Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 32-1: Rất yêu (1)



Trans: Chôm gà

Beta: Sói

Đồng Bình cất tiếng hỏi, giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia cũng ngay lập tức nói câu xin đợi một lát, có lẽ là đang kiểm tra xem Công ty bọn họ có nhân viên nào tên là Lê Y hay không. 

Đồng Bình cầm điện thoại, quai hàm cắn chặt, thời gian đợi chờ này càng trở nên vô cùng lâu dài. Bất luận đáp án như thế nào, đối với anh ta và Lương Bình đều sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn, nếu như đã xác nhận Vũ Tuệ đến từ tương lai tới, thế thì thế giới quan của bọn họ sẽ gặp phải tác động trước giờ chưa từng có, nếu xác nhận là kẻ lừa gạt, như thế…

“Cô Lê Y…” Giọng nói của người phụ nữ quầy lễ tân truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Anh đang nói là cô Lê Y bộ phận marketing của sao?”

Đôi mắt Đồng Bình hơi hơi mở to, bộ não bắt đầu có chút không còn cách nào suy nghĩ để trả lời: “Phải”.

“Vậy anh vui lòng để lại họ tên và phương thức liên lạc của anh…”

Đồng Bình tuỳ tiện bịa ra một cái tên, để lại số điện thoại. Chờ được tầm khoảng mười phút, điện thoại liền vang lên một giọng nói nữ trong trẻo quen thuộc, nghi ngờ lại dè dặt: “Alo! Xin chào! Xin hỏi có phải là Độ tiên sinh không? Mạo muội xin hỏi một câu, anh là Độ tiên sinh nào vậy?”

Đồng Bình ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng, một bàn tay cầm điện thoại, một bàn tay chạm lên da đầu đang không ngừng tê dại, dùng âm thanh khàn đặc nói: “Là tôi”

Đầu dây bên kia của điện thoại bỗng trầm mặc.

“Lê Y, nghe nói qua vài ngày nữa em phải đi nước ngoài?”

Điện thoại phía bên kia cúp máy.

Đồng Bình ôm lấy đầu, hít một hơi thật sâu.

“Anh nói…”

Bên tai tự nhiên có âm thanh vang lên, Đồng Bình giật nảy mình, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Tuệ không biết từ lúc nào đứng từ xa trước cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô gái trẻ đứng lẳng lặng ở kia, hàng lông mi dài dưới ánh mắt sâu thẳm giống như chiếc quạt nhỏ, không có chút ấm áp. Cô nói: “Anh nói xem… có khả năng có người nói với mẹ của anh ta khi anh ta còn nhỏ rằng: “Đừng dùng đầu thuốc lá đốt, dùng con dao mà cắt”, khiến cho em ở hiện tại rơi vào sự mê muội, không có cách nào có thể xác nhận xem anh ta liệu có phải là người em cần tìm, từ đó kéo dài thời gian hay không?”

Bởi vì không hiểu tại sao lại xảy ra sự mê muội như thế, Vũ Tuệ suy đoán, chợt nảy ra ý kiến như vậy, hơn nữa cảm nhận suy đoán cực kì cao. Loại suy đoán này khiến cho khắp người cô trở nên lạnh lùng, bùng lên sự thù hận.

“Cái….cái gì?” Đồng Bình trong một khoảng thời gian không thể hiểu nổi ý trong lời nói của cô, nhưng anh ta lại thấy được sự quyết tâm của cô, nghiêm túc cảnh cáo: “Tóm lại giết người là điều tuyệt đối không thể”

“Tại sao không thể? Nếu như người đấy sau này giết hại năm mươi mấy người, còn có thể sát hại cả em trai anh, vậy tại sao anh phải bỏ qua cho anh ta? Chẳng lẽ phải đợi người chết rồi mới ngăn chặn anh ta lại hay sao? Thế người bị giết không vô tội sao? Bọn họ không phải công dân vô tội cần anh bảo vệ sao?” Vũ Tuệ lập tức nhìn anh ta, cánh môi nhếch lên không chịu thua phục, đôi mắt trong phút chốc không hề chớp mắt mà trừng mắt nhìn anh ta.

Đồng Bình câm lặng không trả lời được. Nếu mà là người khác đối với anh ta mà nói, ồn ào muốn đi giết người, anh ta nhất định sẽ đánh cho đối phương một trận trước, nhưng người này là đến từ tương lai mà nói… Mặc dù anh ta là Cảnh sát bất tài, nhưng anh ta cũng chưa từng nghĩ đến loại việc động tay giết người trong thầm lặng. Quả thật tạm thời không có cách nào để tiếp nhận: “Chí ít… phải xác nhận đối phương có phải là kẻ giết người hay không đã, tuyệt đối không thể ngộ sát”.

Vũ Tuệ không nói gì.

“Lương Bình đâu?”.

“Ở phía dưới đã ngủ rồi!”

Thì ra Lương Bình đã ngủ rồi, tạm thời, anh ta được xem như là đã bao che cho cô, hơn nữa cũng đã tưởng cô thật sự đến từ tương lai, cho nên cô cũng không còn ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi anh ta là anh trai nữa, rõ ràng trước đây khi cầu xin anh ta thì vẫn còn trưng ra bộ mặt vô cùng đáng thương, mỏng manh không có nơi nương tựa,

rõ là trở mặt không thương tiếc.

“Đồng Bình tiên sinh, có chút việc em muốn nói cho anh biết, nhưng em không mong muốn bị Lương Bình biết được, anh ấy quá nhạy bén, biết quá nhiều thứ rồi, em e sợ anh ấy sẽ đoán ra, tôi không muốn để anh ấy biết mấy loại chuyện này.”.

Chờ đã, sau khi trở mặt vô tình, thì lại tiếp tục sỉ nhục anh ta sao? Đồng Bình cảm thấy hết sức kinh ngạc, cái cô gái trước mặt lại tuyệt tình như thế, người vừa khóc lóc vừa nói “Anh ơi em nên làm gì bây giờ?” đã bị biến đi đâu mất rồi?

“Chúng ta có thể thay đổi kết cục của Lương Bình, thời gian chỉ còn lại vài tháng, trước khi đến năm mới nếu không thành công, thì sẽ không có cơ hội thay đổi thêm lần nào nữa. Chúng ta chắc chắn phải giết chết cái con quỷ giết người kia đi, trừ chuyện đó ra chả còn cách nào khác.”

“Có ý gì?” Đồng Bình trong phút chốc nghiêm túc đứng dậy.

“Đơn giản để mà nói, có những người như em muốn được thay đổi quá khứ, cũng có người cho rằng quá khứ không thể nào thay đổi, bọn họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để sửa chữa những việc đã trải qua… Bọn họ sẽ nghĩ ra mọi cách để cái kết của Lương Bình được dựa theo đúng như diễn biến đã xảy ra và bị giết chết bởi tên sát nhân cuồng giết người ấy. Có hiểu không? Những nỗ lực bây giờ của chúng ta, trong tương lai

rất có thể đều sẽ biến thành hoàn toàn vô nghĩa, trừ khi giết được tên giết người kia. Bởi vì người chết không thể nào sống lại.” 

Đồng Bình kinh hãi nhìn Vũ Tuệ. Cái gì cơ? Lại còn có người khác với cô ta giống nhau từ tương lai quay trở về đây? Trong tương lai, vượt qua không gian, từ tương lai trở về quá khứ, đã là việc dễ dàng đến như vậy sao?

“Mà em nghi ngờ bọn họ đã tham gia vào rồi. Bởi vì em đã đóng chặt lại lối ra vào của “hiện tại”, vì thế bọn họ bắt đầu nhúng tay vào “quá khứ” rồi.” Vũ Tuệ nói, nắm tay chậm rãi nắm chặt, móng tay cắm sâu vào giữa lòng bàn tay. Cũng may, bọn họ không dám động tay động chân nhiều, bởi vì sợ kết quả sẽ là tự rơi vào cái bẫy của chính mình, mất đi sự kiểm soát. 

“Xin thứ lỗi, làm ơn hãy giải thích thật kỹ càng”.

“Trước một năm, một ngày, một giây so với thời khắc này thì đều là quá khứ. Một giây, một giờ, một năm tiếp theo so với hiện tại đều là tương lai. Cứ tưởng tượng như, mỗi năm được phân chia thành từng căn phòng riêng biệt nhưng không tách rời mà nối liền liên tiếp với nhau, em đã làm vài mánh khóe nhỏ, đóng chặt cửa trước và cửa sau của căn phòng mà mọi người gọi là “năm nay” lại rồi, cho nên người khác không có cách gì để đi vào. Vì thế trong một năm, chúng ta có thể ở trong căn phòng này làm biến đổi bất cứ điều gì mà không bị bọn họ quấy rối. Nhưng bọn chúng không có cách nào vào được căn phòng này thì cũng có thể đi vào căn phòng khác, có thể lấy nhân lực trải rộng ra khắp nơi ở bên ngoài, trong bất kỳ thời gian nào xung quanh “năm nay”, mà việc bọn chúng làm trong mấy căn phòng của quá khứ kia, việc làm ấy cũng sẽ giống như việc chúng ta thay đổi diễn biến sự việc ở trong căn phòng hiện tại chúng ta đang ở, tất cả đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai, cũng sẽ có thể ảnh hưởng đến cả chúng ta, hiểu chứ?”

Hiểu thì hiểu rồi, nhưng mà… Đồng Bình chẳng thể nào tưởng tượng nổi mà nhìn Vũ Tuệ: “Cô rốt cuộc là ai? Các người đến cùng là người nào? Cho dù là tương lai trăm năm sau, cũng không thể nào phát triển tạo ra loại kỹ thuật xuyên không trong không gian, cô nói cô đến từ tương lai, tương lai là sau bao lâu?”

Vũ Tuệ không có trả lời, chỉ là nghiêm túc mà nhìn anh ta khẩn cầu: “Anh đã hiểu rõ được mức độ khẩn cấp của tình hình, vậy thì em hy vọng anh sẽ trở thành đồng minh của em, giúp em thay đổi kết cục của Lương Bình. Đổi lại, em sẽ nói chuyện của chị Lê Y cho anh, để anh đi thay đổi vận mệnh của chị ấy”

Đồng Bình nghe thấy vậy, nghiêm túc nói: “Lương Bình là em trai tôi, không cần yêu cầu trao đổi, tôi cũng sẽ giúp cô”.

Vũ Tuệ sửng sốt một chút, nhếch góc miệng: “Cảm ơn anh”

“Cô thật sự yêu Lương Bình như vậy sao?”

“Phải. Rất yêu.”

Đồng Bình nhìn Vũ Tuệ vừa mới quay đầu đi, không động đậy gì mà nhìn người con trai đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy nắm tay của cô từ đầu đến cuối nắm chặt chưa từng buông lỏng ra chút nào.

Anh ta nhớ tới cơn mưa to như trút nước vào lúc rạng sáng, lúc nhìn thấy bọn họ tiến đến và ngăn cản mình lại, trong mắt cô chứa đựng sự tuyệt vọng và bi thương, còn lúc ra tay chẳng hề có chút do dự nào và vô cùng tàn nhẫn kia nữa. Đồng Bình không khỏi nghĩ đến, trong tương lai, cô và Lương Bình bên đấy phải trải qua những điều gì, phải bị huỷ bỏ thứ đồ tốt đẹp đến nhường nào, mới có thể đến nơi đây với tâm tư chứa đựng sự hận thù lẫn đau đớn như vậy để giết một con người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.