Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 21: 21: Tôi Muốn Đưa Tiểu An Trở Về





Editor: SusanDư Hoán thắc mắc tại sao lại có những người mà trong mắt họ chỉ có tình yêu thôi, thật là xấu xa.

Ai lại nảy sinh tình cảm kỳ lạ với mèo nhà mình chứ? Nhưng tâm lý phản nghịch lại khiến anh không nhịn được mà trả lời Quý Nhất Nhiên một câu: Vì sao Tiểu An thì không được? Anh là ba của em ấy à?
Những thứ Quý Nhất Nhiên lo lắng còn nhiều hơn, nhưng những việc này không phải chỉ cần gửi vài tin nhắn là có thể giải thích được, huống chi hắn còn đang bận xoay như chong chóng, hắn gấp đến mức đau tim mà trả lời: “Tao là bố mày!”
Hai người này đấu võ mồm là chuyện thường ngày, Dư Hoán mặc kệ Quý Nhất Nhiên, Quý Nhất Nhiên cũng kệ luôn Dư Hoán.
Mấy ngày sau Trần Tiểu An đi phòng thu để thu âm, Dư Hoán cũng đi theo.

Hằng năm trước cửa công ty bọn họ đều có các fan ngồi đợi nghệ sĩ đi làm và tan làm, các cô các chị thấy Dư Hoán và Trần Tiểu An bước ra cùng một chiếc xe, Dư Hoán xuống xe trước rồi vươn tay để Trần Tiểu An nắm lấy tay anh bước xuống, sau đó Dư Hoán rất tự nhiên mà nắm tay Trần Tiểu An đi vào tòa cao ốc công ty.
Sau khi trải qua vài lần như vậy, Trần Tiểu An đã hiểu được những chuyện phức tạp khó hiểu này.

Cậu thấy các fan xung quanh vừa hét chói tai vừa chụp hình, trong lòng rất bối rối, cậu nhỏ giọng nói: “Có phải giữ khoảng cách sẽ tốt hơn không…?” Trần Tiểu An cảm thấy bọn họ sắp lên hotsearch nữa rồi, đến lúc đó Quý Nhất Nhiên lại phát điên tiếp, hắn nổi khùng trở về nhà sẽ đè Y Xuy ra xoa tới xoa lui.

Có lần Y Xuy gặp Trần Tiểu An, ẻm rất là phiền muộn mà kể khổ với Trần Tiểu An, ẻm nói lông của mình cũng sắp bị Quý Nhất Nhiên làm rụng hết.
Ai ngờ Dư Hoán sau khi nghe Trần Tiểu An nói thì Dư Hoán chẳng những không nghe lời giữ khoảng cách, mà ngược lại anh còn kéo người ta đến bên cạnh mình, hai người lại càng dựa sát vào nhau hơn.


Khi Dư Hoán bước vào cửa lớn thì nhân tiện tháo kính râm xuống, vẫy vẫy tay với các fan chờ ở bên ngoài.

Trần Tiểu An cũng học theo bộ dáng của anh mà khua khua tay.
Hai người đi thẳng đến phòng thu.
Mấy ngày trước lúc ở nhà, Dư Hoán viện cớ quan sát Trần Tiểu An luyện tập nên đã nghe hát rất nhiều lần, vừa nghe vừa ghi âm lại.

Ngoại trừ những bài hát trong album ra, Dư Hoán cũng muốn nghe Trần Tiểu An hát bài khác, nhưng đa số các ca khúc thịnh hành Trần Tiểu An đều chưa từng nghe, mỗi tên bài hát nói ra, Trần Tiểu An đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Dư Hoán nghĩ thầm cũng khó trách, dù sao em ấy cũng là mèo, hơn nữa trước kia hình như cũng không sống trong xã hội loài người, không quen thuộc những ca khúc phổ biến ở nhân gian cũng rất bình thường.

Sau đó Dư Hoán liền đưa Trần Tiểu An đi tới quán karaoke do một người bạn của anh mở, ở lại đó cả một buổi chiều.

Anh nghĩ chắc hẳn là em ấy chưa từng đi karaoke bao giờ, nên liền dẫn em ấy đến chơi, tiện thể chọn tất cả các bài hát được đề xuất trên bảng danh sách.
Ban đầu Trần Tiểu An không biết Dư Hoán muốn làm gì, Dư Hoán nói: “Quý Nhất Nhiên không bảo em nghe thêm các ca khúc khác sao? Điều này quan trọng lắm đó, em hát rất hay, nhưng vẫn phải nghe thử người khác hát như thế nào, nghe nhiều một chút, nghe đủ các thể loại nhạc, sau khi nghe xong thì xem thử bản thân có cách lý giải riêng hay không…”
Trần Tiểu An nhớ tới Quý Nhất Nhiên từng nói với cậu nếu không có việc gì làm thì có thể nghe thêm nhiều bài hát, nhưng hắn không giải thích nhiều như Dư Hoán.


Dư Hoán thấy mặt Trần Tiểu An vẫn có chút mù mờ, anh lại nói thêm: “Ngoài những điều anh vừa nói ra thì còn có một vấn đề rất thực tế, nếu em ít nghe nhạc thì sau này đi show tạp kỹ bị người ta hỏi mà cái gì cũng không biết thì không tốt lắm… Ít nhất em phải nghe những bài hát mà mọi người đều nghe nhiều đến mức thuộc lòng luôn.”
Dư Hoán hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về trải nghiệm cuộc sống gần như là trống rỗng của Trần Tiểu An, nhưng Trần Tiểu An lại rất ngốc, cậu cũng không phát hiện thái độ của Dư Hoán như vậy là có gì bất thường.

Cậu nghe lời Dư Hoán, nghe hết mấy ca khúc đứng đầu trong quán karaoke.

Cậu chưa từng đến nơi này bao giờ, ban đầu còn có hơi thấp thỏm, một lúc sau thì tự quẩy rất phấn khích, năng lực học tập của cậu rất mạnh, gần như tất cả các ca khúc cậu chỉ cần nghe nửa đoạn đầu và điệp khúc là đã biết hát như thế nào rồi.

Vì vậy cậu ôm cái micro cả một buổi chiều, nếu không phải Dư Hoán lo cổ họng cậu không thoải mái vì hát quá lâu thì cậu đã định ở lại đây tiếp.
Hôm đó Trần Tiểu An hát cả một buổi chiều, Dư Hoán cũng nghe hết nguyên một buổi chiều, anh vừa nghe vừa xúc động đây là tài năng mà ông trời ban tặng, một viên ngọc thô còn bắt mắt hơn một số thành phẩm đã được đánh bóng, hơn nữa ngoại trừ điều kiện tốt ra thì dường như Trần Tiểu An cũng rất vui vẻ hưởng thụ.

Bởi vì gần như không mắc lỗi nào nên quá trình thu âm rất thuận lợi, trong một buổi chiều Trần Tiểu An hoàn thành xong công việc của mình.

Vừa đi ra chưa được bao lâu thì trợ lý gọi điện thoại cho Dư Hoán, nói có khách đang chờ ở phòng tiếp khách.

Dư Hoán không nhớ mình có hẹn gặp ai, nhưng có thể vào công ty đợi anh chắc hẳn cũng không phải người có lai lịch không rõ ràng.

Anh đưa Trần Tiểu An đi cùng, ngồi trong phòng tiếp khách là một người đàn ông anh không quen.

Người đàn ông thấy Dư Hoán và Trần Tiểu An lại đây thì đứng lên, Dư Hoán mơ hồ cảm giác người này hơi quen, Trần Tiểu An há miệng rồi sau đó lại trầm tư, cậu cũng cảm thấy quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đây là ai.
Cho đến khi đối phương đưa danh thiếp ra thì hai người mới bừng tỉnh ngộ ra.
Trên tấm danh thiếp ghi tổng giám đốc Trần Trạch Sâm của công ty đầu tư.

Trần gia là dòng dõi huyền học, nhưng chung quy họ cũng không thể ung dung treo hình ảnh mê tín dị đoan rêu rao khắp nơi được, vẫn là phải bày ra vỏ bọc một sản nghiệp nghiêm chỉnh.
Người này là anh cả của Trần Trạch Ý, ngoại hình trông giống Trần Trạch Ý đến bảy tám phần, cho nên vừa nãy họ mới cảm thấy nhìn quen quen.

Nhưng Trần Tiểu An cảm giác quen mắt không chỉ vì vẻ ngoài của Trần Trạch Sâm và Trần Trạch Ý giống nhau.
Tuy nhiên dù là anh em, nhưng khí chất toàn thân Trần Trạch Sâm kém xa Trần Trạch Ý, so với Trần Tư Vũ thì lại kém xa hơn cả 7749 dặm.

Trông hắn khiêm tốn và lịch sự, cũng không mang vẻ khôn khéo hơi khó ở của những thương nhân khác.

Dư Hoán mời hắn ngồi, trợ lý tiến vào dâng cà phê rồi đóng cửa rời đi, Trần Tiểu An ngồi sát bên Dư Hoán.

Trần Trạch Sâm nhìn nhìn Trần Tiểu An: “… Đây là Tiểu An à.”
Trần Tiểu An gật đầu với hắn, thông qua phán đoán từ trực giác thì Trần Tiểu An cảm thấy trước kia mình và người này có thể không thân lắm, nhưng không có tâm lý bài xích gì với hắn cả.
Thật ra Dư Hoán vẫn còn một số chỗ không hiểu, lẽ ra mấy người họ Trần bọn họ đều là người một nhà nhưng một vài người Trần gia sau khi nhìn thấy Trần Tiểu An thì biểu hiện rất không hợp lẽ thường.

Khi nào rảnh anh cũng muốn hỏi thăm một chút.
Mọi người đều là người thông minh, sau khi hỏi han được vài câu thì Trần Trạch Sâm nói thẳng: “Chắc hẳn quý ngài Dư đây cũng đã biết chuyện nhà chúng tôi, lần trước em trai tôi có hơi lỗ mãng, hy vọng ngài đừng để trong lòng…”
Dư Hoán: “Ừm.” Cái này Dư Hoán cũng đã dự đoán được, lần trước Trần Tư Vũ có nói với anh những lời này rồi, sau đó anh liền đoán người nhà này khẳng định vẫn sẽ đến tìm anh.
Ấn đường Trần Trạch Sâm có chút nếp nhăn, hắn đưa tay vuốt ve khuy măng sét bên tay còn lại: “Lúc biết được quý ngài Dư có con mắt âm dương, tôi đã rất ngạc nhiên và vui mừng đấy, vốn cho rằng không còn người như vậy nữa… Nhưng suy xét đến nghề nghiệp của ngài Dư thì tôi cũng không thể đưa ra yêu cầu gì vô lý được, tôi chỉ hy vọng sau này nếu có ác quỷ nào đó quấy phá cần ngài giúp đỡ về phương hướng…”
Trần Tư Vũ cũng từng biểu đạt ý giống vậy, nhưng giọng điệu của gã thật sự quá thiếu đánh, rất khó khiến lòng người nảy sinh cảm tình.

Trần Trạch Sâm nói rất thành khẩn, Dư Hoán vốn cũng cảm thấy mình đã có năng lực này rồi, nếu có thể làm được chút chuyện thì không còn gì tốt hơn.

Vì vậy anh cũng không giả vờ nữa, anh nói: “Bản chất công việc của tôi quả thật rất bận, nhưng nếu giúp được cái gì thì tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Dường như Trần Trạch Sâm thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự rất cảm ơn ngài, về sau nếu ngài có gì cần giúp thì xin cứ việc nói.”
Dư Hoán mỉm cười nói: “Cái đó thì không cần.”
“Còn có một chuyện,” Trần Trạch Sâm nhìn về phía Trần Tiểu An, “Tôi nghe nói dạo gần đây đều là ngài Dư chăm sóc Tiểu An, nhưng với nhà chúng tôi mà nói thì Tiểu An cực kỳ quan trọng, trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn tìm cậu ấy… Tôi muốn đưa Tiểu An trở về.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.