Editor: SusanPhim trường ở vùng ngoại thành, gần đó không có cửa hàng thú cưng nào, Dư Hoán nhờ trợ lý đi siêu thị mua cái nệm nhỏ, với một ít cát mèo và thức ăn cho mèo chất lượng bình thường.
Bình thường Dư Hoán chắc chắn không cho mèo ăn loại thức ăn này, nhưng trong tình huống đặc biệt, Dư Hoán lo rằng mèo bị đói bụng, anh chỉ có thể cho nó ăn no bụng trước.
Trần Tiểu An cũng không kén chọn, lao đầu vào chậu nhỏ đựng thức ăn cho mèo ăn không ngừng nghỉ, cho đến khi ủi cái chậu nhỏ đến chỗ nào cũng không biết.
Dư Hoán buồn cười giúp nó đè cái chậu lại, Trần Tiểu An ngẩng đầu lên “meo” với anh một tiếng, ria mép dính đầy vụn thức ăn run lên.
Ý của Trần Tiểu An là “Cảm ơn”, chỉ là Dư Hoán nghe không hiểu, anh chỉ có thể nghe được tiếng kêu meo meo.
Dư Hoán vừa nhìn Trần Tiểu An ăn, vừa gọi điện thoại cho người đại diện của anh: “Nhất Nhiên, lúc trước anh bảo hai ngày này sẽ tới tham ban?”
“Ừm, sao vậy?” Bên Quý Nhất Nhiên rất ồn, “Cậu gọi điện thoại đến đúng lúc lắm, gọi sớm một chút cũng không được đâu, anh vừa mới hạ cánh.”
Dư Hoán: “Nếu hạ cánh rồi vậy anh tới thẳng đây luôn đi.”
“Cũng không cho người ta thở hả?” Quý Nhất Nhiên cạn lời, “… Chẳng lẽ cậu xảy ra chuyện gì?”
“Không có, tóm lại là anh mau tới đây đi, anh với người mới chạy lịch trình hơn một tháng, không ngó ngàng gì tới em, bên ngoài đều đồn hai chúng ta mỗi người một nơi rồi kìa.” Dư Hoán cố ý nói vậy nhưng rõ ràng nửa câu sau mới là trọng điểm của anh, “Đúng rồi, lúc đến anh vào cửa sau giúp em mang thức ăn với đồ hộp cho mèo trong ngăn tủ đầu tiên với…”
Quý Nhất Nhiên ngắt lời anh, hắn cả kinh nói: “Người anh em, cậu mang theo mèo của cậu tới phim trường à?”
Dư Hoán giơ tay xoa xoa ấn đường: “Tự nó chạy tới đây đấy.”
“Không phải cậu gửi nuôi nó ở cửa hàng thú cưng rồi sao? Còn có thể tự mình chạy tới? Mèo cậu thành tinh rồi ư?”
Dư Hoán: “Em đang muốn nói chuyện này đây, cửa hàng thú cưng đó vừa mới gửi một đoạn video quay mèo nhà em, nhưng rõ ràng cửa hàng bọn họ đã làm mất mèo rồi… Anh liên hệ giúp em vài người, việc này em phải truy xét tới cùng.”
“Được.” Quý Nhất Nhiên đáp lời.
Buổi chiều Trần Tiểu An ăn uống no đủ liền ngoan ngoãn ngồi xổm trên chiếc nệm nhỏ mà Dư Hoán đã chuẩn bị cho mình, cậu nhìn chằm chằm Dư Hoán đang quay phim.
Dư Hoán thay đồ diễn tựa như thay đổi cả linh hồn, hoàn toàn biến thành một người khác, Trần Tiểu An cảm giác như bản thân đang xem biểu diễn ảo thuật.
Chờ đạo diễn hô cắt, Dư Hoán đem linh hồn của mình trở lại, Trần Tiểu An liền nhảy xuống nệm mềm, chạy lon ton đến bên chân Dư Hoán kéo ống quần của anh, Dư Hoán ngồi xổm xuống ôm mèo con lên, sờ sờ đầu nó, lại vác nó lên trên vai.
Nhóm nhân viên công tác xung quanh thường hay thở dài, giống như bọn họ đều bị chứng mất ngôn ngữ tập thể, không còn gì để nói, chỉ có thể lặp đi lặp lại “Đáng yêu quá, quá đáng yêu.” Có điều bọn họ cũng chỉ có thể nói thôi, ban nãy lúc đám người bên ngoài gặp được mèo còn đi tới đòi hít mèo, hiện tại tất cả đều biết mèo này là mèo nhà Dư Hoán, bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Cũng không phải bọn họ sợ Dư Hoán, bình thường Dư Hoán rất hiền hòa, anh cũng thường xuyên mua chút đồ ăn chia cho mọi người.
Nhưng mọi người quan sát cả một buổi chiều, cảm thấy Dư Hoán đối với con mèo này vẫn rất khác biệt, anh hoàn toàn không có ý định chia sẻ niềm vui được hít mèo với mọi người, khi có người muốn chạm vào mèo Dư Hoán sẽ không chút biến sắc mà cản lại.
Kết thúc công việc, Trần Tiểu An được Dư Hoán ôm về khách sạn.
Phòng Dư Hoán ở có một căn bếp nhỏ, bên trong có đầy đủ vật dụng làm bếp và gia vị.
Dư Hoán cầm một cái túi đựng cá con mà trợ lý giúp anh mua về, chuẩn bị làm cơm để cải thiện bữa ăn cho mèo.
Trần Tiểu An ngồi xổm trên vai Dư Hoán xem anh rửa sạch nội tạng, lóc xương cá một cách lưu loát, sau khi rửa sạch xong thì cho vào nước sạch rồi nấu chín.
Chính bản thân Dư Hoán cũng thèm, nhân vật hiện tại anh đang quay là một con ma ốm, vì đắp nặn ra hình tượng gầy yếu, anh đã phải khống chế việc ăn uống trong một khoảng thời gian, anh nghĩ ngợi rồi nói với Trần Tiểu An: “Nhóc mèo con, bàn bạc với mày chút, tao có thể ăn mấy con cá của mày được không?”
“Đương nhiên là được chứ, cho anh ăn hết luôn cũng được.” Trần Tiểu An nói.
Dư Hoán chỉ có thể nghe được tiếng mèo kêu, anh cười nói: “Được, vậy coi như mày đồng ý.”
Dư Hoán vớt cá đã chín ra một cái dĩa nhỏ cho Trần Tiểu An, đặt trên sàn nhà, Trần Tiểu An liền nhảy xuống vai anh, vội vàng chạy tới thưởng thức cơm chiều của cậu.
Trần Tiểu An ăn chưa được mấy miếng, chợt nghe thấy tiếng cá chiên xèo xèo trong chảo, Trần Tiểu An lại nhảy lên bếp, nhìn da cá bị chiên đến cháy vàng, Dư Hoán rắc muối và thì là lên trên mặt, mùi thơm bỗng chốc bùng lên, Trần Tiểu An nhăn mũi hắt xì một cái.
—— Thật là thơm quá đi! Muốn ăn!
Trần Tiểu An thử thăm dò vươn móng vuốt qua hai con cá còn đang chiên trong chảo, kế hoạch tiến hành còn chưa đến một nửa, móng vuốt của cậu đã bị Dư Hoán bắt được.
“Mày không ăn cái này được,” Dư Hoán chỉ vào con cá luộc nhỏ chỉ mới gặm được hai miếng trong cái dĩa trên sàn, “Cơm chiều của mày ở đằng kia kìa.”
Trần Tiểu An cả giận: “Thật là keo kiệt quá à, cá của tui đều có thể chia cho anh, vậy mà anh lại không chịu chia của anh cho tui ăn!”
Lần này hình như Dư Hoán nghe hiểu được ý của Trần Tiểu An, anh dở khóc dở cười nói: “Không phải tao không cho mày ăn, cái tao ăn rất mặn, bé mèo nhỏ không ăn được, ngoan.”
“Tui cũng đâu phải con mèo bình thường, cái gì tui cũng ăn được hết…” Trần Tiểu An có hơi buồn bực, nhưng vẫn quay về trước cái dĩa nhỏ của mình.
Một người một mèo ăn cơm xong, Dư Hoán nhìn nhìn đồng hồ, Quý Nhất Nhiên còn chưa tới đây.
Bình thường nếu lúc này không có việc khác cần làm, Dư Hoán nên xem kịch bản, chỉ là hôm nay có người nhà đến, Dư Hoán ôm lấy người nhà vẫn còn đang bẩn hề hề: “Tắm rửa một cái nha? Nếu không buổi tối không cho mày bò lên giường tao ngủ đâu.”
Trần Tiểu An: “Được.”
Sau khi Dư Hoán nhặt được mèo đã bù lại rất nhiều kiến thức về chăm sóc mèo, anh biết mèo không quá cần thiết phải tắm rửa, bởi vì chúng nó sẽ tự liếm sạch chính mình, tắm rửa thường xuyên ngược lại dễ làm mèo sinh bệnh.
Hơn nữa rất nhiều mèo sợ nước, chạm một giọt nước thôi cũng hoảng hốt lo sợ cào người lung tung.
Nhưng mèo của Dư Hoán là một con mèo đặc biệt duy nhất, lần đầu tiên khi Dư Hoán giúp nó tắm rửa, anh vốn lo lắng nó sẽ phản ứng kịch liệt nên đã chuẩn bị cách ứng biến chu đáo vẹn toàn, kết quả thậm chí nhóc mèo còn cảm thấy chỉ ở trong bồn rửa tay không đủ để nó phát huy, sau đó Dư Hoán liền ôm nó đến bồn tắm lớn, nhóc mèo thả mình vào trong bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, nó thích chí đạp nước trông thoải mái vô cùng.
Cho nên Dư Hoán không lo lắng tí nào về việc mèo không thích tắm rửa.
Dư Hoán vào trong phòng tắm xả nước trước, sau khi kiểm tra nhiệt độ nước anh lại nghĩ tới mình chưa chuẩn bị sữa tắm chuyên dụng cho thú cưng.
Quý Nhất Nhiên đang trên đường tới, bây giờ lại gọi hắn đi mua cũng không kịp.
Dư Hoán nghĩ rồi nói với mèo: “Mày chờ tao một chút.”
Anh đi xuống cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai sữa tắm cho trẻ nhỏ thay thế.
Cô gái bán hàng hình như là fan phim của Dư Hoán, lúc trước thỉnh thoảng Dư Hoán cũng đến mua đồ này nọ, có gặp cô vài lần, nhưng có vẻ như cô ấy sợ quấy rầy đến Dư Hoán nên mấy lần trước cũng không dám mở miệng trả lời, lần này cuối cùng cô cũng lấy ra một quyển sổ nhỏ: “Hoán Gia có thể ký tên giúp em một cái được không?”
Thời điểm Dư Hoán hai mươi bốn tuổi đã đạt được giải thưởng ảnh đế Kim Tượng, danh tiếng rất lớn, nhưng anh chưa từng lên mặt.
Anh vừa ký tên xong cho cô nàng, liền nghĩ đến con mèo nhỏ ở trong phòng, lại vẽ một con mèo giống như người que ở phía sau tên mình.
Cô gái nhìn chữ ký đặc biệt này mà suýt nữa thở không ra hơi, Dư Hoán mỉm cười với cô, lại nghĩ tới cái gì đó, anh chỉ vào sữa tắm mình mua, nói: “Cái này mua về để tắm cho mèo, đừng cho là anh ẩn hôn có con rồi nha, đi đây, tạm biệt.”
Dư Hoán trở lại phòng khách sạn, anh đi thẳng vào nhà tắm thì nhìn thấy Trần Tiểu An đang nằm sấp trên thành bồn tắm lớn duỗi đôi chân của mình nghịch nước đến là vui vẻ.
Anh đi một hồi, lúc trở về nước ấm có hơi nguội đi, anh lại thêm một ít nước nóng rồi mới ôm mèo vào.
Bộ lông màu trắng không dài không ngắn của Trần Tiểu An xõa ra trong nước, Dư Hoán bóp một chút sữa tắm, đắn đo dùng sức vừa phải giúp nó vệ sinh.
Người nựng mèo rất vui vẻ, mà mèo được nựng cũng rất sung sướng, Trần Tiểu An híp mắt, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp.
Sau khi tắm rửa xong, Trần Tiểu An vẫn còn đang chơi trong nước một hồi, Dư Hoán sợ nó ở trong nước lâu sẽ bị cảm, nên mạnh mẽ vớt nó ra rồi mở vòi sen rửa lại sạch sẽ cho nó.
Trần Tiểu An bị vớt ra, bộ lông toàn thân nó ẩm ướt dán sát vào người, thoạt nhìn đáng thương hề hề.
Nó lắc lắc đầu vung vẫy nước, Dư Hoán vừa quấn khăn tắm lau khô cho nó, vừa cắm điện máy sấy tóc chuẩn bị sấy lông cho nó.
“Sấy xong thì giữ cho gọn gàng sạch sẽ.” Dư Hoán nói, “Đêm nay có thể ngủ chung.”
Lúc này chuông cửa vang lên, Dư Hoán đành phải để máy sấy tóc xuống trước rồi đi mở cửa.
Quý Nhất Nhiên đã đến rồi, hắn xách theo bao lớn bao nhỏ bước thẳng tới sô pha: “Mệt chết rồi, anh vừa xuống máy bay là ngựa không ngừng vó chạy việc vặt cho cậu….”
Trần Tiểu An cũng chạy từ trong nhà tắm ra, nhìn thấy Quý Nhất Nhiên, cái đuôi theo bản năng dựng đứng lên, cả thân mèo đều trong trạng thái xù lông.
Quý Nhất Nhiên cũng nhìn thấy mèo, hắn sửng sốt: “Đây là con mèo cậu nhặt được?!”
“Đúng vậy.”
Hai tháng trước Dư Hoán nhặt được Trần Tiểu An ở bên ngoài tiểu khu, khi nhặt được trên người nó loang lổ vết máu, có vẻ như đang hấp hối.
Anh vội vàng đưa mèo đến bệnh viện thú y gần nhất, lúc đó bác sĩ cho rằng vết thương nghiêm trọng như vậy trên cơ bản là không cứu được, còn nước chờ chết thôi, nhưng cuối cùng bác sĩ vẫn bằng lòng thử cố gắng, kết quả một lần thử như vậy liền tạo ra kỳ tích, con mèo hồi phục một cách thần kỳ, hơn nữa còn hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian sau liền sinh long hoạt hổ.
Quý Nhất Nhiên chỉ xem qua video và ảnh chụp Dư Hoán gửi cho hắn chứ chưa bao giờ chân chính gặp được miêu tử bản tôn.
Dạo trước hắn rất bận, liên tục dẫn dắt người mới mà gần đây công ty đang push toàn lực.
Ngay cả công việc của Dư Hoán, Quý Nhất Nhiên cũng ném cho trợ lý đi theo, hắn lại càng không thể có thời gian đi xem mèo của Dư Hoán.
Bây giờ vừa nhìn thấy như vậy, Quý Nhất Nhiên giật mình luôn, trong sự kinh ngạc hắn còn có chút hưng phấn.
Vốn dĩ hắn mệt tới mức như một con ngựa chạy vòng quanh trái đất, sau khi nhìn thấy Trần Tiểu An, hắn liền phấn chấn tinh thần, giật bắn người dậy từ trên sô pha, đi về phía Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An không cho Quý Nhất Nhiên cơ hội bắt được mình, Dư Hoán còn chưa đóng chặt cửa, Trần Tiểu An đã lao ra như một tên lửa nhỏ.
Trong chốc lát Dư Hoán không phản ứng kịp, vẫn là Quý Nhất Nhiên động tác mau lẹ, ngay tức khắc xông ra ngoài theo.
Vốn dĩ Trần Tiểu An có thể chạy trốn nhanh hơn, nhưng lông trên người thấm nước trở nên nặng nề, kéo bước chân cậu chậm lại.
Quý Nhất Nhiên ở phía sau đuổi theo không ngừng, Dư Hoán cũng đi ra cùng.
Quý Nhất Nhiên lấy một tờ gì đó từ trong túi ra ném lên người Trần Tiểu An, hô một tiếng: “Định!”
Vừa khéo cách một khúc ngoặt, thứ mà Quý Nhất Nhiên ném ra dính trên người Trần Tiểu An, cậu không thể khống chế được mà biến thành hình người, vừa không phòng bị một cái, cậu trực tiếp ngã sấp xuống hàng lang khách sạn.
Quý Nhất Nhiên: “…” A a a a ném lộn bùa rồi! Quý Nhất Nhiên gào thét trong lòng.
Dư Hoán đi theo cùng, không thấy mèo đâu, nhưng lại thấy một thiếu niên áo trắng té lăn đùng trên đất.
Dư Hoán nghĩ thầm, chắc đây cũng là khách ở khách sạn, tóc vẫn còn ướt.
Dư Hoán hỏi: “Không có việc gì chứ?” Nói xong còn đưa tay ra định đi tới đỡ thiếu niên trước mặt.
Trần Tiếu An nhìn thoáng qua Dư Hoán, trong ánh mắt màu xanh lam chứa đầy tủi thân, cậu không vịn tay Dư Hoán vươn ra để đứng lên, mà tự mình chống tay xuống sàn nhà luống ca luống cuống đứng dậy, sau đó cậu liền quát Quý Nhất Nhiên: “Anh đừng tới đây!!”
Nói xong, Trần Tiểu An cảnh giác lui về sau, sau khi lùi lại mấy bước để chắc chắn rằng hai người phía trước sẽ không đuổi theo kịp, cậu mới xoay người chạy vào trong thang máy.
Quý Nhất Nhiên không thể làm gì trước mặt Dư Hoán, nhưng hắn cũng không thể để cho con mèo yêu này cứ bỏ đi như thế được, hắn đành phải lặng lẽ thả một lá bùa theo dõi ra.
Thiếu niên đi xa rồi, Dư Hoán mới giận tái mặt: “Mèo em đâu?”
Quý Nhất Nhiên: “… Mèo của cậu mất rồi.”
Dư Hoán: “…”.