Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 3: - Chàng trai thần bí



Nhà ăn, 7 giờ tối.

Người nhà họ Lâm cùng với Mãn Tình và bạn học Lâm Nguyệt Dụ Thừa Phong, 6 người cùng nhau ăn tối, đồ ăn không tồi, tuy nhiều người nhưng không khí bàn ăn lại rất ngại ngùng.

Tính cách Mãn Tình không lạnh lùng giống người nhà họ Lâm, cô thích náo nhiệt nên không chịu nổi không khí yên lặng như thế này, vì vậy cô ăn vội chén cơm, dự định ăn xong sẽ về phòng mình xem di động.

"Buổi trưa con ăn không no hả?" Bố Lâm nhíu mày hỏi.

"Dạ..." Mãn Tình sửng sốt một chút, nhìn đôi đũa trong tay trả lời "Con hơi đói bụng ạ"

"Ăn từ từ thôi" Bố Lâm quay sang nhìn con trai nhỏ đang ăn bên cạnh con gái hơi nhíu mày. Ông không nhìn thấy chút dao động của hồn lực  nào trên người con gái lớn nên ông không thể đoán ra tình trạng cơ thể của cô. Bố Lâm lại nhìn qua cô con gái thứ hai, Lâm Nguyệt, ngồi đối diện với con gái lớn, Lâm Nguyệt tuy rằng dáng người gầy ốm nhưng lại có hồn lực sung túc, cơ thể cùng tinh thần đều ở trạng thái rất tốt.

So sánh với cơ thể của người bình thường thì hình như Mãn Tình quá gầy.

Mãn Tình cũng không biết rằng người cha 1 năm mới gặp 1 lần này của mình, tuy ghẻ lạnh nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của cô, hiện tại cô chỉ cảm thấy rất ngại ngùng. Tại sao bố lại trách cô trước mặt người ngoài, giống như cô là người không có giáo dục vậy, Mãn Tình nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ liếc mắt sang người khách ngồi đối diện.

Dụ Thừa Phong nhận thấy có người nhìn trộm mình, anh chuyển ánh mắt nhìn lại, Mãn Tình hoảng sợ, vội vàng xấu hổ cười cười. Dụ Thừa Phong cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu xem như đáp lại cô.

Ăn xong bữa cơm đã mất hơn nửa tiếng, đây không phải là bữa cơm lâu nhất nhưng chắc chắn là bữa cơm khó ăn nhất đối với cô. Cuối cùng thì cũng ăn xong, cô đang định chạy gấp về phòng thì bất ngờ bị bố Lâm gọi lại.

"Mãn Tình, theo ta tới thư phòng một chút" Bố Lâm nói xong liền đi tới thư phòng trên tầng hai.

Mãn Tình không làm gì được, chớp chớp mắt nhìn Lâm Hạo xong đành theo bố Lâm đi lên thư phòng.

Bố Lâm ngồi phía sau bàn sách to rộng, nhìn về cô con gái lớn duyên dáng, yêu kiều có chút hoảng hốt. Đã nhiều năm qua, mỗi năm ông chỉ về có 1 lần, thoáng chốc cô đã lớn như vậy rồi, hơn nữa, càng lớn càng giống mẹ ruột cô.

"Bố?" Vào thư phòng được 1 lúc rồi nhưng bố Lâm chỉ nhìn chằm chằm vào cô mà không nói lời nào nên Mãn Tình đành lên tiếng nhắc nhở ông một chút.

"Ừm" Bố Lâm hoàn hồn, cất muộn phiền lại, nhìn Mãn Tình hỏi "Con...năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm 2 đại học" Mãn Tình cũng lười nhắc ông rằng mình chỉ hơn cô con gái rượu của ông có 1 tuổi thôi, không đến mức mỗi ngày ông đều ở bên cạnh cô ấy mà còn không biết cô ấy bao nhiêu tuổi chứ.

"Vậy chỉ còn 3 năm nữa là con tốt nghiệp rồi?" Bố Lâm lẩm bẩm hỏi.

"Đúng vậy"

"Con định sau khi tốt nghiệp thì làm công việc gì?" Bố Lâm vô tình chà xát ngón cái và ngón trỏ.

"Sau khi tốt nghiệp? Con còn chưa nghĩ tới" Trước giờ Mãn Tình không có tính toán về tương lai lâu dài, chuyện tốt nghiệp thì đương nhiên để 4 năm sau rồi đau đầu sau. Bây giờ là thời gian để vui chơi.

"Con có muốn... phụ giúp làm việc cho nhà mình không?" Bố Lâm thử hỏi.

"Việc trong nhà?" Mãn Tình hơi bất ngờ, nhiều năm trôi qua Mãn Tình chỉ biết nhà cô làm ăn lớn và rất giàu có, phần lớn sự nghiệp đều ở nước ngoài. Nhưng chính xác là làm gì thì Mãn Tình không biết. Việc này rất bí mật, thậm chí Mãn Tình còn nghi ngờ nhà mình kiếm tiền từ những nguồn không rõ ràng.

Cũng may là sau này cô biết nhà mình là cơ ngơi tổ truyền, kéo dài cả trăm năm nên Mãn Tình mới yên tâm. Mấy cái tổ chức tội phạm chắc cũng không tồn tại được trăm năm đâu.

"Bố nói gì? Sau khi tốt nghiệp đại học con có thể cùng mọi người đi nước ngoài sao?" Mãn Tình có chút kích động hỏi.

"Không phải" Bố Lâm lắc đầu "Ở lại thành phố S giúp gia đình lo việc kinh doanh".

Ánh sáng trong mắt Mãn Tình còn chưa kịp lóe đã lập tức tắt ngấm. Cô cười lạnh trong lòng, bao nhiêu năm qua, cô đã rất nhiều lần đề nghị đi nước ngoài thăm họ, nhưng đã bao giờ họ đồng ý chưa? Thậm chí còn không đưa địa chỉ cho cô. Cô đã hoàn toàn bị cô lập, cô còn mong chờ gì nữa.

"Bố" Lâm Hạo và Lâm nguyệt đều gọi ông là bố nhưng giữa bọn họ có sự khác nhau. "Con chưa nghĩ tới chuyện tương lai, nhưng mà con cũng chẳng có năng lực gì. Bố để em trai, em gái làm mấy chuyện này đi, bọn họ giỏi hơn con nhiều"

"Con muốn như vậy hả?" Bố Lâm xác nhận lại.

"Đúng vậy" Mãn Tình gật đầu.

"Trước khi tốt nghiệp đại học, nếu con đổi ý thì có thể nói với ta bất cứ lúc nào" Bố Lâm suy nghĩ 1 chút rồi nói.

Mãn Tình bỗng nhiên thấy tức, thấy bố mình coi chuyện này như chuyện bình thường thì rất muốn lớn tiếng hỏi ông, liệu ông có biết mỗi năm cô chỉ được gặp ông có 1 lần vậy cô nói với ông bất cứ lúc nào kiểu gì được. Đó là mơ mộng hão huyền. Nhưng cô cũng kìm lại được, cô nửa đùa nửa thật hỏi "Con gọi điện thoại cho bố nhé?"

Bố Lâm sửng sốt một lúc rồi gật đầu nói: "Gọi điện thoại cũng được, con gọi cho trợ lý Uông hoặc là nói cho quản gia đều được"

"Được, con biết rồi" Mãn Tình hoàn toàn thất vọng, quyền gọi điện thoại trực tiếp với ông cô cũng không có vậy mà ông còn muốn cô dung nhập với cái nhà này.

"Bố, lần này người sẽ ở lại mấy ngày?" Mãn Tình đột nhiên hỏi.

"Lần này không có nhiều thời gian lắm, chỉ có thể ở lại 3 ngày, chắc là lâu nữa mới về tiếp được"

"Tiếc ghê" Mãn Tình không quan tâm thời gian lâu hay nhanh "Tuần này con có kì thi nên mấy ngày này không thể ở nhà chơi với mọi người được."

"Thi?" Bố Lâm nhíu mày

"Dạ, Kì thi rất quan trọng, không thể bỏ lỡ. Chắc là con chỉ có thể tranh thủ 3 ngày sau về tiễn mọi người thôi" Mãn Tình cười khổ nói.

Thật ra cô làm gì có kì thi nào, làm gì có trường đại học nào mà thi vào tháng 10, nhưng Mãn Tình cũng không sợ bị vạch trần, vì bố cô chắc chắn sẽ không phát hiện, cô cũng không muốn ngẩn ngơ ở nhà.

"Vậy con đi đi, thi tốt nha" Cuối cùng bố Lâm nói.

Đúng như dự đoán, Mãn Tình ra khỏi thư phòng, không muốn ở đó thêm một chút nào. Cô đi về phòng xách theo cái ba lô còn chưa mở ra của mình xoay người rời đi. Đi tới cửa, Mãn Tình dừng lại, quay về tủ đầu giường cầm lấy con dao Lâm Hạo đã tặng cô, cất vào trong túi áo da rồi tiếp tục đi xuống tầng.

Tại bãi đỗ xe, Mãn Tình vô tình gặp phải Lâm Nguyệt và Lâm Hạo cùng với Dụ Thừa Phong đang định ra ngoài.

"Chị cả, chị định đi đâu vậy?" Lâm Hạo lên tiếng hỏi trước.

"Ngày mai chị còn có kì thi nên hôm nay phải quay về trường học" Mãn Tình nói dối không chút áp lực và hỏi lại "Các em định đi đâu vậy?"

"Anh Thừa Phong có bạn ở trong thành phố nên bọn em dẫn anh ấy qua đó chơi" Lâm Nguyệt đột ngột trả lời.

Dụ Thừa Phong cũng biết cô con gái cả nhà họ Lâm là người thường, không có hồn lực nên cũng không có ý kiến gì với lý do Lâm Nguyệt bịa ra, gật đầu tỏ vẻ cam chịu.

Thật là... tính lừa quỷ à!

Giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, lái xe từ chỗ này vào thành phố mất hơn 1 tiếng, có ai lại đi thăm bạn bè vào ban đêm bao giờ.

Ai cũng nói dối, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng như nhau thôi "Vậy chị đi trước nhé, không lát nữa kí túc xá đóng cửa mất"

Mãn Tình đội mũ bảo hiểm lên, thuận tay trèo lên xe máy Halley, đạp ga, vung tay, cúi người xuống, cả người và xe lao đi, chớp mắt đã biến mất ở cửa trang viên, chỉ còn sót lại tiếng nổ rất lớn của xe máy ở xa truyền đến.

"Chúng ta cũng đi thôi" Lâm Nguyệt nhắc nhở.

Mãn Tình không về trường mà cô phóng xe điên cuồng trên núi, rẽ thành hình vòng cung, tiếng động cơ gầm rú như trút bỏ mọi đau khổ trong lòng.

Đến lúc xe gần hết xăng tâm trạng của Mãn Tình mới dần dần bình ổn lại, cô quay đầu xe chạy về phía thành phố, định về phòng trọ ngoài trường của mình ở một đêm.

Lúc Mãn Tình về đến khu nhà  cô thuê thì đã là 12 giờ đêm, khu dân cư gần đó vắng lặng, không có người, cô khẽ giảm ga, giảm bớt tiếng ồn để không làm phiền đến người dân xung quanh.

"Ủa?" Mãn Tình vội vàng dừng xe nằm ngang cạnh bức tường cao.

"Bức tường cao này được xây ở đây lúc nào vậy?" Mãn Tình thường đi dọc theo con đường này, cô nhớ rõ ràng ở đây không có bức tường cao nào mà là một con đường lớn dẫn thẳng đến cổng khu nhà cô ở mà.

Mãn Tình càng nghĩ càng thấy sai sai, cô đỗ xe đàng hoàng, cởi mũ bảo hiểm, tò mò đi tới nhìn phía dưới bức tường.

Hả? Bức tường này có vẻ như đã được vài năm tuổi, không phải mới được xây dựng gần đây. Cô bị lạc đường chăng? Gần đây không phải khu nhà của cô hả, nó ở đâu? Cô có khả năng định hướng rất tốt. Kể cả không có khả năng định hướng tốt thì cô cũng phải biết đường về nhà chứ. Chuyện này thật kỳ lạ.

Mãn Tình càng ngày càng thấy kỳ lạ, cô quyết định mở điện thoại xem bản đồ một chút. Lấy điện thoại ra, cô vừa cúi đầu xem bản đồ vừa nhìn lên trên tường, bỗng nhiên...

...cô ngã nhào vào bức tường đó.

"Đây là đâu? Sao lại thế này?" Mãn Tình lảo đảo, suýt thì rớt cả điện thoại, cô vất vả đứng vững, quay đầu đánh giá tình hình xung quanh, sắc mặt cô bỗng thay đổi, không để ý tới điện thoại nữa, quay người chạy như điên.

Mãn Tình thấy một thứ gì đó khổng lồ hình dáng giống con chim mà cô chưa thấy bao giờ đang từ trên trời bay xuống, cõng theo ánh trăng trên lưng, nó vươn móng vuốt sắc bén về phía Mãn Tình.

Gió từ đôi cánh con chim hất văng Mãn Tình xuống đất. Mãn Tình lăn tại chỗ, thò tay rút con dao găm mà Lâm Hạo đưa cho cô từ trong túi ra, chưa kịp nghĩ gì thì cô đã bừa bãi vung con dao lên không trung.

Con chim khổng lồ có chút sợ hãi dao găm nên né sang một bên, sau đó lại bay lên không trung, điều chỉnh tư thế rồi sà về phía Mãn Tình, đẩy cô ngã xuống đất lần nữa. Gió do đôi cánh tạo ra mạnh đến mức không chỉ đẩy ngã Mãn Tình còn khiến cô không thể mở mắt ra nổi.

Mãn Tình biết, nếu không muốn chết ở đây thì lúc này phải đứng dậy, vừa mới dãy dụa muốn đứng dậy, một trận gió tanh mưa máu đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bắn tung tóe khắp mặt cô.

Sau khi gió lặng, Mãn Tình nghi hoặc mở mắt ra và thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Bỗng nhiên xuất hiện thêm một người trên lưng con chim khổng lồ, người này kéo cánh con chim xuống một cách thô bạo rồi tiện tay ném đi, rồi đấm, rồi đánh nát luôn đầu con chim khổng lồ.  Con chim khổng lồ rơi xuống đất từ giữa không trung như một chiếc máy bay phun lửa.

"Một đấm chết luôn?"

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mãn Tình, chàng trai giẫm lên xác con chim khổng lồ, bước đi chậm rãi như băng qua biển máu trên núi xác chết.

Quần áo màu nâu, tóc dài, máu me be bét.

Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật, cập nhật... Tiếp tục gửi 100 hồng bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.