật sự sẽ không để ý việc bị Đồng Bình nói như vậy.

Ngay sau khi cảm giác mừng như điên qua đi, trái tim anh lại nổi lên một tia đau đớn, có một loại bi thương đến từ trong niềm vui sướng, bởi vì anh biết rõ, mặc dù nội tâm của anh nói bởi vì một câu nói kia mà dâng lên sóng thần, nhưng anh biết, bởi vì anh vẫn luôn theo dõi cô, cho nên anh biết. Vũ Tuệ không phải là người viết thư đe dọa cho Thanh Nãi, nên cũng không có chuyện Vũ Tuệ thích anh, sự mê luyến điên cuồng từ trước đến nay cũng chỉ là một mình anh tình nguyện.

Trước đó anh cảm thấy mỗi ngày có thể vụng trộm ở phía sau đưa Vũ Tuệ về nhà, tận sức bảo vệ cô không bị bất kỳ thương tổn nào, anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, nhưng bởi vì Thanh Nãi nói như vậy, đầu tiên là làm cho cả thế giới của anh xuất hiện vô số khe hở nứt toạc, sau đó lại gieo rắc vô số hạt giống xuống đó, hơn nữa những hạt giống ấy còn ngay lập tức mọc rễ nảy mầm, vì thế anh liền mong chờ những điều xa xỉ, nhưng cũng chính vì thế nên khi mong cầu không được thì sẽ sinh ra thống khổ…

Có phải Vũ Tuệ thích Lương Bình hay không? Không thích Lương Bình nhiều như anh thích cô ấy cũng không hề gì, một chút là tốt rồi?

Linh hồn của anh bởi vì ý nghĩ đột nhiên mọc ra trong đầu mà run rẩy.

Được mùi hương của Lương Bình vây quanh, cảm giác thật là tốt.

Vũ Tuệ đem mặt dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập kịch liệt của anh, hít sâu vào một hơi, hơi thở sạch sẽ, ấm áp của Lương Bình đối lập rõ ràng với da thịt lạnh như băng đang kề sát bên của cô, thông qua đường hô hấp của cô, tiến vào trong phổi, khiến cho cô ấm lên từ trong ra ngoài.

Cho dù là những đau đớn trên người cô lúc bị quyền cước của Thanh Nãi đạp lên cũng không thể khiến cho cô cảm thấy có bất cứ tia bi thương nào, nhưng vào giờ phút này, cảm nhận được độ ấm của anh, cô đột nhiên mím chặt đôi môi, nước mắt dâng trào. Tay cô túm chặt lấy vạt áo anh, đem mặt vùi vào. Lương Bình… Lương Bình… Lương Bình Lương Bình Lương Bình Lương Bình Lương Bình…

Bước chân Lương Bình hơi ngừng lại, bả vai đang nhẹ run cùng với sự nóng ấm thẩm thấu qua áo sơ mi của anh khiến anh điên cuồng, luồng khí tàn bạo tràn ra bốn phía, nội tâm sôi sục không ngừng ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh cũng dần dần xuôi xuống, cảm giác đau đớn ê ẩm trong trái tim lúc này so với cảm giác vui mừng còn nhiều một chút.

Bác sĩ ở trường còn chưa đi làm, cũng may vì để ngừa trường hợp ngoài ý muốn, nên cửa phòng y tế không khóa.

Học sinh bị đuổi ra khỏi lớp thường trốn ở chỗ này ngủ, Lương Bình đem Vũ Tuệ đặt ở trên giường bệnh, cũng không nhìn mặt của cô, xoay người đi đến tủ thuốc phía trước, lấy một ít thuốc từ trong ngăn tủ ra, đi đến trước mặt Vũ Tuệ ngồi xổm xuống, động tác cẩn thận giống như đang đối đãi với một con búp bê sứ dễ vỡ, vẻ mặt lạnh nhạt tựa như là chỉ đang giúp một bạn học bình thường.

“Yên tâm đi.” Anh bình tĩnh nói: “Lời nói của đàn chị Thanh Nãi một chữ tôi cũng sẽ không tin.” Đương nhiên bao gồm cả câu nói Cậu thích tôi kia, cho nên cậu không cần phải cảm thấy mất tự nhiên.

Vũ Tuệ sửng sốt một chút, miệng hé mở ra, đang muốn nói chuyện, cửa phòng y tế đã bị đẩy ra.

“Vũ Tuệ!” Mỹ Chi ôm theo bộ quần áo đồng phục thể thao của Vũ Tuệ tiến vào.

Lương Bình đứng dậy đi ra ngoài, Vũ Tuệ thay bộ quần áo ướt sũng ra, trên làn da trắng nõn mịn màng của cô lúc này hiện lên từng mảng xanh tím, thoạt nhìn rất ghê người, nhìn thấy trên cánh tay toàn là vết thương, Mỹ Chi không kìm được tức giận mắng: “Thật là quá đáng, không ngờ bọn họ lại là người như vậy, tớ cho rằng lời đồn về bọn họ chỉ là thổi phồng lên mà thôi, kết quả bọn họ căn bản đã xấu xa đến tận xương rồi!” Ngày hôm qua còn là bạn bè, quan hệ cũng rất tốt, hôm nay vậy mà lại lấy lý do quái lạ ra để đánh người ta một trận, cái này thì gọi là bạn bè gì chứ?

“Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Thật có lỗi, Mỹ Chi.” Vũ Tuệ nói, là bởi vì Mỹ Chi vì cô nên mới biết bọn Thanh Nãi.

Mỹ Chi lắc lắc đầu: “Tóm lại về sau tránh xa bọn họ đi, nhưng không phải Thanh Nãi ở gần nhà cậu sao? Vậy làm gì bây giờ mới được đây?” 

“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Vũ Tuệ nói. Bọn Thanh Nãi là dạng người gì trong lòng cô rõ nhất, làm bạn với loại người này, dù cho là loại tình bạn đơn thuần nhất, nhưng nếu như không nắm chắc chính mình cũng sẽ bị liên lụy. Chỉ là muốn chú ý một người trong thời gian dài, còn phải âm thầm tiến hành hơn cả việc lén lút bám đuôi, rất rõ ràng là trực tiếp làm bạn với đối phương là cách đơn giản nhất. Nhưng mà có đôi khi kế hoạch không theo kịp thay đổi, cô dự đoán được Tri Giai sẽ ra tay từ Thanh Nãi, nhưng bí mật của sợi dây chuyền bị phát hiện thật sự vẫn ngoài dự đoán của cô.

Đồng phục thể thao cùng với cặp sách của mọi người là giống nhau, do trường học thống nhất phát, bình thường mà nói chỉ khi có tiết học thể dục hoặc có đại hội thể thao thì học sinh mới có thể thay, cũng chính là nói mỗi học sinh ở trong trường học đều có một bộ quần áo dự phòng. Hiện tại thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nên bọn họ có thể mặc đồng phục thể thao mùa đông, quần dài tay áo dài che khuất vết xanh tím trên người Vũ Tuệ, nhưng mấy vết thương trên mặt thì không che được.

Lương Bình dựa vào bên ngoài phòng y tế, nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn qua, trong nháy mắt Vũ Tuệ nhanh chóng cúi đầu, lấy tóc che khuất dấu vết trên mặt, nhưng Lương Bình vẫn thấy được, tay nắm điện thoại hơi siết chặt lại. Anh tiến vào phòng y tế một lần nữa, lấy một cái khẩu trang đưa cho Vũ Tuệ: “Đã giúp cậu xin phép, hôm nay cậu có thể về nhà nghỉ ngơi trước.”

Vũ Tuệ nhận lấy khẩu trang đeo lên: “Cảm ơn lớp trưởng.”

“Vũ Tuệ một mình cậu có thể chứ?” Vẻ mặt Mỹ Chi tràn ngập lo lắng.

“Không…”

“Nhà cậu chỉ có một người, cho nên thầy giáo bảo tôi đưa cậu về một chuyến. Tôi là lớp trưởng, chuyện này cũng không còn cách nào khác.” Lương Bình nói, xoay người bước đi, không cho phép cự tuyệt: “Đi thôi.”

“…Tớ đi trước đây.” Vũ Tuệ cùng Mỹ Chi nói lời tạm biệt, vì mắt cá chân trái bị Thanh Nãi đá bị thương, đành phải khập khiễng nhảy từng bước nhỏ đuổi theo.

Mỹ Chi đứng tại chỗ, nhìn thấy dáng người cao lớn rắn rỏi của Lương Bình ở phía trước, cùng bóng lưng Vũ Tuệ một chút một chút đuổi theo ở phía đằng sau, ngay sau đó lại nhìn thấy Lương Bình chần chờ một chút rồi mới vươn tay ra, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, cầm lấy cánh tay Vũ Tuệ đỡ cô đi. Mỹ Chi nghiêng nghiêng đầu, trong mắt là một tia hoang mang.

Bởi vì chuyện buổi sáng nay, lời đồn đãi trong trường học đã bay đầy trời, Vũ Tuệ cùng Lương Bình đi qua chỗ nào cũng đều có ánh mắt cùng tiếng nói khe khẽ theo sau.

Lúc Tri Giai nhìn thấy Lương Bình đỡ Vũ Tuệ đi, không cam lòng mà cắn cắn môi, chẳng lẽ Lương Bình bị Vũ Tuệ bỏ bùa mê rồi sao? Sự thật đã phơi bày rõ ràng như sắt thép, chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng mà anh vẫn lựa chọn làm như không thấy, một lòng cho rằng Vũ Tuệ chính là hình ảnh hoàn mỹ như trong suy nghĩ của anh sao? Đó là bởi vì đối với anh mà nói, không nghe tận tai, không thấy tận mắt, cho nên độ đả kích quá nhỏ hay sao?

Tri Giai cắn móng tay, nhìn thấy dáng vẻ cần người bảo vệ kia của Vũ Tuệ, chỉ cảm thấy vô sỉ đến cực điểm. Nếu như… nếu như có thể khiến cho Lương Bình chính tai nghe được những lời buổi sáng hôm qua Vũ Tuệ nói, thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.