Editor: Yuri Ilukh
Sau khi nuốt hồn lực hơn hai giờ thì Mika cuối cùng cũng ngủ say. Thân hình tròn trịa cuộn lại, nằm yên lặng trên chiếc bàn giữa hai người, thân hình được bao phủ bởi lớp hồn lực mỏng manh. Trước đây Mãn Tình vô cùng tò mò về hình dạng của Mika sau khi tiến hoá, nhưng nó đã bị giả thiết biến vịt con xấu xí thành thiên nga của Viêm Khải đánh bại hoàn toàn.
Mika lên cấp cần hấp thu rất nhiều hồn lực cho nên không thể tỉnh lại trong chốc lát được. Hai người nhìn giờ, phát hiện vừa đúng giờ cơm tối của học viện, vì thế bỏ Mika lại một mình trong phòng, cùng nhau đi nhà ăn ăn tối.
"Chị Mãn Tình". Mãn Tình vừa mới lấy đồ ăn xong, chuẩn bị tìm chỗ ngồi thì thấy tiểu mập mạp đang ngồi trên bàn ăn cách đó không xa dùng sức vẫy tay với cô. Bên cạnh tiểu mập mạp còn có mấy bạn nhỏ khác cùng sôi nổi gọi tên Mãn Tình.
"Chào các em" Mãn Tình bưng khay đồ ăn đi qua.
"Chị Mãn Tình, nghe nói 2 ngày trước chị tới Trái Đất có phải không?" Tiểu mập mạp tò mò hỏi.
"Đúng vậy"
"Oa~~" Mãn Tình vừa trả lời thì bọn nhóc trên bàn ăn đều lập tức phát ra tiếng hâm mộ.
"Chị Mãn Tình, hoàn cảnh ở Trái Đất thế nào?"
"Chị Mãn Tình, ở Trái Đất có rất nhiều đồ ăn ngon phải không?"
"Chị Mãn Tình, nghe nói trên Trái Đất toàn là người thường không có hồn lực phải không?"
Ngay lập tức cả đống vấn đề không phân biệt trước sau ập đến mặt Mãn Tình, làm cô nhất thời không biết phải trả lời cái nào trước cái nào sau.
"Mấy đứa tò mò về Trái Đất đến vậy à?" Lúc này Viêm Khải cũng bưng khay đồ ăn tới.
"Thầy" Mỗi giáo viên tình nguyện tới Tam Môn học viện giảng dạy đều không chê bọn trẻ trời sinh thể chất không bằng người khác, cho nên bọn trẻ rất kính trọng giáo viên của chúng. Nhìn thấy Viêm Khải thì đứng lên chào.
"Ăn cơm tiếp đi" Viêm Khải cười nói.
"Dạ" Bọn trẻ lại ngồi xuống, từng đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía Mãn Tình, chờ cô trả lời câu hỏi của chúng lúc nãy.
"Trái Đất cũng không phải tất cả là người thường nhưng cũng khoảng 99% là người thường" Mãn Tình đánh giá sơ bộ.
"Oa"
"Đồ ăn ở Trái Đất đúng là có rất nhiều món ngon"
"Oa"
Sự tồn tại của Linh Ma Giới ở Trái Đất là một sự thần bí, nhưng ở Linh Ma Giới sự tồn tại của Trái Đất không phải xa lạ gì. Giống như trên Trái Đất mỗi người đều biết đến sự tồn tại của mặt trăng, nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân lên mặt trăng. Bọn trẻ đối với những tin tức Mãn Tình nói ra đều vô cùng hiếu kỳ, bất kể Mãn Tình nói gì thì đều kêu lên kinh ngạc, làm cho Mãn Tình cảm thấy dở khóc dở cười.
"Không phải em mang máy tính bảng lên đây sao, bên trong chắc là có một số hình ảnh về Trái Đất, có thể chiếu cho bọn trẻ xem" Viêm Khải thấy Mãn Tình bị hỏi không có thời gian ăn cơm thì kiến nghị.
"Đúng rồi" Mãn Tình bừng tỉnh từ trong mộng, "Chú Nhạc có cho em máy tính bảng chứa rất nhiều phim điện ảnh do mẹ em đóng, em có thể chiếu cho bọn trẻ xem"
"Điện ảnh là gì?" Bọn nhỏ tò mò hỏi.
"Điện ảnh là..." Mãn Tình trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nhưng cô nghĩ lại thì thấy từ lúc tới Linh Ma Giới cô còn chưa từng thấy TV, làm gì có loại điện ảnh này chứ.
"Ở Linh Ma Giới có mấy thứ TV, điện ảnh này không?" Mãn Tình hỏi Viêm Khải bên cạnh.
"Em lại đem vấn đề vứt lên người anh, nên nói thế nào nhỉ" Viêm Khải nghĩ nghĩ rồi nói, "Thật ra ở đây đều có các thiết bị giống Trái Đất nhưng không phải dùng để chiếu phim. Máy chiếu, TV, băng ghi hình các thứ phần lớn được dùng vào việc dạy học hoặc để ghi lại các sự kiện quan trọng"
Sinh hoạt ở Linh Ma Giới không an nhàn như ở Trái Đất, bọn họ đều sử dụng các phương tiện khoa học kỹ thuật cho các việc quan trọng, vì ở Linh Ma Giới cơ bản không có ai làm nghiên cứu.
"Có máy chiếu là được" Mãn Tình nói, "Dùng cho việc dạy học thì chắc là học viện của chúng ta cũng có đúng không?"
"Có thì có nhưng muốn dùng phải xin phép, mấy thứ này được xem như hàng xa xỉ ở Linh Ma Giới" Viêm Khải nói.
"Thật là phiền toái, nhưng một cái tính bảng của em mà nhiều người xem vậy cũng không tiện" Mãn Tình nhíu mày.
"Có thể tìm Tiểu Thông hỏi" Tiểu mập mạp tuy mập mạp nhưng rất lươn lẹo, để có thể biết thêm về Trái Đất thì không ngại bán đứng bạn tốt của mình trong một nốt nhạc.
"Đúng, đúng, chắc chắn Tiểu Thông sẽ xin được hiệu trưởng cho chúng ta sử dụng máy chiếu" Các bạn nhỏ khác sôi nổi gật đầu.
"Được rồi" Mãn Tình lập tức sắp xếp, "Vậy bọn em đi tìm Tiểu Thông mượn máy chiếu, chị và thầy Viêm của các em ăn cơm trước, 20 phút sau tập hợp ở bên hồ, chị sẽ chiếu phim cho các em xem"
"Thật tốt quá" Bọn trẻ kích động kêu lên, cơm cũng không ăn, lần lượt bưng khay cơm về chỗ cất rồi đi tìm Tiểu Thông.
"Sao lại tập hợp ở bên hồ, xem ở trong phòng học không phải tốt hơn sao, ở đó có ghế để ngồi" Viêm Khải kỳ quái hỏi.
"Cái này gọi là chiếu phim ngoài trời" Tương đối thoải mái, dễ chịu hơn rạp chiếu phim, Mãn Tình cũng thích loại chiếu phim ngoài trời, ngồi trên mặt đất này hơn, bên cạnh có tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang còn có tính nghệ thuật hơn rạp chiếu phim nhiều.
Hai người ăn cơm xong thì Viêm Khải đến hồ trước để chờ bọn trẻ tập hợp, làm tốt công tác chuẩn bị trước, chờ Mãn Tình cầm máy tính bảng tới đây thì có thể xem phim ngay lập tức.
Máy tính bảng là Nhạc Bác Sinh cho Mãn Tình, bên trong chủ yếu chứa phim của Tần Dao, phần lớn là loại phim tình cảm hoặc phim hành động. Mãn Tình cảm thấy mấy cái này không thích hợp để chiếu cho mấy đứa trẻ mới vài tuổi xem. Vì thế tìm tới tìm lui thì thấy được một bộ phim mừng năm mới có Tần Dao làm khách mời, thuộc thể loại hài kịch hiện đại. Mãn Tình thấy cái này thích hợp nên chọn chiếu lên.
Mở đầu là một cảnh quay trên không, máy quay được lia từ xa lại gần phía đường phố, bọn trẻ bất ngờ khi thấy rất nhiều xe, không lưu thông được thì lập tức kêu lên.
"Thật nhiều xe, tất cả đều là xe"
"Nhà cao tầng kia thật cao, chắc phải đến 20 tầng"
"Không, tớ cảm thấy chắc phải có 30 tầng"
Mấy thứ trong màn ảnh đều khiến bọn trẻ cảm thấy mới lại, cũng không để ý đến cốt truyện, chỉ không ngừng cảm thán bối cảnh. Từng tiếng cảm thán phiêu đãng trong không gian trống trải ở khu rừng nhỏ, gió lạnh từ mặt hồ thổi tới làm Mãn Tình tìm về được chút cảm giác hồi nhỏ.
"Đây là gì, là ma thú ở Trái Đất sao?"
"Không phải, chắc là hồn thú, cậu xem quan hệ của nó với con người rất tốt"
Mãn Tỉnh ngẩng đầu thì thấy nữ chính đang ôm một con chó con màu trắng.
"Không đúng, mẹ tớ nói ở Trái Đất không có ma thú cũng không có ma vật" Diêm Thông có kiến thức rộng lớn hơn mấy đứa thì lên tiếng phản bác.
"Vậy đó là thứ gì" Bọn trẻ khó hiểu.
Bạn học Diêm Thông cũng không trả lời được nên quay đầu nhìn sang đồng chí Mãn Tình người Trái Đất.
"Cái này.... nếu gọi là ma thú thì cũng không sai, nhưng mà ma thú này sẽ không công kích con người, là bạn tốt của con người" Mãn Tình giải thích.
"Thật vậy à?"
"Nếu ma thú ở đây cũng không công kích con người thì tốt rồi"
"Vậy thì chúng ta có thể đi rừng rậm của ma thú chơi"
"Đồ ngốc, không có ma thú thì còn có ma vật nha"
Tâm trạng Mãn Tình có chút phức tạp khi nghe bọn trẻ thảo thuận. Giống như cô biết quyết định của cô có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này, mỗi khi cô nhìn thấy cảnh tượng ấm áp, vui vẻ thì trong lòng sẽ có chút khó chịu. Cô thích sự vui vẻ nhưng khi nhìn mọi người vui vẻ thì lại thấy như có bóng ma trong lòng. Nếu cô chọn tử vong thì sự vui vẻ này cũng không liên quan gì đến cô. Cho dù cô chọn thế nào thì cô cũng là người thua cuộc.
"Phim này không phải bác gái làm diễn viên chính sao, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy xuất hiện" Viêm Khải bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Bộ phim này mẹ em chỉ làm khách mời, chỉ lên sân khấu một chút thôi, chắc khoảng nửa tiếng nữa mới tới" Mãn Tình đứng lên định rời đi.
"Em không xem nữa sao?"
"Bộ phim này em đã xem rồi" Mãn Tình muốn đi về "Em về xem tình trạng của Mika thế nào, chiếu phim xong thì anh nhớ mang máy tính bảng của em về nhé"
"Được" Viêm Khải nhìn theo bóng dáng rời đi của Mãn Tình, một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt. Hồn lực sẽ vì cảm xúc của hồn sư mà sinh ra sự thay đổi dao động. Nhưng khi hồn sư trưởng thành thì sẽ học được cách khống chế sự thay đổi này, Mãn Tình thì lại chưa từng học phương pháp khống chế. Nên lúc nãy Viêm Khải nhận ra rõ ràng sự mất mát trong lòng Mãn Tình, anh cũng đoán được sao cô lại như vậy.
Vì cảm giác này anh cũng đã từng có.
Mãn Tình đi khỏi rừng cây, định về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng mới rời đi thì bỗng nhiên xuất hiện một cơn đau bụng.
"Chẳng lẽ cô ăn phải đồ hư? Mãn Tình nhíu mày, bước chân nhanh hơn, định về phòng đi WC. Nhưng cô càng đi thì bụng lại càng đau, cuối cùng cô đau đến mức đứng không được.
Cảm giác này không giống ăn phải thứ gì bị hư, không lẽ cô bị bệnh?
Mãn Tình nhìn về ký túc xá cách khoảng 300m phía trước và hồ nước cách khoảng 100m, quyết đoán quay trở về, định tìm Viêm Khải đưa cô về nghỉ ngơi. Nhưng khi quay lại thì bụng bỗng nhiên hết đau.
Hết đau rồi? Vì thế Mãn Tình chần chừ rồi lại xoay người đi về phòng ngủ.
"Tôi đi..." Mới xoay người đi được hai bước thì Mãn Tình lại đau đến gập người.
"Cái quỷ gì vậy?" Mãn Tình không đoán được bệnh tình của mình nên quyết định đi tìm Viêm Khải trước. Vì vậy cô lại lần nữa xoay người đi về bên hồ, mà kỳ quái là đến khi cô đến hồ mà bụng vẫn không đau thêm lần nào nữa.
Sao lại đi về phòng ngủ thì đau, về đây thì lại không đau, chẳng lẽ có bệnh khiến cô không thể quay về phòng ngủ sao, đầu óc Mãn Tình không chịu khống chế nghĩ ra ý tưởng kỳ dị này.
"Sao em quay lại rồi?" Viêm Khải thấy Mãn Tình quay lại thì tò mò hỏi.
"Em..." Mãn Tình cũng không biết nói thế nào vì bây giờ cô rất khoẻ mạnh, một chút đau đớn cũng không có "Chắc là mẹ em rất nhanh nữa sẽ xuất hiện, nên em quay lại nhìn mẹ chút rồi về" Mãn Tình muốn chờ lát nữa bụng lại đau thì hỏi Viêm Khải, nếu là ăn trúng đồ hư thì hỏi ra rất xấu hổ.
Viêm Khải cũng không nghi ngờ gì, 2 người không nói chuyện nữa, yên lặng xem phim. Mà thần kỳ là trong khoảng thời gian xem phim này Mãn Tình không còn bị đau bụng thêm lần nào nữa, giống như cơn đau lúc nãy chỉ là cô không cẩn thận bị sốc hông.
"Oa~~ chị gái này thật xinh đẹp"
"Hình như có nét giống chị Mãn Tình"
Không biết ai lên tiếng, bọn trẻ đều quay đầu lại nhìn Mãn Tình.
"Chị Mãn Tình, chị có quen chị gái xinh đẹp trong phim kia không?" Bọn trẻ hỏi.
"Quen" Khi phim sắp kết thúc thì khách mời Tần Dao cuối cùng cũng lên sân khấu.
"Chị Mãn Tình thật sự quen kìa, chị và người đó là bạn bè sao?" Bọn trẻ tiếp tục hỏi.
Mãn Tình mỉm cười lắc đầu.
"Vậy thì là quan hệ gì" Bọn trẻ hiếu kỳ hỏi.
"Các em đoán xem?" Mãn Tình cố ý trêu đùa. Viêm Khải bên cạnh thấy tâm trạng Mãn Tình đã khôi phục tốt thì trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Lớn lên giống nhau, có phải chị em không" Có người đoán được.
"Không đúng, không đúng" Diêm Thông phản bác, "Chị Mãn Tình là con gái cả nhà họ Lâm, em gái Lâm Nguyệt của chị tớ cũng đã thấy, không lớn như vậy"
"Vậy đó là ai?" Bọn trẻ đem các loại họ hàng thân thích đoán một vòng mà vẫn không đúng, cuối cùng đều dùng ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía Viêm Khải.
"Phương hướng phán đoán của các em đúng" Viêm Khải không trực tiếp nói ra đáp án mà dẫn đường, "Quan hệ người thân ngoại trừ quan hệ chị em còn có loại quan hệ nào tương tự nữa"
Bọn nhỏ buồn rầu suy đoán, cuối cùng tiểu mập mạp sợ hãi lên tiếng, "Còn có quan hệ cha mẹ và con cái"
"Không thể, tuổi của chị gái này và chị Mãn Tình nhìn không khác nhau lắm" Lập tức có người phản bác.
"Bộ phim này có thể đã được quay từ trước rất lâu rồi" Diêm Thông tìm được vấn đề mấu chốt. Các bạn học còn lại cũng thấy lý do hợp lý nên quay đầu nhìn Mãn Tình chứng thực.
"Đúng vậy, bà ấy là mẹ chị" Mãn Tình cười công bố đáp án.
Bọn nhỏ lại lần nữa ngạc nhiên, tất cả đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mãn Tình. Mãn Tình lập tức dở khóc dở cười, tự nhiên ở Linh Ma Giới cô lại được hưởng đãi ngộ như minh tinh.
Sau khi xem phim xong thì thời gian đã hơi muộn, nhưng bọn trẻ vẫn không chịu rời đi, muốn xem thêm một bộ nữa. Cuối cùng Mãn Tình phải hứa hẹn, sau này mỗi tối cô đều chiếu cho bọn trẻ xem 1 bộ phim thì chúng mới chịu thoả hiệp.
Sau khi bọn trẻ rời đi, 2 người dọn dẹp xong thì chuẩn bị cùng nhau trở về.
Viêm Khải ôm máy chiếu cười nói, "Tiểu Thông nói cái máy chiếu này có thể để ở phòng anh, cậu bé sẽ về nói với mẹ mình"
"Hiệu trưởng phu nhân" Mãn Tình bị nhắc nhở mới nhớ tới ban ngày Tiếu Linh có hỏi cô có muốn học cách luyện thuốc không, "Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh một chút. Hiệu trưởng phu nhân nói muốn dạy em luyện thuốc, anh thấy em có nên đi không?"