Editor: Yuri Ilukh
Viêm Khải đứng ngược sáng dưới ánh đèn đường, trên người mặc bộ đồ thể thao mà Mãn Tình mua trên mạng cho anh, nhưng mà dáng người của anh rất tốt, mặc lên cảm giác không thua gì ảnh của người mẫu chụp. Không biết anh ấy đã cắt phăng mái tóc dài của mình từ khi nào, kiểu tóc của bây giờ trông còn đẹp hơn cả bộ quần áo này.
"Cô đánh rơi chiếc lắc này à?" Viêm Khải dùng 2 ngón tay móc lấy chiếc lắc rồi đưa đến gần Mãn Tình.
"Anh nhặt được nó à?" Mãn Tình nói, vươn tay giành lấy chiếc lắc từ tay Viêm Khải.
"Của cô thật à?" Thấy Mãn Tình nhận, Viêm Khải có chút bất ngờ.
"Là của tôi, vừa nãy tôi... tôi đi ngang qua đây rồi vô tình đánh rơi. Mà sao anh lại ở đây?" Mãn Tình hỏi.
"Đi ngang qua"
Nghe qua có vẻ mỉa mai, nhưng đây là ngã tư nên tiện đường ngang qua đây cũng là chuyện bình thường. Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi. "Anh.. anh thế nào rồi? Vết thương đã lành chưa?"
"Đỡ rồi" Viêm Khải cười, đưa cánh tay bị thương của mình ra cho Mãn Tình xem. "Thuốc của cô rất có tác dụng, vết thương sắp lành hẳn rồi".
"Nhưng mà lành nhanh quá vậy" Mãn Tình nhìn chăm chú, bất ngờ nói.
Vết thương dài trên cánh tay Viêm Khải lúc này chỉ còn là vết tích ửng đỏ. Mới có mấy ngày, Vân Nam Bạch Dược tuy hoạt động tốt nhưng cũng ko tốt đến mức này nha, không khoa học chút nào.
"Gần đây tôi có uống chút thuốc bổ nên vết thương lành nhanh hơn một tí".
Anh trai à, làm gì có chuyện nhanh như vậy chứ, anh xài loại thuốc bổ gì đấy, giới thiệu cho tôi xài với.
"Cô tự làm chiếc lắc tay này à?" Viêm Khải lôi chủ đề về lại chiếc lắc tay.
"Không, người khác tặng".
"Ồ" Viêm Khải ngầm hiểu, thì ra bên cạnh cô gái đang gào thét này còn có những Hồn sư khác. Anh tưởng mình may mắn nhặt được một Hồn sư hoang dã trên Trái Đất chứ.
"Ủa?" Mãn Tình kỳ quái nói, "Người bình thường nên hỏi là chiếc lắc tay này mua ở đâu chứ? Sao lại hỏi có phải tôi tự làm không?"
"Bởi vì chiếc lắc này trông rất giống lắc tay làm thủ công" Viêm Khải bình tĩnh nói.
"Đúng đó" Mãn Tình đeo lại chiếc lắc lên tay cô, chiếc lắc không biết làm từ chất liệu gì nhưng hình như có dạ quang, trong môi trường tối mù mịt trông cũng rất sáng.
"Da cô rất phù hợp với màu lục lam" Vòng tay Tịnh Ma tự mang hồn lực tịnh ma, màu lục càng thuần túy thì người chế tạo lắc tay có hồn lực càng tinh thuần, chỉ là cái lắc này có cấp độ hơi thấp. Nhưng mà cũng đủ dùng trên Trái Đất rồi, những ma vật cấp E đều không dám lại gần chiếc vòng này.
"Anh cũng thấy nó có màu lục lam à?" Mãn Tình ngạc nhiên nhìn Viêm Khải.
"Hả? Không phải à?"
"Không, không, chuyện là thế này." Mãn Tình giải thích "Tôi luôn nói là chiếc lắc tay này có màu lục lam, nhưng bạn học của tôi lại nói có màu xanh lục làm bữa giờ tôi cứ nghĩ mình bị mù màu."
"Là màu lục lam" Mắt Viêm Khải thoáng qua ánh cười. Viên đá làm ra vòng tay Tịnh Ma có màu xanh lục, vì thế người thường nhìn vào lắc tay sẽ là màu lục, nhưng nó phát ra hồn lực màu xanh lam nên trong mắt Hồn sư lắc tay này có màu xanh lam.
Cho nên, không phải cô bị mù màu mà chỉ là những gì cô nhìn thấy khác với những gì họ nhìn thấy thôi.
"Biết ngay mà, màu lục và màu lam có đôi khi cũng khó phân biệt." Vừa tìm được lắc tay, vừa chứng minh được mình không bị mù màu nên tâm trạng của Mãn Tình rất tốt.
"Theo lịch của người Trái Đất thì mai là cuối tuần nên hình như... mai cô không có tiết phải không? Viêm Khải đột ngột hỏi.
Haizz, giờ anh còn lười che dấu thân phận luôn rồi à? Sao lại gọi là lịch của người Trái Đất, sao anh không nói thẳng ra anh là người ngoài hành tinh luôn đi.
"Anh muốn làm gì?" Mãn Tình cảnh giác hỏi.
"Tôi muốn nhờ cô một việc"
"Tôi không..."
"Tôi mới cứu cô 2 ngày trước, còn tìm thấy lắc tay cho cô nữa, hơn nữa ở Trái Đất tôi không quen ai ngoài cô cả..."
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Mãn Tình còn chưa nói được câu nào đã bị anh tấp cho 3 cái lý do không thở nổi. Tự mình tạo nghiệp không thể sống, cô tự nhiên bị người ngoài hành gài bẫy à?
Sáng sớm hôm sau,
Mãn Tình vào trong biệt thự ở khu Long Loan, nhìn người nào đó đang húp cháo và sữa đậu nành cô cất trong tủ lạnh từ bao giờ, cô liền có ý nghĩ có nên nói với anh là đồ trong tủ lạnh không biết đã hết hạn hay chưa không.
Không biết... người ngoài hành tinh có bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn trúng đồ hết hạn sử dụng không? Hay là làm thí nghiệm chút?
"Cô ăn sáng chưa? Có muốn lại đây ăn chút không?" Viêm Khải thấy Mãn Tình nhìn mình chằm chằm nên nói.
"Không cần, cảm ơn, tôi ăn rồi" Mãn Tình lập tức từ chối, cô không muốn uống sữa đậu nành hết hạn đâu.
"Vậy tôi sẽ để phần cháo còn lại trong tủ lạnh, để tối ăn"
"Anh tiết kiệm quá" Mãn Tình không nhịn được nói.
"Không tiết kiệm không được, cô chỉ cho tôi 2 vạn. Không biết tôi sẽ ở Trái Đất bao lâu nên cần phải giữ lại ít tiền" Viêm Khải nhìn Mãn Tình nói: "Tôi cũng không thể luôn xin tiền cô"
Là sao, vậy cô có nên đưa tiền tiếp cho anh không?
"Nếu muốn ở trên Trái Đất lâu dài anh cần cân nhắc đến chuyện tìm việc làm" Mãn Tình đề nghị.
"Vậy đầu tiên phải tìm cách làm thẻ căn cước".
Mới tới Trái Đất mấy ngày mà còn biết được phải đi làm thẻ căn cước rồi? Mãn Tình có chút kinh ngạc.
"Thật ra trên người tôi có thứ có thể đổi ra tiền, nhưng mà tôi không tiện đi đổi thôi" Viêm Khải không biết lấy từ đâu ra một nắm đá đen cỡ ngón tay cái, bỏ đại lên bàn, đếm sơ sơ khoảng mười mấy viên.
"A, thứ này nhìn rất quen nha, hình như tôi đã từng nhìn thấy thì phải" Mãn Tình nhìn chằm chằm mấy viên đá một lúc, suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nhớ ra.
Viêm Khải nghe Mãn Tình đã từng thấy qua thứ này cũng không cảm thấy lạ, vòng tay Tịnh Ma còn có thì thấy qua yểm thạch cũng bình thường: "Thứ này chắc có giá khoảng 1 vạn tệ 1 viên"
"Đắt như vậy á?" Mãn Tình kinh ngạc.
"Đây là giá 20 năm trước, bây giờ chắc còn đắt hơn thế nữa".
"20 năm trước?" 20 năm trước anh ta cũng tới Trái Đất rồi, Mãn Tình nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh định nhờ tôi giúp anh đổi mấy thứ này ra tiền à?"
"Nếu cô có thể giúp tôi đổi thì tôi rất vui, nhưng hôm tay tôi tìm cô đến không phải để nhờ chuyện này" Viêm Khải cười, "Tôi muốn cô dẫn tôi đến chỗ nào có nhiều thực vật."
"Nơi có nhiều thực vật? Còn cần tôi đưa đi? Anh đi taxi đi, công viên, vườn bách thảo, cây cối đều rất nhiều" Mãn Tình lập tức nói.
"Đừng quá đông người" Viêm Khải lắc đầu "Tốt nhất là cô nên chọn nơi nào cây cối phát triển đặc biệt tốt ấy."
Có một nơi cây cối phát triển cực kì tốt, đó là trang viên nhà tôi. Nhưng mà kể cả khi không có người ở nhà thì cũng không thể tùy tiện đưa bạn đến trang viên được. Còn những nơi khác...
Nói xong, 2 mắt Mãn Tình sáng lên nói "Hình như có một chỗ cũng tương tự nhưng mà hơi xa"
Trên con đường nhựa ngoại ô thành phố có một chiếc Halley màu đen phóng như bay. Tốc độ của chiếc Halley này cực kì nhanh, nhưng cũng không là gì đối với những tay đua mô tô, vì lộ trình và tốc độ đều do họ tự mình quyết định cả. Nhưng mà người ngồi sau thì khác, họ không điều khiển xe, cả người lộ ra ngoài không có cảm giác an toàn như ngồi trên ô tô bao bọc 4 phía, trong tình huống phóng nhanh như vậy hầu như mọi người đều sợ bị văng ra ngoài nếu không giữ chặt.
Viêm Khải hiển nhiên là ngoại lệ, anh không những không sợ hãi mà còn không biết ôm lấy người phía trước khi ngồi trên xe. Anh ngồi ở ghế sau như một ông chủ với đôi tay khoanh trước ngực.
"Nè, anh có thể ôm chặt tôi không, anh ngồi như vậy tôi không dám phóng nhanh, cứ như này thì tối mịt mới tới nơi đó" Mãn Tình chịu không nổi nói.
"Hình như không tốt lắm" Viêm Khải chần chờ nói.
"Cái gì không tốt"
"Tôi ôm cô không phải là sàm sỡ cô à?"
"Anh là người cổ đại xuyên tới đây à?" Mãn Tình trợn trắng mắt, "Tôi không ngại thì thôi, anh là con trai còn ngại ngùng cái gì."
"Được rồi" Để tỏ ra mình không phải chàng trai thẹn thùng, Viêm Khải thấy Mãn Tình không ngại liền ôm lấy cô. Không còn áp lực nữa ôm xong anh còn dán cả người lên lưng cô.
"Anh không cần dán cả người lên lưng tôi nha" Mãn Tình không nhịn được hét lớn.
"Cô nói cái gì? Gió to quá tôi không nghe thấy" Viêm Khải lớn tiếng hỏi.
"Tôi nói là anh dựa vào gần quá rồi."
"Cái gì?"
"..." Mãn Tình chán nản, mặc kệ, dù sao cũng gần tới rồi.
"Không có gì"
Câu này thì Viêm Khải nghe rõ, yên tâm thoải mái tiếp tục dựa lên lưng Mãn Tình, thỏa mãn cười.
Ở Linh Ma Giới, Tịnh Hồn sư có hồn lực mạnh thì xung quanh người sẽ có một lớp khí tịnh khí, Chiến Hồn sư chỉ cần ở gần sẽ cảm nhận được sự xoa dịu của tịnh khí. Nhưng hồn lực của Mãn Tình vẫn đang thức tỉnh nên khi dựa vào anh chỉ cảm nhận được một chút. Nhưng một chút này Viêm Khải cũng đã rất lâu không được cảm nhận rồi.
Chiến Hồn sư trời sinh đã gần gũi với Tịnh Hồn sư, một chút tịnh khí này cũng không có tác dụng gì với anh nhưng Viêm Khải vẫn không nhịn được, xích lại gần cô hơn.
"Tới rồi" Mãn Tình dừng xe tại một rừng cây rậm rạp.
Viêm Khải đứng giữa rừng cây, cảm nhận được hơi thở của từng thân cây trong khu rừng nay, tuy rằng không mạnh lắm nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với cây cối trong thành phố.
"Nghe nói chính quyền thành phố S có dự định biến nơi đây thành một công viên rừng khổng lồ, vì vậy môi trường sinh thái ở đây được duy trì rất tốt. Hơn nữa ở đây có nhiều loại thảm thực vật. Có một khu rừng tre ở phía trước và một cái hồ lớn phía bên phải. Thỉnh thoảng cũng có người đến câu cá, nhưng nơi này tương đối xa nên cũng không nhiều người đến." Mãn Tình giới thiệu "Có đáp ứng được yêu cầu của anh không?"
"Miễn cưỡng xài được" Mặc dù Viêm Khải không hài lòng lắm nhưng dùng tạm cũng được.
Miễn cưỡng? Tôi mất công đưa anh đến đây xong giờ anh chỉ bảo miễn cưỡng cũng được.
"Tại sao anh lại cần tìm một nơi có nhiều thực vật?"
"Thiền tịnh" Nói xong Viêm Khải ngồi xếp bằng xuống dưới ánh mắt không thể tin được của Mãn Tình, nhắm mắt lại ngồi thiền, trong nháy mắt hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Điên mất, gã này không phải người ngoài hành tinh mà lại là tà giáo đồ (người của môn phái tà đạo).