Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 19: - Giới môn



Editor: Yuri Ilukh

Mãn Tình nhận được tin nhắn từ quản gia nhà họ Lâm khi cô đang ở trung tâm thương mại mua áo khoác mùa đông vào mùa hè như một đứa ngốc. Quản gia đã gọi cho cô vài lần trước đó nhưng Mãn Tình chỉ dập máy mà không trả lời. Sau đó quản gia đã đổi sang hình thức nhắn tin khi biết rằng cô thật sẽ không nghe máy.

'Cô Mãn Tình, chiều nay cậu Nhạc Minh đến đại học S'

Liên quan gì đến cô!

Mãn Tình nhìn lướt qua điện thoại rồi trực tiếp xoá tin nhắn đi, tránh cho người nhà họ Lâm làm phiền cô, Mãn Tình lôi hết thông tin liên lạc của những người liên quan đến nhà họ Lâm vứt vào danh sách đen. Dù sao thì cô cũng không nhận bất kỳ cuộc gọi nào của mấy người này, để lại cũng không có tác dụng gì.

"Đây là hàng tồn kho còn sót lại của của hàng chúng tôi vào mùa đông năm ngoái. Sao đột nhiên cô lại nghĩ đến việc mua quần áo mùa đông vào mùa hè vậy." Nhân viên bán hàng vừa cố gắng mở 2 cái hộp mới chuyển ra khỏi nhà kho vừa hỏi, "Cô định đi du lịch Bắc Cực à?"

"Vâng, bạn của tôi muốn đi xem cực quang ở phía Bắc." Mãn Tình thản nhiên trả lời. Trên thực tế, làm gì có cực quang nào ở Bắc Cực cho cô xem, cô đi mua áo lông vũ chỉ vì tối qua Viêm Khải thuận miệng nói 1 câu ở Linh Ma Giới đang là mùa đông.

Viêm Khải rời đi trước thời hạn nên Mãn Tình đã tiết kiệm được rất nhiều tiền sinh hoạt phí, vì vậy cô liền đi mua cho anh một bộ quần áo mùa đông, coi như là quà chia tay.

Khi Mãn Tình xách chiếc áo lông vũ trở về biệt thự, Viêm Khải đang định gọi đồ ăn thì thấy Mãn Tình mua quần áo về cho anh, Viêm Khải không nói gì thêm, chỉ cười cười, cơm nước xong thì trực tiếp thay đồ. Tuy rằng đang mùa hè mà mặc áo lông vũ nhìn thật sự rất ngốc.

Viêm Khải định mở Giới môn ở rừng cây ngoại ô, chính là rừng trúc lúc trước Mãn Tình chở anh tới ngồi thiền. Về đêm, khu rừng yên tĩnh lạ thường, cây cối rậm rạp, gần như không nhìn thấy ánh đèn đường bên ngoài, trong rừng trúc tối tăm, chỉ có vài ánh trăng lác đác.

Mãn Tình khoá xe, cất chìa khoá xe vào túi, bật đèn flash trên điện thoại di động, đi theo Viêm Khải vào sâu trong rừng cây.

"Chọn chỗ này đi" Viêm Khải dừng lại trong rừng trúc, chỗ 2 người ngồi thiền lần trước, ở đây có một khoảng trống lớn, vừa vặn để mở Giới môn.

"Ở đây?" Mãn Tình dùng đèn flash chiếu 1 vòng, nhưng không phát hiện thứ gì đặc biệt.

"Lát nữa tôi mở Giới môn sẽ có 1 ít ma vật xông ra, nhưng cô yên tâm tôi sẽ xử lý."

"Đã biết, anh yên tâm, tôi sẽ không gián đoạn việc truyền hồn lực, nhất định sẽ giúp anh mở giới môn" Mãn Tình hứa hẹn.

"..." Ý của anh là để cô không sợ, nhưng Viêm Khải không thể nói ra những lời này, thật lâu sau anh nghẹn ra một câu "Cảm ơn".

"Không có chi" Mãn Tình cười nói.

Cười vui vẻ như vậy, mong anh đi như vậy? Viêm Khải chửi thầm xong lại dặn dò: "Khi tôi mở Giới môn sẽ có sự dao động lớn về hồn lực và ma lực, chắc chắn người của cục Giám sát sẽ chạy tới."

"Đừng lo, tôi đã chuẩn bị từ lâu. Sau khi anh rời đi tôi sẽ lái Halley chuồn êm." Mãn Tình đáp.

"Tôi khuyên cô nên sớm đến cục Giám sát Hồn sư." Khi Viêm Khải đưa Tiểu Dịch đến cục Giám sát Hồn sư đăng kí đã hỏi Mãn Tình xem cô có muốn đi cùng luôn không, nhưng cô đã từ chối.

"Vất vả lắm mới tiễn được anh đi, tôi không muốn có quan hệ gì với ma vật nữa đâu." Mãn Tình cũng không ngốc, tự nhiên rảnh hơi gia nhập cục Giám sát hồn sư làm gì. Bọn họ bảo vệ Trái Đất khỏi bọn ma vật, nếu cô gia nhập thì chẳng phải con ma vật nào tới Trái Đất cũng liên quan tới cô à.

Viêm Khải thấy cô kiên trì như vậy thì cũng không khuyên nữa, chỉ nói: "Nếu cô không muốn liên quan gì đến ma vật thì sau này tu luyện hồn lực in ít thôi. Nếu ngày nào đó lỡ tu ra hồn hạch thì không dính khỏi quan hệ đâu."

"Ừ" Mãn Tình cũng hiểu điều này.

"Còn nữa..." Viêm Khải nói, "Tôi có để ở dưới tủ TV trong phòng khách một chút đồ vật, sau này lỡ như cô không cẩn thận gặp phải ma vật thì có thể lấy ra dùng, coi như là quà cảm ơn cô đã giúp tôi trong khoảng thời gian tôi ở Trái Đất.

Mãn Tình tuy rằng không có hồn hạch nhưng dù gì cô cũng là Tịnh Hồn sư, hơn nữa hồn lực của cô cực kì thuần khiết, sau này dù không tu luyện hồn lực thì cũng sẽ gặp một vài con ma vật có cái mũi thính. Đó là lý do tại sao Viêm Khải để lại một ít đồ cho cô để tự vệ.

"Anh để lại quà cho tôi ư?" Mãn Tình ngạc nhiên nói: "Không cần khách sáo như vậy, anh đã cứu mạng tôi nhiều lần, tôi tất nhiên phải chăm sóc anh rồi."

"Đồ tôi để lại không nhiều lắm, nếu mà dùng hết rồi thì ngoan ngoãn đi báo cáo với cục Giám sát hồn sư" Viêm Khải dặn dò, nếu đồ anh cho cô mà dùng hết có nghĩa là ma vật đặc biệt thích Mãn Tình, nếu còn không đi cục Giám sát hồn sư thì chính là tự mình tìm chết.

"Được" Mãn Tình ngoan ngoãn gật đầu.

"Bắt đầu đi" Viêm Khải thấy đã dặn dò xong thì móc ra một cái túi màu đen từ trong áo lông vũ rồi vứt lên không trung.

Vài âm thanh vang lên, 6 viên đá đỏ rực dường như được gắn lên một cái kết giới vô hình, cứ thế thẳng tắp và lơ lửng giữa không trung.

Tuy Mãn Tình biết thế giới này là huyền huyễn nhưng vẫn không nhịn được vẻ kinh ngạc.

"Trả cho cô nè" Viêm Khải sờ sờ túi áo, phát hiện ra anh mang theo điện thoại di động nên liền trả lại cho Mãn Tình.

"Chỉ là cái điện thoại di động thôi mà. Cho anh đó" Mãn Tình hào phóng nói.

"Cảm ơn, nhưng tôi sợ không thể mang theo bên người được"

Mãn Tình khó hiểu.

"Kết giới sẽ chặn những thứ không phải của Linh Ma Giới. Nếu muốn mang những thứ từ Trái Đất tới Linh Ma Giới thì cần dùng rất nhiều hồn lực. Tôi phải mở Giới môn, xuyên qua rào chắn của Linh Ma Giới, hồn lực đã không đủ dùng rồi, không dư thừa hồn lực để đem theo di động." Viêm Khải giải thích.

"Hiểu rồi." Mãn Tình đưa tay lấy di động. "Lát nữa tôi phải giúp anh thế nào, truyền hồn lực vào người anh khi nào thì thích hợp?"

"Lát nữa tôi sẽ nói cho cô biết."

"Được, vậy tôi qua một bên chuẩn bị" Mãn Tình nói, cất điện thoại di động của cô và của anh vào túi. So với áo khoác của Viêm Khải, cô chỉ mặc một cái áo len rộng, trên cổ tay lộ ra một chiếc lắc tay màu lục lam, ánh sáng rực rỡ cực kì bắt mắt trong rừng trúc tối tăm.

"Lắc tay của cô" Viêm Khải có chút giật mình.

"Hả?" Mãn Tình nhìn thoáng qua cánh tay mình rồi nói, "Hình như nó sáng hơn lúc trước phải không? Tôi cũng không biết tại sao, có vẻ như chiếc lắc này càng ngày càng sáng."

"Đây là bởi vì hấp thu hồn lực" Viêm Khải thấy Mãn Tình thật sự không biết nên đành nói.

"Hồn lực?" Mãn Tình sửng sốt "Ý của anh là, chiếc vòng tay này có thể hấp thụ hồn lực?"

Đây là vòng tay Tịnh Ma, bên trong có đá trấn hồn, dùng để chứa hồn lực của Tịnh hồn sư." Viêm Khải nói, "Khoảng thời gian này cô tu luyện hồn lực, đá trấn hồn đã hấp thụ một phần hồn lực, cho nên nó mới sáng hơn trước."

"Vòng tay Tịnh Ma? Đá trấn hồn? Lắc tay này chẳng lẽ là..." Mãn Tình nháy mắt có suy đoán.

"Lắc tay có sự thay đổi, chắc là cấp bậc đã tăng lên, đá trấn hồn có thể tăng cấp chỉ có ở Linh Ma Giới." Viêm Khải biết Mãn Tình muốn hỏi gì, "Người tặng cô chiếc lắc này rất có thể đã đi qua Linh Ma Giới".

Mãn Tình hoàn toàn sững sờ, chiếc vòng tay này là do Lâm Nguyệt đưa cho cô, chẳng lẽ Lâm Nguyệt từng đến Linh Ma Giới sao? Lâm Nguyệt đã đi qua, vậy là Lâm Hạo, thậm chí là cả bố cô, bọn họ đều đã từng đi Linh Ma Giới.

Nếu phỏng đoán này đúng, vậy họ chỉ quay lại mỗi năm một lần, không bao giờ nói với cô họ đã đi đâu vì họ phải đến Linh Ma Giới?

Họ đều là Hồn sư?

"Mãn Mãn" Viêm Khải thấy Mãn Tình sững sỡ, lớn tiếng hô "Chúng ta chuẩn bị bắt đầu".

"À, được" Mãn Tình nhanh chóng bình tĩnh lại, cố giữ cho bản thân không nghĩ tới những chuyện khác. Bất kể chuyện cô phỏng đoán vừa rồi có đúng hay không, điều quan trọng bây giờ là giúp Viêm Khải mở Giới môn.

Nín thở, Mãn Tình bắt đầu hấp thu sức mạnh nguyên mộc, lúc này cô đã quen thuộc với việc hấp thu sức mạnh nguyên mộc, chỉ cần 1 ý nghĩ thì năng lượng của cả khu rừng lập tức được huy động. Sức mạnh từ những chiếc lá, từng cánh hoa, từng ngọn cỏ xuất hiện rồi ngưng tụ về giữa khu rừng trúc, trung tâm bầu trời quang đãng tạo thành một vòng xoáy năng lượng khổng lồ từ sức mạnh nguyên mộc.

Cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ, Viêm Khải ngẩng đầu, mới một tháng thôi mà khả năng cảm nhận mọi thứ của Mãn Tình đã đạt đến trình độ như vậy sao? Chẳng trách vòng tay Tịnh Ma được nâng cấp.

"Lùi lại một chút" Sau khi kinh ngạc Viêm Khải nhắc nhở.

Mãn Tình đáp lại, vừa duy trì hấp thụ sức mạnh nguyên mộc vừa lùi về sau 3, 4 mét.

"Đừng lùi xa như vậy" Viêm Khải không nói nên lời.

"Xa chút thì tốt hơn, nếu không bị hút vào thì sao?" Đây là Giới môn, cô không muốn đi du lịch Linh Ma Giới.

"Đừng tưởng bở" Viêm Khải ghét bỏ nói, "Không có xuyên giới thạch, có muốn đẩy cô vào Giới môn cô cũng không qua được.

"Vậy hả, tôi yên tâm rồi" Mãn Tình nói xong lại bước tới trước một chút, dừng cách Viêm Khải khoảng 2m.

Viêm Khải không nói nên lời, quay đầu lại nhìn 6 ma hạch đang lơ lửng trên không trung, tay phải chậm rãi nâng lên, sau đó nắm lấy hư không. Một quả cầu lửa đột nhiên bốc lên từ tay phải Viêm Khải, ngọn lửa lan rộng dần và cháy thành hình dạng vũ khí. Viêm Khải rút từ ngọn lửa ra một thanh kiếm dài màu đỏ.

Đây là gì? Nút không gian, túi đựng đồ, hay là pháp khí? Mãn Tình hoàn toàn bị chiêu thức biến ảo vũ khí của Viêm Khải làm cho ngây người.

Sau khi thanh kiếm màu đỏ thay đổi, Viêm Khải nhảy lên không trung, tiến về phía trước, cắm thanh kiếm vào lõi 6 ma hạch. Theo chiều thanh kiếm cắm vào, ngọn lửa hồng của hồn lực phun trào ra, kết nối 6 ma hạch nằm rải rác xung quanh tạo thành mô hình cực kì phức tạp.

Từ hoạ tiết này Mãn Tình cảm nhận được một sức mạnh thần bí và cổ xưa. Mãn Tình không biết tại sao cô lại cảm nhận được sức mạnh này, cảm giác không giống lúc cô cảm nhận sức mạnh nguyên mộc.

"Tôi đi mở Giới môn" Viêm Khải nhắc nhở.

Đây là tín hiệu Viêm Khải bảo cô truyền sức mạnh hồn lực cho anh. Mãn Tình lần nữa đem cảm nhận của mình mở rộng ra, hấp thu tất cả sức mạnh nguyên mộc trong khu vực này, chuyển hoá rồi chuyển hết vào mô hình phức tạp trước mặt.

"Cạch..."

Có tiếng mở cửa nhẹ, Mãn Tình mở to mắt hứng thú, cố gắng nhìn rõ cánh cửa nối liền 2 thế giới. Tuy nhiên, những gì cô nhìn thấy sau cánh cửa không giống như cô tưởng tượng, mà là một móng vuốt sắc nhọn từ sau cánh cửa vươn ra.

Đây là ma vật?

"Cẩn thận" Mãn Tình không nhịn được nhắc nhở cô.

Nhưng Viêm Khải đâu cần cô nhắc nhở, ngay lúc móng vuốt sắc bén nhô ra, Viêm Khải đã dùng sức đâm một nhát, trực tiếp chém thành 2 nửa, không nhìn ra được hình dạng của con ma vật nữa. Máu tuôn ra rất nhiều dọc khe hở của cánh cổng chảy xuống khu . 

"Gừ!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, móng vuốt lớn hơn giẫm lên xác con ma vật trước đó, đi ra từ sau cánh cổng, cơ thể nó đè ép cánh cổng chỉ còn một khe hở. Sau đó, 1 cái đầu khổng lồ giống như con chó ngao Tây tạng xuất hiện, miệng lại mở ra cùng với một tiếng gầm, gió làm tiếng gầm xào xạc cả rừng trúc.

Nếu Viêm Khải không dặn trước thì có lẽ bây giờ cô đã bị gió thổi bay rồi.

Viêm Khải quay lại và đá vào mũi con ma vật, tiếng gầm lập tức biến thành tiếng tru, con ma vật bị Viêm Khải đá lại vào cổng.

"..." Thao tác tàn bạo như vậy khiến Mãn Tình cảm thấy lời nhắc nhở lúc nãy của mình ngu ngốc đến mức nào.

Lúc này Giới môn đã hoàn toàn mở ra, phía sau cánh cổng là một mảnh tối tăm không rõ, trước cổng là Viêm Khải với một thanh kiếm dài, cảm giác cả người che hết cánh cổng.

"Chắc còn 3 con nữa" Viêm Khải không quay lại, chỉ lên tiếng nhắc nhở Mãn Tình vốn đã ngẩn người.

Với thanh kiếm trên tay, một cục thịt đầy máu lăn từ Giới môn xuống, sau đó là con thứ 4, thứ 5, chờ đến khi Giới môn không có động tĩnh gì nữa, Viêm Khải vung thanh kiếm trong tay lên, thanh kiếm liền biến mất trong không khí.

"..." Mãn Tình cảm thấy trước đây cô khôn ngoan biết bao, không châm chọc sự vô sỉ của ông chủ lớn Viêm Khải. Khi anh gϊếŧ 2 con quái vật trước đây còn không thèm lấy ra pháp khí của mình. Thanh kiếm dài có thể cắt đứt ranh giới giữa 2 thế giới, chắc chắn không phải pháp khí bình thường.

"Tôi đi đây" Viêm Khải lấy xuyên giới thạch ra, quay lại đối diện với Mãn Tình nói lời từ biệt cuối cùng.

"Tạm biệt...tạm biệt" Nhanh lên, nhanh lên, tôi sợ muốn chết.

"Tạm biệt, cô gái ngốc nghếch".

Đây là Tịnh Hồn sư ngốc nghếch nhất mà anh từng thấy. Viêm Khải mỉm cười, nhìn ánh sáng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện ở viên xuyên giới thạch trong tay. Mãn Tình thấy khoảng không yên tĩnh phía sau cánh cổng đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt hình thành một xoáy sâu màu đen.

Ngay lúc vòng xoáy hình thành, một luồng sáng vàng khác đồng thời chiếu vào người Mãn Tình.

"Cô mang gì trên người vậy?" Viêm Khải sửng sốt, nhưng đã quá muộn để dừng lại.

Một lực hút cực lớn đột nhiên tràn ra từ vòng xoáy, hút lấy 2 người đang đứng trước cửa cùng nhau.

Giới môn ầm ầm đóng lại, sáu viên ma hạch lơ lửng trên không trung lập tức hoá thành bột và tan biến trong gió. Rừng trúc xào xạc, bên ngoài rừng trúc là chiếc xe Halley bị chủ nhân bỏ rơi, dưới chân núi xách đó không xa có mấy bóng người chạy tới, bao gồm Nhạc Minh.

Nhạc Minh khựng lại khi thấy chiếc Halley ngoài rừng trúc.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuối cùng cũng đi Linh Ma Giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.