"A... Đau..." Khúc Tâm Nhu khẽ run, vòng eo mảnh khảnh của cô vặn vẹo. Thế nhưng hoa huy*t chủ động ma sát côn th*t cứng rắn như sắt, âm đ.ế cũng bị đụng một cái thật mạnh, kích thích những tiếng rên của cô thay đổi: "A...Hức..."
Khúc Tâm Nhu bị Hoắc Liệt trêu chọc, tất cả những điểm mẫn cảm trên người cô anh đều nắm rõ trong tay. Cơ thể cô cảm thấy rất trống rỗng, hơi thở nóng bỏng của Hoắc Liệt vấn vương bên tai cô.
"Cho, hay không cho?" Hoắc Liệt hỏi lại một lần nữa, hàm răng anh cắn vành tai Khúc Tâm Nhu, hành động của anh giống như đang uy hiếp cô.
Khí thế vừa lạnh lùng vừa chèn ép, đây là dáng vẻ Hoắc Liệt hay dùng khi đối mặt với những kẻ côn đồ hung hãn, tàn bạo. Nhưng mà anh dùng nó trong lúc làm t.ình, phong độ bá đạo và chuẩn men của một người đàn ông đã được phát huy tới cực hạn.
Hơi thở nóng hầm hập của Hoắc Liệt giống như đang bao vây cơ thể Khúc Tâm Nhu, dường như toàn thân trên dưới của cô đều bị anh vuốt ve.
"Cho... A Liệt... A Liệt..." Khúc Tâm Nhu không ngừng run rẩy, ý thức của cô đã trầm luân. Cô không thể hiểu rõ mình đang nói điều gì, cô chỉ lẩm bẩm theo bản năng: "Cho anh... Là anh... Đều là anh..."
Hoắc Liệt rất hài lòng, anh hôn mút thật mạnh vành tai Khúc Tâm Nhu, cuối cùng anh đã chịu buông tha đôi tai nhỏ xinh này.
Hoắc Liệt giống như khen thưởng, anh tiếp tục hôn xuống đôi môi đỏ mọng đang bật ra tiếng rên của Khúc Tâm Nhu, anh mỉm cười nói: "Vậy thì đúng rồi, em, đều dành cho anh. Anh, cũng đều dành cho em."
Cái gì anh anh em em, suy nghĩ của Khúc Tâm Nhu hỗn loạn, căn bản cô không hiểu Hoắc Liệt đang nói gì.
Khúc Tâm Nhu vừa kêu rên vừa thở dốc, tuy nhiên cô không quên gọi tên Hoắc Liệt.
"A... A Liệt…Ưm... A Liệt… Hức…”
Hoắc Liệt nhổm người dậy, những ngón tay anh lần mò xuống hai chân Khúc Tâm Nhu, đầu ngón tay anh thay thế côn th*t chơi đùa miệng huy*t ướt át trơn trượt, những ngón tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong khuấy động.
"A..." Tiếng rên của Khúc Tâm Nhu đột nhiên biến hóa.
Đều là ngón tay của Hoắc Liệt, tuy nhiên không giống như vừa rồi lúc anh tìm que kẹo, hiện tại những động tác của anh khiến Khúc Tâm Nhu rất xa lạ.
Ngón tay Hoắc Liệt tiến vào thật sâu bên trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu, những đầu ngón tay đang không ngừng khai phá, căng mở u kính.
Đủ ướt, đủ mềm, có thể tiến hành bước tiếp theo.
Hoắc Liệt đối diện với một Khúc Tâm Nhu vừa hồn nhiên lại quyến rũ, côn th*t giữa hai chân anh bừng bừng khí thế.
Lúc nãy đã có d*m dịch và nước đường của que kẹo bôi trơn, cho dù hiện tại Hoắc Liệt lập tức xông vào cơ thể Khúc Tâm Nhu cũng được.
Nhưng mà người đàn ông nhìn thì thô lỗ như Hoắc Liệt lại không hề làm như vậy.
Anh kiên nhẫn kéo dài bước dạo đầu, anh tỉ mỉ vuốt ve từng điểm mẫn cảm trên người Khúc Tâm Nhu, anh muốn đợi đến lúc tiểu huy*t thực sự có thể tiếp nhận anh.
Đã có những chất xúc tác cần thiết, tuy nhiên đau đớn là không thể tránh khỏi. Dù sao đây là lần đầu tiên của Khúc Tâm Nhu, hơn nữa kích cỡ của Hoắc Liệt xứng danh với khẩu súng thần công, nhưng mà, to lớn đều phải xé rách cô.
Hoắc Liệt kiềm chế sự kích động trong cơ thể, trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh rút ngón tay từ trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu ra, anh ưỡn eo chống côn th*t trước miệng huy*t.
"Ưm ưm..." Khúc Tâm Nhu vô tri vô thức, cô không hề biết sự nguy hiểm và đau đớn đang chờ đợi mình. Dưới sự đụng chạm của nguồn nhiệt nóng, cô vẫn còn ý loạn tình mê, đôi tay cô ôm chặt lưng Hoắc Liệt, vô thức cọ xát ngực anh.
Hoắc Liệt nắm chặt tay thành quyền, cơ bắp trên cánh tay anh nổi đầy gân xanh, anh cố gắng nhịn ham muốn xông thẳng vào trong cơ thể Khúc Tâm Nhu.
Côn th*t của Hoắc Liệt to và dài, quy đ*u to tròn, nó đè ép hai cánh hoa ướt át sang hai bên, cũng dần dần căng mở hoa kính nhỏ hẹp. ——
"A... Không muốn..."
Trong chớp mắt, khoái cảm tích lũy trong cơ thể Khúc Tâm Nhu biến mất hết, thay vào đó là cảm giác đau đớn khi bị xé rách. Mọi chuyện xảy ra bất thình lình làm cho Khúc Tâm Nhu theo bản năng lui về phía sau.
"Đừng nhúc nhích!"
Hoắc Liệt ra lệnh, đáy mắt anh có màu đỏ tươi như máu.
Một tay Hoắc Liệt ôm eo Khúc Tâm Nhu, một tay thì cầm chân cô quấn quanh eo mình. Anh mở rộng hai bắp đùi trắng như tuyết, cũng mở rộng hoa huy*t nhỏ hẹp.
Nhưng mà tất cả các chất xúc tác này so với kích cỡ người anh em của Hoắc Liệt thì vẫn không hiệu quả.
Hoắc Liệt nỗ lực kìm nén xúc động, anh tiến vào từng chút trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu, đau đớn cũng đồng thời xuất hiện khắp cơ thể cô.
"Đau…Hu hu... A a..." Khúc Tâm Nhu khóc nức nở, đôi mắt cô đẫm lễ, cơ thể cô bởi vì đau đớn mà căng thẳng.
Càng lúc Khúc Tâm Nhu càng khẩn trương, một loại bóng tối dường như từng quen biết bớt chợt tấn công cô.
Xung quanh tối đen và rộng lớn, không thể nhìn được dù chỉ một chút ánh sáng.
Khúc Tâm Nhu không biết bản thân đang ở nơi nào, cũng không phân biệt rõ thời gian ngày đêm.
Chỉ có sự đau đớn giống như hình với bóng tồn tại cùng Khúc Tâm Nhu, nó không ngừng cắn nuốt cô. Còn có một bàn tay, xa lạ, dơ bẩn, hôi tanh đang không ngừng đột kích về phía cô…
"Không cần! Không muốn!"
Khúc Tâm Nhu đột nhiên dùng sức giãy giụa, hai tay hai chân cô không ngừng vùng vẫy, cô dùng móng tay cào rách da thịt sau lưng Hoắc Liệt.
"Khúc Tâm Nhu, em làm sao vậy?" Cơ thể Hoắc Liệt cứng đờ, anh gấp gáp hỏi cô.
Trong đồng tử của Khúc Tâm Nhu đã không còn tiêu điểm. Gương mặt đỏ ửng của cô trở nên tái nhợt, cơ thể trần trụi nằm dưới người Hoắc Liệt run bần bật.