Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Yêu

Chương 102





Ngân Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là chạng vạng hôm sau, Mặc Lão Đại đang lo lắng xoay quanh bên cạnh Ngân Tiểu Tiểu. Nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu đã tỉnh, Mặc Lão Đại mới hoàn toàn buông tâm, hơi áy náy với Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Ngân Tiểu Tiểu thực gian nan phun ra mấy từ: “Ừm, rất đau.” Nhất là bộ vị kia, “Nhưng mà, nói thật.” Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu hồi tưởng tình hình điên cuồng đêm qua một chút, “Cảm giác đêm qua tốt lắm nha!”

Mặc Lão Đại: “…”

Ngân Tiểu Tiểu: “Hắc Thán, ta muốn ăn mật.”

“Không được.” Mặc Lão Đại không chút do dự từ chối, “Nếu ăn mật nữa, ngươi lại bị sâu răng, răng mà nhổ nữa thì không thể dài ra.”

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi: “Ta đâu có ăn mỗi ngày! Chỉ bây giờ muốn ăn thôi, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nho nhỏ này ngươi cũng không thể đáp ứng ta sao?”

Mặc Lão Đại nhìn Ngân Tiểu Tiểu ra vẻ đáng thương, trong lòng chần chờ, ừm, nếu chỉ ăn một chút thì hẳn không có vấn đề đi.

“Đi thôi đi thôi, ta muốn ăn mật!” Ngân Tiểu Tiểu đi từ từ đến bên Mặc Lão Đại, nếu nâng cái đuôi dậy nổi thì Ngân Tiểu Tiểu liền trực tiếp lấy cái đuôi cọ Mặc Lão Đại rồi, “Hay là, Hắc Thán ngươi vừa kết thành bầu bạn với ta, liền không quan tâm ta nữa? Ta chỉ muốn ăn mật mà ngươi cũng không đáp ứng!” Càng nói Ngân Tiểu Tiểu càng ai oán.

Mặc Lão Đại: “… Tốt lắm tốt lắm, ta đã biết, nhưng không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một nửa!”

Ngân Tiểu Tiểu gật đầu đồng ý rồi, bây giờ chỉ cần có ăn là được! Hơn nữa, Ngân Tiểu Tiểu cũng sợ mình lại bị sâu răng.

“Muốn bắt thêm thứ gì về nữa không?” Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, hỏi, “Có đói bụng không?”

“Không quá đói, ngày hôm qua mới ăn rồi!” Ngân Tiểu Tiểu nói, “Hơn nữa, sau khi làm chuyện đó thật sự có thể ăn cái gì sao?”

Mặc Lão Đại: “… Ta đã biết.” Nói xong, hơi có chút chật vật bò ra khỏi sơn động.

Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thắng lợi, chậc chậc, Hắc Thán, đêm qua ngươi tra tấn ta mệt muốn chết, tuy rằng cảm giác cũng rất không tệ, nhưng bây giờ ế ngươi vài câu cũng không tính quá phận đi!

Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đã rất lâu không sinh sống ở nơi này nên chung quanh lại có nhiều tổ ong mới, Mặc Lão Đại tìm một hồi mới thấy loại mật Ngân Tiểu Tiểu thích ăn, lấy được tổ ong, liền vội mang trở về.

Ngân Tiểu Tiểu ăn được mật thực thỏa mãn, nhìn xem Mặc Lão Đại vội tới làm chỗ tựa lưng cho mình, nội tâm Ngân Tiểu Tiểu vô cùng đắc ý.

Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ thân mình không phải đau, mà là yếu ớt, vì thế thật sự nghỉ ngơi tốt vài ngày mới bằng lòng bò ra đi phơi nắng, Mặc Lão Đại cũng không nói gì, ngoan ngoãn vài ngày không động vào Ngân Tiểu Tiểu, có trời mới biết xà xà bầu bạn khác lúc chưa có ấu xà đều hàng đêm ư a ~! Như vậy xem ra, Mặc Lão Đại thật đúng là một bầu bạn tốt vừa biết săn sóc vừa dịu dàng!

Một ngày này, Ngân Tiểu Tiểu đã hoàn toàn khỏe, thân mình đã khôi phục bình thường —— thật ra trước đó không phải không bình thường, mà là Ngân Tiểu Tiểu hàng này lười động nên lấy cớ cả người vô lực không hoạt động, cũng là nhìn Mặc Lão Đại lo lắng nên làm ẩu thôi. Lúc Mặc Lão Đại đánh bàn tính buổi tối làm thêm một lần dưới đáy lòng—— dù sao cũng không còn việc gì —— Mặc Đại Nhất tìm tới.

Mặc Đại Nhất chẳng những tìm tới, hơn nữa còn có vẻ rất lo lắng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Lão Đại hỏi, ngữ khí thật không tốt, vô nghĩa, nếu ngươi chuẩn bị OOXX đột nhiên có xà đến đây báo cho ngươi biết có việc xảy ra cần ngươi đi xử lý, những cảm xúc khác chưa nói đến nhưng ngươi nhất định sẽ không vui.

“Có mấy Mặc xà đánh nhau với chúng độc xà bình thường!”

“Hả?” Đây là Ngân Tiểu Tiểu.

“Cụ thể chút.” Mặc Lão Đại lại nói.

Mặc Đại Nhất bình phục nhịp thở một chút, nói: “Sự tình xảy ra mấy ngày trước, a, đúng rồi, hẳn là ngày ngươi và Tiểu Tiểu kết thành bạn lữ đó. Các tộc nhân tới tham gia nghi thức bầu bạn của ngươi cùng Tiểu Tiểu còn có một bộ phận chưa ăn được thức ăn, cũng có chưa ăn no, nhưng mọi người cũng không trách các ngươi, dù sao ngày đó xà đến thật sự rất nhiều, lúc sau ngươi liền vội vội vàng vàng bỏ đi, mọi người cũng biết vì sao nên đều hiểu và bỏ qua…”

Mặc Lão Đại dùng cái đuôi đè trán của mình, từ kẽ răng nghẹn ra vài chữ: “Nói trọng điểm!”

“Khụ khụ, à, cái đó.” Mặc Đại Nhất cười mỉa một tiếng, về lại chính đề, “Vấn đề xảy ra ở chỗ các độc xà chưa ăn và chưa ăn no. Lúc tan cuộc có độc xà bắt đầu săn, dù sao cũng không có thể đói bụng về nhà ngủ. Có một Mặc xà chọn trúng một con chuột đồng, kết quả chưa phát động công kích thì chuột đồng đã bị một hồng xà đoạt mất, Mặc xà kia giận dữ, kêu gào muốn cắn chết hồng xà kia, hồng xà cũng tức giận, kêu thiệt nhiều bạn thân nhân của mình đến, Mặc xà cũng không bỏ qua, cũng gọi mấy bạn tốt của mình đến, vì thế một cuộc chiến quy mô nhỏ liền bạo phát, chết hơn mười độc xà, oán càng kết càng lớn, song phương giằng co không chịu tha, có Mặc xà khác và độc xà bình thường đứng ra can ngăn, chỉ tiếc không có xà nào nghe chúng nó, nhưng tốt xấu coi như đã khống chế được thế cục.” Mặc Đại Nhất dừng, “Chúng nó kiên trì muốn tộc trưởng đến xử lý, vì thế ta nghe được tin tức liền lập tức tới thông tri ngươi.”

Ngân Tiểu Tiểu nghe xong Mặc Đại Nhất nói, trong đại não đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Chuyện này xem như từ một con chuột đồng dẫn tới huyết án! Ngươi đừng nói, thật sự đúng là huyết án, không thấy đã chết hết hơn mười độc xà rồi sao!

Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi, do dự nhìn về phía Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu vô cùng thông minh, vừa thấy ánh mắt mang theo do dự của Mặc Lão Đại nhìn mình chăm chú, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, vì thế liền ngẩng đầu động thân, còn quăng cái đuôi vài cái: “Ngươi xem thân thể của ta đã không có việc gì ! Ngay cả cái đuôi cũng có thể tùy ý động! Chạy đi tuyệt đối không có vấn đề!”

Mặc Đại Nhất nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu, nửa ngày mới kịp phải ứng “Không có việc gì” trong miệng Ngân Tiểu Tiểu, vì thế xấu hổ ho hai tiếng, ta nói, loại chuyện này nói trước mặt mình thật sự không sao chứ?

Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, nói: “Hay là Tiểu Tiểu ngươi lưu lại đi, để Đại Nhất ở lại với ngươi, ta sẽ trở về rất nhanh.” Mặc Lão Đại không muốn Ngân Tiểu Tiểu khổ cực đi theo mình—— ghé vào trên người ngươi thì có gì để vất vả  —— hơn nữa lần này là Mặc xà và các độc xà khác xảy ra xung đột, nếu để cho Ngân Tiểu Tiểu đi theo…

“Không cần! Ta cùng đi với ngươi!” thái độ của Ngân Tiểu Tiểu vô cùng kiên quyết, tuy rằng trong lòng cười điên cuồng chuyện một con chuột đồng mà dẫn đến huyết án, nhưng Ngân Tiểu Tiểu thật tâm muốn đi cùng.

Ngân Tiểu Tiểu luôn cho rằng quan hệ của Mặc xà và các độc xà khác không tốt lắm, không, không hẳn không phải tốt lắm, phải nói là độc xà khác đều thực chán ghét Mặc xà, mà Mặc xà cũng luôn luôn rất khinh thường độc xà khác, nhưng bởi vì luôn luôn chưa từng thấy tận mắt, hoặc là không xảy ra tranh cãi đại quy mô linh tinh gì nên tuy trong lòng Ngân Tiểu Tiểu có khái niệm này, nhưng đối với tính nghiêm trọng của chuyện này còn không được chân chính – chứng kiến, nhưng hiện giờ theo lời Mặc Đại Nhất nói, vẫn là đả kích nhất định đối với Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu muốn biết, quan hệ của Mặc xà và các độc xà khác rốt cuộc như thế nào.

Nói thật, Ngân Tiểu Tiểu rất hi vọng Mặc xà và chúng độc xà khác có thể ở chung hòa thuận. Ở trong kết giới, độc xà vốn phải là một nhà! Nếu Mặc xà và chúng độc xà khác có quan hệ tốt, như vậy có thể cùng độc xà khác kết hôn, Hắc Xà sinh hạ hẳn sẽ không bị chúng độc xà bài xích!

Dưới đáy lòng, Ngân Tiểu Tiểu không thể không trộm thừa nhận, nó muốn sinh cho Mặc Lão Đại một hang ổ ấu xà đáng yêu, nhưng nó biết mình và Mặc Lão Đại có thể sinh hạ Hắc Xà, nếu như hài tử của mình gặp đãi ngộ giống Hắc A Ban, Ngân Tiểu Tiểu sẽ rất khó rất khó chịu. Ngân Tiểu Tiểu hi vọng quan hệ giữa Mặc xà và chúng độc xà khác có thể hòa hợp hòa thuận, tính ra thì đều là tư tâm riêng mà thôi.

Cho nên dù nói thế nào, Ngân Tiểu Tiểu cũng muốn đi theo Mặc Lão Đại.

Nhìn thấy ánh mắt mang theo cầu xin của Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại không thể không đồng ý, không có cách nào, ai bảo trên đời này, Mặc Lão Đại chỉ để ý mình Ngân Tiểu Tiểu cơ chứ. Dù là ai cũng không được phép làm Ngân Tiểu Tiểu thương tâm khó chịu, chính nó cũng ở bên trong!

“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!” Mặc Đại Nhất thúc giục, thật ra nó tuyệt không để ý Mặc Lão Đại đi mình và Ngân Tiểu Tiểu lưu lại hay là Mặc Lão Đại Ngân Tiểu Tiểu cùng mình đi, bây giờ rõ ràng tình hình bên kia càng quan trọng hơn được chứ a uy!

Ngữ khí của Mặc Lão Đại không tốt: “Ngươi gấp cái gì? Trời đã tối, nghỉ ngơi một đêm trước ngày mai lên đường, nếu ngươi thật sự muốn đi thì đi trước đi.”

Ngân Tiểu Tiểu rất phối hợp ngáp một cái.

Nhìn Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đã bò vào trong sơn động, Mặc Đại Nhất chỉ có thể như vậy: “…”

Quên đi, ngay cả tộc trưởng cũng không gấp ta còn gấp cái gì! Mặc Đại Nhất căm giận nói ở trong lòng, chấp nhận số phận bất hạnh ném mình trên mặt đất, ngủ ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau!

Được rồi, bởi vì Mặc Đại Nhất thường xuyên (? ) đi tìm Mặc Lão Đại nên mỗi lần Mặc Đại Nhất tới, vị trí gần cửa sơn động nhất sẽ dành cho Mặc Đại Nhất, dù sao cũng không thể để Mặc Đại Nhất ngủ ở trên mảnh đất trống trước sơn động, mà Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại thì sẽ đi vào sâu trong sơn động nằm ngủ.

Không ngoài dự tính, Ngân Tiểu Tiểu lại thành xà dậy trễ nhất ngày hôm sau.

Mặc Lão Đại: “Ta đi trước tìm thức ăn cho Tiểu Bạch Si ăn no trước.” Vì thế Mặc Lão Đại đi tìm thức ăn .

Nếm xong thức ăn.

Ngân Tiểu Tiểu: “Bây giờ đến giữa trưa rồi, nóng quá, đợi mát mẻ một chút lại đi đi.”

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại quấn lấy nhau ngủ trưa.

Đợi cho Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại xuất phát thì đã là lúc đêm qua nói quá muộn ngày mai lại đi rồi.

Đám xà xuất phát không bao lâu trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tìm được một sơn động liền chen vào, thuận tiện nói cho Mặc Đại Nhất tự mình đi tìm sơn động riêng vì sơn động này quá nhỏ, Mặc Đại Nhất bị bỏ ở lại bên ngoài yên lặng ngẩng lên nhìn sao sáng trên bầu trời, không hiểu sao lại bi phẫn, mẹ nó! Đây là đang chơi mình đúng không! Nhất định là như vậy!

Ngân Tiểu Tiểu đem thân mình của Mặc Lão Đại làm gối đầu, cọ xát vảy Mặc Lão Đại, đột nhiên nói: “Như vậy không sao chứ?”

“Không có vấn đề, tin tưởng ta.” Mặc Lão Đại đem đầu vòng một vòng, đặt ở trên người Ngân Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, ta biết ngươi nghĩ gì… Ngươi yên tâm, không có xà nào dám bắt nạt nhi tử của ta và ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.