Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 43: - Mika phai màu



Editor: Yuri Ilukh

Năm phút sau, người của đội hộ vệ Tinh thành cũng kịp thời chạy tới, nhìn thi thể ma vật trên mặt đất, sắc mặt của đội trưởng đội hộ vệ khó coi nói: "Ma vật cấp B, có người dẫn ma vật cấp B từ trong rừng rậm ra sao?"

Trong tình huống bình thường, trừ khi ma vật công thành, thì ma vật sẽ không chủ động rời khỏi nơi sinh sống của mình, nó chỉ chủ động tấn công khi con người đi vào lãnh thổ của nó. Vẫn còn một tháng nữa mới tới thời gian ma vật công thành lần tiếp theo, vì vậy ma vật sẽ không chủ động rời khỏi khu rừng, lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này là có ai đó đã khiêu khích nó.

"Mọi người đi kiểm tra xem ai dẫn ma vật ra khỏi rừng" Đội trưởng đội hộ vệ ra lệnh.

"Không cần" Lúc này một đám người đi ra từ trong rừng rậm, ông lão bị vây ở giữa hướng về phía đội trưởng đội hộ vệ nói: "Chắc là lúc chúng tôi đi qua rừng rậm, không cẩn thận kinh động đến ma vật".

"An... An đại sư?!" Nhìn rõ ràng người đang nói chuyện với mình, đội trưởng đội hộ vệ lắp bắp kinh hãi. Mặc dù anh ta đã nghe nói rằng mấy ngày nay đại hồn sư An Tòng Phong từ Linh Đô Thành sẽ tới đây, nhưng anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có cơ hội nhìn thấy bị đại hồn sư trong truyền thuyết này. Đây là đại hồn sư đó, cả Linh Ma Giới chỉ có 3 đại hồn sư thôi.

"Thật xin lỗi" An đại sư sờ sờ hồ ly trắng trên vai mình hổ thẹn cười nói, "Đều do hồn thú của tôi quá bướng bỉnh".

"Không sao, không sao, dù sao cũng không có ai thương vong" đội trưởng đội hộ vệ nào dám trách tội An đại sư, đừng nói là người thường không sao, dù cho có sao thì anh ta cũng không dám động đến An đại sư.

"Vậy là tốt rồi" An đại sư nói, nhìn về ma khí vẫn còn chưa tan đi ở xung quanh liền nói với Lâm Nguyệt, "Nguyệt nhi, con đi tinh lọc sạch ma khí đi".

"Được ạ" Lâm Nguyệt cung kính lên tiếng, sau đó đi ra ngoài nói với đội trưởng đội hộ vệ "Làm phiền anh mang những người bị ảnh hưởng lại đây, tôi giúp bọn họ chữa trị"

Đội trưởng đội hộ vệ nào dám chậm trễ, lập tức sai người tập hợp những người dân trong thôn lại đây. Sau đó anh ta thấy Lâm Nguyệt đi qua, nhẹ nhàng nâng tay phải lên, một cây đàn hạc liền xuất hiện trong không khí trước mặt Lâm Nguyệt. Sau đó ngón tay Lâm Nguyệt nhẹ nhàng di chuyển, một giai điệu du dương truyền ra, bao trùm hết những người dân đang tụ tập.

"Đây là gì?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi, cô nhìn thấy hình dáng tiếng đàn, giống như những gợn sóng tròn tròn lấy Lâm Nguyệt làm trung tâm liên tục tản ra, thanh lọc hết ma khí trong không trung.

"Cô nhìn thấy gì?" An Tòng Phong thích thú nhìn Mãn Tình.

"Tôi thấy gợn sóng, âm thanh của gợn sóng, rất thần kỳ, tôi vậy mà lại có thể nhìn thấy âm thanh" Mãn Tình có chút kích động nói, Linh Ma Giới thật thần kỳ, âm thanh cũng có hình dạng.

"Đó không phải âm thanh, đó là sức mạnh trấn an, là hồn sư truyền cho âm thanh những đặc tính khác." An đại sư nói.

"Vậy là sao?" Mãn Tình cảm thấy ông lão nói gì cũng quá thần bí.

"Chị Mãn Tình" Đúng lúc này 2 giọng nói non nớt chợt vang lên.

Mãn Tình quay đầu thì thấy Diêm Thông và tiểu mập mạp đang chạy tới, trên người mang theo ma khí còn sót lại, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu đến tinh lọc ma khí của đội hộ vệ chạy thẳng đến chỗ Mãn Tình.

"Chị Mãn Tình, chị không sao chứ" Tiểu mập mạp nhìn Mãn Tình lo lắng, nếu không phải cậu dẫn Mãn Tình ra khỏi thành thì đã không phải gặp chuyện như vậy.

"Chị không sao" Mãn Tình cảm động khi thấy 2 cậu nhóc lo lắng cho mình như vậy, cô mỉm cười xoa đầu 2 đứa, "Bọn em không sao chứ?"

"Bọn em không sao" 2 đứa trẻ lắc đầu, Diêm Thông không thấy Mika đâu nên lo lắng hỏi, "Mika đâu? Mika có sao không chị?"

"Đúng vậy, Mika đâu rồi chị?" Tiểu mập mạp cũng lo lắng hỏi, cậu nhớ hình như lúc đó Mika giúp bọn họ chặn ma vật.

Mãn Tình móc Mika từ trong túi ra, đưa cho 2 đứa nhỏ xem. Tiểu vịt béo nằm hình chữ X ngủ vô cùng yên tĩnh: "Mika không sao, chỉ là hồn lực tiêu hao quá mức nên mệt, ngủ luôn rồi"

"Vậy là tốt rồi. Nhưng mà Mika thật lợi hại, vậy mà có thể ngăn cản ma vật cấp B tấn công" Diêm Thông nói.

"Đúng vậy, Mika đã cứu chúng ta" Tiểu mập mạp đứng cạnh phụ hoạ, nhịn không được duỗi tay muốn sờ thân thể Mika.

"Bốp!" Bỗng một cái đuôi xù xì đầy lông vỗ vào cánh tay tiểu mập mạp, không cho cậu bé chạm vào Mika trong lòng bàn tay Mãn Tình.

"Hồ ly?" 2 cậu bé quay đầu lại liền thấy một con hồ ly trắng đang lười biếng nằm trên vai một ông lão, cái đuôi tuỳ ý đong đưa, đúng là cái đuôi đó vừa rồi vỗ vào tay tiểu mập mạp.

"Cậu bé, trên người cháu có ma khí, không nên chạm vào hồn thú, hồn thú hiện tại đang suy yếu, nếu bị ma khí xâm nhập sẽ sinh bệnh" An đại sư giải thích với 2 đứa nhỏ.

"Hả?! Thật xin lỗi Mika" Tiểu mập mạp thấy mình suýt làm hại Mika thì áy náy kiểm điểm. Diêm Thông nghe thấy thì lùi ra sau vài bước, sợ ma khí trên người mình ảnh hưởng đến Mika.

Mãn Tình thấy vậy thì thả lại Mika vào túi, vẫy tay với 2 cậu bé: "Lại đây, chị giúp 2 em tinh lọc"

Mãn Tinh để 2 tay lên đỉnh đầu 2 cậu bé, sau đó phóng thích hồn lực tinh lọc ma khí trên người bọn họ. Ma khí trên người 2 cậu không nhiều lắm nên Mãn Tình đã tinh lọc sạch sẽ rất nhanh.

"Sao rồi? Có thấy tốt hơn chút nào không?" Nếu người thường bị nhiễm ma khí sẽ làm cho thân thể suy yếu, mà hồn sư nhiễm ma khí thì hồn lực sẽ xao động, kinh mạch sẽ không khoẻ.

"Dạ, thoải mái hơn nhiều rồi" 2 cậu bé vui vẻ gật đầu, cảm giác khó chịu ở kinh mạch đã không còn.

Tinh lọc ma khí đối với Mãn Tình mà nói thì chỉ là chuyện tiện tay một chút, cô chỉ cảm thấy để 2 đứa nhỏ chạy về phía Lâm Nguyệt thì có hơi phiền phức nên tuỳ tiện tinh lọc. Nhưng đây lại là ma khí của ma vật cấp B, dù ma khí không nhiều lắm nhưng hồn sư cấp thấp cũng không thể tinh lọc sạch sẽ.

Người khác không rõ ràng lắm về cấp bậc của Mãn Tình, nhưng Dụ Thừa Phong thì biết. Ba tháng trước anh ta xuống Trái Đất thì Mãn Tình chỉ là người thường chưa thức tỉnh. Vậy mà mới chỉ có 3 tháng mà cô đã tiến bộ đến mức này sao? Dụ Thừa Phong luôn không có biểu cảm gì trên mặt mà bây giờ không thể không tỏ ra kinh ngạc.

"Thừa Phong, con sao thế?" An đại sư thấy sắc mặt Dụ Thừa Phong khác lạ liền hỏi.

"Không có gì ạ" Thiếu niên áo trắng khôi phục khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức.

"Con với Lâm Nguyệt thật là, chẳng có chút sức trẻ nào cả" An đại sư thấy bộ dáng Dụ Thừa Phong thì nhịn không được oán giận vài câu. Ông thấy chị gái của Lâm Nguyệt nhìn rất hoạt bát, hơn nữa hồn lực cũng rất tinh khiết.

"Cái lắc tay này là Lâm Nguyệt cho cháu?" Nhìn đến chiếc lắc quen thuộc trên tay Mãn Tình, An đại sư hỏi.

"Đúng vậy" Mãn Tình cúi đầu nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay mình, lúc trước Viêm Khải nói lắc tay này có thể chống lại sự tấn công của ma vật cấp thấp, nhưng hình như bây giờ nó cũng không có tác dụng, cô chỉ coi nó như đồ trang sức đeo trên tay.

"Duy trì rất tốt, hơi thở rất tinh khiết" An đại sư khen ngợi.

"Cảm ơn" Mãn Tình cũng không duy trì gì cái lắc tay, mỗi ngày chỉ mang theo trên người mà thôi, nhưng mà Viêm Khải cũng nói lắc tay của cô được duy trì rất tốt.

"Cô gái nhỏ, cháu tên là gì" An đại sư hứng thú hỏi.

Dụ Thừa Phong có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua An đại sư, Tuy rằng An đại sư là người bình dị, gần gũi nhất trong số 3 đại sư, nhưng rất hiếm khi thấy ông để ý đến một người như vậy, chẳng lẽ chị gái Lâm Nguyệt có điểm gì đặc biệt?

"Tên cháu là Mãn Tình, Mãn trong thoả mãn, Tình trong thiên tình" Mãn Tình trả lời.

"Tên rất hay" An đại sư lại hỏi, "Ta cũng có tới Tinh thành vài lần, cũng đến nhà họ Lâm nhưng lại chưa bao giờ gặp cháu."

"Trước kia cháu không ở Linh Ma Giới, mới từ Trái Đất tới đây không lâu" Mãn Tình trả lời.

"À, Trái Đất là một nơi tốt" An đại sư cảm thán.

Lúc này Lâm Nguyệt đã tinh lọc xong, trong ánh mắt khâm phục của mọi người chậm rãi đi về phía này, nhìn về An Tòng Phong thông báo, "Thầy, con đã tinh lọc xong rồi".

"Được, phạm vị của an hồn khúc đã xa hơn một chút, có tiến bộ" An đại sự gật đầu khen ngợi.

"Cảm ơn thầy" Nghe được khích lệ, trên mặt Lâm Nguyệt cũng không biểu hiện buồn vui, cô chuyển ánh mắt về phía Mãn Tình hỏi, "Chị cả, sao chị lại ra ngoại thành?"

"Chị... chị đưa tiểu mập mạp về nhà" Mãn Tình không định nói chuyện mình điều tra tình hình Dị Hồn sư cho người khác biết, đành kéo tiểu mập mạp ra làm tấm bia, "Kết quả không hiểu sao lại gặp phải ma vật, làm chị sợ muốn chết".

"Là do lỗi của hồ ly trắng, nó đánh ma thú trong rừng rậm làm kinh động đến ma vật... " An đại sư mới nói được một nửa thì hồ ly trên vai ông bỗng phất cái đuôi kêu ngao ngao phản đối.

"Con còn không thừa nhận, nếu không phải con quấy rối thì sao ma vật lại tỉnh?" An đại sư hung hăng gõ gõ đầu hồ ly, "Vẫn may là không ai bị thương nếu không ta lột da hồ ly của con".

Thì ra là do hồ ly đưa ma vật tới, Mãn Tình còn tưởng rằng cô dẫn ma vật ra, xem ra vì cô là Tịnh Hồn sư nên nó mới đuổi theo cô.

"Chị Mãn Tình, em lo cho chú em quá, em muốn đi gặp chú xem sao" Tiểu mập mạp lặng lẽ kéo tay áo Mãn Tình, không cần nói cũng biết ý cậu là muốn Mãn Tình đi cùng. Chú của cậu bé xông lên chiến đấu với ma vật là vì họ nên có lẽ sẽ bị thương, cần Tịnh hồn sư chữa trị. Nhưng anh ta là Dị Hồn sư, Tịnh Hồn sư ở đây sẽ không chữa trị cho nên chỉ có thể nhờ Mãn Tình.

Mãn Tình cũng hiểu chuyện này nên sau khi chào hỏi mấy người trước mặt thì dẫn 2 đứa nhỏ đi trước.

Thấy Mãn Tình rời đi An đại sư nhìn thoáng qua Lâm Nguyệt nói, "Chị gái con rất thú vị, một Tịnh Hồn sư lại dẫn ma vật chạy ra ngoài. Cô ấy là Tịnh hồn sư hệ hỗ trợ chiến đấu sao?"

"Không" Lâm Nguyệt lắc đầu, "Chị gái con không có hồn hạch".

Tịnh Hồn sư chủ yếu được chia làm 2 loại là nghiên cứu thuốc và hỗ trợ chiến đấu. Nghiên cứu thuốc chính là những người nghiên cứu, chế tạo thuốc, thông qua thuốc hỗ trợ sức chiến đấu cho hồn sư. Cách này có ưu điểm là Tịnh hồn sư không cần ra chiến trường, có thể ở nơi an toàn nghiên cứu, chế tạo thuốc. Nhưng bình thường lúc ma vật công thành thì số lượng ma vật quá nhiều, hoặc ma vật cấp quá cao, thuốc không đủ để trấn an và bổ sung hồn lực cho Chiến Hồn sư. Do đó cần Tịnh Hồn sư trực tiếp tham gia trận chiến, lúc Chiến Hồn sư chiến đấu thì trấn an hồn lực xao động trong cơ thể Chiến Hồn sư. Loại hình này được gọi là hỗ trợ chiến đấu.

Nhưng Tịnh hồn sư không có sức chiến đấu, ma vật luôn ưu tiên công kích Tịnh Hồn sư, cho dù có Chiến hồn sư bảo vệ nhưng Tịnh hồn sư ở chiến trường cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, cho nên ở Linh Ma Giới, Tịnh hồn sư hệ hỗ trợ chiến đấu cực kỳ thưa thớt.

Hơn nữa hồn sư hỗ trợ chiến đấu đều phải là cấp 5 trở lên để có thể hoá ra huyền võ. Bởi vì chỉ khi có thể hoá ra huyền võ thì mới có thể trấn an hồn lực xao động trên người Chiến Hồn sư từ xa, không cần ở gần hoặc tiếp xúc.

Đàn hạc của Lâm Nguyệt cũng là một loại trong số đó, khi tiếng đàn vang lên, mỗi nơi tiếng đàn đi qua đều có tác dụng trấn an.

Mà Mãn Tình không có hồn hạch, không thể lên cấp, không thể biến ảo vũ khí cho nên cô không thể là hồn sư hệ hỗ trợ chiến đấu được.

"Không có hồn hạch" An đại sư nhớ tới hồn lực tinh khiết mà Mãn Tình phát ra vừa rồi, sờ sờ cằm suy tư.

___

Chú của tiểu mập mạp không chiến đấu với ma vật nên cũng không bị thương, không những thế mà còn rất tốt, vì lúc nãy Mãn Tình đã tinh lọc ma khí cho anh ta, ngay cả chỗ ma ấn cũng không toả ra nhiều ma khí như trước nữa.

Mãn Tình thấy anh ta không sao thì không ở lại lâu, nhanh chóng mang theo 2 cậu bé quay về trường học.

Trở lại Tam Môn học viện, Mãn Tình đóng cửa phòng lại, mở nước đầy bồn tắm, sau đó bắt đầu rót sức mạnh cầu nguyện vào. Đến khi toàn bộ nước trong bồn tắm đều biến thành Kỳ nguyện dược tề thì Mãn Tình mới dừng lại, sau đó đem Mika đang ngủ say thả vào bồn tắm.

Cảm giác được sức mạnh của thuốc đang bị Mika hấp thu từng chút một thì Mãn Tình mới yên tâm, không chút đau lòng nào với bồn tắm kỳ nguyện dược tề giá trăm vạn.

"Mika à, nghỉ ngơi cho tốt nhé" Mãn Tình nhẹ nhàng chạm chạm vào thân mình nổi trên mặt nước của Mika rồi đứng dậy rời khỏi phòng tắm.

Hôm nay Mãn Tình cũng có chút mỏi mệt, lúc tinh lọc cho chú của tiểu mập mạp cô đã hấp thu lượng lớn sức mạnh tự nhiên, lực cảm nhận phóng đại lớn đến mức trước nay chưa từng có, sau đó bụng cô bỗng nhiên sinh ra một cơn đau nhức. Cơn đau này vô cùng mãnh liệt, từ bụng cô lan ra toàn kinh mạch, khiến cô đau đến mức suýt thì gián đoạn truyền hồn lực.

Đây là di chứng của không có hồn hạch sao? Cho dù cô có thể cảm nhận được rất nhiều sức mạnh tự nhiên nhưng lại không thể chuyển hoá thành hồn lực của chính mình?

___

Một đêm qua đi.

Sáng sớm hôm sau, Mãn Tình bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh, xôn xao một hồi, giống như có thứ gì rơi vỡ trên mặt đất.

Mãn Tình mơ mơ hồ hồ đi vào phòng tắm, vừa vào cô liền thấy một con vịt xấu xí đang đứng trên bồn rửa mặt nhìn vào gương, mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da đặc biệt cô mua được ở Linh Ma Giới cách đây không lâu đang nằm lăn lóc đầy đất.

"Mika, em tỉnh rồi?" Màn Tình mặc kệ mỹ phẩm dưỡng da của mình, kinh ngạc nhìn Mika.

"Quạc??" Mika xoay người, vui vẻ nhìn Mãn Tình, quơ quơ trên bồn rửa mặt nhỏ, thỉnh thoảng lại sải cánh ra giống như muốn thể hiện đều gì đó.

Những hành động này là gì? Mãn Tình nhìn một lúc chợt nhận ra Mika có vẻ khác thường.

Mãn Tình suy nghĩ nát óc, cuối cùng phát hiện Mika lại mở cánh ra cho cô nhìn.

"Mika, em phai màu?!"

Cũng không phải phai màu, lúc trước lông trên người Mika có rất nhiều chấm màu xám, trông cả người có chút xấu manh (vừa xấu vừa dễ thương), vậy sao bây giờ lông lại sáng lên, không còn những chấm đen nữa, lông tơ mềm mại không chút tì vết.

"Quạc..." Mika đắc ý ngẩng đầu lên.

"Thật ra lúc trước nhìn em hay hơn" Từ tận đáy lòng Mãn Tình cảm thấy một con vịt xấu manh còn tốt hơn một con vịt vàng bình thường.

"Quạc?!" Mika giận dữ đá vào lọ dưỡng da duy nhất còn sót lại trên bồn rửa mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.